Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Editor: Ngạn Tịnh.

Bạch Vi gắt gao kéo chặt tay Lục Thừa, chỉ cảm thấy từng đợt sóng nóng từ bên dưới nghênh diện đánh tới, đáng tiếc hố động quá sâu, căn bản nhìn không ra bên dưới đang che giấu quái vật gì, nhưng trực giác của Bạch Vi nói cho cô biết, nếu không nhanh chóng kéo Lục Thừa lên, hậu quả tuyệt đối bọn họ không thể thừa nhận được.

"Em dâu à, em trăm ngàn cũng đừng có buông tay đó..."

Đã đến lúc này rồi, người đàn ông này còn không quên ba hoa, Bạch Vi thật sự sắp bị hắn chọc tức đến bật cười.

Đám người Tiêu Tử Ngang thấy thế cũng lập tức xông đến, giúp đỡ Bạch Vi từng chút kéo Lục Ngang lên.

Sau khi kéo được Lục Ngang lên, mọi người vừa thở phào một hơi, đột nhiên bên tai truyền đến một trận vù vù, càng lúc càng lớn.

Lúc Bạch Vi vẫn còn đang nghi hoặc, sắc mặt hai người Tiêu Tử Ngang cùng Lục Thừa đồng thời thay đổi, "Không tốt, chạy mau!"

Vì thế Bạch Vi bị Tiêu Tử Ngang kéo chạy, giống như không muốn sống cố hết sức chạy về phía trước.

"Làm sao vậy? Sao lại thế này? Là thứ gì vậy?" Bạch Vi liên tiếp hỏi.

"Là trùng lửa tận thế, là một loại động vật biến dị từ thời kỳ tận thế lưu lại, lấy nham thạch nóng cháy làm thức ăn, chỉ nghe nói đã sớm diệt sạch, không ngờ tới thế nhưng có thể nhìn thấy chúng ở đây!" Vẻ mặt Tiêu Tử Ngang trầm trọng.

"... Kịch độc vô cùng, căn cứ vào văn hiến ghi chép lại, rất có khả năng mang theo virut tận thế, bị cắn một cái, cũng không phải nói chơi!" Lục Thừa mặt lạnh lùng bổ sung.

Nghe vậy, Bạch Vi nháy mắt liền trợn to hai mắt, còn có loại sinh vật như vậy, thật đúng là mở rộng tầm mắt, thế giới tinh tế này xem ra còn có rất nhiều thứ đáng để tìm kiếm.

Nghĩ như vậy, bước chân Bạch Vi cũng không ngừng nghỉ chút nào, tròng mắt chuyển động, liền lôi kéo Tiêu Tử Ngang chuyển hướng chạy về một hướng khác, "Nơi này! Đi nơi này!"

Đám người Tiêu Tử Ngang có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là đi theo, cũng không biết trong hồ lô cô nhóc này bán gì! Trải qua trận chiến vừa rồi, Lục Thừa rốt cuộc cũng không thể không đánh mất một vài phần hoài nghi, hắn quyết định vẫn nên cho cô nhóc này một cơ hội mới đúng, nếu không oan uổng một đồng đội cũng thôi đi, nếu phá hoại đường tình yêu của Tiêu Tử Ngang, bà cô của hắn sợ sẽ chỉnh chết hắn! Mà cấp dưới của Lục Thừa cũng tràn ngập cảm giác tò mò với cô nhóc này, vì thế cả đám người đều theo Bạch Vi tiến lên!

Thấy biểu hiện này của bọn họ, Bạch Vi khẽ cười cười, ngón tay khẽ nhúc nhích, vài đạo ấn ký chạy tới trên người bọn họ, không nói là rất lợi hại, nhưng bảo mạng vẫn là có thể...

Mà phương hướng mà cô chọn, cô cũng không biết thông đến hướng nào! Chỉ là vừa rồi thừa dịp tất cả mọi người không chú ý tới, đánh một lá bùa truy tìm tung tích lên cái gã da trắng kia, phương hướng này tất nhiên là hướng đám người kia rút lui! Nếu bọn họ gặp rủi ro, bị một đám quái vật đáng sợ như vậy đuổi theo, đối phương sao có thể bình yên vô sự được chứ! Phải biết rằng lòng dạ của cô cực kỳ nhỏ hẹp, chính là loại lớn hơn mũi châm một chút ý!

Tiếng vù vù sau lưng ngày càng gần, trong lúc chạy trốn, Bạch Vi còn không quên quay đầu liếc nhìn một cái, trong lòng nhất thời cả kinh. Một đám động vật kích thước chừng như con muỗi màu đỏ gộp lại thành một đoàn, từ xa nhìn lại, giống như một ráng mây đỏ biết di chuyển siêu nhanh, giống như điên mà đuổi theo bọn họ.

Chỉ liếc mắt một cái, Bạch Vi lập tức thu hồi ánh mắt, trong lòng rùng mình. Là bản thân trước đó quá xem thường thế giới này, hơn nữa trong lòng cô luôn có một loại dự cảm không tốt, cô cảm giác mấy thứ này có lẽ chỉ mới là bắt đầu, chẳng lẽ...

Bạch Vi nheo nheo mắt, Mộ Nhiễm!

Cái tên này đột ngột xuất hiện trong lòng, xem ra lòng dạ của người phụ nữ kia còn nhỏ hơn cả cô, hơn nữa tâm địa còn đen hơn cả mực, chỉ là hành vi này của cô ta cũng không tính là sai, Bạch Vi vốn là dựa vào ủy thác của Mạc Bạch Vi đến chơi chết cô ta! Xem ra là do bản thân trước đó không đủ cẩn thận, mới có thể làm cho người phụ nữ kia nhìn ra sơ hở. Chỉ là không sao, mặc kệ thế nào, cô nhất định phải tự mình đến trước mặt cô ta, sau đó tự tay nhấn cô ta vào trong bũng bùn, cả đời cũng không trở người được!

Nhưng thật ra bây giờ cô làm việc lại càng tiện hơn, dù sao cũng đã nhìn ra được, cô còn cần giấu giếm làm cái rắm gì nữa. Lúc bắt đầu cô chính là phòng bị người phụ nữ Mộ Nhiễm kia, nếu ngàn phòng vạn phòng đều không phòng được, còn không bằng tiêu diêu tự tại một chút!

Cùng lúc đó, trong lòng Mộ Nhiễm ở hành tinh chủ không hiểu sao phát lạnh, quay đầu nhìn về phía Bạch Vi đang mệt mỏi trong màn hình, cười nhạo một tiếng.

Mày còn lấy gì để đấu với tao đây?

Mà bên này Bạch Vi suy nghĩ xong, kéo Tiêu Tử Ngang, càng thêm nhanh chóng chạy về phía trước. Cuộc sống hai năm như chuột chạy ngoài đường ở hành tinh R, không có tác dụng gì khác, xem như làm cho Bạch Vi điều dưỡng tốt linh lực trong thân thể rách nát này của Mạc Bạch Vi, cho dù chạy gấp như vậy, ngay cả đám cấp dưới của Lục Thừa cũng không phải đối thủ của cô, cũng chỉ có Tiêu Tử Ngang mới có thể đuổi kịp bước chân của cô!

Hai người chạy nhanh như chớp, qua một hồi đã vứt đám người Lục Thừa ra sau.

Lục Thừa cảm giác không thích hợp ngẩng đầu liền thấy, "Mẹ nó, không có tính người mà!"

Hắn ngửa đầu hô to một tiếng, Tiêu Tử Ngang thì thôi, ngay cả con nhóc kia cũng chạy nhanh hơn bọn họ, chẳng lẽ tinh anh hành tinh A đã sa đọa đến loại tình trạng này rồi sao? Dưới bi phẫn dâng trào, tốc độ đám người Lục Thừa cũng nháy mắt tăng lên không ít, thậm chí dần dần kéo ra khoảng cách với đám trùng lửa đằng sau, cũng là khủng bố!

Dưới mức hoạt động quá công suất như vậy, Bạch Vi thị lực vô cùng tốt dường như thấy đội ngũ của tên Rio kia, bên cạnh gã còn có Nhan Tình, chỉ là đôi bạn tốt Triệu Thiên Kình cùng Thẩm Hoành lại không thấy bóng dáng.

Thấy thế, Bạch Vi nhíu mày, nếu trước đó cô không đoán sai, Mộ Nhiễm sẽ ra tay với cô, như vậy liền đại biểu cô vẫn sẽ còn cơ hội, hai người Triệu Thiên Kình trốn không thoát đau! Bây giờ vẫn là trước giải quyết đôi tiện nhân coi trời bằng vung này trước đi!

Mà phía sau, Tiêu Tử Ngang cũng thấy được Rio cùng Nhan Tình cách đó không xa, trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, Bạch Vi biết hướng đi của hai người này hay chỉ là xui rủi?

Tiêu Tử Ngang cúi đầu nhìn cô một cái, đúng lúc thấy nụ cười nơi khóe môi vẫn chưa thu liễm của cô, trong lòng nhất thời sáng tỏ, xem ra cô gái nhỏ nhà anh vĩnh viễn đều có thể cho anh kinh hỉ.

Đây là cô gái nhỏ nhà anh! Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Tử Ngang không hiểu sao lại dâng lên một trận tự hào, nắm tay Bạch Vi lại càng chặt.

Lại đi tới hơn mười mét, ngay cả Lục Thừa cũng thấy được hai người Rio, nháy mắt trong lòng liền hiện vẻ mừng như điên, thiếu chút nữa đã cười to ra tiếng, oan gia ngõ hẹp mà! Ha ha ha, lúc này chẳng lẽ còn không chơi chết mấy tiện nhân bọn mày sao!

Ngay lúc Lục Thừa thấy bọn họ, Nhan Tình và Rio cũng cảm giác được phía sau có điều khác thường. Dù sao tiếng đạp cánh của đám trùng lửa kia cũng quá mạnh mẽ, khiến người muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được!

Đồng loạt quay đầu, hai người liền hoảng sợ phát hiện đám Lục Thừa đang cười toe toét, cực kỳ vui vẻ chạy về phía bọn họ. Mà phía sau đám người kia còn không phải đám trùng lửa lấy máu người xây nên tên tuổi trong truyền thuyết kia, thì còn là ai!

Rio vẫn còn đang mê mang, Nhan Tình tinh thông các loại độc vật đã lập tức hét lên một tiếng, cũng không kịp quan tâm đến cấp dưới, khởi động chân liền chạy về phía trước.

Rio cùng đám người bị tiếng hét của cô ta kêu tỉnh cũng nhanh chóng phản ứng lại, giống như điên mà chạy theo Nhan Tình. Trùng lửa tận thế, cũng không phải nói đùa. Đám súc sinh này, mặc kệ gặp phải sinh vật gì, hút đến cả xương cũng không giữ, trước dùng nọc độc trong châm gây mê bạn, sau đó vào lúc bạn còn chưa kịp phát tác, lập tức xông đến, hút từng giọt từng giọt máu của bạn cho đến khi cạn sạch, ngay cả cốt tủy cũng sẽ không bỏ qua, cuối cùng chỉ còn lại một nắm cát bụi. Mấu chốt là, trong quá trình đó tinh thân của bạn vẫn sẽ luôn tỉnh táo, nói cách khác, bạn sẽ phải tận mắt thấy chính mình chậm rãi chết đi, đủ loại cảm xúc sợ hãi, đau khổ, chỉ cần có người hiểu, sẽ không ai không sợ!

Đám người Rio nháy mắt chạy đua với gió.

Bạch Vi đi theo phía sau bọn họ cũng không gấp, trái lại chậm bước chân một chút, tiến đến bên tai Lục Thừa nhẹ giọng nói, "Còn có thể lực không?"

"Đương nhiên là có, em muốn anh làm gì?" Lục Thừa không phục reo lên.

"Vậy là được, một lát nữa sẽ gia tốc vượt mặt đám người kia, sau đó giữ chặt bọn họ, đừng để cho một người trốn thoát, tôi sợ lát nữa bọn họ sẽ tách ra!" Mặt Bạch Vi không chút thay đổi nói.

"Cái gì!" Lục Thừa không dám tin hỏi ngược lại, "Chúng ta cũng không phải chết cmnl sao! Đồng quy vu tận, cũng mệt cho cô nghĩ ra được, anh nói cho cô nghe, tất cả mọi người ở đây đều có thể chết, bao gồm anh và cô, chỉ có tiểu Ngang, anh nhất định phải cam đoan cậu ta đi ra khỏi nơi này! Cho nên, không bàn nữa, mặc kệ thế nào anh cũng sẽ không lấy mạng tiểu Ngang ra mạo hiểm!"

Nghe vậy, Bạch Vi có chút kinh ngạc với thái độ cứng rắn của hắn, sau đó lại liếc mắt một cái, "Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Tôi muốn mạng của anh lúc nào? Giống như trước đó anh suy đoán, tôi thức tỉnh siêu năng lực, bây giờ dù anh đưa đầu tới cửa, đám trùng lửa kia cũng sẽ không cắn anh, từ lúc trước khi chạy trốn, tôi đã chuẩn bị giúp mọi người, bây giờ chúng ta cần làm chính là một lưới bắt hết đám tiện nhân trước mặt, anh hiểu không?"

Lục Thừa gần như bị ba chữ siêu năng lực trong miệng đối phương đập cho hôn mê, theo bản năng hỏi, "Gì? Cô nói cái gì?"

Bạch Vi mặc kệ tên ngốc này, trực tiếp nhìn về phía cấp dưới của hắn, "Mấy người hiểu chưa? Nếu tin tưởng lời tôi, vậy liền tiến lên ôm đám thỏ nhỏ đằng trước đi, diệt hay không diệt bọn họ đều do mấy người chọn!"

Nói xong, Bạch Vi cũng không quá để ý đến ý kiến của bọn họ, liền tiếp tục chạy về phía trước, cho nên tất nhiên liền bỏ qua vẻ mặt giãy giụa của Tiêu Tử Ngang, cùng một tia đánh giá lóe lên trên mặt của Lục Thừa khi nghe ba chữ siêu năng lực.

Tiêu Tử Ngang có chút do dự, quay đầu đối diện với đôi mắt của Lục Thừa, nhìn thấy trong đó ẩn chứa uy hiếp, trầm mặc, không có mở miệng, chỉ càng thêm dùng sức kéo Bạch Vi.

Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay cô ra, cũng quyết không cho phép cô buông!

Qua ước chừng ba mươi giây, mấy người phía sau đã hoàn thành màn trao đổi ánh mắt, sau đó giống như uống phải thuốc kích thích chạy nhanh về phía trước. Thân thể người hành tinh A dù sao vẫn tốt hơn một số người của hành tinh Trục Xuất khác, phải biết rằng Cuộc Chiến Trốn Giết năm vừa rồi, người thắng cơ bản đều đến từ hành tinh A, cho nên đám người Lục Ngang hai ba bước liền đuổi kịp đám người đằng trước.

Lúc này Bạch Vi lại chủ động lấy ra một sợi dây thừng từ trong túi đeo lưng ra, giống như trói ngựa, uy vũ hùng tráng trói hai người Nhan Tình và Rio lại.

"Tiện nhân chết tiện, mày làm gì vậy hả! Mau thả tao ra! Muốn chết hả!" Nhan Tình cực kỳ sợ hãi thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

"Chính là muốn chết đó!" Bạch Vi cười hì hì, càng cười trong lòng cô ta càng phát lạnh, điên rồi, những người này đều điên rồi, mau buông cô ta ra! A!

"Lục Thừa, mày có ý gì! Còn không nhanh kêu đám đàn em của mày thả tao ra! Còn trì hoãn như vậy, tất cả chúng ta dù một người cũng không thể trốn thoát được! Chẳng lẽ mày muốn đồng quy vu tận với chúng tao sao?" Rio cũng kinh sợ không chịu được, gã hoàn toàn không thể tin được, trên đời này còn có loại người điên thế này, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng không cần, chỉ chăm chăm muốn kéo bọn họ xuống nước.

"Là đồng quy vu tận. Chỉ là không phải tao với mày, là mày với cô ta." Lục Thừa chỉ chỉ Nhan Tình ở bên cạnh, lại liếc nhìn một đám đỏ rực phía sau, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, con nhóc kia, rốt cuộc có thể tin được hay không đây?

"A! Cứu mạng! Ai cứu tôi với! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Tôi không..." Nói còn chưa xong, cả người đã bị màu đỏ bao trùm.

Đám người Lục Thừa toàn thân cứng ngắc cảm thụ đám trùng lửa lắc qua lắc lại, tiếng vù vù không dứt bên tai. Loại tra tấn sống không bằng chết này, bọn họ thật sự không muốn nếm trải lần thứ hai, nhưng bây giờ đã lên thuyền cướp, cũng không còn cách nào! Chỉ là, làm người ta ngạc nhiên là, đám muỗi kia dường như không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ, không một ai bị thương, cho dù khoảng cách đã gần đến mức bọn họ có thể cảm giác được nhiệt độ nóng cháy trên người trùng lửa, lại vẫn không hề bị chúng nó chú ý một chút nào.

Điều này làm cho lòng cảnh giác của Lục Thừa đối với Bạch Vi dâng đến điểm cao nhất.

Ma nữ!

Năm phút đồng hồ sau, tiếng vù vù quấn quanh tai rốt cuộc hoàn toàn biến mất, đám người Lục Thừa nhìn nhìn tro bụi đầy đất, nháy mắt trong lòng liền dâng lên sợ hãi, vừa rồi còn không cảm giác được, bây giờ mới để ý toàn thân đều là mồ hôi lạnh...

Bốn phía một mảnh tĩnh lặng, đột nhiên một tiếng cười thanh thúy vang lên.

"Đi hết rồi, bây giờ mới sợ không phải là có chút chậm rồi sao?" Mọi người ngẩng đầy, đúng lúc đối diện với đôi mắt trêu tức của Bạch Vi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui