Ngoài trời mưa rơi lất phất, bầu trời không màu che phủ một vùng. Trong một căn biệt thự rộng lớn, có một người đàn ông đôi mắt nâu thẫm, chiếc mũi cao kết hợp thành một đường nét hoàn mỹ đang nâng trên tay ly rượu tây đưa vào khóe môi uống cạn ánh mắt nhìn về cô gái nhỏ đang say sưa ngủ vô tư không ưu phiền.
Buổi sáng, Rin hé mắt đón luồng ánh sáng ột ngày mới. Nhìn xung quanh đã không còn thấy Minh Trí bên cạnh, cô làm vscn xong thì bước ra khỏi phòng. Đi tới phía cầu thang thì Tuấn Hà cũng đang đi về hướng cô.
- Chị. - Tuấn Hà vui vẻ nói.
- Em đi xem trường lớp thế nào rồi. - Cô quan tâm
- Dạ, rất tốt. Anh rễ thật sự rất chu đáo. - Tuấn Hà hết lời khen Minh Trí.
- Không được phép gọi là anh rễ, hiểu chưa. - Rin lườm Tuấn Hà.
- Haha, anh rễ muốn em gọi như vậy. - Tuấn Hà tươi cười rồi bỏ chạy xuống cầu thang.
- Chậm một chút, cẩn thận. - Rin cũng cười nói theo.
Khi cô bước xuống thì Tuấn Hà đang đứng trước bàn thờ của Pi mà lạ lẫm nhìn. Sau khi thấy Rin bước xuống, đi đến thắp một nén hương cho Pi thì Tuấn Hà mới đi tới khẽ hỏi.
- Chị, người này là ai vậy?
- Là Pi, bạn thân của chị. - Cô không dời mắt ra khỏi ảnh của của Pi.
Tuấn Hà còn nhỏ, không hiểu vì sao là bạn thân lại để di ảnh ở nhà thờ phụng nhưng lại không dám hỏi vì cậu nhìn thấy khóe mắt của chị gái mình đang đỏ lên.
- Chị, đừng quá xúc động. - Tuấn Hà đến bên cạnh chị mình an ủi.
- Ừ, em mau đi ăn sáng. Chi và em sẽ đến bệnh viện một chuyến. - Rin nhìn Tuấn Hà tỏ vẻ mình không sao.
- Chị bị ốm ở đâu sao? - Tuấn Hà lo lắng.
- Không, chúng ta đi đón Rose.
- Rose là ai?
- Là con gái của chị.
- Hả, chị có con vs anh rễ khi nào?
- Bớt nói nhảm, không phải con do chị sinh ra nhưng sẽ là thiên thần đáng yêu mà chị mãi yêu thương và bảo vệ.
Tuấn Hà ngây người không hiểu, Rin cũng không muốn nói quá nhiều với cậu em trai nhỏ của mình.
Hôm nay Trần Hậu không có ở biệt thự Trần gia nên cô gọi taxi đưa cô và Tuấn Hà đến bệnh viện để đón Rose, sau khi làm xong mọi thủ tục Rin bế Rose trên tay trong lòng vui mừng xiết bao vì Rose ngày càng khỏe mạnh và đáng yêu.
Rose đưa đôi mắt to tròn nhìn cô, đôi mắt ngây thơ trong sáng khiến Rin nhớ đến Pi, cô ấy cũng có một đôi mắt thật to.
Khi vừa đưa Rose ra khỏi bệnh viện thì chiếc xe ferari màu đỏ cũng dừng trước mặt cô. Ken từ trên xe đi xuống, gương mặt tươi cươi tiến về phía Rin. Rin nhìn thấy Ken thì liền muốn né tránh nhưng có lẽ đã muộn vì hiện tại Ken đã đứng trước mặt mình.
- Rin, hôm nay em đón bé con về sao? - Ken mỉm cười hỏi.
- Ukm, bé con đã ổn định sức khỏe nên tôi đón về chăm sóc. - Cô không nhìn Ken, mắt hướng về Rose.
- Cho anh bế cô bé một chút. - Ken đề nghị.
- Không, anh là đàn ông rất vụng về, tôi sợ anh làm đau Rose. - Cô ôm chặt Rose như sợ Ken cướp mất.
Tuấn Hà nhìn thấy thái độ không vui của Rin thì biết cô không thích người đàn ông này.
- Chị, chúng ta về thôi. - Tuấn Hà nói.
- Đây là? - Ken nhìn Tuấn Hà hỏi.
- Là em trai tôi. - Rin đáp lạnh lùng.
- Không phải Trịnh gia chỉ có 2 cô con gái thôi sao? - Ken thắc mắc.
- Vâng, tôi là em trai sống với chị ấy lúc nhỏ. - Tuấn Hà khó chịu, anh không thích người khác nói chị gái mình họ Trịnh.
- À, chào em. Anh là Ken, người theo đuổi chị gái em. - Ken mỉm cười đáp.
- Chị ấy sắp kết hôn, anh còn lại muốn theo đuổi. - Tuấn Hà châm chọc.
- Vậy là vẫn chưa kết hôn, vì sao anh không thể theo đuổi. - KEn vẫn mỉm cười, quay sang nói với cô: " Rin, anh đưa em về."
- Tôi tự đi taxi về. - Cô từ chối, thật ra từ khi đọc nhật ký của Pi, trong lòng Rin rất rất ác cảm với Ken.
- Xem như tôi muốn chở con gái của Pi về. - Ken bị từ chối trong lòng khó chịu.
- Anh không có tư cách. - Rin nói, quay mặt bỏ đi.
- Pi cũng là bạn của anh, con gái cô ấy anh cũng muốn một phần chăm sóc. - Ken đưa tay chặn Rin lại.
Tuấn Hà thấy vậy liền tức giận đi tới mà nói:" Anh trai, mau nhường đường cho chị tôi."
Ken không để ý lời Tuấn Hà, mắt nhìn thẳng vào Rin. Cô thật sự tức giận quay sang nói với Tuấn Hà:" Em đi ra ngoài đón xe, chị sẽ theo sau."
- Vâng. - Tuấn Hà không muốn nhưng đành nghe lời chị.
Thấy Tuấn Hà đi ra xa, Rin ngước mắt giận dữ của mình lên nhìn thẳng vào Ken khiến anh giật bắn mình. Từ khi gặp Rin đến tận bây giờ, chưa khi nào cảm thấy cô tức giận như vậy. Không phải chỉ vì anh muốn đưa cô về mà lại tức giận như thế.
- Rin, anh chỉ muốn đưa em và bé con về. - Ken nhẹ nhàng nói.
- Anh lấy tư cách là bạn Pi sao? - Rin cười khó hiểu.
- Đúng vậy. - Ken đáp.
- Có loại bạn bè nào mang cô ấy lên giường, lấy đi lần đầu tiên của cô ấy. Khi xong xuôi mọi chuyện thì bỏ đi và quăng tiền lại. Anh là đồ vô sỉ. - Rin mắng chửi.
- Em... em biết chuyện đó. - Ken thẹn không biết nói gì.
- Chuyện xấu sợ người khác biết sao? - Rin uất hận mà nói
- Anh... anh thật sự sai và hối hận rất nhiều. Rin, đừng nghĩ anh là kẻ xấu xa, chỉ vì anh quá yêu em.
- Anh im đi, đừng mang tình yêu ra để làm lý do cho hành động xấu xa của mình. Từ nay đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa. - Rin nói rồi ôm Rose bỏ đi.
Ken nhìn theo Rin nói lớn:" Vì Trần Minh Trí sao, vì anh ta mà em không chọn tôi sao? Rin, anh ta không xứng đáng với tình yêu của em."
Rin quay lại, nói:" Xứng hay không, do tôi quyết định." - Nói rồi tiếp tục bước đi.
Ken đựng lặng, dựa vào chiếc ferari màu đỏ mà buồn bã. Vì sao Rin không yêu anh, anh thua kém tên đàn ông xấu xa kia ở điểm nào.
Một cô gái xinh đẹp, quyến rũ nhìn thấy Ken âu sầu liến bước chân tiến tới trước mặt anh khẽ mỉm cười. Ken nhìn thấy liền chán ngán định quay lưng vào trong xe thì cô gái lên tiếng.
- Ken thiếu gia, anh mà đi sẽ hối hận.
- Tôi hiện không có hứng thú với cô. - Ken chán ngát nói.
- Tôi cũng không có hứng thú lên giường cùng anh.
- Cô biết tôi? - Ken chấn tĩnh lại khi nhớ tới cô ta gọi tên mình.
- Biết rất rõ.
- Cô muốn gì? - Ken tỏ vẻ khó chịu.
- Hợp tác.
- Hợp tác, hiện công việc trong công ty tôi không quan tâm. - Ken nghĩ cô ta là của một cty nào đến câu dẫn anh.
- Không liên quan đến chuyện trong công ty.
- Nói vào vấn đề chính. - Ken không muốn nghe cô ta dài dòng.
- Tôi muốn Minh Trí, anh muốn cô ta.
- Thì ra là muốn hại người sao. - Ken cười nhếch mép.
- Sẽ không tổn hai tới ai, chỉ là chia cách bọn họ. Tôi có thứ tôi muốn, anh có cô ta.
- Bằng cách nào. - Ken tò mò.
- Tôi có cách, nhưng cần có sự hợp tác của anh.
- Nói trước, nếu không tổn hại Rin tôi sẽ suy nghĩ.
Cô gái khẽ mỉm cười, đưa đôi môi đỏ chói lên tai Ken khẽ nói. Ken từ bất ngờ này đến bất ngờ khác sau đó đẩy cô ta ra.
- Đủ rồi, tôi sẽ không cùng cô hợp tác. - Ken hơi tức giận.
- Được, đây là sdt của tôi. Nếu anh đổi ý có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.
Nói rồi cô gái kia bỏ đi, Ken nhìn qua sdt định vứt đi nhưng không biết nghĩ gì lại bỏ vào túi rồi lên xe rời đi.
Rin mang Rose về nhà thì mọi người trong nhá đếu vui mừng vì trông Rose thật sự đáng yêu. Mọi người làm trong nhá cứ thế mà tất bật vì cô bé con này, ai cũng mún cưng nựng và bế trên tay.
- Rose tiểu thư thật đáng yêu, hệt như một thiên thần.
- Không, là một tiểu công chúa xinh đẹp.
Rin chỉ mỉm cười vì mọi người đều yêu quý Rose, cô suốt một ngày ở bên cạnh Rose cho đến khi Minh Trí quay về.
Minh Trí vào trong nhà, gặp một người làm thuận miệng hỏi:" Cô ấy đâu?"
- Dạ, tiểu thư đang ở trong phòng chăm sóc con gái.
- Từ nay gọi là thiếu phu nhân. - Minh Trí nói rồi đi về phía căn phòng chuẩn bị cho Rose.
Anh nhìn vào thấy Rin đang ngủ gục bên chiếc nôi xinh xắn, bên trong Rose cũng đã ngủ say. Minh Trí quay sang người làm nói:
- Tìm một người chăm sóc trẻ tốt nhất ngay bây giờ, hiện tại cử một người lên trông chừng tiểu thư.
- Dạ, thưa thiếu gia.
Minh Trí vào phòng, bế Rin lên đi về phòng mình. Có lẽ vì một ngày mệt mỏi nên cô ngủ li bì không hề hay biết gì. Đến khi áp vào lòng anh, ngửi được mùi hương trên cơ thể anh thật thân quen và ấm áp, Rin nép sát hơn vào lòng Minh Trí mà vùi ngủ thật sâu hơn.
Minh Trí đặt cô xuống giường, khẽ hôn lên trán Rin rồi đắp chiếc mềm lên người cô rồi đi ra ngoài.
Minh Trí rút điện thoại gọi cho Trần Hậu:
- Tìm hiểu cho tôi, cách giải bùa chú. - Minh Trí nói
- Hả, giải bùa chú. - Trần Hậu ngạc nhiên.
- Đúng vậy.
- Thiếu gia có thể nói rõ hơn. - Trần Hậu kinh ngạc vì Minh Trí lại tin vào những thứ mà anh cho là nhảm nhí.
- Cậu cứ tìm hiểu về một pháp sư giỏi nhất. Chuyện cụ thể tôi sẽ nói sau, chuyện này không thể để cho người thứ hai biết.
- Dạ, tôi hiểu thưa thiếu gia.
Sau khi Minh Trí cúp máy, anh quay mặt vào trong phòng nhìn cô gái đang nằm ngủ trên chiếc giường khẽ nói:" Anh sẽ bảo vệ em, Trịnh Hà My."