Editor: Ngạn Tịnh.
Thời gian một tháng, đối với tình hình hiện tại của Bạch Vi mà nói, là rất đủ rồi.
Dù sao ban đầu cổ phần của cô ở Bạch thị tuy rằng bị cắt giảm xuống dưới 50%, sau đó lại bị Dung Khải như tằm ăn lá ăn dần một phần, bây giờ cũng chỉ còn lại chừng 30%, nhưng chính là 30% kia cô cũng cảm thấy hoàn toàn đủ dùng.
Nếu không phải trước kia Dung Khải cho cô đả kích quá lớn, thậm chí đê tiện mạo nhận quá khứ của Giang Mạc và cô, khiến cô rơi vào trạng thái trầm cảm không cách nào khống chế được cảm xúc của mình, thậm chí là cả hành vi và lời nói, nếu để Bạch Vi thật sự tranh đua một phen, cũng sẽ không đến mức tuyệt vọng đến nhường này.
Mà hiện tại cả Dung Khải và Bạch Chỉ đều hôn mê, Bạch thị không có người đứng ra làm chủ, đúng là lúc hỗn loạn thích hợp giăng lưới nhất.
Nghĩ như vậy, Bạch Vi đứng dưới tòa nhà công ty Bạch thị cong cong khóe môi, thời gian một tháng, đủ để cô làm rất nhiều chuyện!
Trong nháy mắt Bạch Vi bước vào công ty, toàn bộ trên dưới công ty gần như đều nhận ra cô.
Đối với cô công chúa nhỏ của nhà họ Bạch này, có thể nói, từ lúc bắt đầu chẳng có ai xem trọng cô, chủ yếu vẫn là vì xem thường đối phương chưa trải sự đời, còn học chuyên nghành tiếng Pháp, đối với việc quản lý và chuyện của công ty hoàn toàn dốt đặc cán mai, thoạt nhìn ngây ngốc buồn cười không nói, còn là một cô gái nhỏ chìm sâu vào lưới tình.
Cậu bạn trai kia của cô, chỉ cần người hiểu chuyện một chút đều có thể nhìn ra hắn ta lòng muông dạ thú, nhưng không ai có ý định đi tìm phiền phức. Hơn nữa cô công chúa nhỏ này cũng không phải người có tố chất lãnh đạo, hai tháng trước rất nhiều chuyện của công ty đều quyết định theo tính tình, cảm tính dễ dàng bị xúc động, còn dễ dàng tin tưởng người khác. Nếu không phải sau đó được cậu bạn trai nhỏ kia chăm sóc, nói không chừng Bạch thị đã sớm bị người ngoài gặm đến không còn xương! Điều này cũng là một phần lý do tất cả bọn họ đều nhắm một mắt mở một mắt để Dung Khải làm trò, thậm chí còn có không ít người đi theo phía sau vớt chút canh thịt.
Nhưng thực tế, người nào mà không ngầm mắng Bạch Vi là một đứa ngu không đầu không não.
Mà bây giờ, sau một năm rưỡi biệt tăm biệt tích, bên phía Dung Khải xảy ra tai nạn xe cộ, cô công chúa này thế mà lại lần nữa bước vào tòa nhà Bạch thị.
Dù sao trên danh nghĩa cô vẫn còn 30% cổ phần, mọi người cũng không dám làm khó dễ, gần như trong nháy mắt cô trực tiếp bước vào thang máy, đám lãnh đạo đã chờ ở cửa thang máy tầng cao nhất, văn phòng của Bạch Vi vẫn luôn để ở nơi đó, mặc dù thân phận tổng tài của cô không giữ được, sau này cô không thể đưa ra bất cứ quyết sách gì với công ty, Dung Khải vẫn là giữ văn phòng của cô lại.
Cũng không biết là vì cảnh giác bản thân hay là để trêu chọc cô đây?
Bây giờ Dung Khải hôn mê, Bạch Vi lấy thân phận cổ đông xếp thứ hai, lại lần nữa bước vào văn phòng này, cũng một lần nữa bắt đầu tiếp quản công việc của mình.
Nhưng vẫn giống như trước kia, mọi người vẫn dùng đủ loại lừa gạt như trước, đều nghĩ dù sao cô cũng làm không lâu, chờ Dung Khải tỉnh lại cô nhất định sẽ ngoan ngoãn thoái vị, lại nói, cô công chúa nhỏ này nào biết cái quái gì đâu? Vẫn là khỏi nhọc công lãng phí nước bọt lên người cô ta...
Nhưng ai mà ngờ lần này Bạch Vi không chỉ không bị bọn họ lừa gạt, trái lại còn một châm thấy máu, chỉ ra đủ loại sai lầm trong phương án của bọn họ, cũng lấy ra một phần báo cáo gần đây của công ty được cô và Giang Mạc thức suốt đêm sao chép ra, mở một cuộc họp cổ đông nói về sản phẩm sắp tới công ty sẽ đưa ra thị trường, những vấn đề quan trọng trong đó, thậm chí còn sa thải một lãnh đạo cấp cao.
Người kia có thể nói là phụ tá đắc lực của Dung Khải, dường như nhận định cô căn bản chính là đứa con nít chơi trò đóng vai gia đình đang nói lung tung lừa gạt người, chỉ cần Dung Khải đến, Bạch thị nào có chỗ cho cô nhảy nhót, chỉ sợ ngay cả chút cổ phần còn lại cũng không giữ nổi, không lo mà lấy lòng đám già bọn họ, còn ở đây giễu võ dương oai chơi trò trả thù, sớm hay muộn cũng sẽ ngã sấp mặt.
Những điều đó hoàn toàn chính miệng vị lãnh đạo kia nói ra uy hiếp cô, cả người thong thả nhẹ nhàng, miệng còn không ngừng cười chế giễu, giống như không chọc Bạch Vi tức chết sẽ không bỏ qua.
Nhưng thật ra Bạch Vi cũng chỉ luôn cười tủm tỉm nghe lão nói, nói xong thì gọi bảo vệ mời ông ta đi.
Những cổ đông khác của công ty thật ra cũng không tán thành việc Bạch Vi sa thải lãnh đạo kia, sợ sẽ khiến những người khác trong công ty đồn thổi không hay, cho rằng hành động của Bạch Vi vừa ấu trĩ lại ngây thơ, nhiều lần gặp mặt khuyên bảo, thấy Bạch Vi bày ra bộ dáng mắt điếc tai ngơ, cũng không thèm để ý đến cô nữa, đều nghĩ dù sao Dung Khải trở về cô cũng sẽ không có trái cây ngon để ăn, bèn không thèm để ý đến.
Suốt một tháng, Bạch Vi hoàn toàn không thèm để ý đến việc đắc tội bất luận kẻ nào, chém sạch sẽ tất cả nanh vuốt của Dung Khải. Mà bọn họ gần như đều sẽ tới văn phòng của cô không ngừng ăn nói hùng hồn một phen, giọng điệu tốt thì khuyên cô làm việc giữ lại một đường lui, ngày sau còn dễ gặp mặt, giọng điệu ác liệt thì trực tiếp nói xem sau này cô chết thảm thế nào, bọn họ giương mắt ngóng chờ!
Mặt khác những cổ đông ngay từ lúc đầu còn khuyên bảo kia, đến sau đó cũng buông tay mặc kệ, bởi vì bọn họ đến bệnh viện nghe bác sĩ nói không bao lâu nữa Dung Khải sẽ tỉnh lại, đến lúc đó hai người bọn họ chó cắn chó miệng đầy lông, bọn họ còn có thể đi theo phía sau ngồi mát ăn bát vàng, có cái gì không tốt!
Vì thế một đám người càng chăm chỉ chạy đến bệnh viện chờ.
Bên này Bạch Vi lại trực tiếp đào về một đám người trẻ tuổi, ngồi lên những vị trí lãnh đạo cấp cao kia.
Mọi người cũng không biết cô làm cách nào tìm được người, những người mới đến kia lại chẳng có ai là đèn cạn dầu, làm việc sấm rền gió cuốn, không chỉ không nói tình cảm, căn bản là không hề cho người khác một chút cơ hội lừa gạt gian lận.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí toàn bộ công ty đều tốt lên không ít.
Cũng chính là lúc này, Dung Khải tỉnh, Bạch Chỉ đương nhiên cũng tỉnh lại.
Sau khi mấy giờ bọn họ tỉnh lại, gặp mặt nhau chính là ở văn phòng của Bạch Vi, lúc ấy cô đang cười nói ăn cơm với Giang Mạc, cửa trực tiếp bị người đẩy từ bên ngoài ra, nhìn hai người hùng hổ đi đến, ý cười trên miệng Bạch Vi không chút thay đổi, lấy giấy ăn lau miệng, cực kỳ tự nhiên hỏi, "Tỉnh rồi à? Xem ra tinh thần của hai người không tệ..."
Nghe cô nói như vậy, Dung Khải lại chẳng hề đáp lại, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua anh trai ruột của mình ngồi ở bên kia, cũng chính là người hắn căm ghét nhất, ghen ghét nhất, Giang Mạc.
Giật giật môi, còn chưa mở miệng, Bạch Chỉ bên cạnh đã lên tiếng, " Bạch Vi, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện..."
"Được!"
Sau khi nhìn thấy cô gật đầu, Giang Mạc quay đầu cười với Bạch Vi, rời khỏi văn phòng.
Mà Dung Khải thế nhưng cũng theo anh rời đi.
"Chị cho rằng tôi không biết một tháng qua chị đã làm những gì sao?"
Người chung quanh vừa đi khỏi, Bạch Chỉ lập tức tiến lên một bước, giọng căm hận hỏi.
Hơn một tháng này, tuy rằng cô hôn mê, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, xúc giác thính giác cũng đều nhanh nhạy. Trời mới biết ngày đó cô nghe những cổ đông kia, những lãnh đạo cấp cao nói Bạch Vi đuổi hết tất cả tâm phúc của Dung Khải ra khỏi công ty, thậm chí bắt đầu cắt giảm cổ phần của Dung Khải, trong lòng cô hoảng loạn biết nhường nào. Bọn họ lên kế hoạch nhiều năm, nỗ lực nhiều năm như vậy, cũng chỉ là vì muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về bọn họ, sao lại có thể thất bại ngay trong thời khắc quan trọng này chứ.
Không thể nào!
Bạch Vi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của đối phương là biết cô ta đang suy nghĩ gì, cười khẽ một tiếng, "Những thứ mà phải không từ thủ đoạn mới lấy được tới tay, cũng nói rõ những thứ đó ngay từ lúc bắt đầu đã không phải thuộc về chính mình, cô hiểu chứ?"
"Tôi cũng là con gái của ba, vì sao những thứ này lại không thuộc về tôi?"
"Ha? Thì ra cô cũng biết vậy, tôi còn tưởng năm đó cô ra tay hãm hại ba đã quên hết rồi chứ!"
"Tôi..."
Bạch Chỉ vừa muốn mở miệng lại đột nhiên dừng lại, muốn dẫn cô mắc mưu sao, ha! Sau đó cười lạnh một tiếng, "Tôi không hiểu chị đang nói gì, ba xảy ra tai nạn tôi cũng rất đau lòng, rất khổ sở, thậm chí chẳng hề thua kém chị một chút nào, chị đừng hòng bôi nhọ tôi!"
"Bộp bộp bộp!"
Bạch Vi vỗ tay ba cái, sau đó vòng từ sau bàn làm việc tới trước mặt Bạch Chỉ, bộ dáng tươi cười kia khiến Bạch Chỉ nhíu chặt mày.
"Tôi nói cho chị biết, chị ít giở trò ma quỷ, tôi...."
"Bốp!"
Còn chưa nói xong, một cái tát của Bạch Vi đã đánh lên mặt cô ta.
"Chị... Chị dám đánh tôi?"
"Chị cả như mẹ, một cái tát này của tôi xem như giúp mẹ cô dạy dỗ cô, dù sao nuôi ra một đứa con gái mặt dày vô sỉ, vong ơn phụ nghĩa như cô, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bà ta không phải mặt hàng tốt đẹp gì, nếu đã không dạy dỗ được thì tất nhiên người làm chị như tôi phải làm tròn trách nhiệm rồi!"
Vẻ cao cao tại thường hiện rõ trên mặt Bạch Vi như đâm sâu vào tim Bạch Chỉ, cũng giống như người phụ nữ cao cao tại thượng, cầm tiền đến tống cổ hai mẹ con cô, người mẹ xinh đẹp kiêu ngạo mà cô vẫn luôn lấy làm tự hào, ở trước mặt cô, lại trở nên hèn mọn nhỏ bé như vậy, bọn họ có gì sai chứ, cô làm gì sai chứ? Dựa vào cái gì đều là con gái, cô và chị ta lại phải sống hay cuộc sống khác nhau như trời với đất, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì...
"Tao muốn giết mày!"
Vẻ mặt Bạch Chỉ đầy phẫn hận vọt tới, Bạch Vi trực tiếp duỗi tay kiềm chế cổ tay đối phương, hét to bảo vệ với bên ngoài, lập tức nhìn thấy một đám người đàn ông to lớn mạnh mẽ xông vào, muốn kéo Bạch Chỉ ra.
Mà gần như trong nháy mắt nhìn thấy bảo vệ, Bạch Chỉ giống như đổi mặt, thu lại tất cả điên cuồng, tức giận lại, giống y như đúc lúc còn nhỏ.
Đối mặt với Bạch Vi có thể nói ra bất cứ lời ác độc nào, đối với người ngoài lại luôn tỏ ra một bộ dáng không thèm nhìn tới Bạch Vi.
Biểu diễn như vậy gần như đã thâm nhập vào xương cốt của cô ta, mặc kệ tức giận đến nhường nào, chỉ cần có mặt người ngoài, vĩnh viễn đều có thể nhẹ nhàng khoan khoái trong nháy mắt.
Chỉ thấy cô ta trực tiếp nhẹ nhàng đẩy đám bảo vệ kia ra, đỏ hốc mắt, nhìn về phía Bạch Vi, "Chị gái, em thật sự rất thất vọng với chị..."
Ha ha, liên quan cái rắm gì đến bà đây chứ!
Trong lòng Bạch Vi phỉ nhổ.
Mà bên kia, cuộc chiến tranh giữa hai người đàn ông cũng vừa mới bắt đầu.
"Anh trở về lúc nào?"
Người mở miệng trước là Dung Khải,từ sau khi người phụ nữ Bạch Vi kia rời khỏi tầm mắt mình, còn rơi vào bệnh trầm cảm, hắn cũng không thèm dùng nhiều tâm tư với cô, tất nhiên cũng không biết Giang Mạc trở về, càng đừng nói hai anh em bọn họ nhiều năm không gặp mặt, ai mà ngờ được bây giờ anh ta lại trở thành bộ dáng này.
"Nửa năm trước."
"Là lúc Bạch Vi mắc bệnh trầm cảm."
Nghe vậy, Giang Mạc nhíu nhíu mày, cũng gật gật đầu.
"Anh đã trở lại, vậy mẹ đâu?"
Nghe vậy, mày Giang Mạc nhíu lại càng chặt, nhưng vẫn là trả lời nói, ".... Đã qua đời."
Vừa nói xong, Dung Khải nắm chặt nắm đấm đưa tới, lại bị đối phương trực tiếp duỗi tay chặn. Giang Mạc quay đầu nhìn người em trai nhiều năm không gặp, vẫn luôn trưng cái mặt than lại hiếm khi đỏ cả hốc mắt lên, hét lớn về phía mình.
"Anh nói dối!"
Tôi nói dối, tôi cũng hy vọng là mình nói dối thì tốt rồi...