Nhiễm Thủy


Bạch Thuấn từng muốn có một đứa em trai, nhưng sau mấy tháng mong đợi, hy vọng của hắn lại tan vỡ.
Cha mẹ ly hôn, nguyên nhân là do đứa nhỏ trong bụng mẹ là con với tình nhân.

Cho dù nội bộ nhà họ Bạch tình cảm nhợt nhạt, cha mẹ đều có tình nhân bên ngoài, nhưng vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho việc phát sinh loại tai tiếng này.
Mẹ mang theo đứa nhỏ mới sinh rời đi, nhà họ Bạch chỉ còn lại một người cha ít khi về nhà, một đám người hầu và một đứa trẻ là Bạch Thuấn.
Sau khi Bạch Thuấn chịu đựng một năm, hắn vẫn hạ quyết định, hắn muốn một người em trai, một người em trai thuộc về bản thân và sẽ không bị người khác cướp đi.
Cha không có ý kiến gì với quyết định của hắn, cũng không quan tâm, gia nghiệp của nhà họ Bạch lớn như vậy, nuôi thêm một đứa trẻ hoàn toàn không phải việc gì khó.
Ông ta kêu người chuẩn bị tốt mọi việc thay Bạch Thuấn, ngày Bạch Thuấn đến cô nhi viện, ông ta thậm chí còn không đi cùng mà chỉ phái trợ lý đi theo.
Khúc Trì đứng giữa những đứa trẻ trong cô nhi viện cũng không bắt mắt.

Bởi vì thiếu dinh dưỡng nên lúc đó cậu vừa gầy lại vừa nhỏ, bộ dạng cũng không tính là quá xinh xắn.
Nhưng trong tất cả những đứa trẻ ở đay, chỉ có mình cậu là trước sau nhìn chằm chằm Bạch Thuấn, đôi mắt đen bóng, to tròn sạch sẽ chuyên chú.

Bạch Thuấn đến gần cậu, cậu lập tức dùng giọng nói trong trẻo gọi "Anh ơi", tất cả đều phù hợp với dáng vẻ em trai mà Bạch Thuấn muốn.

Vậy nên Bạch Thuấn dắt cậu đi, mang về nhà mình, mang đến bên người mình, dùng tất cả sự dịu dàng và quan tâm của mình để chăm sóc cậu.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy có mối nguy là khi Khúc Trì đi học, nói với Bạch Thuấn rằng cậu đã kết bạn.
Bạch Thuấn đưa cậu đi học, nhìn thấy "bạn" của cậu, thấy cậu để lộ ra những vẻ mặt từng chỉ thuộc về bản thân hắn.
Bạch Thuấn cảm thấy không được thoải mái, hắn hy vọng Khúc Trì có thể chỉ thuộc về mình hắn, vì vậy hắn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Hắn không dấu vết chiếm lấy thời gian rảnh của Khúc Trì, đảm bảo "bạn bè" sẽ không chiếm quá nhiều phân lượng trong lòng em trai.
Hắn cố ý không cho Khúc Trì tiếp xúc quá nhiều với đạo lý đối nhân xử thế, làm như vậy để duy trì sự ngây thơ đơn thuần của em trai.
Hắn dẫn dắt bồi dưỡng sở thích của Khúc Trì, giảm thiểu tối đa hứng thú của Khúc Trì với những người khác.
Sau khi lớn lên, Bạch Thuấn lại ý thức được vấn đề càng sâu sắc hơn.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Khúc Trì cũng được lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, dù sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ tiếp xúc với chuyện tình yêu.
Yêu đương chính là trao tất cả tình cảm cho những người khác, lâu dần cũng sẽ phát triển đến việc kết hôn sinh con.

Tới lúc đó, hắn lại nên dùng thủ đoạn như thế nào để ngăn cản?
Lúc Khúc Trì lên cấp 3, Bạch Thuấn liền cực kỳ lưu tâm đến phương diện này.
Hắn không đi du học nước ngoài mà là ở lại thành phố B, mỗi lần gặp mặt Khúc Trì ít nhất một lần.
Hắn mời gia sư cho Khúc Trì, hoặc là tự mình dạy cậu làm bài, lấy lý do đang chữa bài hoặc là làm bài tập để giảm bớt tỷ lệ phân tâm của Khúc Trì.
Có thể là do thủ đoạn của hắn rất có hiệu quả, Khúc Trì vậy mà không quá nảy sinh hứng thú với việc yêu sớm thịnh hành ở cấp 3 này, ngay cả nhắc cũng không nhắc tới.
Ngược lại là Bạch Thuấn, bởi vì quá mức đề phòng, cho nên chỉ cần tưởng tượng việc hắn ở bên một người phụ nữ khác là sẽ cảm thấy không thể chịu đựng được, thậm chí từ đáy lòng còn có thể mơ hồ sinh ra sự tức giận.
Hắn cũng không phải là một người ngu ngốc, tất nhiên hiểu được phản ứng này đại biểu cho cái gì.
Có thể ình cảm của hắn đã bắt đầu biến chất từ lúc này, cũng có thể là sớm hơn, tâm tư của hắn với Khúc Trì sẽ không thể đơn thuần chỉ là tình anh em.
Chi tiết này đối với Bạch Thuấn mà nói cũng không quan trọng, hắn cũng có ý cưỡng ép bản thân về lại đúng quỹ đạo, chỉ cần có thể độc chiếm Khúc Trì, bất kể là dùng hình thức nào hắn cũng không để ý.
Bạch Thuấn hy vọng Khúc Trì có thể ngốc nghếch một chút, như vậy hắn có thể dùng phương thức đơn giản nhất, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Khúc Trì để giữ người lại bên mình.
Hắn am hiểu việc kiểm soát rủi ro, thông minh và cẩn thận, mỗi một việc làm đều phải dày công tính toán, từng bước một dẫn dắt Khúc Trì tự mình rơi vào bẫy.

khiến cho Khúc Trì cực kỳ tự nhiên trở thành tất cả của hắn.
Chẳng qua hắn thật không ngờ rằng Khúc Trì quá ngốc, ngược lại khiến cả bản thân hắn cũng sa vào.

Bạch Thuấn không khỏi bật cười, nghiêng đầu thấp giọng nở nụ cười một lúc lâu.
Đột nhiên bị anh trai bảo ngốc, Khúc Trì cũng không hiểu nguyên do, nhưng lại bởi vì rất ít khi nhìn thấy phản ứng như thế này của anh cho nên nhất thời cậu không có lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn chờ anh giải thích.
"Tiểu Trì," Bạch Thuấn thở ra một hơi, nói với cậu, "Đây chính là phản ứng đặc biệt."
"Nhưng mà.

Em vẫn luôn...."
"Việc này chứng minh em vẫn luôn thích tôi."
Bạch Thuấn nói, "Chẳng lẽ em cũng sẽ như vậy với người khác?"
Khúc Trì lập tức lắc đầu, sau khi ý thức được mình đã tự lừa dối mình, cậu lại ảo não nói: "Xin lỗi, em quá ngu ngốc...."
Bạch Thuấn trìu mến hôn lên trán cậu, hôn mũi cậu, hôn lên bờ môi của cậu, nói với cậu: "Tôi cũng không khá hơn là bao.

Chúng ta đều ngốc cho nên mới ở bên nhau."
Hắn ôm Khúc Trì xuống giường đi tắm rửa, phòng hạng sang của khách sạn có một cái bồn tắm lớn đủ để cho hai người cùng tắm.

Hắn để Khúc Trì tựa lên người mình, sau đó tắm rửa sạch sẽ cho cậu.
Lúc này bọn họ mới chính thức trần truồng đối mặt với nhau.


Khúc Trì vùi đầu vào vai của anh, cảm nhận được từng tấc da thịt đang kề sát vào nhau.
Rõ ràng ở trong này còn có tiếng nước, có tiếng hít thở của đôi bên, nhưng Khúc Trì lại cảm thấy như cả thế giới đều trở nên im lặng, im lặng đến mức cậu có thể nghe rõ mọi thứ.
Một lát sau, Khúc Trì đột nhiên bị trượt, tựa vào ngực của Bạch Thuấn.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy tiếng tim đập của Bạch Thuấn, nó khác biệt so với sự bình ổn trong tưởng tượng của cậu, mỗi một nhịp đều như thể đang dội vào lồng ngực.
Tay kia của Khúc Trì sờ lên ngực mình, vô tình trong lúc đó, nhịp đập của hai trái tim ở trong hai thân thể lại trở nên hoàn toàn giống nhau.
Trước đó cậu vẫn luôn không thể hiểu được, trái tim lúc nào mà chẳng đập, vì sao tim đập lại sẽ bị cho là đồng nghĩa với việc thích chứ? Cậu cũng không biết cảm giác thích là như thế nào, phải dùng lời nói như thế nào mới cỏ thể hình dung ra chính xác định nghĩa của nó.
Nhưng vào giờ khắc này, Khúc Trì bỗng nhiên lại có thể lý giải được tất thảy.
Cậu vẫn không thể dùng lời nói để diễn tả giống như trước, nhưng cậu cảm nhận được, cảm giác vào lúc này của cậu, chính là thích.
Như tâm linh tương thông, Bạch Thuấn hơi cúi đầu xuống, nói bên tai cậu: "Hình như chúng ta còn đang thiếu một lời tỏ tình chính thức.

Tiểu Trì, anh thích em."
Khúc Trì thì lại hôn lên trái tim hắn, ngửa đầu nhìn hắn, trả lời: "Em cũng thích anh."
Hoàn chính văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận