Dưới lời nói của Tuyết Nặc, bầu không khí căng thẳng một cách kỳ lạ, mặc dù Cung Huyền Lạc không xuất hiện nhưng một luồng sát khí mỏng manh toát ra từ trong không khí. Biên Lãng bước về phía trước không có biểu cảm gì, đôi mắt sáng như sao của ngày xưa giờ chỉ còn một mảnh trống rỗng, hắn cao 1m9 mấy, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, thân hình toát ra khí chất nam tính phong nhã, thân hình cường tráng khiến hắn như một ngón núi lớn bao phủ lấy thân hình nhỏ gầy của Tuyết Nặc.
Vẻ mặt của Tuyết Nặc không hề lo sợ, anh bình tĩnh nâng cằm lên, đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào sâu trong đáy mắt Biên Lãng——
Anh giật mình, ngạc nhiên bật thốt lên: “Dị năng cấp 7!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lúc đó, Biên Lãng duỗi bàn tay to ra, hắn dùng sức kéo Nguyệt Linh khỏi lồng ngực Tuyết Nặc, cả người lập tức vụt tắt rồi biến mất, ngay sau đó, từng làn gió nhẹ nhàng thổi vào, cửa sổ bị mở tung ra .
Bên ngoài phòng, Cung Huyền Lạc vừa kinh hãi vừa tức giận kêu: “Biên Lãng! Tên đáng chết này! Anh dám giả ngu gạt tôi!”
Lúc này Biên Lãng đã cách xa cả trăm mét, từ xa truyền đến giọng nói to lớn của hắn: “Ha ha, Cung Huyền Lạc, cậu cũng vậy thôi! Mắng tôi, cậu còn chưa đủ tư cách! Ta Biên Lãng bị trúng chiêu chỉ có thể một lần, làm gì có lần thứ hai?” Trong lời nói tràn đầy mỉa mai kích thích não Cung Huyền Lạc xung huyết, một hồi lâu cậu cũng không phản ứng lại.
Còn Tuyết Nặc thì chạy vội tới cửa sổ, anh không hề quan tâm quần áo lộn xộn của mình mà nhảy ra cửa sổ tầng hai, sau khi tiếp đất anh không chút do dự chạy theo, anh cũng không quan tâm ánh mắt người khác —— mỗi khi có ánh nhìn của người khác liếc qua, họ đều sẽ ngẩn người rồi nhìn sang nơi khác như chưa hề gặp anh.
Đôi mắt đỏ của anh nhìn chằm chằm vào phía xa, biểu cảm thâm trầm, có chút nghi ngờ:
Thế gian này đã có dị năng giả cấp 7 rồi ư?
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biên Lãng ôm Nguyệt Linh ghé vào khe suối, nói: “Em rửa sạch ở đây đi.” Hắn cẩn thận đặt cô xuống đất, hắn vừa buông tay ra liền thấy hoa mắt, hắn phản ứng cực nhanh nắm lấy bàn tay trắng nõn kia, cười nói: “Em gái, sau một hồi xa cách, đây là cách em chào anh trai mình à?”
Nguyệt Linh hừ một tiếng đẩy Biên Lãng cợt nhả ra, Biên Lãng thế mà không phản kháng chút nào cứ thế để cô đẩy ra. Cô vươn hai cánh tay ngọc bích của mình ra nắm lấy ga trải giường, quấn lấy thân thể rồi lại ngồi xuống, cô nhìn Biên Lãng bên cạnh mình đang ngồi xổm, cô có chút không kiên nhẫn nói: “Anh nói đi, anh muốn gì.”
Biên Lãng nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ buồn cười, cười khổ hỏi: “Tôi muốn gì?”
“Anh đưa tôi ra ngoài làm gì?” Nói tới đây, cô hơi dừng lại rồi cười lạnh, cô không chút khách khí châm chọc: “Đừng nói chỉ để cứu tôi?”
Cảm xúc của cô dành cho Biện Lang rất phức tạp. Lúc đầu chỉ là thưởng thức đơn thuần rồi đến xấu hổ tự ti, sau đó vì được đối phương đồng cảm mà thẹn quá hóa giận, tiếp theo là cảm xúc chán ghét vì bị cưỡng ép, khống chế, còn có thất vọng —— một vị goldenboy như vậy, có thể nói là thần tượng đứng đầu lại làm ra chuyện như vậy với cô!
“Em đoán đúng rồi!” Đôi mắt sáng như sao của Biên Lãng nhìn cô, nụ cười tươi như đóa hoa vừa nở, hắn nói một cách chân thành và trịnh trọng: “Lúc này, tôi chỉ muốn cứu em.”
Nguyệt Linh nheo hai mắt lại, cô khẽ nhíu mày, tỏ rõ sự nghi ngờ.
Cô nhìn hắn chằm chằm một hồi, đột nhiên nhướng mày, cười hỏi: “Anh coi tôi là đồ ngốc à?”
“Không.” Biên Lãng thu hồi gương mặt tươi cười, vẻ mặt vẫn dịu dàng còn có vài phần nghiêm túc, hắn nghiêm túc nhìn lại ánh mắt nghi ngờ của cô và kiên nhẫn giải thích: “Hai năm qua, tôi đã tỉnh lại rồi. Trong quá khứ, tôi có lỗi với em. Nguyệt Linh, tôi thừa nhận, tôi thích em, rất rất rất thích em. Loại tình cảm này khiến tôi muốn có được em, dù cho em không bằng lòng ——”
Hắn dừng nói, trong đôi mắt tinh tú lấp lánh ánh nước, Nguyệt Linh ngạc nhiên không khỏi ngẩn người, cô chợt thấy hoa mắt thì thấy bàn tay to của hắn xoa đầu mình. Hắn vuốt nhẹ tóc cô, giọng nói thẫn thờ: “Nếu chuyện này khiến em chạy trốn tôi thì tôi thà rằng đè nén tình cảm với em cả đời. Tôi không muốn nếm lại cảm giác không thấy em, Nguyệt Linh, tôi...” Tôi yêu em.
Hắn nuốt lời nói xuống cổ họng, thở dài: “Tôi bằng lòng làm anh trai của em, chăm sóc em cả đời.”