Nhị Trọng Ảnh

Đệ tử của tứ đại gia tộc ở đằng xa cũng đã nghe thấy động tĩnh. Tuy bọn họ đều trúng mê dược của Thủy Thượng Phiêu nhưng ai cũng đều là người luyện võ, choáng một chút là có thể đem mê dược bức ra, hiện tại không ít người đã có thể động đậy, vừa nghe được động tĩnh ở Vạn Khô Nhai liền rất nhanh chạy tới.

Động tĩnh đó tuyệt đối không phải là do Tần Phong và Thủy Thượng Phiêu gây ra. Mục Sương biểu tình nghiễm nhiên, nắm chặt thanh kiếm chạy đến.

Cổ Triển đột nhiên kéo tay áo Mục Sương nói: “Để ta đi đi.”

Mục Sương ngừng động tác, suy nghĩ một lúc cũng đáp ứng, Tần Phong dù sao cũng được xem là người Cổ gia bọn họ, đem việc này giao cho Cổ Triển cũng rất thích hợp.

“Vậy được, đi nhanh về nhanh.”

Cổ Hoàn sốt ruột gào lên: “Ta cũng phải đi, ta cũng phải đi!” Tần Phong đã đuổi theo tên hái hoa tặc kia lâu như vậy, nếu hắn thật sự gặp vận cứt chó mà thành công bắt được Thủy Thượng Phiêu, vậy không phải tên Tần Phong đó sau này sẽ leo lên đầu hắn! Cổ Hoàn cực kỳ không muốn kéo lê thân mình đi theo.

Cổ Triển đáp ứng Mục Sương sau đó đối Cổ Hoàn cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà bước đi.

Cổ Hoàn thoáng ngẩn người sau đó khẽ cắn răng, không được, chuyện giết Thủy Thượng Phiêu hắn nhất định cũng phải tham gia!

Thư Lộng Ảnh hai tay buông lỏng, áo choàng bị gió thổi đến mức phấp phới không ngừng, một chưởng kia xuất ra, khí lực cường hãn tỏa ra bốn phía làm núi đá nổ tung.

“Ầm!”

Người ngã ngựa đổ, kêu rêи không dứt. Lại một chưởng, khối đá tam giác bên vách núi nứt toạc, những khối nham thạch to lớn đồng loạt thét gào vỡ tan ầm ầm rơi xuống vách núi.

Thi Khuyết ngã trêи mặt đất hai tay chống đỡ thân thể, môi run lên bần bật. Thư Lộng Ảnh không phải người, tuyệt đối không phải người! Nếu là người, sao lại có năng lực như vậy…

Vạn Khô Nhai đã bị Thư Lộng Ảnh biến thành một mảnh hỗn độn, giáo chúng Minh Giáo cơ hồ quỳ rạp trêи mặt đất, không biết sống chết. Thi Khuyết sớm đã bỏ trốn mất dạng, đương nhiên, là Thư Lộng Ảnh cố ý buông tha.

Lần công kϊƈɦ này, cuối cùng cũng đem những khoảng thời gian nghẹn uất mà Thư Lộng Ảnh đã chịu đồng loạt phá tan.

Thu hồi chưởng phong, Thư Lộng Ảnh lập tức xoay người đỡ Tần Phong dậy, ngón tay giơ lên bảo vệ tâm mạch Tần Phong. Từ tay áo y lấy ra một cái bình sứ trắng đục, trong đó đương nhiên là giải dược giải bách độc của hỏa ngô công, y nhanh chóng nhét vào miệng Tần Phong. Sau khi đã làm xong hết thảy, Thư Lộng Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bạch Miêu, Tần Phong không có việc gì chứ?”

Bởi vì xung quanh còn có người nên Bạch Miêu không thể biến thành hình, nó ở ngọc bội nhún nhích tới lui: “Hệ thống cảnh báo không có xuất hiện, hẳn là không có việc gì.”

“Vậy hiện tại thế nào? Đoạn cốt truyện này ta căn bản không biết, tiếp theo nên làm gì?”

“Đây cũng là trùng hợp, 《Thần Nguyệt》 rốt cuộc chỉ là một quyển sách, cốt truyện khó tránh khỏi sẽ sai sót, vốn dĩ hệ thống sẽ đem đoạn cốt truyện này nói cho ngươi biết, chính là ta lại bị đóng băng nên không thể kịp thời giao cốt truyện này cho ngươi, sự tình hôm nay cũng vì vậy mà xuất hiện.” Bạch Miêu thè lưỡi, “Cũng may là ta tới kịp, bằng không nhiệm vụ lần này nhất định sẽ thất bại, ta lập tức đem cốt truyện truyền cho ngươi.”

Sau đó là một đống tư liệu đột nhiên chèn vào đầu Thư Lộng Ảnh, sau khi xem qua một lượt khóe miệng Thư Lộng Ảnh có chút run rẩy.

Quả nhiên là sẽ nhảy vực……

Tần Phong đích xác là ở chỗ này giết chết Thủy Thượng Phiêu, sau đó là trúng xà độc. Gặp gỡ Thi Khuyết đang tìm ‘Sát Thiết’ sau đó sẽ được xem là tế phẩm mà bị ném xuống huyền nhai, đánh bậy đánh bạ được ‘Sát Thiết’ hút độc, rồi thành công đoạt lấy ‘Sát Thiết’…

Thư Lộng Ảnh xoa xoa huyệt thái dương, sự xuất hiện của y vậy mà đã nhiễu loạn cốt truyện, tiếp theo làm sao tìm được ‘Sát Thiết’ đây? Ném Tần Phong xuống sao…

Bạch Miêu tựa hồ có thể cảm giác được ý nghĩ này của Thư Lộng Ảnh, nó nhanh chóng giúp y bày ra chủ ý: “Ngươi dứt khoát mang Tần Phong cùng nhảy vực đi, để hắn lấy được ‘Sát Thiết’ a, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ bảo đảm sự an toàn của các ngươi.”

Thư Lộng Ảnh khóe mắt giật giật, y quay đầu nhìn về phía huyền nhai. Sát khí kia kết thành lốc xoáy dữ tợn tựa như dã thú gào thét, thật sự làm người ta khϊế͙p͙ đảm.

Ai… Trong nguyên tác, không có hệ thống thì Tần Phong làm sao lại sống đến cuối cùng vậy a?

Thư Lộng Ảnh chờ ám vệ tới nói rằng võ công của y đã phục hồi nên cần phải bế quan tu luyện, lệnh bọn họ không cần quấy rầy.

Sau khi cho ám vệ lui hết, Thư Lộng Ảnh liền đỡ Tần Phong đi tới bên cạnh huyền nhai. Lúc y đang muốn nhảy xuống thì đột nhiên y lại nghĩ đến cái gì đó.

“Nhìn lâu như vậy rồi? Mau ra đi.”

Khô Mộc Lâm một mảnh im ắng…

Thư Lộng Ảnh cũng không thúc giục, y nhẹ nhàng quay đầu nhìn về một góc tối trong Khô Mộc Lâm.

Không lâu sau, Cổ Triển tay cầm trường kiếm đi đến trước mặt Thư Lộng Ảnh.

“Ngươi nhìn thấy?” Thư Lộng Ảnh hỏi, hiện tại y đã dùng “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” che đi dung mạo của mình, nhưng vừa rồi y không có dùng.

Cổ Triển đã thấy được bộ dạng của y.

Cổ Triển rút kiếm ra hướng về phía Thư Lộng Ảnh: “Đúng, ngươi tới Cổ gia chúng ta rốt cuộc có mục đích gì? Còn nữa, ngươi muốn làm gì Tần Phong?”

Thanh âm hắn tuy to lớn vang dội nhưng thân mình đã phát run từ lúc nào.

Một tiểu quan ti tiện yếu nhược thế nhưng lại là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, Cổ Triển thật sự không thể tiếp thu cái sự thật này.

Thư Lộng Ảnh đương nhiên cũng không để Cổ Triển vào mắt, y đánh giá bốn phía một chút liền thấy thi thể của Thủy Thượng Phiêu cách đó không xa.

Trong nguyên tác, vì Tần Phong đã ngã xuống huyền nhai nên công lao giết chết Thủy Thượng Phiêu đương nhiên là bị Cổ Triển cướp mất.

Thư Lộng Ảnh trào phúng cười: “Nói cho ngươi thì thế nào, ngươi cho rằng bọn họ sẽ tin ngươi? Ngươi cứu được Tần Phong sao?”

Cổ Triển thân mình run rẩy, sức lực cầm kiếm cũng nhỏ hơn một chút.

Đúng vậy, đường đường là giáo chủ của một đại giáo phái lại đi làm tiểu quan cho người khác áp chế, chuyện này nói ra ai sẽ tin đây? Hơn nữa nếu hắn đem chuyện của Thư Lộng Ảnh tiết lộ ra ngoài, khẳng định sẽ sớm bị diệt khẩu…

“Cho ngươi hai lựa chọn!” Thư Lộng Ảnh liếc mắt nhìn thi thể của Thủy Thượng Phiêu một cái nói, “Một là tìm đường chết. Hai là trở về nói Tần Phong bị Thủy Thượng Phiêu đánh rơi xuống vách núi, ngươi vì báo thù cho Tần Phong mà đã giết chết tên ɖâʍ côn này.”

Cổ Triển trêи mặt co rút, cuối cùng hắn cắn răng một cái, đem thi thể của Thủy Thượng Phiêu kéo đi. Nhìn Cổ Triển kéo thi thể đã lạnh khuất sâu vào rừng, Thư Lộng Ảnh nhịn không được thở dài một hơi.

Thanh danh, quyền lợi, những thứ này trong đời trước y cũng từng giống như Cổ Triển, thực sự xem trọng.

Nhưng những phong vân biến đổi mà y đã trải qua làm y một phen hoảng hốt nhận ra, kỳ thật sinh tử tử sinh lại đơn giản như vậy, thanh danh quyền lợi đó là thứ y chân chính muốn sao?

Tựa như y hiện tại, là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, quyền lợi thanh danh y đều đã có, thậm chí là nắm trong tay mệnh của rất nhiều người khác.

Những những cái danh lợi đối với y có tác dụng gì? Thư Lộng Ảnh đạp chân nhảy lên, thân thể đơn bạc như trang giấy nhập sâu vào huyền nhai không thấy đáy. Sương đen lập tức nuốt chửng Tần Phong và Thư Lộng Ảnh. Sát khí che trời lấp đất kia cũng càng thêm nồng đậm.

Thư Lộng Ảnh miễn cưỡng mở mắt, một tay y ôm chặt Tần Phong, một tay dùng nội lực hùng hồn liên tục đánh lên vách đá tạo khe lõm, sau đó ấn tay xuống dưới.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, không biết đã bao lâu. Đột nhiên tầm nhìn bỗng sáng ngời, khe núi tối tăm hiện lên một mảnh hồng quang.

Thư Lộng Ảnh thấy vô số dây đằng ánh lên tia hồng quang quỷ dị tựa một con hỏa long đang vặn vẹo nơi đáy vực.

Từ trêи nhìn xuống còn thấy chút khe hở nhưng càng xuống phía dưới, dây đằng càng ngày càng dày đặc.

Sát khí màu đen cùng hồng sắc giao nhau, toàn bộ đáy vực tựa như âm ty địa ngục đáng sợ ghê người.

Bạch Miêu đã cho y biết trước cốt truyện nên Thư Lộng Ảnh biết mấy cái dây đằng này là thứ gì. Dây đằng này gọi là quỷ đằng, nơi có sát khí càng nặng quỷ đằng càng mọc nhiều thêm.

‘Sát Thiết’ là hung vật, sát khí nồng đậm là chuyện bình thường, quỷ đằng cũng từ đó mà dày đặc to lớn. Nhưng trừ bỏ quỷ đằng này, những sinh vật khác lại vô pháp tồn tại trong đây.

Thư Lộng Ảnh tìm nơi không có quỷ đằng mà đặt chân xuống, ngón tay vì ma sát với vách đá mà huyết nhục mơ hồ. Tần Phong lại như cũ hôn mê bất tỉnh nằm trong lồng ngực y.

Y cũng không có vội vã chạy đi tìm ‘Sát Thiết’, mà là ở vùng phụ cận tìm một cái sơn động. Vực sâu lớn như vậy, tìm được ‘Sát Thiết’ không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Vả lại y cũng không có được vận may như Tần Phong, có thể trực tiếp té ngã đúng nơi có ‘Sát Thiết’ a, vẫn là tìm một nơi nào đó mà nghỉ tạm khôi phục thể lực.

Đem Tần Phong an trí thật tốt, Thư Lộng Ảnh mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Ai ngờ mới vừa ngồi xuống, ngực lại một trận quay cuồng lập tức hộc ra mấy ngụm máu.

“Khụ khụ khụ……”

Bạch Miêu vụt một tiếng xuất hiện, nôn nóng vùi đầu vào đùi Thư Lộng Ảnh: “Ký chủ, nhanh nhanh dùng nội lực tu dưỡng thân thể.”

Bạch Miêu lúc này không giống lúc trước, lông mao màu trăng tựa hồ có chút khô khan, đôi mắt tròn xoe tràn ngập lo lắng.

Nó đã kiểm tra đo lường thân mình của Thư Lộng Ảnh, sau khi lần trước ngưng kết thời gian, mệnh của y đã không còn nhiều lắm.

Nó tuy rằng hệ thống, nhưng cũng có chút tâm tình của con người. Mấy năm nay ở cùng Thư Lộng Ảnh như hình với bóng, ít nhiều cũng có tình cảm, nhìn Thư Lộng Ảnh như vậy, dù nó là một hệ thống máy móc cũng chịu không nổi…

Thư Lộng Ảnh dựa theo lời Bạch Miêu nói, điều động nội lực vận chuyển kinh mạch cả người, cuối cùng ngừng tại trước ngực, y có buồn bực chậm rãi đình chỉ mà ho khan.

Trong mắt Bạch Miêu tràn ngập lo lắng, Thư Lộng Ảnh buồn cười nắm đuôi Bạch Miêu kéo lên, thân mình Bạch Miêu lập tức đổ theo y.

“Xem biểu cảm của ngươi kìa, đừng có tỏ ra ta đang hấp hối a.” y thật sự là rất nhớ Bạch Miêu, tuy gia hỏa này có chút ngạo kiều tự luyến, nhưng lại là người thân duy nhất của y ở thế giới này… Bạch Miêu, có nó ở đây, ít nhất y sẽ không tịch mịch.

Bạch Miêu cũng không so đo chuyện Thư Lộng Ảnh đang nắm đuôi mình, hai móng vuốt trước ngực chậm rãi dưa lên bày ra bộ dáng như đang tính số, sau một lúc thì ai oán kêu lên: “Ký chủ, thọ mệnh của ngươi ước chừng chỉ còn lại mười năm…”

Nội lực dù hùng hồn đến đâu cũng không thể tu sửa lại cái thân thể rách nát này của y, nhiều lắm chỉ là không làm y ho ra máu nữa mà thôi…

Thư Lộng Ảnh hơi ngẩn ra, tươi cười cứng đờ bên khóe miệng…

Bạch Miêu từ trước đến nay ngạo kiều không biết như thế nào lại có chút giận chó đánh mèo lên người Tần Phong.

Nó hung hăng đạp lên cánh tay Thư Lộng Ảnh, sau đó lại đặt ʍôиɠ ngồi lên trêи mặt của Tần Phong đang hôn mê bất tỉnh: “Ngươi nói sao ngươi lại nhược như vậy a! Động cái liền chết, động cái liền bị thương, làm ký chủ của ta ra nông nổi này, ngươi làm sao mà báo đáp y đây!”

Nói một lúc thế nhưng lại khóc nức nở không thôi.

Nghĩ đến Thư Lộng Ảnh ngày thường không có việc gì lại nhỏ giọng dỗ dành nó, còn thường xuyên vuốt lông cho nó, ký chủ tốt như vậy thế nhưng không còn sống được bao nhiêu năm, trái tim máy móc của hồ ly tưởng chừng như bị chập điện mà nổ bùm bùm, hung hăng giẫm móng vuốt lên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Phong.

Còn chưa giẫm đã ghiền, đuôi lại bị Thư Lộng Ảnh kéo lên.

Bạch Miêu tựa như quả lắc của đồng hồ mà không ngừng đưa đẩy trêи không trung, móng vuốt còn không quên chỉ về phía Tần Phong, nó thật muốn nhanh nhanh cào trầy da Tần Phong: “Ký chủ, ngươi đừng cản ta, xem ta làm sao đòi công đạo cho ngươi!”

“Bạch Miêu, ngươi so với ta càng biết rõ, ta cứu hắn chính là cứu bản thân. Hắn cũng không có nợ ta cái gì.” Thư Lộng Ảnh nhìn về phía Tần Phong, ngữ khí đột nhiên có chút xa xưa, “Ai bảo hắn là thần của ta ở thế giới này…”

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay càng trễ hơn… Đây là cái tiết tấu gì … Rõ ràng là thời gian bắt đầu gõ chữ là giống nhau mà…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui