Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Editor: Ngạn Tịnh.

"Tiểu Vi, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con..." Đang lúc Bạch Vi nghĩ đến cốt truyện đến nhập thần, mẹ Mạc dựa vào trước giường đột nhiên vươn tay sờ soạng phía trước, hô tên của Bạch Vi.

"Ai, mẹ, làm sao vậy?" Bạch Vi vội vàng tiến lên cầm tay bà, vừa cầm liền cảm giác trên ngón tay người phụ nữ che kín đủ loại vết thương nhỏ, sờ lên giống như đang nắm một nhánh cây khô đầy vết khắc vậy.

Chỉ là bà còn chưa mở miệng nói, nước mắt trong nháy mắt đã rơi xuống, dừng ở mu bàn tay của Bạch Vi, làm cho cô cảm giác nóng đến dọa người.

"Tiểu Vi... Mẹ biết, sợ là mẹ không được nữa rồi... Cũng vào hai ngày nay... Nhưng mẹ thật lo lắng cho con... Mẹ thật sự rất lo cho con, con còn nhỏ như vậy... Trước đây ăn không ít khổ cực... Đến bây giờ ngay cả vóc dáng cũng thấp bé hơn bạn cùng trang lứa, sau này mẹ đi rồi con phải làm sao đây? Mẹ thật sự không yên lòng cho con..." Mẹ Mặc nắm tay Bạch Vi càng chặt, bởi vì lo lắng không yên, hàm dưới vẫn run rẩy không ngừng.

Mấy năm nay, Bạch Vi sợ bà phát hiện mình có gì khác với Mạc Bạch Vi, cho nên rất nhiều thủ đoạn đều chỉ dám lén lút dùng. Hai năm nay, bởi vì Bạch Vi hung hãn, người dám đến trêu chọc hai mej con cô gần như chẳng có nữa, mẹ Mạc cũng chỉ nghĩ lương tâm những người đó trỗi dậy, hoàn toàn không biết tất cả đều là công của Bạch Vi. Bà vừa mù lại què, không thể kết giao với người khác, cho nên vẫn bị Bạch Vi che giấu, vẫn cho cô là một nhóc con yếu ớt nhỏ bé. Hai ngày nay bà phát hiện thân thể của mình không thích hợp, đương nhiên vừa lo lắng vừa sợ hãi. Bà căn bản không dám tưởng tượng sau khi mình đi, đứa con gái nhỏ đáng thương của bà rốt cuộc phải làm sao, nếu giống như bà trước kia gặp phải một đám súc sinh, vậy thì dù chết bà cũng không thể nhắm mắt được.

"Mẹ, mẹ nói bậy gì đó... Thân thể của mẹ..."

"Không, con hãy nghe mẹ nói!" Bạch Vi vừa mở miệng đã bị đối phương đánh gãy, mẹ Mạc giơ tay lên lau nước mắt, "Cơ thể của mẹ mẹ biết, có thể kéo dài suốt hai năm nay mẹ đã rất thỏa mãn rồi, nếu không mẹ cũng đã sớm rời đi từ lâu... Tiểu Vi... Nếu..."

Nói tới đây, mẹ Mạc đột nhiên trở nên ấp a ấp úng, sau đó nhắc mãi tình hình hiện tại của hai người, lại nắm chặt tay Bạch Vi, một hơi nói ra, "Nếu mẹ đi rồi, nếu con muốn, vậy xem có thể liên hệ với chị gái con hay không, mẹ cũng không cầu con có thể lấy được thân phận công dân của hành tinh chủ, mẹ biết chị gái con ở nơi đó sống không tệ, mẹ chỉ hy vọng nó có thể mang con qua, tùy tiện tìm một chỗ cho con ở, sau đó lại tự dựa vào bản lĩnh của mình kiếm cơm ăn, dù sao có chị gái con làm chỗ dựa cuộc sống sẽ đỡ vất vả hơn ở hành tinh R! Mẹ biết, bởi vì chuyện trước đó, con có bất mãn với chị con, nhưng... Nó dù sao cũng là chị gái con, sau khi mẹ đi rồi, con cũng chỉ còn một mình, mẹ rất lo lắng, con đồng ý với mẹ, được không?"

Nói xong, trong con ngươi đục ngầu của mẹ Mạc lộ ra chút chờ mong cùng khẩn cầu, cầm tay Bạch Vi càng chặt.


Do dự một lúc lâu, Bạch Vi không thể không phát ra một tiếng "Dạ". Xin lỗi, cô khẳng định sẽ đi tìm người chị kia, nhưng không phải đi cầu xin cô ta che chở, mà là đi lấy lại công đạo. Loại người như Mộ Nhiễm, bạn không đánh cho cô ta sợ, thì cho dù bạn có đứt tay đứt chân quỳ trên mặt đất cầu cô ta, cô ta cũng chỉ xem như chẳng hề nghe, chẳng hề thấy gì, bởi vì loại người như cô ta không hề có trái ti,!

Nghe Bạch Vi đồng ý với yêu cầu của mình rồi, mẹ Mạc nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó cười cười nói, "Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, tiểu Vi, trong nhà còn quả đất chứ? Đã sắp đến trưa rồi, chúng ta cũng nhanh ăn cơm thôi, đều ngửi được mùi thơm từ nhà người ta rồi..."

"Vâng, vậy mẹ chờ con một lát!" Bạch Vi đỡ bà nằm xuống đắp chăn lên, xoay người đi ra bên ngoài.

Qủa đất là một loại quả nông nghiệp thường thấy nhất trên hành tinh Trục Xuất, bề ngoài nhìn giống khoai lang, chỉ là bên trong là màu vàng của đất, hương vị cực đắng, chỉ có khi dùng lửa nấu thành cháo mới có thể giảm chút hương vị đắng, cái khác không nói, nhưng cực kỳ có thể đầy bụng, không ăn đất là may rồi nào còn ai dám bình luận hương vị!

Chờ sau khi Bạch Vi nấu cháo quả đất xong, vừa bưng vào phòng, liền thấy cánh tay của mẹ Mạc đã rủ xuống, vô thanh vô tức, trên khóe miệng còn mang theo tia cười nhợt nhạt, giống như chỉ vừa chìm vào giấc ngủ ngọt ngào mà thôi.

Thấy thế, Bạch Vi nhíu mày, hít sâu một hơi, rốt cuộc, một người cuối cùng của Mạc gia cũng đã đi rồi...

Hai tháng sau, địa điểm tổ chức Cuộc chiến trốn giết chính là hành tinh Đấu Thú.

Bạch Vi đứng trong một đám người hoặc xốc vác hoặc hung ác hoặc cường tráng, không nói một lời, đối với nhưng ánh mắt cười nhạo cô cũng hoàn toàn xem như không thấy, vẫn như cũ ôm cánh tay đứng tại chỗ, ánh mắt mơ hồ, người bên ngoài căn bản không nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì.

Hai tháng trước, sau khi mẹ Mạc đi, Bạch Vi liền lập tức báo danh tham gia Cuộc chiến trốn giết, hai tháng sau liền có người đến thông báo với cô đến lúc tập hợp, cô liền cùng 9 người khác ở hành tinh R bước lên phi thuyền của Trịnh Khang, bay đến nơi này.


Trong quá trình đi, có lẽ có vài người không phải là tự mình báo danh tham gia mà là bị cưỡng chế đề cử, cho nên cực kỳ oán hận Bạch Vi. Nếu không phải vì cô chị gái thích chõ mũi vào chuyện người khác của cô, đám người bọn họ nói không chừng căn bản không cần phải đi chịu chết, vì thế mấy người liền thương lượng cho nhóc con không biết trời cao đất dày này một giáo huấn.

Xong, sau khi mỗi người đều trả giá bằng một bàn tay gãy xương mới rốt cuộc ngừng tâm tư trả thù, chỉ dám trốn ở một góc oán hận nhìn Bạch Vi độc lai độc vãng, một bên cầu nguyện cánh tay mình nhanh chóng tốt lên, nếu không bọn họ sẽ thật sự chết trong Cuộc chiến trốn giết.

Mà những người còn lại mặc kệ có động tâm tư hay không, sau khi nhìn thảm trạng của đám người kia, đều trở nên thờ ơ với Bạch Vi. Người cùng một hành tinh dễ dàng hợp tác nhóm với nhau hơn, đối với Bạch Vi, bọn họ lại quyết định không để ý tới cô, nếu là đá đến tấm thép, vậy mất mạng cũng là cô tự tìm!

Cho nên cho đến hiện tại, Bạch Vi chỉ có thể cô độc tự thành một đội ngũ cùng đợi trò chơi mở màn, không giống các hành tinh khác, cơ bản đều là mười người một đội, mà những người đó nhìn cô chỉ là một cô bé phát triển chưa ra gì, quanh thân không có ai bảo hộ, ác ý trong mắt có thể nghĩ!

Chỉ là Bạch Vi vẫn luôn xem như chẳng hề nhìn thấy gì, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước.

Mà lúc này, những người ở hành tinh chủ trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Vi đều oanh động lên. Phải biết rằng hành tinh Đấu Thú lớn đến như vậy xảy ra đủ loại chém giết sống chết cũng chỉ là một tiết mục truyền hình trực tiếp đến hành tinh chủ mà thôi, chỉ là chương trình này một năm mới phát sóng một lần, một lần phát chính là một trăm ngày, bọn họ có thể dễ dàng ở nhà hoặc trên internet lựa chọn xem xét biểu diễn của ai, cũng nhấn chú ý lên người nào.

Bạch Vi xuất hiện, bộ dáng gầy gò yếu ớt của cô khiến trên mạng hành tinh chủ nháy mắt nổ tung.

- -- Con mèo nhỏ này không phải tới tấu hài đó chứ? Ha ha ha, rất khôi hài, nó trưởng thành chưa vậy? Nhìn bộ dáng sợ là vừa tròn mười tuổi đúng không!

- -- 10 tuổi +1, bộ dáng con gà con này, sợ là ngay từ bắt đầu chưa kịp chờ người khác ra tay, đã tự mình dọa chết mình rồi, cũng rất biết cách chơi mà!


- -- Từ lúc nào mà vật như vậy cũng có thể tham gia Cuộc chiến trốn giết vậy? Rốt cuộc là người hành tinh nào? Lần sau nhất định phải lựa chọn thật tốt, Cuộc chiến trốn giết không phải mặt hàng nào cũng có thể vào được đâu!

- -- Còn không phải sao, nhân viên xét duyệt làm việc kiểu gì vậy? Khẳng định là nô lệ đến từ hành tinh Trục Xuất, nếu không sao có thể thất trách như vậy, nhất định phải đào nhân viên đó ra, muốn hắn tự mình nhận lỗi từ chức, chạy về hành tinh Trục Xuất!

- -- Đúng vậy, rất đáng e ngại, phải có người đứng ra phụ trách chứ, chúng ta đều phí tinh thạch để xem đấy, lại để chúng ta xem cái loại mặt hàng này, tôi khinh!

- -- Trả tiền, nhất định phải trả tiền cho chúng tôi!

...

Đủ loại bình luận dài vô tận, trò chơi còn chưa bắt đầu, trên mạng lại bởi vì Bạch Vi mà nhấc lên một luồng sóng gió nho nhỏ!

Cùng lúc đó, Mộ Nhiễm cũng đang xem Cuộc chiến trốn giết liếc mắt một cái liền nhận ra Bạch Vi, điều này làm cho cô bất giác nhíu mày, "Ha, không ngờ con bé kia lại có gan như vậy, hy vọng sẽ không làm mình thất vọng..."

"Sao vậy? Là người tiểu Nhiễm quen sao?" Ở phía sau cô, chồng hiện tại của Mộ Nhiễm- Đỗ Nhược Tu cười dựa trên vai cô hỏi, "Muốn anh nhấn chú ý giúp em không?"

"Không cần, chỉ là người từng gặp một lần mà thôi, tiêu tiền trên người thế này cũng là lãng phí. Quên đi, hẳn là không chống đỡ được một tuần..." Mộ Nhiễm chẳng chút để ý nói.

Bạch Vi cũng không biết Mộ Nhiễm ở hành tinh xa xôi liếc mắt một cái đã phán án xử hình với cô, chỉ là cho dù biết thì trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu dao động.


Gần hai trăm người tề tập đủ cũng mất chừng nửa ngày, bên kia trọng tài mới tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu.

Tám tiếng đầu khi trò chơi vừa bắt đầu là không cho giết chóc, bởi vì ngay lúc đó có rất nhiều người tụ tập cùng một chỗ, nếu không có hạn chế sẽ một hơi giết sạch, bọn họ còn xem cái rắm, các loại tránh né, giết chóc, đấu đá cùng rượt đuổi với dã thú mới là thứ bọn họ muốn xem!

Trò chơi tuyên bố bắt đầu, người dự thi ở đây lập tức lấy mười người làm một đội nhỏ, bắt đầu chạy khắp nơi. Trên hành tinh Đấu Thú cơ bản đều là địa hình đầm lầy, rừng rậm, thảo nguyên, cho nên động vật rất nhiều, trong đósố lượng những động vật hung tàn như rắn, hổ, báo, sư tử, hùng...vv... chiếm phần lớn, hơn nữa đều ở trạng thái đói khát ngàn năm, căn bản không có con nào là dịu ngoan, cơ bản gặp người sẽ công kích, một khi gặp, khẳng định lành ít dữ nhiều.

Cho dù ở trên mạng có rất nhiều tiếng phản đối Bạch Vi, nhưng vẫn có một phần lớn người chuyên mua màn ảnh của cô, nghĩ muốn xem một cô nhóc gầy yếu như vậy sẽ bị động vật hay đồng loại xé nát, nếu vậy thì trước khi chết sẽ lộ ra ánh mắt hay bộ dáng tuyệt vọng thế nào, khẳng định là rất có ý tứ!

Mà Bạch Vi bị mọi người vây xem suy đoán ngay từ đầu cũng không chạy trối chết hay điên cuồng la khóc như bọn họ vẫn tưởng tượng, mà là đứng tại chỗ chậm rãi lấy một bao đựng màn thầu trong người ra bắt đầu ăn. Dù sao còn có tám tiếng nữa lận, chạy trối chết cũng không gấp, vẫn là lấp no bụng trước quan trọng hơn. Cô vẫn còn đang phát dục, không ăn chút gì lại phải vận động kịch liệt sẽ không tốt với cơ thể. Chờ đến lúc cô ăn gần hết màn thầu, toàn bộ người trên quảng trường gần như đã đi gần hết.

Dưới một loạt biểu hiện này của cô khiến đám khán giả đồng loạt nổi hắc tuyến, cô nhóc này thật đúng là người kỳ dị ngàn năm khó có, khó có là vì biết bản thân trốn không thoát cái chết, cho nên trước lấp bụng làm con ma no?

Ai, nghĩ như vậy, dường như cũng có chút đói bụng đấy!

Kỳ dị thì năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều. Bên này một cô nhóc yếu ớt ngay từ đầu cũng không vội vã chạy trối chết, trái lại tiến hành bước đầu tiên khi đi dã ngoại ngoài trời, ăn! Mà bên kia, một kẻ kỳ dị chẳng biết là nam hay nữ, cả người đều nhốt trong một chiếc áo bào màu đen rộng lớn, đang nằm ngã tại chỗ ngủ một giấc. Một người ăn, một người ngủ, cách một quãng trường to như vậy đối diện với nhau, khiến cho đám người vây xem thiếu chút nữa muốn xốc bàn, mẹ nó cho bọn này thấy chút cảm giác khẩn trương đê, đây không phải cắm trại dã ngoại đâu! Hai người có thể lấy ra chút tư thế chạy trối chết hay không, sẽ chết người, thật sự sẽ chết người đấy fuck!

Tiếng kêu gào bên kia màn hình Bạch Vi căn bản không nghe được, cơm nước xong xuôi, cái miệng nhỏ chép chép, Bạch Vi liền vỗ tay một cái, chuẩn bị xuất phát. Trong nháy mắt cô chuẩn bị nhấc chân, đột nhiên phát hiện cách chỗ cô không xa vẫn còn một người chưa đi, nhìn tư thế kia hẳn là đang ngủ, Bạch Vi chớp mắt một cái nổi lên lòng tốt, quay đầu nhìn thoáng qua, lại không ngờ đúng lúc đối diện một đôi con ngươi màu đỏ máu, bên trong dường như nhốt một con dã thú đang rít gào, như tùy thời đều có thể nhảy bổ ra chạy trốn, khiến cho Bạch Vi ngẩn người.

Nhưng cô vẫn lễ phép gật gật đầu với đối phương, xoay người tùy ý chọn một phương hướng bắt đầu tiến về phía trước.

Cô không thấy được, trong khoảnh khắc cô xoay người, trong đôi con ngươi vốn không chút nhúc nhích kia đột nhiên nổi lên chút ý cười, sau đó thả người nhảy mấy cái, đuổi kịp bước chân của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận