“Ngươi cũng uy hiếp ta?” Vân Liệt Diễm nở nụ cười. Hôm nay, tất cả mọi người đều muốn uy hiếp nàng. Ha ha ha… Thật là có ý tứ nha! Nàng bây giờ mới biết, hoá ra Vân Liệt Diễm này lại có giá trị như vậy, lại
có thể khiến cho cả một đám người tuỳ tuỳ tiện tiện chạy tới uy hiếp
nàng.
“Diễm nhi, không phải là ta muốn uy hiếp con,
ta chỉ muốn con đáp ứng mà thôi. Con là nữ nhi của ta, Vân gia này cần
con” Vân Phụng Thiên nhìn Vân Liệt Diễm, bất kể là vì chính hắn hay vì
Vân gia, nàng đều phải lưu lại.
“Vân gia cần ta?” Vân Liệt Diễm phảng phất như thể nghe được một chuyện gì
đó rất buồn cười. Vân gia cần nàng sao? Lúc nàng vẫn còn là một Vân Liệt Diễm ngốc nghếch, ngoại trừ mẫu thân cùng Mộc Miên, tại sao không có
người nào nói cần nàng? Mà lúc này lại nói cần nàng?
“Ta nói, các ngươi quá nực cười hay không?” Khoé mắt nàng không thấy chút vui vẻ nào “Giao người hay không?”
“Thật là phản rồi! Phụng Thiên, ngươi thân là tộc trưởng Vân gia, sao có thể
nhẫn nhịn để nó cả gan làm loạn như vậy? Còn không mau phái bắt nó lại?
Còn lo lắng cái gì hả?” Lão giả trên đài râu ria sớm đã vểnh lên tận
trời. Lý nào lại như vậy? Lão sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy qua tiểu bối không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như nàng.
“Vậy thì cùng lên đi!” Vân Liệt Diễm vốn dĩ không thèm nhìn người nọ lấy một cái. Muốn chết? Nàng sẽ thành toàn!
Lão giả vung tay lên, không biết từ nơi nào lại xuất hiện một đám hắc y
nhân. Bọn họ xuất hiện giữa sân đấu, một nhóm vây quanh bảo vệ Hoàng
thượng cùng khách nhân, một nhóm thì vây lấy Vân Liệt Diễm.
“Tử sĩ Vân gia?” Không biết ai hô lên một tiếng khiến không ít người thổn
thức. Lúc này, Vân Liệt Diễm có cánh cũng không thể bay thoát khỏi Vân
gia được rồi!
“Hừ!” Vân Liệt Diễm hừ lạnh một tiếng, lại nhìn thái độ cam chịu của Vân
Phụng Thiên, nàng lại thấy Phượng Tâm Nghiên lựa chọn không thoả đáng.
Nàng ta tại sao lại có thể nhìn trúng nam nhân như vậy? Trên thế giới
này tồn tại rất nhiều vấn đề không thể tưởng, nhưng một nam nhân lại bức nữ nhi ruột thịt của mình đến miệng vực như thế này thì đúng là hiếm
thấy!
“Bắt lấy nàng!” Lão giả hô to một tiếng. Ông ta đã không thể nào để yên cho Vân Liệt Diễm làm xằng làm bậy được nữa!
Trong sân, nội lực phát động, bầu trời vốn trong xanh trong chốc lát đã trở
nên lờ mờ. Nếu nhìn từ xa chắc chắn sẽ thấy một vòng lửa tròn hình cầu,
mà nó còn đang trong tình trạng không ngừng phóng ta, tuỳ thời có khả
năng bạo liệt huỷ diệt.
Diệt Thiên trận của Vân gia!
Trên đại lục này, trận pháp là một loại tổ hợp năng lượng hết sức cường đại, nhiều người có cùng phẩm cấp đứng cùng một chỗ để mở rộng phạm vi huỷ
diệt. Tứ đại gia tộc có thể bảo trì địa vị trên đại lục, ngàn năm không
suy vong chính là nhờ pháp trận hộ thân.
Diệt Thiên trận chỉ dùng mấy trăm người ở Hoàng cấp lập trận, đem năng lượng bản thân toàn bộ tuôn ra, tạo thành một không gian rộng lớn. Nếu như ai bị vây trong Diệt Thiên trận này thì rất khó có thể đánh vỡ được hàng
phòng ngự. Trận pháp này không ngừng biến hoá, bất luận là phương vị nào cũng đều không có lỗ hổng, có thể nói là không thể phá trận.
Vân Phụng Khải bị thương, nhìn thấy rõ ràng Vân Liệt Diễm bị vây trong trận nhưng lại không thể cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bày trận.
“Đại ca, ngươi thật sự điên rồi sao? Ngươi không biết mình đang làm cái gì
đâu! Mau dừng tay lại, nhanh bảo bọn họ dừng tay lại ngay! Diễm nhi sẽ
chết mất, sẽ chết đấy!” Hai mắt Vân Phụng Khải đỏ rực, điên cuồng loạng
choạng chạy đến chỗ Vân Phụng Thiên kêu gào. Hắn thật sự không hiểu nổi, tâm tư đại ca hắn sắt đá như thế nào. Một phụ thân có thể rat ay nặng
như thế với nữ nhi của mình sao? Điên! Quả thật là điên rồi!
Vân Phụng Thiên nhìn Vân Phụng Khải đang loạng choạng, trong nháy mắt liền
ngu ngơ không hiểu. Hắn rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?
Nhìn thấy trận đã bày bố xong, hắn… thật sự hắn muốn đánh mất nữ nhi của
mình sao? Hắn không khỏi ngẩn ngơ suy nghĩ. Từ khi có đứa nữ nhi này,
Tâm Nghiên tựa như không còn nhìn đến hắn nữa. Hắn rốt cuộc đã làm sai
cái gì? Chẳng lẽ hắn không nên ghét bỏ con bé sao? Nếu như không phải
tại nó, Tâm Nghiên sẽ không để ý tới hắn, sẽ lạnh lùng với hắn sao?
Vân Phụng Thiên mê mang bối rối. Nhiều năm như vậy, hắn đều canh cánh trong lòng. Tâm Nghiên chết, lại khiến cho hắn không còn chút hảo cảm đối với đứa con gái này, hắn cũng vô tâm vô phế hết lần này đến lần khác tổn
thương nàng. Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời gả cho Thất vương gia hoặc
tiếp nhận vị trí tộc trưởng, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.
Tại sao mà nàng lại tuỳ hứng và cứng đầu như vậy?
Vân Liệt Diễm tháo Phượng Ngâm cầm đang đeo trên lưng xuống. Sáng nay, Mộc
Miên nhất quyết muốn nàng mang theo nó để đề phòng nguy hiểm, không ngờ
lại phải dùng tới thật.
Ngón tay xẹt qua dây đàn một
cách nhanh chóng. Rất nhiều chỗ nàng cũng còn chưa quen thuộc, chỉ có
thể thuần thục đàn một cách đơn giản nhất. Nhạc khúc là thứ vũ khí tốt
nhất để tấn công, phạm vi thanh âm truyền đi tương đương với năng lực
trong người. Nàng dùng dị năng của mình dung hợp với nhạc khúc, mở rộng
phạm vi huỷ diệt. Hiệu quả này so với trận phá mà bọn họ đang thi triển
hoàn toàn giống nhau.
Chỉ có điều, nàng dù sao cũng chỉ có một mình, cầm cự được trong chốc lát, sau một khoảng thời gian thì sẽ kiệt sức.
Vân Liệt Diễm không khỏi nhíu mày. Nếu nàng đối với nhạc khúc thuần thục
thêm một chút, phá trận pháp này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Hiên Viên Minh nhìn thân ảnh đỏ như lửa bị vây trong trận, có chút luống
cuống. Nàng sao có thể chết như thế này được? Không được, nàng không thể chết được! Nếu nàng chết rồi, hắn biết tìm ai báo thù đây? Nàng trước
đây trêu đùa hắn, hắn còn chưa có đáp trả lại cho nàng, hắn làm sao có
thể cho phép nàng chết được?
“Phụ hoàng, người mau kêu Vân Thừa tướng dừng tay đi! Nhanh lên, nàng không
thể chết được, không thể được!” Hiên Viên Minh nắm lấy tay áo Hoàng
thượng, trong lòng có chút sợ hãi cùng sốt ruột.
Hắn chưa từng cảm nhận nỗi sợ hãi như vậy, giống như thứ gì đó của mình sắp bị mất đi.
“Phụ hoàng, xin người nhanh nhanh hạ lệnh đi! Nếu không, nàng sẽ chết mất!”
Hiên Viên Phong cũng quỳ trước mặt Hoàng thượng. Lúc này đây, hắn cũng
không quản được nhiều chuyện nữa rồi.
Chỉ cần nàng còn sống, cái gì cũng không quan trọng nữa!
“Phụ hoàng, người không phải ban hôn nàng cho nhi thần sao? Vương phi của
nhi thần, nhi thần không cho phép nàng chết. Nàng không thể chết được,
không thể!” Hiên Viên Minh bối rối lắc đầu. Hắn thật sự rất sợ, sợ sẽ
không còn được gặp lại nàng. Hắn thà rằng để nàng trêu đùa hắn, tiếp tục nghĩ ra những kiểu quấy phá khiến hắn chán ghét, chứ không hề muốn nàng cứ như vậy mà chết đi.
Chỉ cần nàng còn sống, bất kể phải dùng biện pháp gì, hắn nhất định sẽ lấy nàng về nhà!
Hoàng thượng nhíu mày nhìn hai nhi tử thất thố trước mặt, chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép. Chỉ vì một nữ nhân mà thất thố trước mặt mọi người như thế này, thật chẳng ra thể thống gì!
Hắn xác thực là thưởng thức nữ tử kia. Nàng rất có khí phách, hào quang tứ phía, nếu
thật sự gả cho con của mình thì tương lai nhất định sẽ là nữ nhân đứng
trên đỉnh cao chói lọi. Thế nhưng, nữ nhân như vậy lại quá mức can
trường, không thích hợp ở chốn hậu cung, cũng không thích hợp là đấng
mẫu nghi thiên hạ
Cho nên, hắn sẽ không giúp nàng!
“Phụ hoàng, người còn do dự cái gì? Người mau cứu nàng đi!” Hiên Viên Minh
cũng quỳ xuống. Vân Liệt Diễm, nàng không thể chết được, nàng không thể
chết được! Ta còn thiếu nợ nàng mười triệu lượng hoàng kim, nếu nàng
chết rồi thì ta phải trả tiền cho ai?
“Câm miệng cho ta! Thế này thì còn ra thể thống gì nữa?” Hoàng thượng hất
tay áo lên, dùng nội lựa hất ngã hai người Hiên Viên Minh và Hiên Viên
Phong đang không hề phòng bị.
Vân Phụng Khải cầu nài mãi Vân Phụng Thiên nhưng hắn thuỷ chung vẫn thờ ơ không cử động.
“Diễm… Diễm nhi…” Vân Phụng Khải điên cuồng tung chưởng công kích những hắc y
nhân kia, hắn muốn mở một lổ hổng nhưng lại bị đẩy qua một bên. Diệt
Thiên trận này, không phải ngoài Tử cấp thì không thể phá. Hắn vốn dĩ
không lung lay được.