Editor: Ngạn Tịnh.
"Xem bộ dáng của cô hình như không vui vẻ lắm..." Chử Kiều cầm ly rượu đỏ trong tay đặt tới một bên, cúi người xuống, mặt đối mặt nói với Bạch Vi, biểu tình còn rất nghiêm túc.
Bạch Vi ngay cả tâm tình trợn trắng mắt cũng không có, nếu không chẳng lẽ người đàn ông này còn muốn cô tươi cười chào đón với hắn? Đầu óc của hắn không có lỗ hổng chứ! Ở dưới thân cô, linh khí lưu chuyển càng gấp gáp...
"A, tôi hiểu rồi!" Chử Kiều đột nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó tránh ra.
Bạch Vi cũng không biết rốt cuộc hắn hiểu được cái gì, người cũng đã đi rồi.
Qua ước chừng mười phút, Chử Kiều lại trở lại, tắt hết đèn chung quanh, chỉ để lại đèn trên đầu Bạch Vi, làm cho Bạch Vi cảm thấy cô như con chuột trắng chờ người phẫu thuật, đôi mắt cô hơi hơi nheo lại.
Sau đó cô tận mắt thấy Chử Kiều cười tủm tỉm lấy một đôi găng tay y tế ra, chậm rãi tự đeo lên, biểu tình còn dần dần trở nên nghiêm túc. Sau đó không biết lấy ra một cái kim tiêm từ chỗ nào, cùng với một lọ chất lỏng màu vàng, dùng kim tiêm hút hết chất lỏng trong bình, lại nhẹ nhàng đẩy, chất lỏng tung tóe ra không khí một chút, nhìn về phía Bạch Vi, khóe miệng hơi hơi cong lên.
"Tôi biết khẳng định là cô gấp không chịu nổi muốn giúp tôi thí nghiệm đúng không? Cho nên cũng không muốn nhiều lời với tôi, tôi hiểu được, thật không ngờ tới Thiệu tiểu thư là một người nhiệt tình như vậy, xem ra tôi đã không tìm lầm người!" Chử Kiều nói giống như thật vậy, Bạch Vi thậm chí hoài nghi người đàn ông này có phải vẫn luôn sống trong thế giới của mình hay không, hắn cùng Lê An An, hai người này thật là thiên lý bất dung mà!
"Thiệu tiểu thư, tôi đến đây nha, cô đừng quá khẩn trương, trước đó tôi đã làm vô số thí nghiệm, tin tưởng cô nhất định không có vấn đề!" Biểu tình Chử Kiều lại rất nghiêm túc, thậm chí còn vì trấn an cảm xúc của cô, mở miệng an ủi một câu.
Kim tiêm càng đến càng gần, vẻ mặt Chử Kiều đầy chờ mong. Mà đúng lúc này, Bạch Vi như là đột nhiên nhận ra cái gì, đột nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn với Chử Kiều. Điều này làm cho hắn sửng sốt một chút, hắn chưa bao giờ thấy một nụ cười xán lạn như vậy trên bàn phẫu thuật, thật ra sự bình tĩnh, trầm mặc trước đó của Thiệu Bạch Vi cũng đã đủ làm hắn kinh ngạc, dù sao những người trước kia nào có ai không vô cùng sợ hãi, đừng nói nước mắt nước mũi thi nhau chảy, cho dù là phía dưới cũng chảy ra nước luôn rồi, mà người phụ nữ này...
Mà bởi vì kinh ngạc, động tác của Chử Kiều cũng không khỏi ngừng một chút. Đúng lúc này, Bạch Vi nắm chắc cơ hội, manhk mẽ giãy lên khỏi bàn phẫu thuật, sau đó nhanh chóng đoạt kim tiêm trên tay Chử Kiều, lập tức đâm vào cổ hắn, lại lùi ra sau. Toàn bộ động tác đều lưu loát nhanh nhẹn như đã diễn luyện vô số lần.
Đứng ở xa xa, Bạch Vi chê cười nói, "Thích làm thí nghiệm như vậy, sao không bằng lấy bản thân ra mà làm chứ? Nói không chừng có thể đột phá bình cảnh đấy, anh thật sự chẳng có tinh thần thực tiễn gì cả, hôm nay tôi giúp anh bước ra điểm mấu chốt này, anh có thể cảm ơn tôi nha!"
Mà bên kia, Chử Kiều nghiêng đầu, nửa ngày cũng không hề động đậy, Bạch Vi lại vẫn luôn giữ chặt đề phòng, vẫn nhìn chăm chú vào động tác của hắn.
Đột nhiên, Chử Kiều giơ tay lên, một tay rút kim tiêm xuống, ngẩng đầu, dưới ánh đèn mờ, con ngươi của người đàn ông một màu đỏ đậm, giống như ác quỷ đi ra từ trong địa ngục, nhếch môi nở nụ cười, giọng nói tao nhã cũng trở nên trầm thấp mất tiếng, "Cô cho là, tôi chưa từng lấy bản thân thử sao? Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có tôi thành công!"
Bệnh thần kinh! Người đàn ông này điên rồi, hắn thế nhưng còn lấy bản thân ra làm thí nghiệm! Bạch Vi khiếp sợ không thôi.
"Ha ha, mỗi lần nghiên cứu chế ra dược vật mới, tôi cuối cùng sẽ lấy bản thân ra thí nghiệm một phen, sẽ tìm vật thí nghiệm đến kiểm nghiệm, đối với việc vì sao mỗi lần thì nghiệm đều không qua cửa mà cô nói, tôi cũng rất nghi hoặc. Hương vị trên người cô không giống với người khác, tôi cảm thấy cô nên giống tôi mới đúng, cho nên muốn mời cô giúp tôi, nhưng vì sao cô lại không hợp tác chứ?" Trên mặt Chử Kiều tràn đầy nghi hoăc, mở ra hai tay không ngừng đến gần Bạch Vi, "Cô biết không? Trước tận thế, con người đều là tàn thứ phẩm, sau khi tận thế mới xuất hiện một vài người đạt đến tiêu chuẩn chính một chút xíu! Nhưng là không được, tôi muốn cầu không phải là đạt tiêu chuẩn, mà là vĩ đai, vĩ đại giống như tôi, tất cả những tàn thứ phẩm nên bị đào thải, tác dụng duy nhất của bọn họ chính là ủng hộ tôi tiếp tục thực nghiệm, cô cảm thấy tehes nào? Cô có thể giúp tôi chứ? Tôi cho rằng tôi có thể hiểu được tôi..."
Đối mặt với Chử Kiều đang đến gần, Bạch Vi cũng không lui về phía sau, ngược lại lạnh giọng hỏi, "Tận thế có phải có liên quan đến anh hay không? Virus T có phải là anh nghiên cứu ra hay không?"
Nghe vấn đề đó, Chử Kiều dừng lại, lộ ra biểu tình suy tư, "Tôi thật sự không muốn thừa nhận đó là thứ tôi nghiên cứu ra, bởi vì ở nơi này của tôi nó là thứ kém nhất, tôi có thể dễ dàng tiêu diệt nó, cũng không ngờ cả thứ này mà tàn thứ phẩm cũng không miễn dịch được, tôi rất thất vọng, cùng với nói tôi có liên quan đến tận thế, chi bằng nói tận thế là một quá trình đào thải tàn thứ phẩm, tôi rất vui vẻ khi thấy một hình ảnh như vậy!"
Qủa nhiên, sở dĩ có tận thế chính là do tên bệnh thần kinh này làm ra, virus T là xuất phát ra từ chỗ này, người đàn ông này rốt cuộc nghiên cứu ra bao nhiêu loại virus chứ, lại để hắn tiếp tục làm như vậy, con người trong thế giới nhiệm vụ này cũng bị hắn diệt sạch, Bạch Vi thật sự không dám tin mà nghĩ.
"À, đúng rồi, quên nhắc nhở cô một câu, thuốc vừa rồi tôi đã sớm tiêm vào cơ thể mình, cho nên không có tác dụng gì với tôi, cô lãng phí đồ rồi!" Biểu tình của Chử Kiều mang theo chút chỉ trích, sau đó lại tiếp tục đi về phía Bạch Vi.
Thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, biểu tình của Bạch Vi vẫn không có chút thay đổi nào. Nhìn bộ dáng đã liệu trước của Chử Kiều, Bạch Vi đột nhiên bật cười, nụ cười này lại khiến Chử Kiều sửng sốt.
"Ai nói không có tác dụng gì với anh?" Bạch Vi ung dung ôm hai tay, nhìn hắn, trên mặt mang theo ý cười.
Đúng lúc này, bước chân Chử Kiều khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Bạch Vi, "Cô... Cô làm thế nào được?" Trên mặt người đàn ông phiếm một tầng khí đen nhàn nhạt, biểu tình lại chuyển thành vui sướng cùng kinh hỉ, vươn tay về phía Bạch Vi, đi lại cực kỳ chậm chạp.
Đã sớm nên dự đoán được, tên bệnh thần kinh này, cho dù Bạch Vi có trói tay trói chân hắn, nói không chừng hắn cũng sẽ mang theo vẻ mặt tươi cười. Ở trong lòng hắn thân thể cũng chẳng quan trọng, tất cả đều không quan trọng, trừ thực nghiệm! Bạch Vi chẳng qua lúc chích ống tiêm vào người hắn, thuận tiện rót linh khí vào, nhưng cũng chỉ tạm thời giam cầm sự chuyển động của hắn, loại tiến hóa cao cấp này, chỉ sợ không giam cầm được bao lâu.
Vì thế Bạch Vi cũng không để ý tới hắn nữa, người như thế càng để ý hắn lại càng đắc ý, xoay người liền ra bên ngoài căn cứ thí nghiệm, cũng không biết Cố Thời thế nào, trong lòng cô luôn có một loại dự cảm không tốt, cô muốn nhanh chóng tìm được anh!
Mà ở phía sau cô, Chử Kiều phát giác mình thế nhưng hoàn toàn không thể động đậy được luôn, kinh hỉ trong mắt càng thêm rõ ràng. Hắn còn chưa bao giờ gặp được tình huống như vậy, thật sự là quá tốt, hắn rốt cuộc cũng gặp thứ có thể khiến mình đau đầu, người phụ nữ Thiệu Bạch Vi này, hắn xác định rồi!
Một bên khác, Bạch Vi còn đang tìm kiếm đường ra đều sắp bứt hết tóc luôn rồi. Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào đây chứ, vì sao lại giống như mê cung thế này? Ngoài cửa vẫn có cửa, ra khỏi cửa này vẫn có cửa nữa, rốt cuộc có chỗ ra không chứ?
Đột nhiên Bạch Vi nghe thấy bên trái truyền đến một ít động tĩnh, tự xác định một chút, liền chạy qua hướng đó. Bay qua tường vây, Bạch Vi có thể tinh tưởng nghe thấy động tĩnh càng lớn. Xuyên qua một cái hành lang sâu thẳm, nhìn cánh cửa lớn bằng sắt kia, Bạch Vi trực tiếp dùng võ lực phá vỡ ra, vẻ vui mừng trên mặt vẫn còn chưa kịp thu lại, cả người liền sừng sững tại chỗ, thân thể hơi hơi phát run, sau đó run ngày càng mãnh liệt.
Cô hoàn toàn không thể tin tưởng hình ảnh mình xem được, từng hình từng hình, cô phát hiện mình thế nhưng không nói nên lời, bởi vì tất cả trước mắt giống như địa ngục.
Phần còn lại của thân thể bị cụt tay cụt chân, một vài thứ không biết là động vật hay quái vật đang không ngừng nhấm nuốt. Máu tươi, nơi nơi đều là máu tươi, trên đất loang lỗ từng vũng, tất cả là vết máu, có vũng đã khô cạn từ lâu, có vũng vẫn còn ướt át, lần lượt trải dài một khối, giống như đang trải một khối thảm đổ.
Phía trên thảm, một cô gái đuôi gái nằm trên mặt đất không ngừng giãy giụa, lại làm thế nào cũng không đứng lên được, đôi mắt trừng lớn, giống như đang rất cố gắng. Một cậu bé trên lưng mang theo mai rùa, bởi vì bị lật mai, dựa vào lực lượng của mình không trở người được, há miệng cười khanh khách không ngừng. Một người đàn ông đầu báo, cô gái mèo, người nửa ngựa... Các loại sinh vật Bạch Vi chưa từng gặp qua, hợp thành một hình ảnh quỷ dị, làm cho răng nanh của cô cũng không tự giác bắt đầu run lên, nơi này... Nơi này...
"Sao lại tới nơi này?" Giọng nói của Chử Kiều đột nhiên vang lên, đám sinh vật vốn còn đang không ngừng chuyển động kia đột nhiên giống như bị người điều khiển, đều ngừng lại, không hề nhúc nhích.
Bạch Vi lại trước tiên nhìn về phía một chiếc bình trống, ngay khoảng khắc giọng Chử Kiều vang lên, chiếc bình kia đột nhiên sáng đèn lên, gương mặt Chử Kiều cũng dần lộ ra.
"Sao lại chạy đến nơi này chứ? Nơi này tất cả đều là bán thành phẩm đấy, không có gì hay để xem, chờ tất cả đều hoàn thành, tôi lại mời em xem, không vội!" Chử Kiều cười an ủi cô.
Bán thành phẩm, thế nhưng tất cả đều là bán thành phẩm! Người đàn ông này thế nhưng bắt người làm loại thí nghiệm này, kẻ điên, biến thái! Bạch Vi cảm thấy cả người lạnh thấu cả xương cốt.
"Ô, thật ra giới thiệu với em một chút cũng không phải không được..." Chử Kiều vuốt cằm lo lắng nói, "Thật ra đây cũng xem như thí nghiệm tôi tự hào nhất..."
Bạch Vi cũng không để ý lời Chử Kiều nói, lùi lại về phía sau mấy bước, biểu tình khiếp sợ, e ngại trước đó nhất thời đều thu liễm tất cả, trên mặt chỉ lộ ra vẻ bình tĩnh, sau đó bước nhanh rời đi luyện ngục này, bước chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Mà lúc này, Chử Kiều cũng phát hiện Bạch Vi chạy mất, nhíu mày, "Luôn chạy như thế cũng thật không tốt đâu!"
Mà ở bên khác Bạch Vi cũng không vội vã rời khỏi nơi này, cô cảm thấy trước khi đi cô phải làm một chuyện, nếu không cô sẽ không an tâm rời đi!
Trong một căn phòng quan sát, Bạch Vi thấy được rất nhiều hình ảnh khủng bố. Hình ảnh này mặc kệ luân hồi mấy đời, cô nghĩ cô cũng không thể quên được. Cô quấn quanh một chút linh khí vừa luyện ra được vào mỗi một góc trong các căn phòng kia, ước chừng phải cần ba ngày mới hoàn thành. Mà lúc cô bị Chử Kiều tìm thấy, linh khí của của cô cũng sắp dùng hết. Chử Kều an trí camrera khắp mỗi một góc trong mê cung này, cô có thể trốn đi ba ngày, đã là cực hạn nhẫn nại của Chử Kiều!
"Vi Vi, đừng chạy nữa có được không? Nơi này chỉ cần tôi muốn, em tuyệt đối sẽ không thoát ra được. Ở cùng với tôi không tôt sao? Chỉ cần em nguyện ý, tất cả nơi này thậm chí trên đời này tôi đều có thể cho em mà? Bởi vì em giống tôi, có mùi hương độc nhất vô nhị, thứ mùi đó đã làm tôi say mê thật sâu, tôi thật không ngờ tới trên đời này lại có người có thể giam cầm hành động của tôi, em thật sự là rất lợi hại!" Trong mắt Chử Kiều chớp động ánh sáng khác thường, vui sướng, kính nể, hương phấn, vân vân... Rất nhiều tình cảm bao hàm trong đó, Bạch Vi nhìn thấy thực hết hồn.
Nhưng là vào lúc Bạch Vi đang suy nghĩ nên làm cách rời trốn thoát, một trận nổ cũng không xa đột nhiên truyền tới, Chử Kiều có chút kinh ngạc quay đầu.
Lại một trận nổ qua đi, vách tường phía sau hai người đột nhiên chấn động, sau đó dần dần lộ ra một lỗ thủng vòng tròn thật to.
Một bóng người dần dần hiển lộ từ trong khói bụi, vươn tay tới trước người, làm ra tư thế đòi nợ.
"Trả cô ấy lại cho tôi!"