Nhiễm Thủy


Lời đã nói ra thì không thể thu hồi.

Bạch Thuấn thở pháo nhẹ nhõm như buông được một gánh nặng trong lòng: "Vậy thì tốt rồi."
Cậu thích anh trai....? Chính Khúc Trì còn không rõ ràng, nhưng nhìn vẻ mặt của anh trai, cậu lại cảm thấy cứ nhận định như vậy cũng không có vấn đề gì, chỉ cần có thể khiến anh trai yên tâm, cái gì cũng đều được.

Lúc bọn họ vừa mới bắt đầu làm, Khúc Trì chỉ cởi mỗi cái quấn, nhưng không biết từ khi nào mà cậu đã không còn một mảnh vải che thân, trên người trải đầy dấu vết tình ái.

Mồ thôi tiết ra bị khô lại khiến cho làn da bí bách, khó chịu.

Khúc Trì muốn đi tắm rửa một cái, nhưng cậu chỉ hơi di chuyển cơ thể một chút mà đã cảm thấy nửa người dưới vô cùng đau nhức.

Thịt mềm giữa hai chân bị cọ xát đến đỏ bừng, nơi nào đó bị chà đạp hết lần này đến lần khác thì lại càng không cần phải nói, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được có chất lỏng chậm rãi chảy ra từ bên trong.


Khúc Trì không nhúc nhích, ảnh mắt cẩn thận nhìn về phía Bạch Thuấn.

"Sao thế?" Bạch Thuấn mỉm cười hỏi cậu.

Khúc Trì lựa cách uyển chuyển hơn để nói: "Người em....có chút hôi...."
Không ngờ ý cười của Bạch Thuấn càng thêm sâu sắc, duỗi tay ôm lấy cậu, lật thân thể thật vất vả mới chống đỡ được một chút về lại trên giường: "Tiểu Trì không được nói dối, hôi chỗ nào?" Hắn chôn mặt vào ngực Khúc Trì, cọ cọ như một con thú: "Tôi rất thích mùi hương này."
Trái tim Khúc Trì cũng không chịu thua kém mà đập bịch bịch, điều này làm cho cậu có chút lo lắng rằng nó có thể nào đập quá mạnh rồi ầm ĩ, chấn động đến anh trai đang vùi đầu trước ngực mình hay không.

Nhịp tim rõ rệt như vậy, đương nhiên Bạch Thuấn có thể cảm nhận được.

Hắn dán lên nghe một hồi, tóc đen quét lên làn da trước ngực lõa lồ của Khúc Trì, có chút ngứa, có chút kích thích, còn có chút trêu người, vậy nên tốc độ tim đạp lại không nghe sai sử mà nhanh hơn một chút.

Khúc Trì cũng muốn bình tĩnh lại nhưng thực tế thì hô hấp của cậu cũng trở nên dồn dập hơn.

Cậu nhìn đầu tóc đen của Bạch Thuấn, tóc đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, có chút lộn xộn hơn so với thường ngày nhưng trông cũng rất gợi cảm.

Cậu dời mắt sang chỗ khác không dám nhìn, xúc cảm chân thật dội lại vào trong não cậu.

Gương mặt Bạch Thuấn dán lên ngực cậu, hô hấp của Bạch Thuấn cũng rơi hết lên làn da của cậu, tạo cho cậu một loại ảo giác rằng anh đang thật sự đang ngửi.

Thời gian trong căn phòng này bị kéo dài rất lâu, đến tận lúc Khúc Trì cảm thấy được như nhịp đập quá nhanh khiến cho các chức năng báo hỏng thì Bạch Thuấn mới ngẩng đầu lên, gọi cậu: "Tiểu Trì."

"À....Dạ."
Khúc Trì vội đáp lời hắn.

"Hiện tại có cảm giác gì đặc biết không?" Bạch Thuấn hỏi.

Lúc trước, khi bọn họ bắt đầu thử qua lại với nhau, Bạch Thuấn cũng từng hỏi qua cậu.

Lúc ấy cậu trả lời là không có, bởi vì đỏ mặt và tim đập cũng không thể tính là phản ứng đặc biệt.

Lông mi Khúc Trì rung động, đây là một vấn đề rất đơn giản nhưng cậu lại rơi vào khó khăn.

Cậu nâng tay sờ sờ mặt mình, nhiệt độ cao đến mức có chút bỏng tay.

Cậu lại muốn sờ thử nhịp đập của mình, nhưng cậu đang khỏa thân, dưới tình huống này mà tự sờ ngực mình thì hình như rất kỳ quái.


Mặt đỏ tim đập không tính là phản ứng đặc biệt....nhưng đập mạnh như vậy....có thể xem như là một phản ứng đặc biệt hay không?
Khúc Trì khó khăn, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: "Hẳn là....không có...."
Nghe được câu trả lời giống với lần trước, lần này Bạch Thuấn cũng không hoảng không vội, nhướng mày nói: "Tiểu Trì cũng đã nói thích tôi rồi, sao lại có thể không có được?"
"Phản ứng đặc biệt cụ thể là cái gì vậy?" Khúc Trì như đứa nhỏ không làm được đề toán đang xin giúp đỡ, "Cảm giác hiện giờ của em lúc trước cũng thường xuyên xuất hiện, vậy có được tính là đặc biệt không? Mỗi khi anh đối xử tốt với em, thân cận với em, em đều cảm thấy mặt nóng bừng, tim cũng đập rất nhanh....nhưng phản ứng lúc này lại mãnh liệt hơn so với trước kia, như vậy có thể tính là đặc biệt không?"
Cậu không muốn lừa gạt anh nên đành phải bày tỏ tất cả những nghi vấn của mình ra.

Nhưng sau khi nghe xong lời của cậu, Bạch Thuấn lúc này lại im lặng rất lâu, không biết là bởi vì bị lời nói của cậu làm tổn thương hay là đang tự hỏi xem nên trả lời cậu như thế nào.

Khúc Trì dè dặt nhìn anh, thấy trên mặt anh đã trải qua một chút biến hóa phức tạp, khó tả, cuối cùng lại chuyển về vẻ mặt hơi ảo não, bất đắc dĩ.

"Sao lại như vậy chứ...."Bạch Thuấn nâng tay che miệng, cảm thán nói, "Nuôi em thành bộ dáng ngốc nghếch, cuối cùng lại là bản thân tôi chịu thiệt.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận