Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Editor: Ngạn Tịnh.

Bàng Tố Tố vừa bị gã tóc vàng che miệng tha đi, bên này An Bạch Lễ liền nháy nháy mắt với Ôn Nguyên Bạch, anh bức thiết muốn biết lời ông lão kia nói là thật hay giả, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến em gái anh, anh không thể không cẩn thận.

Ôn Nguyên Bạch không còn cách nào, lại sợ bị Bạch Vi nhìn ra manh mối, chỉ đành dỗ dành kèm lừa gạt Bạch Vi một hồi, liền rời đi cùng An Bạch Lễ.

Bạch Vi đứng tại chỗ khóe miệng khẽ cong, nhìn theo bóng lưng hai người rời đi. Thái độ của An Bạch Lễ cô cũng có thể lý giải, cũng không có lập trường để chỉ trí, dù sao cũng là chuyện liên quan đến em gái người ta yêu thương nhất, anh không thể không cẩn thận.

Nghĩ như vậy, Bạch Vi quay đầu, chuẩn bị về phòng bệnh của mình. Ít nhất cô còn phải ở lại bệnh viện quan sát một hai tuần, xác nhận không có vấn đề gì quá lớn, mới có thể được thả về nhà.

Lại không ngờ vừa quay đầu, một người ngoài dự liệu, quá ngoài sức tưởng tượng lại xuất hiện trước mặt cô.

Người đàn ông mặc một cây đen, gương mặt quen thuộc, môi mím chặt, trong ánh mắt mang theo xem kỹ cùng khắc nghiệt, không phải người khác, chính là Khương Thuật mất tích mấy ngày nay, cũng không biết lúc hắn đến có nhìn thấy Bàng Tố Tố bị tha đi hay không, ngẫm lại trường hợp kia hẳn rất thú vị!

Nụ cười trên mặt Bạch Vi càng rạng rỡ, vẻ mặt vui mừng đi đến chỗ Khương Thuật, vừa đi vừa nói, "Anh Khương, mấy ngày nay anh lại đi đâu vậy? Ngại quá, lần trước anh tới thăm em, chẳng hiểu sao em lại hôn mê bất tỉnh, không dọa đến anh chứ? À, đúng rồi, ba em nói mấy ngày nay anh không đi làm, xảy ra chuyện gì sao?"

Bạch Vi chậm rãi đến gần, vẻ mặt thân thiết, làm cho trong lòng Khương Thuật không khỏi bất giác cảm thấy tuyệt vọng cùng phiền táo, không có sơ hở, nơi nơi đều không có sơ hở, rốt cuộc sao lại thế này? Tố Tố đâu? Tố Tố đã đi nơi nào rồi? Vì sao trong thân thể này lại chỉ còn một mình An Bạch Vi thôi chứ?

Mấy ngày trước đây hắn bỗng dưng tỉnh lại trong nhà một người phụ nữ xa lạ, hỏi qua cô ấy mới biết bản thân thế nhưng đã hôn mê mấy ngày, hơn nữa làm hắn sợ hãi nhất là, pháp lực của hắn cơ bản chỉ còn lại chưa đến một phần mười, hắn khẳng định là do trận pháp trước đó phản phệ mà thành, một chút pháp lực như vậy không đủ để hắn tìm được Tố Tố, cho nên hắn chỉ có thể bảo dưỡng thân thể cho tốt, liền khẩn cấp chạy đến bệnh viện này tìm Tố Tố, hắn vẫn tồn một chút hy vọng, Tố Tố vẫn còn ở trong thân thể An Bạch Vi chờ mình đến tìm, đáng tiếc đến bây giờ đã chẳng còn một tia hy vọng nào nữa, Tố Tố mất tích, không thấy nữa, mà người phụ nữ này hắn lại chẳng nhìn ra chút vấn đề nào!

Ngày ấy bản thân tuyệt đối đã đụng phải cao thủ, sao An Bạch Vi có cao thủ trợ giúp, cho nên bản thân cùng Tố Tố mới gặp hạn lớn như vậy. Bây giờ tung tích của Tố Tố không rõ ràng, bản thân gần như đã mất gần hết máu sư phụ điều dưỡng cho, sau này có lẽ hắn cũng chỉ có thể sống lâu hơn người thường một vài năm mà thôi, cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, loại cảm giác này thật sự không tốt, không tốt đến mức hắn muốn vươn tay niết cái cổ mảnh khảnh của An Bạch Vi...

Bạch Vi tất nhiên cảm giác được ác ý cùng sát khí từ đối phương, nhưng cô vẫn làm như không hề biết được gì mỉm cười với hắn, bây giờ cô đã không sợ Khương Thuật, nếu đối phương xúc động, nhiều lắm chỉ là thèm ngược một chút, không có tổn thất gì với cô cả.

"Anh Khương, anh làm sao vậy?" Vẻ mặt Bạch Vi đầy nghi hoặc hỏi.

"An Bạch Vi, không cần phải giả vờ với tôi, tôi biết sau lưng cô có người, tôi cũng biết rằng tôi không làm gì được cô, tôi chỉ muốn hỏi cô, Tố Tố đâu? Nói cho tôi biết Tố Tố ở nơi nào, tôi cam đoan sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ." Gương mặt Khương Thuật giống như phủ một lớp băng.

Trong lòng Bạch Vi thật sự muốn bật cười, bỏ qua chuyện cũ, ha ha, da mặt người đàn ông này thật sự là dày, hắn nói bỏ qua chuyện cũ thì sẽ bỏ qua sao? Hắn tính là cái thá gì chứ? Ha ~

Nhưng biểu tình trên mặt lại càng thêm nghi hoặc, "Anh Khương, anh làm sao vậy? Anh trở nên thật kỳ quái luôn á? Xảy ra chuyện gì sao? Nếu có gì khó khăn, anh có thể nói với em, có thể giúp em nhất định sẽ giúp!"

Thấy biểu hiện của cô, trong lòng Khương Thuật cũng bất giác nảy sinh một chút nghi hoặc, chẳng lẽ... Cô thật sự không biết? Không thể nào... Rõ ràng người có lợi cuối cùng chỉ có An Bạch Vi, ngay cả Tố Tố cũng bị cô đuổi ra cơ thể, không phải cô thì còn có thể là ai... Chẳng lẽ... Có cao nhân đắc đạo đi ngang qua, nhìn thấy tình huống của An Bạch Vi, nhìn không thuận mắt cho nên đâm một tay, cho nên hiện tại An Bạch Vi mới hoàn toàn không hay biết gì...

Trong nháy mắt, trong đầu Khương Thuật lướt qua vô số suy đoán.

Không có cách nào xác định, cuối cùng chỉ có thể mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn An Bạch Vi một cái, "Tốt nhất là đừng để tôi nắm được nhược điểm của cô, nếu không, hậu quả cô sẽ không thể thừa nhận được đâu!"

Nói ra lời ngoan độc, Khương Thuật xoay người liền rời khỏi, không thể không rời đi, dù sao hắn cũng không dám cam đoan cao nhân kia có còn ở gần đây hay không, bây giờ bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của đối phương, ngụm ác khí này cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống!

Biểu tình của Bạch Vi vẫn là nghi hoặc mà ngây thơ, thấy Khương Thuật sắp đi mới như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Anh Khương, Tố Tố mà anh vừa nói tên là Bàng Tố Tố sao?"

Nghe vậy, Khương Thuật xoay mạnh người lại, hung tợn nhìn về phía Bạch Vi, "Qủa nhiên cô đã sớm biết! Tố Tố ở đâu?"

Bạch Vi dường như bị gương mặt của hắn dọa sợ, không khỏi lui về sau vài bước, vươn tay chỉ về một phía, "Vừa bị con trai lôi đi rồi, ông ấy nói ông ấy tên Bàng Tố Tố, em cũng không rõ lắm, chỉ là một người như vậy lại có cái tên như phụ nữ thật đúng là kỳ quái mà..." Vẻ mặt cô đầy khó hiểu.

Con trai? Khương Thuật cả kinh, chẳng lẽ Tố Tố nhập vào thân xác khác rồi? Hơn nữa sao An Bạch Vi lại nói cái tên phụ nữ lại kỳ quái? Nhưng Khương Thuật cũng không quản được nhiều như vậy, không ngừng chạy theo hướng đó, chỉ hy vọng bọn họ chưa đi xa...

Đuổi theo một hồi, rất nhanh, Khương Thuật liền hiểu được ý của An Bạch Vi khi nói tên phụ nữ thật kỳ quái là thế nào.

Vẻ mặt hắn khó tin nhìn ông lão lôi thôi vùi ở góc tường, hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu kia, căn bản không theể tin được, Tố Tố thế mà nhập vào thân xác ông ta, đàn ông, còn là một ông già! Khương Thuật chỉ cảm thấy tâm linh của mình đang không ngừng sụp đổ, không hề chớp mắt nhìn ông lão tràn ngập hơi thở của Bàng Tố Tố kia, hắn thầm mong có người tới nói cho hắn biết hiện tại chỉ là mơ, đó không phải là Tố Tố, tuyệt đối không phải Tố Tố, không thể nào, nhất định không có khả năng...

Nghĩ như vậy, Khương Thuật xoay người bắt đầu đi ra ngoài, càng đi càng nhanh, càng đi càng gấp gáp, đến cuối cùng, thế nhưng bắt đầu chạy thật nhanh.

Ở phía sau hắn, ngay lúc hắn vừa quay người lại, Bàng Tố Tố liền ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền nhận ra Khương Thuật, lập tức giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, giơ tay lên, kêu "A a" không ngừng, lại không ngờ càng kêu Khương Thuật đi càng nhanh, giống như muốn vứt bỏ thứ gớm ghiếc gì đó sau lưng, khiến trong lòng Bàng Tố Tố càng thêm lo lắng, tuyệt vọng, tiếng kêu cũng cố gắng phát ra lớn hơn.

"Lão bất tử kêu ca cái gì đó, muốn chết à! Lại kêu tiếp xem tôi có vá miệng ông lại không!" Gã tóc vàng vừa nghe Bàng Tố Tố ở bên ngoài bắt đầu tru lên, lập tức rời khỏi bàn mạt chược thò đầu ra hô to một câu, câu đầu tiên đã khiến Bàng Tố Tố im bặt. Cô thật sự sợ, người đàn ông này nói đánh là đánh, căn bản không thèm nghe gì, Bàng Tố Tố không dám ngỗ nghịch với gã, chỉ dám nhỏ giọng nức nở, trông mong nhìn ra ngoài.

Bên kia, Khương Thuật chạy một hơi về nhà cô gái thu giữ hắn, vừa nhìn thấy khuôn mặt cô gái ngọt ngào giống Bàng Tố Tố hơn ba trăm năm trước, nhất thời bước lên, ôm chặt cô vào lòng.

Người phụ nữ này, là người trước đó cứu hắn ở ven đường, không chỉ như thế, còn mang hắn về nhà tận lòng chăm sóc. Trước khi hắn đi tìm An Bạch Vi, cũng từng xem camera của bệnh viện, xác thực là một mình hắn lắc lư ra khỏi bệnh viện, hắn nghĩ hẳn là cao nhân kia không muốn gây thêm phiền toái cho An Bạch Vi, cho nên sau khi hắn ngất đã dán cho hắn tấm bùa con rối, đưa hắn ra bệnh viện, nếu không có người phụ nữ này trợ giúp, có lẽ hắn đã sớm chết ở bên ngoài!

Ngày hôm qua lúc hắn tỉnh dậy nhìn thấy cô còn tưởng rằng gặp Tố Tố của ba trăm năm trước, gương mặt dường như giống nhau như đúc, ngay cả nụ cười bên khóe miệng cũng tương tự đến vậy, nhưng rất nhanh hắn liền phủ định, thi thể Tố Tố do chính tay hắn hỏa táng, tận mắt nhìn cô từng chút từng chút trở thành tro bụi, có lẽ người phụ nữ này chỉ có vẻ ngoài tương tự Tố Tố mà thôi.

Nhưng chính điểm tương tự này làm hắn vô cùng rối rắm, phải biết rằng từ đầu đến cuối người hắn thích chính là Tố Tố cho hắn cái màn thầu kia, cho nên thấy người có bộ dáng tương tự cô thật sự rất khó để không sinh hảo cảm. Hơn nữa người phụ nữ này còn có ơn cứu chữa mạng của mình, dường như cũng có ý về phương diện kia, mỗi lần đối diện với mình đều sẽ không kìm lòng được mặt đỏ lên, khiến hắn không muốn nghĩ về phương diện kia cũng không được!

Nhưng là không được, người hắn thích cho tới bây giờ vẫn luôn là Tố Tố, sao có thể đứng núi này trông núi nọ chứ? Hơn nữa đối với Phương Như cũng là không công bằng, Phương như chính là tên cô gái cứu hắn, cho nên hắn mới không chào Phương Như liền rời đi, nhưng hiện tại...

Khương Thuật vừa nhớ lại bộ dáng của ông già kia, không biết sao, liền cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn, càng miễn bàn đến chuyện khác, mà Bàng Tố Tố nhập vào xác ông ta ở trong lòng hắn cũng bị phủ một lớp bụi, so sánh lên, bóng dáng của Phương Như lại rõ ràng hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, Khương Thuật bất giác ôm Phương Như càng chặt, vẻ mặt người phụ nữ vui mừng ôm lại hắn, trong mắt lướt qua một chút giảo hoạt.

Khương Thuật vốn tưởng rằng, hắn cùng Bàng Tố Tố đã không còn khả năng, lại không ngờ được, một tuần sau, cô ta vẫn tìm đến cửa, vẫn là bộ dáng lôi thôi ghê tởm của ông già kia, khiến Khương Thuật vừa nhìn thấy liền nôn ra.

Phương Như vội vàng tiến lên vỗ vai giúp hắn, "Làm sao vậy? Có phải ăn gì đau bụng rồi không? Không sao chứ?"

"Hừ, anh ta không phải ăn bậy bị đau bụng, mà là vì thấy tôi mà ghê tởm muốn nôn!" Bàng Tố Tố trưng gương mặt của ông lão thở hổn hển nói.

"Ách, sao có thể chứ? Ông à, ông là ai? Khương Thuật, là người quen của anh sao?" Phương Như hoàn toàn không biết gì cả hỏi.

"Quen biết, đương nhiên là quen, chúng ta chính là..." Ngữ khí của Bàng Tố Tố càng thêm hung hăng.

"Đủ rồi!" Khương Thuật bất chấp bụng cồn cào, cổ họng đau rát, vội vàng đánh gãy lời của cô ta. Hắn không thể để Phương Như biết quan hệ của bọn họ, nếu không cô khẳng định sẽ xem hắn là biến thái, nói không chừng sẽ rời khỏi hắn, hắn quyết không cho phép Phương Như rời khỏi hắn.

"Tiểu Như, em ra ngoài trước đi, anh có chút chuyện muốn nói với ông lão này, em ra ngoài một chút có được không?" Khương Thuật xoa xoa miệng, quay đầu nhìn về phía Phương Như, ngữ khí dịu dàng nói.

"À, được, vậy em xống lầu mua chút thuốc cho anh, nhìn anh dường như bụng không tốt lắm, được chứ?" Phương Như dịu dàng hỏi, từ sau lần trước Khương Thật trở về ôm lấy cô, hai người liền chính thức trở thành người yêu, đối với bạn trai của mình, Phương Như tất nhiên dịu dàng nghe lời, vì thế cô cười hôn hôn hai má Khương Thuật, mặt đỏ tới tận mang tai xoay người đẩy cửa rời đi.

Làm cho Bàng Tố Tố đứng bên cạnh nhìn đến hai mắt đỏ bừng, vẫn là câu nói kia, cho dù cô ta không thích Khương Thuật, cô ta cũng không muốn hắn bị ả tiện nhân nào cướp đi, huống chi với tình huống hiện tại của cô ta, cũng không có lựa chọn nào.

"Thật đúng là người đẹp dịu dàng, chỉ mới qua mấy ngày, Khương Thuật, anh thật sự không thấy hổ thẹn với tôi sao?" Bàng Tố Tố tiến lên hai bước, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Khương Thuật hỏi.

Cô gái này dường như chẳng có chút tự giác rằng mình đã biến thành một ông lão lôi thôi, đổi thành gương mặt nào trước kia của cô ta, chắc chắn Khương Thuật đã lập tức tiến lên dỗ cô ta, dỗ đến khi nào tâm hoa nộ phóng mới thôi. Nhưng đối mặt với gương mặt già nua xấu xí này, Khương Thuật chỉ cảm thấy bản thân có thể chịu đựng không nôn mửa cũng đã là một khiêu chiến lớn!

"Tố Tố, anh nghĩ kỹ rồi, em căn bản không thích anh, miễn cưỡng em cũng đã miễn cưỡng hơn ba trăm năm, là lỗi của anh, bây giờ anh đã tìm được một cô gái mình thích, cô ấy cũng thích anh, cho nên quyết định thả tự do cho em, anh biết em cũng không thích ký sinh trên thân thể người khác, bây giờ anh sẽ không bao giờ miễn cưỡng em nữa, em có thể sống thật tốt cuộc sống của mình, anh sẽ không bao giờ cưỡng ép em nữa!" Khương Thuật căn bản không dám nhìn gương mặt bây giờ của Bàng Tố Tố, khô cằn nói.

"Thối lắm!" Bàng Tố Tố khó thở nói, "Rõ ràng anh thấy tôi bây giờ nhập vào thân xác một ông già vừa già vừa xấu, ghét bỏ tôi mới nói như vậy, nếu hiện tại tôi có gương mặt của tiện nhân kia, anh sẽ đối xử với tôi như vậy sao? Khương Thuật, thì ra anh chỉ là một gã đàn ông hời hợt chỉ nhìn bề ngoài, nói con mẹ gì mà yêu tôi, từ đầu tới cuối anh chỉ xem trọng gương mặt tôi, thân thể tôi mà thôi!"

Nghe tới đó, gương mặt Khương Thuật trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Bàng Tố Tố, "Anh chỉ yêu gương mặt của em? Lúc trước khi em gần tám mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, không phải anh vẫn luôn ở cạnh em sao? Nhìn em đầu bạc đến già với người khác, cuối cùng còn không phải vẫn thỏa mãn nguyện vọng của em, tìm cho em một thân thể tươi mới sao? Sau đó em đối với anh không đánh thì mắng, anh chẳng phải vẫn không trách không rời, thỏa mãn tất cả tâm nguyện của em, dâng tất cả thứ tốt nhất trên đời này cho em, cùng em hưởng thụ sao? Khi thấy Ôn Nguyên Bạch, em yêu cầu muốn nói chuyện yêu đương với hắn, cho dù anh khổ sở đau lòng đến nhường nào, chẳng phải vẫn theo ý em như trước sao? Bàng Tố Tố, em đừng không biết phân biệt tốt xấu như vậy, Khương Thuật anh tự hỏi vẫn luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ em, không có mộ chút bất trắc nào, bây giờ chính là đổi lại một câu này của em sao? Rốt cuộc em có còn trái tim hay không?"

"Thật ra, trước kia anh cũng từng nghi hoặc, rõ ràng anh đối xử với em tốt đến vậy, gần như không có chỗ nào khiến cho em không hài lòng, vì sao vẫn luôn thua Tướng quân trẻ đã đẩy em vào hố lửa kia chứ? Nhìn thấy hắn em liền khẩn cấp muốn dâng mình cho hắn, đối mặt với anh, ngẫu nhiên thân cận đều như là ban ơn lớn lao. Ha ha, Bàng Tố Tố, anh cũng là con người, cũng biết đau, cũng biết mệt, cũng sẽ đau lòng khổ sở, vì sao em không thể đối xử với anh tốt hơn một chút chứ? Chỉ cần tốt hơn một chút thôi, nói không chừng hai chúng ta sẽ không bước đến đường cùng như ngày hôm nay, đáng tiếc, nếu vẫn chỉ là nếu!"

"Tố Tố." Khương Thuật nhìn cô ta, "Anh mệt mỏi, anh không muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh với em nữa, anh cũng muốn chân chính nếm thử tư vị yêu đương, nếm thử tư vị người khác trả giá vì anh, Phương Như rất tốt, đối xử với anh cũng rất tốt, pháp lực của anh đã đánh mất chín phần mười lúc bị trận pháp phản phệ rồi, một phần còn lại cũng chỉ đủ để anh sống cuộc sống như một người bình thường mà thôi, em cũng không thể trông cậy vào anh được nữa, anh không giúp được em, cho nên em không cần lại lãng phí tâm tư trên người anh!"

Nghe hắn nói như vậy, Bàng Tố Tố giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thất kinh nói, "Anh gạt người! Anh khẳng định là đang dối gạt tôi, đúng không? Khẳng định là vạy! Khương Thuật anh là không gì không làm được, anh khẳng định có thể cứu em ra khỏi thân thể ông già này, đúng không? Khẳng định có thể! Có phải anh đang giận dỗi em không? Đừng nóng giận nữa có được không? Em đồng ý với anh, chỉ cần anh cứu em ra, sau này tất cả em đều nghe lời anh, thật sự, còn tốt hơn cả Phương Như nữa! Anh tin tưởng em, sau này em sẽ không bao giờ nhắc tới Tướng quân nữa, cũng sẽ không nghĩ về anh ta nữa, thật sự, Khương Thuật, anh tin em đi!" Bàng Tố Tố nói một hồi nước mắt liền rơi xuống, vẻ mặt thê lương nhìn Khương Thuật.

"Trễ rồi, Tố Tố, anh đã không có bản lĩnh đó..."

"Em không tin!" Bàng Tố Tố nhanh chóng đánh gãy lời nói của hắn, "Em không tin, em không thể vĩnh viễn ở trong thân thể ông già này tới chết được, không thể nào! Anh đang gạt em, anh khẳng định là đang gạt em! Có phải bởi vì cô ta hay không?"

Bàng Tố Tố chỉ về phía Phương Như vừa rời đi, hỏi.

"Khẳng định là vì cô ta có đúng hay không, anh yêu cô ta, cho nên muốn vứt bỏ em có đúng hay không? Nhưng bộ dáng của cô ta rõ ràng giống em lúc ban đầu vậy, cho nên anh vẫn yêu em, có đúng hay không? Người phụ nữ này rõ ràng chỉ là một thế thân, một thế thân biết nghe lời, anh không chiếm được tình yêu của em cho nên tìm cô ta an ủi sao? Nhưng bây giờ em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, em sẽ yêu anh hơn trước kia anh yêu em, anh tin tưởng em có được không?" Bàng Tố Tố khóc không thành tiếng.

Nghe vậy, Khương Thuật chỉ cau mày nhìn cô ta, căn bản không có ý muốn tiếp lời.

"Khương Thuật..." Bàng Tố Tố vẫn tiếp tục gọi, chân thành nhìn hắn.

Ngay khi hai người giằng co không dứt, Phương Như đã trở lại, phía sau còn có một người mà Bàng Tố Tố vừa thấy liền thét chói tai ra tiếng.

"Cái lão bất tử nhà ông, tôi còn nghĩ ông chạy đi đâu rồi đấy? Lại không ngờ ông lại đến nơi này, nhanh theo tôi về nhà, chậm một chút xem tôi có lột da ông hay không!" Giọng của gã tóc vàng ở trong tai Bàng Tố Tố giống như tiếng của ác quỷ lấy mạng, sợ tới mức cô ta trốn sau lưng Khương Thuật.

"Cứu em, Khương Thuật, cầu xin anh cứu em, gã sẽ đánh chết em, em không quay về, thật sự sẽ đánh chết em..." Bàng Tố Tố sợ tới mức nói năng lộn xộn.

"Ách, cái anh này nói anh ta là con trai của ông lão kia, cho nên em mang anh ta lên đây, không sao chứ?" Phương Như thấy bầu không khí không đúng, nhìn về phía Khương Thuật cẩn thận hỏi.

"Không sao đâu..." Khương Thuật lập tức tránh khỏi tay của Bàng Tố Tố, tiến lên vài bước đứng trước người Phương Như, vô tình mở miệng, "Nếu ông ta là ba của cậu, vậy nhanh mang ông ta về đi, lại ở nhà tôi khóc lóc om sòm, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Nghe vậy, Bàng Tố Tố trợn to hai mắt, dường như không thể tin lời này chính là phát ra từ miệng Khương Thuật, chỉ sửng sốt một chút như vậy, đã bị gã tóc vàng bắt chéo hai tay đằng sau lưng, mang ra bên ngoài.

"Tất nhiên rồi, lần sau lão thần kinh này còn đến đây, hai người cứ trực tiếp đánh đuổi đi là được!" Gã tóc vàng không thèm quan tâm nói, sau đó túi đầu bên tai Bàng Tố Tố hung tợn nói, "Trở về sẽ thu thập ông!"

"Tôi không quay về! Tôi không quay về! Khương Thuật, Khương Thuật, cứu em! Cầu xin anh cứu em! Cứu em! Em không muốn về..."

Mặc kệ Bàng Tố Tố thét lớn, giãy giụa thế nào, vẫn là bị gã tóc vàng tha về.

Khương Thuật vẫn luôn ôm lấy Phương Như thờ ơ lạnh nhạt, dường như đang nhìn một người lạ chẳng chút quen biết.

5 năm sau.

Một đống bẩn đến nhìn không ra vật gì cuộn mình trong một góc của công viên, người từng tới công viên này đều viết, đó là một ông lão bệnh thần kinh, đã điên được vài năm, mỗi ngày đều cuộn mình ở góc sáng sủa kia, thấy người liền nhe răng cười hì hì hỏi có phải đối phương tới đón mình về hay không, cũng tỏ vẻ sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sau đó lại vừa khóc vừa cười nói mình sai rồi, sau này sẽ không dám nữa, dù sao chính là lời của người điên, ai cũng không thèm quan tâm. Sau đó lại qua vài ngày, ông lão thần kinh kia chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, có người nói đã chuyển đi nơi khác rồi, ai cũng không biết ông ta đi ddâu, không chừng ngày nào đó chết rồi cũng chẳng ai hay!

Cùng lúc đó, nước Thái.

Một người đàn ông trang điểm xinh đẹp mặc một chiếc quần lót bó sát người ở trên đài quyến rũ uốn éo, người dưới đài càng không ngừng ồn ào, nhìn đến vui vẻ thậm chí sẽ nhét tiền vào trong quần lót của người đàn ông, sau đó thừa cơ sờ nắn một phen, lại tiếp tục cười hì hì xem biểu diễn.

Người trên đài thấy có người nhét tiền, lập tức nâng lên một nụ cười quyến rũ, cười đến người kia lòng dạ ngứa ngáy, lập tức nhét một đống tiền vào tay người trông coi ở bên cạnh, dẫn người đàn ông kia xuống, trong một mảnh trầm trồ khen ngợi tìm một gian phòng liền bắt đầu.

Lần này là đàn ông.

Người đàn ông cảm nhận được người phía trên lại bắt đầu luật động, nghĩ, nhưng thật ra rất hào phóng!

Chờ người kia xong chuyện, cảm thấy mỹ mãn rời đi, người đàn ông rốt cuộc cầm lấy quần lên vào phòng tắm, nhìn người trong gương, lập tức tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, lộ ra một gương mặt khá là anh tuấn suất khí, rõ ràng là Khương Thuật!

Chỉ thấy sau khi hắn tắm rửa sạch sẽ, lại bắt đầu trang điểm cho mình, vẫn là phong cách quyến rũ xinh đẹp, gần mười phút đã vẽ xong, nhìn bản thân trong gương, nhếch môi cười cười, cách mục tiêu hôm nay chỉ một chút, rất nhanh là xong rồi, lần sau tìm một người phụ nữ đi, ít nhất cũng mềm mại, ha ha.

Nghĩ xong, hắn lập tức tìm một đôi giày cao gót, lại lên đài nhảy múa.

Nhìn Khương Thuật nghe lời như vậy, Tang ma ma ở bên cạnh quan sát hắn thật lâu khen ngợi gật gật đầu, như vậy mới đúng chứ!

Lập tức lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, bắt đầu gọi

"An tiểu thư, hôm nay Peter rất biết điều, không gây chuyện không ồn ào, kiếm được không ít tiền!" Tang ma ma nịnh nọt nói.

Peter là nghệ danh của Khương Thuật trong tiệm kia ở nước Thái.

"Vậy sao?" Một bên khác, An Bạch Vi nhìn Ôn Nguyên Bạch chơi đùa vui vẻ với con trai nhà mình, không chút để ý nói.

"Đương nhiên, An tiểu thư cứ yên tâm đi, người đến trong tay tôi, còn chưa từng có người dám không nghe lời, trong vài năm nữa, đảm bảo tôi kêu hắn đi hướng đông hắn nhất định không dám đi hướng tây!"

"Vậy là tốt rồi! Yên tâm, sẽ không thiếu tiền của bà, mỗi ngày hắn kiếm được bao nhiêu, tôi đều gửi gấp năm lần cho bà, nhưng bà phải nhớ kỹ..."

"Tôi biết, tôi biết, tiền Peter kiếm được đều phải chuyển tới một tài khoản đã chỉ định đúng không? Tôi đều nhớ kỹ mà!"

"Tốt lắm, vậy tôi tắt máy đây!" Nói xong, Bạch Vi tắt điện thoại, sau đó cười cười.

Khong ngờ tới Khương Thuật lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, chỉ là vừa hay, làm việc này kiếm tiền nhanh, càng tiện cho làm việc thiện. Mấy năm nay, tiền Khương Thuật ở nước Thái dùng thân thể để kiếm được cô đều tồn trong một tài khoản, hằng năm đều cần làm việc thiện, coi như làm việc thiện tích đức cho hắn đi!

Ngẫm lại lúc trước, Bạch Vi không khỏi cảm thấy, người đàn ông Khương Thuật này cả đời đều phải dựa vào phụ nữ!

Đúng vậy, Phương Như trước đó cũng là do cô sai bảo, là một tội phạm chuyên lừa tài lừa sắc, dựa vào khuôn mặt kia, gần như không cần kỹ xảo gì đã vững vàng bắt lấy trái tim Khương Thuật, sau đó liền bắt đầu bỏ bùa cô đưa vào thức ăn của Khương Thuật, tiêu trừ sạch chút pháp lực còn lại cảu hắn. Sau đó người phụ nữ kia xoay người liền bán hắn đến nước thái, cầm tiền bán được cùng tiền cô đưa tiêu dao khoái hoạt rồi, về phần Khương Thuật là ai, có lẽ lúc này cũng đã sớm quên!

Nghĩ đến đây, Bạch Vi cười càng tươi, sau đó đứng dậy, cũng gia nhập vào trò chơi của ba ba ngốc cùng con trai đáng yêu, một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui