Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Editor: Ngạn Tịnh.

Nghe hắn nói xong, Cố Thời lập tức đứng lên, lạnh lùng nói, "Anh có ý gì?"

"Có ý gì? Đương nhiên là ý trên mặt chữ, tôi nghĩ Bạch Vi nên rõ ràng mới đúng." Chử Kiều ngồi trên ghế cười dài nói.

Bạch Vi nhắm mắt lại, cô đương nhiên rõ ràng, nhớ lúc trước cô nghe Chử Kiều nói cái gì căn cứ số 7 thì cô liền suy đoán phải chăng còn có căn cứ số 1, số 2, số 3 không, không ngờ tới vị trí căn cứ số 1 thế nhưng chính là căn cứ sinh tồn phía Bắc này. Không cần phải nói, hiện cái chỗ mà cô cho là nhẹ nhàng này, bên dưới vẫn tồn tại những thứ ghê tởm kia, Bạch Vi đột nhiên cảm thấy cả người rét run. Virus T là kiệt tác của Chử Kiều, chỉ cần hắn động một chút ý niệm ở trong đầu, tùy thời đều có thể làm cho con người đánh mất hy vọng, sống chết không thể kiểm soát, người như thế thật sự là đáng sợ!

Thấy Bạch Vi vẫn không nói gì, Cố Thời dường như cũng đoán được gì đó, nắm chặt nắm đấm, biểu tình nghiêm trọng chớp mắt một cái, lại ngồi xuống, biểu tình lại dần dần bình thản xuống, bày ra tư thế đàm phán.

"Đi thẳng vào vấn đề đi, hôm nay anh bảo chúng tôi đến rốt cuộc là có chuyện gì?" Không biết vì sao, cảm xúc của Cố Thời đột nhiên bình tĩnh xuống, còn bình phục nhanh hơn cả Bạch Vi.

Thấy anh như vậy, Chử Kiều nhíu mày, đột nhiên nở nụ cười. Như vậy mới đúng chứ, người hắn lựa chọn sao có thể dễ dàng mất bình tĩnh chứ, như vậy cũng không tốt đâu!

"Không có gì, dù sao cũng đồng hành một thời gian, chúng ta cũng có gần ba tháng không gặp, nghe nói hai người trở lại căn cứ, tôi muốn xem hai người một chút, nên cho người gọi hai người đến thôi. Ừm, nhìn bộ dáng của hai người, khôi phục thật không tệ, như vậy tôi an tâm rồi!" Chử Kiều xoa cằm, như thật nhìn hai người họ nói, thấy bộ dạng hiện tại của Cố Thời, trong mắt không khỏi toát ra một chút si mê. Thành công! Xem ra trước kia sở dĩ hắn không thành công, hoàn toàn là vì chọn sai đối tượng thí nghiệm, uổng phí hắn dùng nhiều tâm tư tìm kiếm như vậy, kết quả lại trời xui đất khiến thành công.

"Đương nhiên, tôi còn hy vọng hai người ủng hộ sự nghiệp khoa học của tôi một chút, dù sao từ trước tận thế cho đến bây giờ, trừ tôi ra, tôi cũng chỉ gặp anh là thí nghiệm thành công, cũng thật khiến người hưng phấn mà!" Nói xong, biểu tình của Chử Kiều giống như giây tiếp theo sẽ phẫu thuật Cố Thời ra vậy.

Cố Thời cùng Bạch Vi không hẹn mà cùng nhíu nhíu mày, nhưng hai người cũng không làm ra hành động gì, lúc này Bạch Vi mở miệng, "Ủng hộ thế nào?"

Chử Kiều lại chỉ cười cười, "Tôi nghĩ tôi có thể cho hai người thời gian suy nghĩ, thật ra so với Cố Thời, Vi Vi, tôi thật ra càng thích hương vị của em hơn..."

Đây còn không phải là quấy rối soa? Tiểu nhân trong lòng Bạch Vi đen mặt nói.

Chỉ chớp mắt, Bạch Vi liền cảm giác bên cạnh chợt lóe lên khí lạnh, gương mắt nhìn liền thấy một mũi băng thật lớn lập tức bay về phía Chử Kiều, tốc độ như điện. Bach Vi cũng không ngăn cản, miệng tiện tất nhiên có người thu thập mới đúng, cũng như Trần Phương vậy, cũng không biết tay chân bị cô chặt gãy đã tốt lên chưa nhỉ?

Thấy Cố Thời nói cũng chẳng thèm nói đã ra tay, ánh mắt Chử Kiều lắng đọng lại, nghiêng người tránh thoát, nhưng sườn mặt vẫn bị mũi nhọn xẹt qua một đường, ngay cả vài sợi tóc cũng nhẹ nhàng bay xuống dưới, vừa rời khỏi thân thể hắn, trong nháy mắt liền biến thành tuyết, cũng giống như Bạch Vi nhìn thấy ở căn cứ số 7, sợi tóc giống như Cố Thời, trắng đến trong suốt.

Mà bởi vì Chử Kiều né ra, bức tường phía sau hắn tiếp nhận một kích này của Cố Thời, đâm đến vỡ ra một mảnh, bụi đất đầy trời. Lúc này, bảo vệ của hai nhà Hoàng, Nguyên ngoài căn cứ nhất thời như lâm đại địch tất cả đều tràn tới. Phải biết rằng mạng của bọn họ thế nhưng cùng một nhịp thở với Chử Kiều, nếu Chử Kiều chết, bọn họ cũng khó sống.

Trong nháy mắt, Bạch Vi cùng Cố Thời bị người vây quanh. Cảm giác bị người lấy súng chỉ vào thật sự không quá thoải mái, tuy rằng không có bao nhiêu tính uy hiếp.

"Cút xuống đi!"

"Nhưng..." Một người trong đó đang muốn phản bác, ngay vào khoảng khắc gã mở miệng, Chử Kiều trong nháy mắt bắn một cây kim nhỏ về phía cổ của gã, sau đó người nọ ở ngay dưới tầm mắt của mọi người, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có, liền hóa thành một bãi máu loãng, giống như một hồi ma thuật máu tanh, trái tim mọi người cũng không tự giác mà run rẩy, thiếu chút nữa đứng không vững. Vừa rồi người này rõ ràng còn đang ở bên cạnh nói nói cười cười, bây giờ thậm chí toàn thây cũng không được. Cho tới bây giờ bọn họ mới hiểu được người bọn họ bảo vệ là người tàn bạo thế nào!

"Lặp lại lần nữa, cút xuống!" Ngữ khí của Chử Kiều bình thản, lặp lại.

Nhất thời một đám người không ngừng rút xuống, động tác nhanh chóng làm người giận sôi.

"Bây giờ yên lặng rồi, tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể tiếp tục thảo luận vấn đề khoa học." Chử Kiều cười tủm tỉm bước qua bãi máu loãng kia, không chút để ý nào.

Cố Thời cùng Bạch Vi cũng không trả lời hắn, sau đó ước chừng mười giây, Cố Thời mới liếc mắt nhìn thoáng qua bãi máu loãng kia, nắm tay Bạch Vi, "Chuyện anh nói chúng tôi đã biết, tôi sẽ suy nghĩ, cuối tháng sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục."

Nói xong liền kéo Bạch Vi xoay người rời đi, Bạch Vi cũng rất tự nhiên cùng anh rời đi.

Phía sau hai người, Chử Kiều nhìn chằm chằm mười ngón tay đan xen vào nhau kia, đột nhiên không tiếng động nở nụ cười.


"Vi Vi!" Chờ đến khi Cố Thời cùng Bạch Vi ra khỏi căn cứ một khoảng cách, một tiếng gọi khó hiểu truyền tới.

Sau đó Bạch Vi cảm giác sau đầu truyền đến một trận gió mạnh, Cố Thời nắm lấy thắt lưng cô, vươn tay đón lấy thứ đang bay đến. Bạch Vi nhìn thấy chính là một cánh hoa hồng đỏ au, bị khí lạnh trong tay Cố Thời đông lạnh thành hoa hồng băng. Tay Cố Thời run lên, ném nó về chỗ cũ, cánh hoa thẳng tắp bay đến trên khung cửa trong căn cứ thí nghiệm, một đóa hoa băng bị va chạm mạnh, sau đó rơi xuống đất, vỡ thành vô số hoa tuyết.

Nhìn cành hoa hồng băng kia, Chử Kiều vừa đuổi theo ra lộ vẻ mặt khổ sở, "Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ? Thật vất vả mới tìm được đấy? Muốn đưa cho Vi Vi, tôi còn muốn tự tay cắm nó lên vành tai cô ấy mà..."

Tên biến thái này... Bạch Vi thực sự cảm thấy đầu óc người đàn ông này có vấn đề, có ai tặng hoa cho người ta mà ném thẳng đến sau gáy chứ? Đổi thành em gái nào khác chỉ sợ đã sớm chết đến không thể chết hơn rồi! Chỉ là cho dù chết rồi, chỉ sợ tên thần kinh này chỉ sẽ chỉ cười hì hì thán một tiếng, ai da, thật đáng tiếc...

Thật sự là quá đủ rồi!

"Ô... Chỉ là cũng chẳng sao, chỉ là có một giọng nói hy vọng thông qua tôi tiện thể nhắn cho em, anh rốt cuộc cũng tìm được em, anh rất vui vẻ!" Nụ cười của Chử Kiều đột nhiên lộ ra chút chân thành.

Bạch Vi nhìn bộ dáng kia của hắn, cũng không đáp lời, kêu bệnh thần kinh nhắn gửi lời cho thì khẳng định cũng là một tên thần kinh, cô cũng không muốn quen biết.

Chỉ là ngay khi cô muốn mở miệng đáp lời, đột nhiên cảm nhận hơi thở quen thuộc ở gần đây, quả nhiên khóe mắt quét đến mũi giày màu đen lộ ra nơi góc tường, Lê An An!

Cơ hội tốt!

"Thật sao? Như vậy nhờ anh nhắn lại giùm, tôi cũng không có hứng thú quen biết với anh ta đâu, Dr. C" Nói xong, Bạch Vi quả nhiên cảm giác được tiếng hít thở kia trở nên hỗn loạn một chút, khóe miệng Bạch Vi nhẹ cong lên. Miếng mồi thứ hai đã được quăng đi, chỉ chờ xem cô có cắn câu hay không.

Nói xong, Bạch Vi liền cùng Cố Thời rời đi. Phía sau hai người, trong mắt Chử Kiều rõ ràng lướt qua một chút lo lắng, không biết là vì sao. Đột nhiên hắn giơ tay lên, bức tường Lê An An đang ẩn nấp bỗng dưng nổ vụn ra, Lê An An cực kỳ chật vật đi ra.

Thấy rõ bộ dáng của cô ta, đôi mắt Chử Kiều híp lại, "Là cô?"

"Là tôi." Ánh mắt Lê An An trong chớp mắt liền thay đôit, ngay lập tức khôi phục bộ dnags bình tĩnh, sau đó thế nhưng đi về phía Chử Kiều, trong mắt đều là kiên định, "Tuy rằng không biết anh nói ra điều kiện gì với Thiệu Bạch Vi, nhưng tôi dám cam đoan trả giá của tôi tuyệt đối gấp đôi của cô ta, hơn nữa tôi chỉ cần trả giá không cần hồi báo, anh không cần phải lo lắng tôi, Dr. C."

"A?" Nghe cô ta nói như vậy, trong mắt Chử Kiều đột nhiên lộ ra chút nghiền ngẫm. Người phụ nữ này... Sau đó hắn theo bản năng động mũi ngửi ngửi, thượng cấp nha! Không tệ...

Vài ngày sau, Bạch Vi chợt nghe đến tin tức Lê An An đi lại rất gần với Dr. C, nghe nói hiện tại hai nhà Hoàng, Nguyên đã phụng Lê An An làm khách quý, thậm chí còn đưa cô ta một tòa biệt thự lớn, ra cửa đều có xe đưa rước, ăn uống đều là đồ tinh tế, ngay cả một vài đội binh của Nguyên gia cô ta cũng có quyền chỉ huy. Đây là danh khí của Dr. C, chỉ cần có chút quan hệ mật thiết với hắn, ưu việt chính là vô cùng vô tận.

Mong mỏi nhiều năm như vậy, Lê An An rốt cuộc được sống cuộc sống mà cô mơ ước, thậm chí ngay cả loại tin tức cô là thanh mai trúc mã, vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của Chử Kiều cũng truyền ra, truyền còn rất giống như là thật. Cũng không phải là cô động tay động chân, mà đám người Trần Phương ở trong đó thêm mắm dặm muối. Vẻ mặt của Lộ Húc ngày càng mệt mỏi, Lê An An nhìn ra được, nhưng cô không có ý định sẽ hỏi, bởi vì cô không muốn nói toạc ra. Dù sao loại scandal không đầu không đuôi này người có lợi là cô, mà Chử Kiều cũng không tức giận, điều này làm cho Lê An An càng to gan. Cô muốn quyền thế, cô thích quyền thế, chỉ có được nó, cô mới có thể tùy tâm sở dục làm việc theo tâm tư của mình, cô mới có thể, làm cho tiện nhân Thiệu Bạch Vi kia chịu trừng phạt đúng tội!

Thiệu Bạch Vi đã thành tâm ma của cô, chỉ cần cô ta không chết, vậy thì cả đời Lê An An cô cũng không thể sống tốt được!

-

"Làm không tệ!" trong bóng đêm, một người phụ nữ mang áo choàng đen đưa tay phát lương thực trong tay xuống, nhìn những người đó vui mừng nhận lấy, khóe miệng người phụ nữ nhẹ cong lên, "Xin hãy tiếp tục, tận khả năng làm cho cả căn cứ đều biết tình yêu của Lê An An và Dr. C, tôi sẽ có cảm tạ!"

"Không thành vấn đề, cứ giao cho chúng tôi!" Đám người không chớp mắt vỗ ngực cam đoan.

"Ha..." Người phụ nữ kia khẽ cười một tiếng, xoau người rời đi, chờ rời khỏi nơi hẻo lánh kia, cái áo choàng kia đột nhiên biến mất, lại đi tới trước vài bước, dung nhan của người phụ nữ kia hiển lộ dưới ánh đèn, không phải Bạch Vi thì còn là ai.

Thì ra scandal lan tràn suốt mấy ngày nay giữa Chử Kiều và Lê An đều từ tay cô.

Đến cuối tháng, kỳ hạn ước định giữa Bạch Vi, Cố Thời và Chử Kiều đã đến. Hai người chuẩn bị tốt xong, trong ánh mắt lo lắng của người Cố gia, đi đến căn cứ thí nghiệm của Chử Kiều. Chỉ hai người bọn họ, không hề có chút sợ hãi.

Khi vừa đến căn cứ thí nghiệm của Chử Kiều, Bạch Vi liền nhìn thấy Lê An An đã sớm chờ trước cửa. Bộ dáng của cô ta đã xảy ra thay đổi rất lớn, trên dưới cả người đều mang những thứ áo quần, trang sức mà trước tận thế cô ta cũng không dám nghĩ tới, ngón tay giữa còn đeo một chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu, trên mặt mang theo nụ cười kiêu căng, vừa thấy Bạch Vi, trong mắt lướt qua ánh sáng tối tăm.


Con người Lê An An này, Bạch Vi biết, nghèo là tử huyệt của cô ta. Tất cả tự ti tự phụ của cô ta đều đến từ chữ tiền này, thật là khiến người ta không biết nên nói gì cho phải. Cho dù là dính lấy Chử Kiều, cũng nhanh chóng hưởng thụ những thứ trước tận thế khó thể thực hiện, Bạch Vi thật sự quá rõ ràng tính toán nhỏ của cô ta.

"Bạch Vi, cô đã đến rồi? Biết hôm nay cô sẽ tới, tôi cô ý ở nơi này chờ cô đấy. Dù sao sau khi vào căn cứ đã rất lâu hai chị em chúng ta chưa gặp lại nhau, càng đừng nói đến tâm sự, gần đây cô sống có tốt..." Lê An An còn đang ở nơi đó bưng một nụ cười tươi, dốc lòng hỏi thăm, giống như hai người xé rách da mặt trước kia không hề tồn tại vật.

Bạch Vi không rỗi rãi như cô ta, chỉ là lúc đi ngang qua người cô ta, làm như đối phương không tồn tại mà thôi. Dù sao tất cả chuyện cần làm cô đều chuẩn bị tốt rồi, ở chỗ này đấu võ mồm với người phụ nữ này, nghe cô ta ghê tởm khoe khoang, không có ý nghĩa!

Hai người Bạch Vi cùng Cố Thời chẳng thèm liếc mắt trực tiếp đi qua, phảng phất như lướt qua một đống không khí, lập tức tìm đến nơi lần trước Chử Kiều tiếp đãi bọn họ.

Ở phía sau bọn họ, trên mặt Lê An An nhất thời lướt qua giận dữ đằng đằng, mạnh mẽ quay đầu đi, Thiệu Bạch Vi! Được lắm, thật là được lắm! Đừng cho là tôi không biết hai người là bị Chử Kiều bức đến đường cùng, nhìn xem hôm nay hai người có thể có kết cục tốt gì! Hừ!

Đúng vậy, Lê An An đã sớm tìm hiểu từ hai nhà Hoàng Nguyên, Chử Kiều có lẽ muốn bắt hai người Cố Thời cùng Thiệu Bạch Vi làm thí nghiệm, đến lúc đó cô trái lại muốn nhìn xem Thiệu Bạch Vi còn lấy cái gì ngang tàng với cô, tiện nhân!

Mà bên kia sau khi Bạch Vi cùng Cố Thời đi vào, cũng không thấy bóng dáng của Chử Kiều. Bạch Vi liếc mắt nhìn Cố Thời, không dấu vết nhích lại gần về phía anh. Cùng lúc đó, tay phải rất nhanh kết thành một đạo ấn, rất nhanh đánh về phía vách tường giữa, bước cuối cùng hoàn thành!

Khóe miệng Bạch Vi hơi hơi cong lên, Cố Thời thấy, biết cô hoàn thành được rồi.

Lúc này, Chử Kiều rốt cuộc đi ra, trên người còn mặc một cái áo khoác dài màu trắng, trên trán có vài sợi tóc phất xuống, mang một cái kính viền tơ vàng, vừa đi vừa cởi bỏ bao tay, ném tới người trợ lý đi theo đằng sau hắn, mặc cho người kia mặt đầy máu, cười nói, "Thế nào? Lo lắng sao? Tôi cũng không còn kiên nhẫn đâu, bây giờ tôi gặp phải bình cảnh, đã khẩn cấp muốn ra một thí nghiệm mới..."

Cố Thời nhướng mày, "Không biết thí nghiệm khoa học mà anh nói rốt cuộc là cái gì vậy?"

"Thí nghiệm khoa học, đương nhiên chính là lấy anh thử loại thuốc mà tôi mới chế tạo ra, sau đó để tôi quan sát phản ứng của anh, lần trước anh đi nhanh, tôi cũng chưa kịp nhìn đến, thật sự rất đáng tiếc..." Vẻ mặt Chử Kiều đầy ảo não, sau đó đột nhiên nhìn về phía Bạch Vi, "À đúng rồi, còn có Vi Vi, nếu em có thể để tôi kiểm tra từ đầu tới cuối một lần thì tốt hơn, mùi vị trên người em thật sự kỳ lạ, tôi gặp nhiều người như vậy chưa bao giờ có một người tương tự với em đâu, em thật sự là rất đặc biệt..."

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Bạch Vi cũng không thay đổi gì nhiều lắm, trong mắt Cố Thời lại đột nhiên hiện ra đường gân đỏ, không nói hai lời tấn công về phía Chử Kiều. Loại hình dị năng của hai người không khác gì nhau, vừa đánh lên, hoa lửa văng ra khắp nơi, một chốc chỉ sợ không phân được thắng bại. Mà bị dâm uy của Chử Kiều làm kinh sợ, đám thủ hạ của hắn cũng không dám tiến lên, chỉ dám ở bên ngoài giơ súng lên, gắt gao nhìn chăm chú vào trận chiến, thậm chí có mấy tên không biết xấu hổ thế nhưng phối hợp tấn công Bạch Vi từ phía sau.

Bạch Vi nhìn mấy người kia, lại nhìn đến lá cờ đỏ đột nhiên được giơ lên trên cửa thành, thời cơ đúng lúc, nhất thời trên tay hợp thành một quả cầu kinh khí màu trắng, mạnh mẽ đánh xuống mặt đất, nhất thời tất cả mọi người nghe một tiếng nổ "Đùng đùng", thậm chí ngay cả mặt đất cũng lắc lư vài cái, tất cả mọi người trong căn cứ đều cảm giác bản thân như thụt xuống một chút, sau đó tiếng "đùng đùng" vang lên không dứt bên tau, lúc này ngay cả tòa căn cứ đều bắt đầu kịch liệt lắc lư lên, dưới chân mấy tên đánh lén kia đột nhiên xuất hiện một cái khe thật lớn, có vài người không chút chuẩn bị tâm lý liền theo khe kia rớt xuống.

"A!!" Tiếng hét thê lương thảm thiết.

Sau đó, mọi người mới phát hiện cũng không phải mình thấp xuống, mà căn cứ đang hạ xuống, rất khủng bố, chẳng là động đất sao? Tận thế còn chưa đủ, còn động đất, tất cả mọi người đều bắt đầu hoảng loạn, bọn họ không muốn chết!

Cũng không ngờ mới lung lây một hồi, chấn động đã ngừng lại, thời gian thậm chí còn chưa qua một phút đồng hồ, mặt đất và tường vây đều còn tốt, mọi người đều kinh ngạc, sao lại thế này?

Tất cả mọi người theo bản năng chạy đến nơi chấn động mạnh nhất, phát hiện thế nhưng là căn cứ thí nghiệm kia, chẳng là tên tiến sĩ nghiên cứu gì kia xảy ra điều không thể gì đó? Đến nơi đó, tất cả mọi người đều giật mình, đây là... Đây là...

Chử Kiều biến sắc, "Các người... Muốn chết!"

Sau đó tóc của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đổi trắng đi, đồng tử là một màu đỏ đậm, giống như dã thú ăn thịt người, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thời, nhanh chóng vọt về phía anh. Bạch Vi thấy tình thế không ổn lập tức gia nhập cuộc chiến.

Lúc này, từng tiếng từng tiếng hô đau đớn liên tiếp vang lên.

"Tiểu Võ, Tiểu Võ, con mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, van cầu con, mau mở mắt nhìn mẹ đi, nhìn mẹ đi mà!"

"Ba, mẹ, hai người làm sao vậy? Hai người sao thế nào? Hu hu..."


"Con trai, con trai..."

Lá cờ đỏ trước kia, chính là tín hiệu đám ngườu Âu Dương Dạ, La Nhu đã thả đám người ngoài căn cứ vào. Bây giờ những người này bị tiếng chấn động hấp dẫn đến, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là căn cứ thí nghiệm của Chử Kiều bị hổng vài chỗ, ở trong đó chính là các loại khí cụ thí nghiệm, bao gồm đối tượn thí nghiệm. Bạch Vi lấy kinh nghiệm từ căn cứ thí nghiệm số 7, tên biến thái này thích lấy tài liệu ngay tại chỗ, cho nên căn cứ có nhiều người mất tích như vậy, tuyệt đối phần lớn đều nằm trong tay hắn, mà hai nhà Hoàng, Nguyên nói không chừng chính là đồng lõa. Dù sao cho tới bây giờ Chử Kiều chỉ lấy người sống làm thí nghiệm, bởi như vậy mới được tới dữ liệu chuẩn xác nhất!

Mà người trong ngoài căn cứ chạy đến chính là thấy một tình cảnh như địa ngục, rất nhiều người thậm chí hoàn toàn không chịu nổi nôn ói khắp nơi, mà nhiều người hơn chính là phát hiện người thân bị mất tích của mình, bị tách rời ra từng cực ngâm ở trong Formalin, tuyệt vọng khóc hô.

Nơi này vỡ ra chính là kiệt tác từ một tháng trước của Bạch Vi, dựa theo quy luật tập hợp vài thứ, thành công bày ra một trận pháp nổ lớn. Vừa rồi cô tiến vào căn phòng Chử Kiều đúng lúc hạ xuống một kích cuối cùng, cũng chỉ còn chờ cô tập hợp linh khí lại nữa là xong. Người đàn ông Chử Kiều này quá nguy hiểm, ở căn cứ có quyền cao chức lớn, thậm chí còn bị thần hóa, nếu muốn loại bỏ hắn, Bạch Vi cùng Cố Thời phải chếm đi tay chân của hắn, nếu không hai người có rất nhiều thứ phải băn khoản, sẽ chỉ bị tên biến thái này uy hiếp đến chết.

"Thấy rồi chứ? Đó đều là anh tạo nghiệt, chẳng lẽ anh thật sự không có một chút áy náy?" Bạch Vi vừa đánh vừa ý đồ đảo loạn tâm thần của hắn.

"Nghiệt? Cái gì là nghiệt? Hiến thân cho khoa học, chẳng lẽ không phải là vinh hạnh của bọn họ sao? Được tôi lựa chọn, bọn họ nên mang ơn tôi mới đúng, bởi vì thí nghiệm của tôi sẽ xúc tiến con người tiến hóa, đau khổ bây giờ tính là gì, sau này toàn nhân loại sẽ phải cảm kích tôi, bởi vì tôi là một thiên tài!" Trên mặt Chử Kiều lộ vẻ điên cuồng.

Người hai nhà Hoàng, Nguyên phái tới đi theo hắn đã sắp điên mất, bọn họ căn bản không thể tin được bản thân luôn ăn cơm ngủ nghỉ trên cái nơi khủng bố này, rất kinh tởm. Có một vài người tố chất tâm lý kém ngay lập tức kêu lên, ngay cả Lê An An đứng ở bên cnahj cũng che miệng lại, cô ta không cảm thấy ghê tởm, chỉ là có chút kinh ngạc.

"Tao giết mày, giết mày!" Mà một vài người có người thân chết sau khi nghe lời Chử Kiều nói, giống như bị điên rồi tùy tay lấy đồ dưới đất, thẳng tay ném về phái hắn, trường hợp một mảnh hỗn loạn. Cố Thời ở bên cạnh không cho Chử Kiều thương tổn đến người khác, Bạch Vi lại nắm bắt đúng thời cơ, áp súc linh khí trong cơ thể đến cực hạn, đột nhiên đánh thẳng về mắt phải của Chử Kiều. Chử Kiều nhất thời trốn tránh không kịp, bị đánh trúng, chất lỏng màu xanh biếc từ trong mắt hắn chảy xuống, cả người đều dừng lại, quỳ một gối xuống, không biết sống chết.

Hai người Bạch Vi cùng Cố Thời lập tức dùng sức cuốn những người đang phẫn nộ kia về phía sau, quân đôi Cố gia dưới sự chỉ huy của Âu Dương Dạ, lập tức ngăn cản bọn họ lại, trong vòng chiến đấu chỉ còn lại ba người Cố Thời, Bạch Vi và Chử Kiều.

"Hắc hắc hắc... Ha ha ha..." Tiếng cười quỷ dị đột nhiên từ lồng ngực Chử Kiều vang lên, "Tôi vốn tưởng rằng sau chuyện trải qua lần trước hai người sẽ tiến bộ một chút, không ngờ tới... Vẫn ngu ngốc như thế, chẳng lẽ hai người không biết là không thể giết được tôi sao? Tự động chữa khỏi vô tận... Dị năng của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không bị thương!"

Chử Kiều ngẩng đầu lên, quả nhiên, con mắt đỏ đậm kia đã khôi phục nguyên trạng, dọa mọi người nhảy dựng, quái vật, đây là quái vật!

Biểu tình của Bạch Vi và Cố Thời thật ra không có nhiều thay đổi lắm, đột nhiên Bạch Vi hít một tiếng, nở nụ cười, "Thật sao? Đáng tiếc nha, bộ dạng của tôi có lẽ đúng lúc giống với cái người có thể khiến anh bị thương đấy..."

Biểu tình Chử Kiều ngưng đọng một chút, cảm giác mắt phải một trận đau nhức, con mắt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người bạo liệt mở ra, "A!" Tiếng hét thảm vang tận mây xanh.

Xem ra người đàn ông này chỉ sợ phải giơ tay chịu trói, đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xuyên qua đám người, kéo lấy Chử Kiều đang đau khổ không chịu nổi kia, "Chử Kiều, tôi mang anh đi!"

Không phải Lê An An thì còn có thể là ai, cô ta ở trong nháy mắt Chử Kiều còn đang kinh ngạc liền nghĩ đến kết cục của hai nhà Hoàng, Nguyên sợ sẽ không tốt gì, mà vị hôn thê trong tin đồn là cô thì càng có khả năng bị đám người tức giận kia thiên đao vạn quả, cho nên cứu Chử Kiều là lựa chọn sáng suốt nhất. Dù sao có người đàn ông như ma quỷ này, cô vẫn sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi. Đáng tiếc đám người Trần Phương, Lộ Húc đã ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ, nếu không mang bọn họ theo cũng tốt vô cùng!

Mà Bạch Vi cũng không có ý ngăn trở cô ta, ngược lại nụ cười càng trở nên quỷ dị, giương mắt nhìn Lê An An cướp Chử Kiều đi.

"Không thể buông tha cho bọn họ! Mau đuổi theo!" đám người đang tức giận kia chạy theo hướng hai người bay đi đuổi theo, những người còn lại dưới sự hướng dẫn của Cố gia, trực tiếp bao vây Nguyên gia và Hoang gia, tin tưởng sắp tới việc chỉnh đốn căn cứ là không thể thiếu, Cố Thời cùng Âu Dương Dạ đều có việc bận.

Mà Bạch Vi cũng không hề truy tìm tung tích của hai người Chử Kiều, ngược lại mang theo tiểu đội lính đánh thuê trong căn cứ dựa theo bản đồ Chử Kiều để lại,bao vây những căn cứ thí nghiệm khác. Tổng cộng có 9 cái, trừ số 1 cùng số 7, còn có bảy cái, mỗi cái đều như địa ngục nhân gian. Qua mỗi nơi lính đánh thuê lại càng chết lặng, nhưng thống hận chán ghét Chử Kiều cũng càng lên tới đỉnh điểm, đơn giản là những căn cứ kia đều thành lập dưới trường tiểu học, từng cổ thi thể trẻ con kia, làm tức giận của mọi người lên tới đỉnh điểm, súc sinh, súc sinh! Người đàn ông kia căn bản không có nhân tính, chính là một súc sinh!

Cùng lúc đó, đám người Lộ Húc cũng về tới căn cứ, đúng lúc bị những người tức giận trong căn cứ bắt gặp, sau một trận chiến đẫm máu hăng say bọn họ rốt cuộc cũng trốn thoát, cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, đám người trốn ra được đều là những người trước kia đi theo phía sau Lê An An cùng thôn dân thôn Kiều Khẩu.

Mà lúc này, Âu Dương Dạ ngồi trên tường thành rốt cuộc thở dài một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành việc Bạch Vi dặn dò, cũng thật không dễ dàng mà, giống như chọn đậu thối vậy!

Đám người Lộ Húc, Trần Phương chạy ra căn cứ vẫn còn đang nghi hoặc, lại đột nhiên thấy được Lê An An. Thấy cô ta, bọn họ mới an tâm xuống được, dù sao những người này căn bản không biết căn cứ xảy ra chuyện gì, chỉ là kích động tiến về phía Lê An An!

Thấy đội hữu trong tình trạng kiệt sức thế nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười với mình, Lê An An nở nụ cười, sau đó đưa bọn họ tới nơi Chử Kiều ẩn thân.

"Chừng đó đã đủ chưa? Ước chừng có hơn ba mươi người đấy? Hẳn là được rồi đúng không?" Lê An An vui sướng nhìn Chử Kiều đang buộc lại băng vải trên mặt, hỏi.

Chử Kiều ngẩng đầu, gương mặt chỉ lộ ra đôi đồng tử màu đỏ kia trông thật quỷ dị, giọng khàn khàn nói,

Đủ... Làm khó cô có thể tìm được nhiều người như vậy, yên tâm, rất nhanh tôi sẽ làm phẫu thuật cho cô!"

Vừa nghe hắn nói như vậy, trong mắt Lê An An tỏa ra ánh sáng lấp lánh, từ sau khi cô biết được dị năng có thể thông qua phẫu thuật kích phát ra, cô liền hoàn toàn nhớ thương. Mà Chử Kiều cũng muốn cô tìm một số người đến làm thí nghiệm trước, sau khi bảo đảm không có bất trắc sẽ giúp cô. Chỉ cần cô giống Cố Thời cùng Chử Kiều thức tỉnh ngũ hành, cô vẫn có cách đến nơi khác tiếp tục làm khách quý của cô. Loại người sắp hư thối Chử Kiều này, cô mới không có tâm tình ở cạnh hắn chịu khổ đâu, đừng tưởng rằng cô không biết người đàn ông này mỗi tối thịt trên người sẽ hư thối rồi lại lành, lành rồi lại hư thối, người không ra người quỷ không ra quỷ, cô liếc mắt một cái sẽ làm ác mộng, sao có thể vẫn luôn ở cạnh hắn chứ.

"An An, cô nói cái gì vậy? Cái gì đủ?" Trong lòng Trần Phương đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, giọng nói đều có chút run run.

"Đương nhiên là đủ vật thí nghiệm á..." Lê An An xoay người lúm đồng tiền như hoa, một mùi hương kỳ lạ đột nhiên từ trên người cô ta phát ra, "Cũng chính là mọi người đấy, vốn trên đường đến căn cứ phương Bắc những người không lương thiện như các cô nên chịu hết khuất nhục chết đi, đáng tiếc Bạch Vi nhúng một tay, chỉ là bây giờ tác dụng lại lớn hơn nữa..."


"Cái gì..." Lời Trần Phương còn chưa nói hết, thôn dân thôn Kiều Khẩu giống như thấy quỷ không ngừng chạy ra bên ngoài, ngay cả bạn gái cũng không cần.

"Bỏ lại bạn hữu cũng rất không tốt đâu!" Mùi trên người Lê An An càng phát ra dày đặc, đám thôn dân kia còn chưa chạy tới cửa chân liền mềm nhũn té ngã xuống.

"Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi, van cầu cô, tôi van cầu cô!" Đám đàn ông bắt đầu sôi nổi cầu xin, "Cô muốn chúng tôi làm gì chúng tôi làm cái gif, tahatj sự, lúc trước chẳng phải đã thương lượng xong rồi sao? Cô chuốc mê đám phụ nữ kia chúng tôi thượng, hủy đi trong sạch của bọn họ, chúng tôi thật sự muốn làm vậy, đáng tiếc đều do tiện nhân kia làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, đều do cô ta, chúng tôi thật sự nghe lời cô, thật sự... Thả chúng tôi đi..."

Vừa nghe lời đám đàn ông kia nói, đám người Trần Phương mềm yếu nằm phía trước mặt đều đen, thiếu chút nữa nôn ra máu, thì ra... Thì ra đây mới là chân tướng... Thì ra bọn họ ngu như vậy... Thì ra...

Mà Trần Phương lại cẩn thận phát hiện Lâm Đóa kia thế nhưng không có ở đây. Nhớ rõ lúc trước Lâm Đóa là người duy nhất có ý tốt với Thiệu Bạch Vi, cho nên bọn họ vẫn luôn bài xích cô ấy, lần này cô ấy không trốn ra được, thậm chí có một vài người trong đội ngũ vui sướng khi người gặp họa, thầm than rốt cuộc bỏ ra được miếng dán trâu kia. Bây giờ xem ra rõ ràng là đối phương tránh được một kiếp, những người ngu ngốc bọn họ trái lại chui đầu vô lưới tìm chết, ha ha ha..."

Nhìn đám người trăm biểu tình, trong mắt Chử Kiều không có chút dao động, "Còn có một người đấy..."

Nghe hắn nói như vậy, Lê An An đột nhiên nhìn về phía Lộ Húc vẫn đứng không nhúc nhích, trong mắt lướt qua chút do dự.

"Tôi không thích xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..." Giọng Chử Kiều chợt lạnh xuống.

Ánh mắt Lê An An vừa động, nhìn về phía Lộ Húc, trong mắt của người đàn ông kia đều là bi thương, "An An anh..."

Nói còn chưa xong, người cũng đã ngất xỉu, một giọt nước mắt theo khóe mắt hắn rơi xuống, trong đó đều là hương vị chua xót...

"Được rồi chứ?" Lê An An cười xoay người, đúng lúc chống lại đồng tử đỏ đậm kia, cách quá gần, thiếu chút nữa dọa cô sợ tới mức thét chói tai.

Chử Kiều cũng đã đâm kim tiêm xuống động mạch của cô ta, thấy người phụ nữ ngã xuống, vô lực lôi kéo ống quần hắn, phát ra tiếng cười khàn khàn, "Ôi ôi, được rồi..."

Chờ đến một tháng sau đám người Bạch Vi cùng Cố Thời đến tìm cấm chế Bạch Vi hạ lên người Lê An An, thấy chính là một cảnh tượng ghê tởm cực kỳ.

Hai đôi nam nữ thở gấp, trong mắt bốn người đều là một mảnh trống rỗng, toàn thân đầy vết bẩn, trong phòng đầy mùi tanh cùng mùi máu. Mà một bên khác, chính là một đám xác chết cực kỳ thê thảm, trong mắt những người phụ nữ chảy ra máu, cái bụng có một lỗ hổng lớn như bị con gì cắn nát, cuống rốn rơi ra bên ngoài, như là có thứ gì đó khó tin từ bên trong đi ra, những người đàn ông như bị vật gì đó có ranh nanh bén nhọn ăn luôn nửa người, cực kỳ đáng sợ.

Bọn họ đi vào bên trong, Chử Kiều cả người bẩn thỉu cuốn đầy băng vải, đang đỡ đẻ một quái vật hư thối cả người từ trong bụng Trần Phương ra, quái vật kia đầy răng nanh, cắn một ngụm lên cổ tay Chử Kiều.

"Thành công, thành công... Ha ha ha, tôi rốt cuộc cũng thành công... Rốt cuộc là sinh ra mà không phải cắn nát bụng bò ra... Ha ha ha..." Chử Kiều cười như điên.

Thấy thế, ánh mắt Bạch Vi hung ác, giơ tay lên đánh linh khí hội tụ vào mắt trái của hắn, những quái vật bộ dáng kỳ quái ở phía sau cô lập tức như ngửi được mỹ vị gì đó, nhào mạnh về phía hắn, hung tợn cắn lên, lại không ít. Những quái vật này được Bạch Vi lấy từ những căn cứ thí nghiệm kia ra, vẫn còn giữ lại chút thần trí, nhưng trong đầu chỉ còn lại hai chữ báo thù.

Mà Chử Kiều cũng thật sự như hắn đã nói, tự lành không ngừng, mặc kệ bị cắn rách bao nhiêu miếng thịt, đều có thể lập tức khôi phục, trừ đôi mắt ra. Mà linh khí của Bạch Vi vẫn luôn quấn quanh trên người hắn hạn chế tất cả hành động của hắn, chỉ có thể vĩnh viễn bị cắn nuốt như vậy...

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, quái vật nửa người nửa thú không ngừng chạy tới, dù sao trừ căn cứ số 7, còn có tám căn cứ thí nghiệm đấy...

Bạch Vi đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một bàn tay đầy máu giữ lại góc quần của cô, Bạch Vi cúi đầu nhìn, hai mắt Trần Phương dường như không có tiêu cự nhìn tới, trên tay lại cnagf nắm chặt, trong mắt tràn đầy nước mắt máu, giọng yếu ớt nói, "Cầu xin cô... Giết tôi... Cầu xin... Giết... Cầu..."

Đúng lúc này, bụng Trần Phương lại có động tĩnh, một quái vật thế nhưng chủ động chui ra, Trần Phương nhất thời phát ra tiếng hét thảm một tiếng, tay cũng thả lỏng. Bạch Vi nhắm mắt, một đao cắt vỡ yết hầu của cô ta...

Nhìn bản thảo Chử Kiều để lại, hắn hẳn là biết rõ thương tích Bạch Vi gây cho mình, bởi vì toàn thân hắn đều trở nên thối rửa, tay chân dần dần vô lực, sau đó đầu óc hắn không còn cái gì khác, chỉ còn lại một thí nghiệm, một thí nghiệm cuối cùng, hắn nhất định phải hoàn thành.

Hắn tiêm thuốc giục tình, thuốc tiến hóa và đủ loại thuốc vào đám người Trần Phương, chỉ cần giao hợp, thai nhi trong cơ thể chỉ cần bảy ngày là có thể hoàn toàn trưởng thành. Đáng tiếc mấy nhóc kia không ngoan, mỗi lần đều là cắn nát bụng chui ra, sống không bao lâu liền chết đi, mà Trần Phương là một thí nghiệm khá thành công của hắn, có lẽ là có liên quan đến thể chất. Vốn hắn còn có một đôi vật thí nghiệm thành công hơn, nhưng bọn họ chạy thoát mất rồi...

Bạch Vi suy đoán không sai, một đôi chạy thoát kia chính là Lê An An cùng Lộ Húc.

Mà lúc này, tình huống hai người kia cũng không khác cho lắm. Trong một sơn động rách nát, Lê An An la đau sinh ra một quái vật, cô thật muốn điên rồi, đây là lần thứ bao nhiêu, cô thật sự không đếm được, cô sắp điên rồi, vì sao chỉ có cô vẫn còn duy trì lý trí, vì sao, vì sao...

Mà sau khi quái vật kia được sinh ra, Lộ Húc một bên mặt đã bị hư thối mặt không chút thay đổi cắt cuống rốn, lại đánh tiếp.

"Lộ Húc, Lộ Húc, van cầu anh... Em sai lầm rồi... A..." Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên, nhưng Chử Kiều đã lấy một lọ thuốc tự lành duy nhất pha loãng cho Lê An An cùng Lộ Húc uống vào, con đường của bọn họ còn rất dài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận