Editor: Ngạn Tịnh.
Lâm Y tức giận thở hổn hển chính là minh chứng tốt nhất, Tề Manh cùng Thẩm Lạc Ninh thậm chí không dám tin tưởng hai mắt của mình, hai tên quỷ kia thế nhưng thật sự nghe theo lệnh của Lâm Y vọt tới chỗ Bạch Vi.
Bạch Vi đã sớm có chuẩn bị ngay lập tức rút chủy thủ, nghênh đón.
Trên chủy thủ quấn quanh tinh thần lực của cô, mỗi một đao đều có thể cắt một miếng thịt trên thân hai tên quỷ kia, tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt, đáng tiếc cũng không phải do Bạch Vi vọng lại. Cô đã sớm biết tinh thần lực có tác dụng trực tiếp với hồn phách, vết rách trên linh hồn tuyệt đối khác với vết rách da thịt, không có năng lực tự lành, mỗi một vết sẹo đều không có khả năng khép lại, vẫn luôn đau đớn, khó lòng chịu đựng.
Người sở dĩ có thể chịu được đau xót, chính là bởi vì cảm nhận sâu sắc rồi sẽ dần yếu đi, hơn nữa trong lòng biết một ngày nào đó sẽ không còn đau nữa, nhưng linh hồn thì không, tồn tại bao lâu, vẫn sẽ đau đớn đến lúc đó, cho nên hai tên này mới kêu gào thảm thiết như vậy.
Có thêm chủy thủ, Bạch Vi càng thuận buồm xuôi gió, cũng khiến cho hai tên quỷ bị động bị đánh.
Lâm Y cực kỳ tức giận, ngay lập tức tránh khỏi cái ôm của Tề Manh, rút chủy thủ từ bên sườn đâm về phía Bạch Vi. Tay phải trước đó bị Bạch Vi đá một cú đã không còn lực, tay trái cầm đao căn bản không thuận, nhưng cô ta cũng phải cố.
Mà ở phía sau cô ta, Tề Manh cùng Thẩm Lạc Ninh giống như bị người điểm huyệt, ngây ngốc đứng im một chỗ không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn một đống hai người hai quỷ đánh nhau, nói đúng hơn là một mình Bạch Vi đấu ba.
Bạch Vi bất ngờ bị Lâm Y cắt qua cánh tay, theo bản năng hít một ngụm khí lạnh, động tác chậm trong một cái chớp mắt. Lục Sách nhìn đến lúc này lập tức giãy giụa đứng lên, sắc mặt cực kỳ dọa người. Vẫn là Tề Manh sau khi thấy được liền tiến lên đỡ anh. Mà Thẩm Lạc Ninh ở bên kia cũng phản ứng lại, muốn giúp Bạch Vi, mấy thứ quỷ quái kia hắn không có cách nào, nhưng ít nhất hắn có thể bắt được Lâm Y!
Nhưng là hắn vừa bước chân vào chiến trường, người đàn ông nửa trong suốt bị Bạch Vi đạp một cái liền vọt về phía hắn, sau đó một người một quỷ như có nam châm hút về phía nhau, hợp nhất.
Thẩm Lạc Ninh chỉ cảm thấy quanh thân phát lạnh, cái loại cảm giác viên mãn lại xuất hiện lần nữa. Tề Manh che miệng lại, hô lớn, "Thẩm Lạc Ninh, anh không sao chứ?" Cô thế nhưng tận mắt nhìn thấy tên quỷ kia nhập vào người Thẩm Lạc Ninh, thật sự quá đáng sợ, sau này... Sau này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thích mấy thứ quái dị nữa, quá đáng sợ!
Nghe thấy tiếng kêu của Tề Manh, Lâm Y cùng Bạch Vi đồng thời ngừng tay, hai người từng bước tách nhau ra, Lâm Y mang theo quỷ hói đầu đến cạnh cửa, Bạch Vi nhảy đến bên cạnh Lục Sách, cầm tay anh, nhẹ nhàng chậm rãi chuyển linh khí qua.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Thẩm Lạc Ninh ở trung tâm, chỉ thấy hắn liên tục rùng mình mấy cái, sau đó chậm rãi mở mắt, trong mắt lóe qua tia sáng đỏ.
Cổ cảm giác quen thuộc kia thổi quét toàn thân Bạch Vi, cô gắt gao nhíu mày, lạnh giọng nói, "Anh rốt cuộc là ai?"
Nghe tiếng, "Thẩm Lạc Ninh" nhìn về phía cô, khóe môi cong lên, mở rộng hai tay ra, "Bạch Vi, lại đây..."
Vẫn là bộ dáng của Thẩm Lạc Ninh, nhưng người trước mặt lại tạo cho bọn họ một cảm giác khác lạ, thậm chí ngay cả gương mặt dường như có chút thay đổi, giữa mi mắt mang theo chút tà khí cùng dụ hoặc, khiến người bất giác muốn tới gần hắn.
Nhìn khuôn mặt kia, đồng tử Bạch Vi mạnh mẽ co rút lại, hơi lạnh trong giọng nói lại càng sâu, "Anh là Dung Khải!"
Phong thái như vậy, nhiều thế như vậy cô cũng chỉ từng nhìn thấy trên người lão yêu quái sống ngàn năm Dung Khải kia, từng có mấy người có bóng dáng Dung Khải, ví như Diệp Thiên Trọng, ví như Đông Huyền Diệp, nhưng đều không giống như Thẩm Lạc Ninh trước mặt, người này quả thực giống như Dung Khải đang sống vậy, độ cong nơi khóe miệng, cũng đều giống Dung Khải y hệt.
Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, trừ Giang Mạc ra cũng chỉ có một Dung Khải là làm cho Bạch Vi khắc sâu ấn tượng, ánh mắt cuối cùng của người đàn ông này ảnh hưởng quá lớn với cô.
Tôi sẽ tới tìm em! Tôi sẽ tới tìm em!
Những lời này trong một thời gian rất dài vẫn luôn vang vọng trong đầu Bạch Vi, mà lúc này Bạch Vi mới biết được, lời hắn nói là thật, hắn thật sự đã tìm tới cô!
"Ha ha ha..." Người đàn ông cúi đầu, tiếng cười phảng phất như rượu quý ngàn năm làm say đắm lòng người, trong tiếng cười còn mang theo vui sướng.
Chỉ thấy hắn che trán, hai mắt như đầy ánh sao lấp lánh nhìn thẳng về phía Bạch Vi, "Thật tốt, em vẫn còn nhớ tới tôi... Bạch Vi, tôi rất nhớ em... Nhớ đến ngay cả linh hồn đều bắt đầu đau lên, chỉ có ôm lấy em, mới có thể giảm bớt loại đau đớn này, để cho tôi ôm một chút..."
Lời nói của người đàn ông đương nhiên làm cho Bạch Vi cười lạnh một tiếng, "Anh..."
Nói còn chưa xong, liền cảm giác ánh sáng trước mặt bị che lấp, không biết từ lúc nào Lục Sách đã ở trước mặt cô, mặc dù sắc mặt trắng bệch dọa người, hai mắt vẫn tỉnh táo như bình thường đối diện với Dung Khải.
Thấy anh, nụ cười bên khóe miệng Dung Khải dần dần thu hồi lại, nhắm mắt lại, cái mũi nhếch tới trước ngưi ngửi, lập tức nhíu mày, "Hương vị này... Cũng thật làm cho người ta chán ghét không chịu được, ngửi thấy mùi này tôi liền có xúc động muốn thấy máu, Giang Mạc, không bằng anh để tôi giết anh đi!"
Tề Manh cùng Lâm Y căn bản không biết ba người này đang làm gì, nhưng quỷ dị là không ai dám động. Bản năng nói cho hai người họ biết, không thể động, nếu không người đầu tiên thấy máu còn không biết là ai đâu! Ngay cả tên quỷ hói đầu bay sau lưng Lâm Y cũng lui thành một đống, ngay cả đau cũng không dám thở mạnh ra.
"Không biết anh có năng lực kia hay không thôi..." Giọng của Lục Sách như băng độc, vừa nói, không khí như cũng muốn đóng băng.
"Vậy phải thử một chút... rồi." Chữ vừa dứt, Dung Khải giống như viên đạn ra khỏi súng vọt tới Lục Sách, hai người thậm chí đánh vỡ vách tường dày của biệt thự, bay vụt ra ngoài, ở bên ngoài thoải mái bắt đầu đánh nhau.
Hoa cả mắt, thật là hoa cả mắt. Trừ Bạch Vi, Lâm Y cùng Tề Manh căn bản không thấy rõ động tác của hai người, chỉ cảm thấy hai người trước mặt giống như biến mất, giống như đã biến thành hai người hoàn toàn khác, không còn là Lục Sách cùng Thẩm Lạc Ninh mà họ quen biết nữa.
Tất cả trước mặt, không phải, từ khi bước chân lên đảo này, tất cả đã không còn như trước nữa! Tề Manh nghĩ như vậy, ba người Nhâm Kiệt đều chết, Tiểu Y là hung thủ, Bạch Vi đột nhiên trở nên thân thủ bất phàm, ngay cả Lục Sách cùng Thẩm Lạc Ninh cũng có thủ đoạn không giống người thường, ngoại trừ cô... Không đúng, thật ra cô cũng đã thay đổi...
Tề Manh có chút hoảng hốt.
Bên kia Lục Sách cùng Dung Khải đang đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, Bạch Vi lại cực kỳ nóng nảy gấp gáp, Lục Sách còn đang bị thương, chống đỡ không được bao lâu!
Nhưng Dung Khải lại không có ý khiêm nhường chút nào, cái gì mà quang minh chính đại đánh một hồi chứ, đều là đánh rắm, hắn muốn thừa dịp anh ấy chịu thương, thật sự muốn giết Lục Sách! Bạch Vi biết mà.
Chỉ là ý niệm như vậy mới vừa dâng lên, sau đầu đột nhiên dâng đến một luồng gió. Bạch Vi còn chưa kịp tránh né, bên kia Dung Khải giống như nhảy ra con mắt thứ ba, trực tiếp bỏ qua Lục Sách đang cùng mình đánh nhau, một phen vọt tới, nắm lấy cổ Lâm Y, giơ cao lên.
Cùng lúc đó, chủy thủ trong tay Lâm Y cũng bất giác rơi xuống, kế hoạch đánh lén thất bại.
Bạch Vi lui lại mấy bước, mãi đến khi Lục Sách nắm lấy vai cô, cùng nhau nhìn về phía Dung Khải cùng Lâm Y sắc mặt đang dần phát tím bên kia.
"Loại người chẳng ra gì như cô cũng dám động vào cô ấy, thật đúng là thứ dơ bẩn, tâm cùng thân thể đều bẩn như nhau, loại hương vị mục nát ghê tởm này hẳn là của lão già đằng sau lưng cô đi, thật sự làm người ta buồn nôn!" Dung Khảu ném Lâm Y đang sắp tắt thở ra bên ngoài như đang ném thứ gì đó rất bẩn, sau đó lấy một chiếc khăn lụa từ trong túi áo ra, còn nghiêm túc lau lau tay.
Tên quỷ hói đầu kia thấy thế lập tức đón lấy Lâm Y, cô gái lại đẩy mạnh ông ta ra, dùng hết tất cả hơi sức rống lớn, "Cút!"
Thê lương, đau khổ bên trong giọng nói kia ngay cả Tề Manh cũng nghe ra được, tất cả mọi người nhìn về phía cô ta.
Lại thấy Lâm Y thế nhưng nở nụ cười, cười cười nước mắt liền trào ra, "Đúng vậy, tôi đã sớm ô uế, rốt cuộc cũng không sạch sẽ được, ha ha..."
"Tằng Bạch Vi, không phải mày muốn biết vì sao tao muốn giết ba tên súc sinh kia soa? Bây giờ tao có thể nói cho mày biết... Bởi vì ba người chúng nó chính là tiện nhân khốn kiếp nhất trên đời này, chúng cùng nhau hủy nhà của tao, hại chết anh trai, hại chết cha mẹ của tao, làm cho tao thành cô nhi, cuối cùng chỉ có thể ủy thân cho thứ ghê tởm dơ bẩn kia..." Nói xong, Lâm Y chỉ vào tên quỷ hói đầu, giọng nghẹn ngào, hai mắt đỏ đậm, trong mắt đều là cừu hận đến thấu xương.
Chuyện xưa bắt đầu, thì ra trước đó Lâm Y cùng người đàn ông nửa trong suốt kia là anh em, cô ta tên là Cơ Tiên Tiên, anh trai cô ta tên là Cơ Cương Cường, là một tên ngốc.
Không phải trời sinh đã ngốc, trước đây Cơ Cường Cường cũng là một đứa bé lanh lợi thông minh, đáng tiếc vào lúc hắn 4 tuổi bị rớt vào trong sông nhỏ phía sau nhà, hít thở không thông một thời gian, người liền bị ngốc. Lúc ấy cha mẹ Cơ gia thật sự khóc đến mắt đều muốn mù, nhưng bị tổn thương đầu cứu thế nào cũng không được, tốt xấu gì cũng là con trai mình, đành phải cứ như vậy nuôi hắn. Sau đó hai người họ sợ sau khi hai người chết, con trai ngốc không có người chăm sóc, nghĩ nghĩ, hai người quyết định sinh thêm một đứa. Sau đó, Cơ Tiên Tiên được sinh ra, trong nhà bởi vậy bị phạt không ít tiền, khiến cho Cơ gia vốn nghèo khó phải chật vật một thời gian dài.
Cơ Tiên Tiên từ lúc hiểu biết đã được cha mẹ dạy dỗ tư tưởng sau này phải chăm sóc tốt cho anh trai. Lúc này tuy rằng Cơ gia nghèo khổ, nhưng tốt xấu cũng coi là mỹ mãn, không bệnh không tai, cũng có teher ăn no mặc ấm, vẫn xem là tốt.
12 năm sau, Cơ Tiên Tiên trưởng thành, Cơ Cường Cường cũng từ một đứa bé ngốc vô ưu vô lự, cả ngày chỉ biết chơi đùa vui vẻ thành thằng ngốc. Người trong thôn đều biết đầu óc hắn bị hỏng, nhưng vẫn có hiểu biết, cũng không chọc người ghét, gặp được ai đều cười hì hì, không có việc gì liền thích dắt chú chó trong nhà đi tản bộ chung quanh, ai kêu hỗ trợ gì cũng đều giúp. Nói tóm lại, nhân duyên trong thôn của Cơ Cường Cường vẫn là rất tốt.
Nhưng Cơ Tiên Tiên cũng không thích hắn, ai mà thích cuộc sống sau này của mình phải cột vào với một tên ngốc, phải chăm sóc hắn cả đời chứ. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại muốn cô chăm sóc hắn! Bình thường trong nhà có thức ăn ngon gì cũng đưa hắn trước cũng thôi đi, sau này còn muốn cô đối xử tốt với hắn, nằm mơ đi thôi!
Cơ Tiên Tiên tiến vào thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ nhìn thế nào cũng không vừa mắt người anh trai ngốc nhà mình, hơn nữa một vài bà tám trong thôn mỗi ngày đều nhắc bên tai cô.
- -Tiên Tiên à, sau này anh trai cháu phải nhờ cháu nuôi dưỡng rồi, haiz, sau này cháu phải vất vả rồi...
- -Từ nhỏ cha mẹ cháu đã có vẻ trọng nam khinh nữ, anh cháu bị ngốc mà còn tốt với nó như vậy, món gì ngon cũng đều cho nó, lớn lên cháu cũng đừng hiếu kính bọn họ!
- -Đúng vậy, đúng vậy, một cô gái trẻ êm đẹp, thành tích tốt như vậy, kéo theo một tên ngốc làm sao sống được ngày lành được!
Những lời tràn đầy ác ý của mấy bà tám kia lại lẳng lặng chôn mầm móng ác liệt xuống trong lòng Cơ Tiên Tiên...
Cô bắt đầu càng ngày càng nhìn không vừa mắt anh trai ngốc nhà mình, đến trường cũng có người cười nhạo cô, nói anh trai cô là đứa ngốc, vậy cô cũng không thông minh được chỗ nào, thành tích tốt đó là do giáo viên thấy cô đáng thương, vớt cho cô cao điểm lên. Chỉ vài câu nói đã xóa sạch tất cả cố gắng phấn đấu của cô, cô không cam lòng, dựa vào cái gì cô phải cam lòng...
Cho dù Cơ Cường Cường đối xử tốt với cô, ngày thường cha mẹ cho hắn thức ăn ngon hắn đều giữ lại cho Cơ Tiên Tiên cũng vậy, hay là khi Cơ Tiên Tiên bị người bắt nạt, hắn giống như nổi điên đánh người ta cũng thế, toàn bộ Cơ Tiên Tiên đều làm như không thấy, cô chỉ biết là cô có anh trai ngốc, bởi vì hắn, cô bị nhiều vũ nhục như vậy, sau này còn có thể nhiều vũ nhục hơn nữa, đều là bởi vì hắn!
Thật ra, con trai con gái đều là con cả, cha mẹ Cơ gia có thể bất công được chỗ nào chứ? Chỉ là Cơ Cường Cường có chút ngốc, bọn họ mới muốn chăm sóc nhiều hơn một chút, con gái hiểu biết, bọn họ mới xem nhẹ một chút, nhưng yêu thương vẫn đều là vậy.
Nói với con gái sau này phải chăm sóc anh trai cho tốt, nhưng bên phía con trai, bọn họ cũng dặn dò không thể cho bất kỳ ai bắt nạt em gái, cho dù kẻ nào cũng không được, sau này phải đối xử tốt với em gái!
Cơ Cường Cường nghe xong cũng nhớ kỹ, người ngốc vẫn luôn có vẻ cố chấp, hắn vẫn luôn kiên định thi hành lời dặn dò của cha mẹ, không cho bất kỳ ai bắt nạt em gái nhà mình, cho nên khi người khác mắng em gái hắn, đánh em gái hắn, đều sẽ như phát điên mà đánh trả người ta giúp em gái.
Nhưng tất cả mấy thứ này ở trong mắt Cơ Tiên Tiên đều là căn cứ chính xác để xác minh anh trai nhà mình bị ngốc, bây giờ ngay cả đánh người cũng dám đánh, sau này còn có gì mà không làm được! Cô càng tuyệt vọng cho tương lai cảu mình, đôi khi thậm chí còn suy nghĩ nếu không có anh trai thì tốt rồi, nếu trong nhà chỉ có mình cô thôi thì tốt rồi, như vậy cô muốn ăn gì cũng đều được, muốn mặc quần áo xinh đẹp gì cũng được, ba mẹ cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thích một mình mình mà thôi.
Mà đúng lúc này, biến cố ập đến, có mấy chiếc xe hơi chạy vào thôn, mấy chàng trai ngăn nắp xinh đẹp bước xuống, bọn họ mặc đều là hàng hiệu chỉ nhìn thấy trên ti vi, ăn đều là chocolate nhập khẩu, bị ba mẹ của bọn họ đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc này chịu phạt.
Cơ Tiên Tiên cực kỳ hâm mộ, liền bắt đầu cô tình hay cố ý tiếp cận với bọn họ.
Lúc ấy cô đã nghĩ, chỉ cần cho cô liếm một ngụm chocolate ngọt kia thôi cũng được...