Nhị Tiểu Thư Sắc Sảo

Bất giác Ngọc Nhi hỏi:
- Vậy.. tối nay, ai ăn cơm ở nhà ạ.
- Ba con rảnh nên sẽ ở nhà. Còn Nhật Minh... ừm ... nó có hẹn với bạn.
- Không có anh ta thì thật tốt. Mà mẹ ơi, hôm nay, ai nấu bữa tối ạ?
- Sao lại hỏi mấy câu nghe chẳng liên quan thế. Nhưng mừng con về nên mẹ sẽ nấu. Mẹ cô cười.
- Hay là để con chiêu đãi ba mẹ một bữa thịnh soạn. Mắt cô sáng lên, môi nở nụ cười rạng rỡ.
- Chắc không đó cô nương?
- Con cũng biết làm mấy món, mùi vị cũng có thể nói là không tệ.
- Thôi được rồi. Vậy thì ra siêu thị mua nguyên liệu đi nhé. Lại sợ Ni Ni nhà ta làm mì tôm và trứng luộc thì xong!

- Mẹ... Cô dụi đầu vào lòng bà:
- Sao mẹ cứ trêu con mãi thế. Thôi con đi đây.
Nói đoạn, Ngọc Nhi chạy ra khỏi phòng. Chờ Ngọc Nhi ra ngoài, bà Ngọc Lan mới lấy điện thoại gọi:
- Nhật Minh, hôm nay em gái con về nước đó.
- Thế hả mẹ? Giọng đầu dây vui mừng.
- Nhưng mẹ nghĩ nó chưa chuẩn bị tâm lí sẵn sàng để tiếp nhận con. Có lẽ con nên vắng mặt tối nay để em con thoải mái hơn.
- Vâng ạ! Nhật Minh có chút ỉu xìu.
Ngọc Nhi là cô em gái cùng cha khác mẹ của anh. Hồi đó, trước khi lập gia đình với bà Ngọc Lan, ba anh lại kí hợp đồng với một đối tác, lỡ uống quá chén nên có con với một cô tiếp viên quán bar. Mẹ anh chính là cô tiếp viên ấy. Hậu quả vìệc ấy chính là anh. Ngay từ bé anh đã mặc cảm về chính bản thân mình, khi ba anh đến thăm mẹ con anh được nửa tiếng rồi đi ngay. Thế nhưng vật chất trong nhà anh chẳng thiếu thứ gì, hết sức đầy đủ, giá trị. Lớn lên, khoảng 13 tuổi, Nhật Minh mới biết được sự thật tủi hổ: Anh chỉ là con ngoài giá thú của bố anh - ông Hoàng Vũ. Mẹ ruột của anh đến biệt thự họ Nguyễn làm loạn, đòi nhảy vào ghế phu nhân của chủ tịch Marble. Bố anh quá tức giận nên đuổi mẹ anh đi, chỉ còn có anh lẻ loi trong căn biệt thự rộng lớn. Điều anh không ngờ tới là mẹ mới của anh lại đối xử với anh một cách ân cần, chu đáo. Nhưng cô em gái Ngọc Nhi kia luôn nhìn anh rất khó chịu, luôn tránh xa anh. Năm cô 13 tuổi, đã quyết định sang Paris với lí do: "Không thể chấp nhận người lạ trong nhà." Anh cũng chấp nhận, bởi càng giải thích với cô thì cô càng ngày khinh bỉ anh. Nay cô đã về, anh hi vọng có thể xóa bỏ hiểu lầm năm đó, không ngờ cô vẫn ghét bỏ anh.
[ ... ]
Trong khi đó, Ngọc Nhi bắt tay vui vẻ làm bữa tối. Đùng lúc cô vừa xong thì một tiếng còi xe vang lên ở cổng. Ngọc Nhi biết đó chính là ba. Cô chạy ra:
- Ba đã về ạ!
- Con mới về hôm nay sao? Ông Vũ ngạc nhiên.
- Vâng ạ!
Cô nhanh nhẹn mời ông vào bàn ăn. Vừa lúc bà Ngọc Lan từ dưới tầng xuống. Ngọc Nhi dõng dạc:
- Mời ba mẹ ăn cơm! khiến hai người cũng phải cố nhịn cười.
Ông Vũ quan sát tỉ mỉ các món ăn trên bàn, quay sang hỏi vợ:

- Hôm nay em lại có hứng thú nấu món Âu sao?
- Không phải đâu, con gái nấu đó.
Ngọc Nhi nhoẻn miệng cười:
- Con đảm bảo các món ăn sẽ ngon.
- Được rồi. Ba biết mà.
Nói đoạn, ông Hoàng Vũ gắp thử một miếng bít tết đang ở ngay trước mặt.
- Chiên đủ độ, vừa giòn vừa mềm mại. Bít tết thật hợp với sốt rượu vang và salad bắp cải tím, hương vị thật sự hòa quyện. Giống nhà hàng ba vừa đi Mỹ tháng trước.
- Thật sao? Con gái mình có tiến bộ như vậy à?
Bà Ngọc Lan cũng thuận tay lấy một đĩa gồm những con sò điệp áp chảo kèm phần ragu và cơm
- Kĩ thuật áp chảo tốt lắm. Sò điệp rất nổi bật. Thế món tráng miệng là gì?
Ngọc Nhi bèn đem hai ly Panna Cotta ra.

- Món này thực sự mới là kì công nhất đấy ạ!
- Để mẹ xem nào. Mẹ cô nói
- Ồ, Panna Cotta sốt chanh dây!. Ông Vũ nói.
- Lượng gelatin đồng đều vừa phải, mứt dâu tây rất thơm. Sữa chua mềm mại thanh nhã. Đúng chuẩn nhà hàng cao cấp rồi. Bà Ngọc Lan ngạc nhiên.
- Về món tráng miệng, con giỏi nhất đó! Ngọc Nhi híp mí.
Bữa cơm vừa đấm ấm vừa vui vẻ như vậy, khiến Ni Ni cảm thấy rất hạnh phúc. Nó giống bữa cơm mấy năm trước, không hề có một kẻ thừa như Nhật Minh.
[ ... ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận