Có điều, lâu hơn là bao lâu?
Khúc Trì có thói quen ngẩn người lúc đánh răng rửa mặt, như đi vào cõi thần tiên mà bắt đầu tự hỏi vấn đề này, mãi cho đến khi rửa mặt xong xuôi, thay quần áo xong, bắt đầu làm bữa sáng thì cậu vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân.
Bạch Thuấn luôn đoan chính trước mặt cậu, cử chỉ tao nhã, lời nói việc làm đều cẩn thận, cho dù thỉnh thoảng có uống hơi nhiều rượu thì cũng sẽ không thất thố như một con ma men trước mặt người khác như vậy.
Ngay cả cảm xúc thương tâm, phẫn nộ linh tinh của người bình thường Khúc Trì còn chưa thấy hắn thể hiện ra, chứ chưa nói đến tình dục.
Buổi sáng anh giúp cậu xử lý phản ứng cứ như là đang làm một chuyện cực kỳ quan trọng vậy....Khúc Trì hậu tri hậu giác phát hiện điểm này, trong phút chốc, trong lòng vậy mà bắt đầu phát sinh cảm giác gần như là thụ sủng nhược kinh, đứng ở trong phòng bếp tiêu hóa hồi lâu rồi mới hoàn hồn.
Anh giúp cậu sờ thuần thục như vậy, có phải đại biểu chính bản thân anh cũng hay làm loại chuyện này hay không?
Cái "có chút lâu hơn" đến tột cùng là lâu đến mức nào....!
Ngay cả lúc đi học, Khúc Trì vẫn không nhịn được nghĩ tới, thậm chí còn có chút canh cánh trong lòng.
Bạch Thuấn không có chỗ nào là không tốt, cho nên phương diện kia "lâu" cũng là đương nhiên.
Mặc dù biết đạo lý này, Khúc Trì vẫn không có cách nào kéo tư tưởng của mình trở về đúng quỹ đạo.
Chỉ cần vừa phân thần, Khúc Trì sẽ không cẩn thận nhớ lại cảnh tượng buổi sáng tay anh dính đầy chất lỏng màu trắng....!
Cả ngày Khúc Trì đều thất thần vượt qua, bài giảng không nghe, vở ghi cũng không chép, ngay cả nói chuyện phiếm với bạn cùng lớp, lúc sau cũng không thể nhớ được mình đã nói cái gì.
Hôm nay lên lớp đầy đủ, đến tiết cuối buổi chiều, Khúc Trì nhận được tin nhắn từ Bạch Thuấn: Anh tới đón em.
Khúc Trì nháy mắt được kéo trở về bình thường.
Ngày thường đi làm, Bạch Thuấn căn bản là tới tối mới về nhà, hôm nay lại muốn tới đón cậu tan học.
Vừa hết tiết Khúc Trì đã khóa cặp chạy ra khỏi phòng học, một đường chạy đến cổng trường, bởi vì chạy quá nhanh nên sau khi dừng lại, cậu liền chống đầu gối thở dốc.
Bạch Thuấn vừa lúc đang lái xe tới nơi, thấy cậu thở hồng hộc, vẻ mặt đỏ bừng thì không khỏi bật cười, nói: "Sao lại chạy nhanh như vậy hả?"
"Không thể....để anh chờ...." Khúc Trì lên xe rồi vẫn còn thở, nói chuyện cũng không mạch lạc.
Cậu chỉ muốn nghỉ ngơi cho nên vẫn là Bạch Thuấn giúp cậu thắt dây an toàn.
Khi anh cúi người kéo dây an toàn, Bạch Thuấn ngừng một lát, bởi vì khoảng cách quá gần, hai má ửng hồng của Khúc Trì hiện ra trước mắt hắn, đôi môi tươi tắn hơn thường ngày cũng hơi hé ra, thở ra những luồng khí trắng lượn lờ.
Bạch Thuấn đột nhiên tiến sát mặt cậu, ngắn ngủi mà nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu một cái.
"Hả." Khúc Trì bỗng nhiên lại có khí lực làm ra động tác khác, cậu che mặt mình một chút, mở to hai mắt nhìn về phía Bạch Thuấn.
Nhưng Bạch Thuấn vẫn trấn định tự nhiên, sau khi thắt dây an toàn cho cậu, thấy cậu vẫn đang nhìn chằm chằm mình mới khen ngợi nói: "Tiểu Trì học thật là nhanh."
"Cái gì....học cái gì?" Khúc Trì có chút mờ mịt.
"Tạo cơ hội cho đối phương nhìn thấy điểm hấp dẫn của mình, đây là một kỹ xảo rất tốt."
Tay Bạch Thuấn men theo ngực cậu hướng về phía trước, trượt qua cằm một chút sau đó chọc chọc hai má đã nóng lên của cậu, "Bộ dáng vừa rồi cũng rất đáng yêu, Tiểu Trì rất có thiên phú."
Khúc Trì cũng không có ý đồ này, cậu chỉ là đơn thuần không muốn để Bạch Thuấn đợi lâu mà thôi.
Nhưng Bạch Thuấn hôn cậu, còn khen cậu, cậu có chút tiếc lời khen này, vì thế cậu nuốt lời làm sáng tỏ lại vào cổ họng.
Cậu vừa vui vẻ vừa bẽn lẽn gật đầu, sau đó lại vì lại vì độ mặt dày của mình mà dời mắt.
Xe chạy được một lúc, Khúc Trì không kìm lòng nổi mà sờ mặt mình, sờ vào nơi vừa nãy Bạch Thuấn hôn nhẹ một cái.
Chỉ là nhớ lại xúc cảm trong chớp mắt kia, trái tim cậu cũng không nghe lời mà đập loạn, độ nóng trên mặt cũng chậm chạp mãi không rút đi..