“Vậy sao?” Diệp Long cau mày, trong nụ cười có sự đau buồn: “Nhưng xin lỗi, Hạnh Nguyên, đã không thể dừng lại nữa rồi….”
Đôi mắt cô mở to: “Cái gì mà không thể dừng lại nữa?”
“Cố thị!” Ánh mắt Diệp Long rất kiên định: “Anh tin, trong một khoảng thời gian ngắn anh sẽ giao toàn Cố Thị vào tay em!”
Cố Hạnh Nguyên lạnh lùng hít một hơi!
“Lẽ nào ngày đó Tôn Quân Hạo hỏi em, sao không tò mò chuyện ông ta vào Cố thị? Sao không tò mò ông ta thà làm một con chó ở bên cạnh Cố Anh Thư? Trời ơi….” Cô khó hiểu nhìn Diệp Long: “Tất cả những chuyện này đều là anh sắp xếp, có phải không?”
“Đúng vậy.” Diệp Long gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên vô cùng ngạc nhiên!
Ai đó đã từng nói, trên thế giới người đàn ông yêu mình nhất sẽ tình nguyện vì bạn mà đích thân xây dựng một giang sơn, sau đó đem tất cả dâng tặng cho bạn!
Đột nhiên cô có chút nghẹn ngào, cau mày, rất lâu cũng không nói nên lời.
“Hạnh Nguyên….” Diệp Long khàn giọng: “Anh không để ý đến chuyện giữa em và chú hai, dù sao những chuyện đó cũng đã qua rồi, anh cũng không cầu xin em sẽ tha thứ cho hành động tối qua của anh, nhưng anh có thể cầu xin em đừng từ chối anh hướng về những nơi xa….”
Cố Hạnh Nguyên vô thức lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má.
“Diệp Long, anh có biết không, anh đã từng là bạch nguyệt quang trong lòng em….”
*Bạch nguyệt quang: chỉ những người, nhứng thứ không thể với, vẫn luôn ở trong tim nhưng không ở bên cạnh….
Nhưng, bạch nguyệt quang đã được định trước chỉ là một đoạn quá khứ đau buồn.
Diệp Long của ngày hôm nay rõ ràng như vậy, sáng sủa như vậy đứng trước mặt cô, giống như một người bạn cũ đã nhiều năm rất ân cần và ấm áp.
Khuôn mặt cô đều là nước mắt, có lẽ đó là tiếc nuối vì đã mất đi tình yêu, nhưng cô rất hiểu, cô và Diệp Long không thể quay lại được….
Cố Hạnh Nguyên nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng….”
Ai biết được, lại bị một giọng nói lạnh lùng ngắt lời….
“Hai người gây chuyện đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng như dao này cứa qua màng nhĩ mỏng manh của Cố Hạnh Nguyên!
Lập tức, thân hình cao lớn của Bắc Minh Thiện hùng hổ đi đến trước mặt cô và Diệp Long, còn chưa kịp phản ứng lại….
Bịch!
Bắc Minh Thiện hung hăng đấm một phát vào mặt Diệp Long!
“A….” Cố Hạnh Nguyên hét lên.
Diệp Long đột nhiên bị đấm một phát, loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.
Sau đó, nắm đấm cứng và lạnh của Bắc Minh Thiện lại tấn công đến….
Diệp Long cũng không chịu thua kém bắt đầu phản công lại!
Cố Hạnh Nguyên hoảng sợ nhìn người đàn ông đánh nhau trước mặt, không….
Nói đúng hơn là Bắc Minh Thiện, người có lợi thế về mặt hình thể đang đánh Diệp Long, cháu trai của anh ta!
“Bắc Minh Thiện….
dừng tay! Anh dừng tay lại cho tôi!”
Không cần suy nghĩ, Cố Hạnh Nguyên đã chạy đến, đứng chắn trước mặt Diệp Long!
Trong lúc hỗn loạn, nắm đấm của Bắc Minh Thiện sắp đánh vào mặt cô…
Vèo ~.
Cô giật mình, sợ hãi nhắm mắt lại…
Nhưng, thời gian giống như dừng lại, một giây, hai giây, ba giây trôi qua, nắm đấm kia từ đầu đến cuối vẫn không rơi xuống má cô!
Cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy nắm đấm cứng ngắn ở trong không trung, đôi mắt Bắc Minh Thiện mở to, đỏ ngàu tràn đầy sự tức giận, khuôn mặt đẹp trai có chút méo mó, tỏa ra một chút khí lạnh….
Cả người Cố Hạnh Nguyên cứng đờ!
“Sao vậy, đau lòng cho bạch nguyệt quang của cô?!” Bắc Minh Thiện nói một chữ lại dừng lại, những từ này giống như từ kẽ răng đi ra! “Cô đừng quên anh ta chỉ lợi dụng cô mà thôi!”
Lời nói của anh đâm vào trái tim cô, khuôn mặt cô tái nhợt: “Cho dù như vậy thì sao? Nếu như so sánh anh cũng có chỗ nào cao quý?”
“Ít nhất….” Anh nghiến răng nghiến lợi, miễn cường thu nắm đấm lại, trừng mắt với cô, ánh mắt sắc bén kia vô cùng đáng sợ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Tôi sẽ không giả tình giả ý với cô!”
“Vậy sao! Anh chẳng qua chỉ vô tình vô nghĩa thôi!” Cô nở một nụ cười thê lương trả lời anh, nhưng trái tim lại đau đến mức sắp tắt thở.
Diệp Long lợi dụng cô, cô có thể thản nhiên mỉm cười, sự lợi dụng của Bắc Minh Thiện lại khiến cô canh cánh trong lòng, vô cùng đau lòng.
Điều này có nghĩa là gì? Cô yếu ớt nhắm mắt lại, để mặc nước mắt lăn dài trên má, không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải thừa nhận sự thật….
Cô để ý đến anh! Điều đáng chết là cô lại quan tâm đến người đàn ông vô tình vô nghĩa này!
Diệp Long lau khóe miệng đầy máu, cau mày, kéo Hạnh Nguyên về sau lưng: “Chú hai, nếu chú tức giận điều gì cứ đổ lên người cháu, Hạnh Nguyên vô tội!”
“Vô tội?” Bắc Minh Thiện hơi nheo mắt lại, cánh tay mạnh mẽ đột nhiên kéo Cố Hạnh Nguyên từ sau lưng Diệp Long ra: “Lúc cô ta nói cởi quần áo đứng trước mặt tôi để cầu xin tôi lên giường với cô ta, cô ta vô tội ở đâu?!”
Lời nói của anh vừa rơi xuống, đã khiến trái tim cô tan vỡ!
Diệp Long sững sờ, yếu ớt nhìn qua, gằn giọng nói: “Chú đừng xúc phạm cô ấy!”
“Ha!” Bắc Minh Thiện chế nhạo cười một tiếng, đột nhiên kéo Cố Hạnh Nguyên khuôn mặt đầy nước mắt vào lòng mình, bàn tay to lớn không chút thương tiếc đặt trước ngực cô: “Bắc Minh Diệp Long, cậu nhìn rõ rồi chứ! Đây là mối tình đầu mà cậu nhớ nhung không quên, cậu thật sự cho là cô ta thánh thiện, cao quý như vậy sao? Cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ để Bắc Minh Thiện tôi tùy ý chơi đùa thôi!”
Chát.
Một cái tát không hề được báo trước đánh vào khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện!
Lòng bàn tay Cố Hạnh Nguyên run rẩy, đầu ngón tay vẫn đang run lấy bẩy!
Bầu không khí lập tức ngưng tụ lại!
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên với ánh mắt không thể tin được! Nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Mẹ kiếp, cô dám đánh tôi?!”
Gió thổi báo giống tố sắp đến!
Diệp Long vô cùng kinh ngạc!
“Đúng vậy, tôi không thánh thiện, cũng không cao quý….” Cố Hạnh Nguyên nở một nụ cười thê lương, đôi mắt đen láy sáng ngời dưới bầu trời đêm hiện lên sự đau buồn: “Bắc Minh Thiện, nếu như có thể lựa chọn ba mẹ, tôi thà làm chính mình cũng sẽ không mang họ Cố!”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy dài trên má.
Cuối cùng đều là gieo gió gặt bão, không phải sao? Lúc cô quyết tâm vì thành toàn cho mẹ mình, thời khắc cởi bỏ tất cả quần áo đứng trước mặt Bắc Minh Thiện, cô đã lường trước được kết quả này, không phải sao?
Nhưng, tại sao trái tim của cô vẫn đau như vậy?
Cô tuyệt vọng liếc nhìn Diệp Long, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: “Quên em đi, Diệp Long.”
Sau đó, cô không thèm quay đầu lại điên cuồng chạy vào trong màn đêm tối đen như mực….
“Hạnh Nguyên….” Diệp Long hoảng sợ hét lên một tiếng, nhấc chân muốn đuổi theo.
Bắc Minh Thiện lại đột nhiên nắm chặt tay lai, hung hăng đấm anh!
“Ô….” Diệp Long đau đớn kêu lên một tiếng, bị anh quật ngã xuống đất!
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn Diệp Long: “Nếu như cậu đủ thông minh thì hãy thu lại tâm tình của mình, chuẩn bị kết hôn với con gái thị trưởng!”
Khóe miệng Diệp Long bị chảy máu, thở hổn hển nói: “Người phụ nữ chú không muốn cưới lại vứt cho tôi! Người phụ nữ tôi thích chú lại cướp mất! Chú hai, từ nhỏ tôi đã bị nhà họ Bắc lạnh nhạt, tôi tự hỏi tôi vẫn yên an phận, rốt cuộc tôi đã làm sai ở đâu? Khiến chú hận tôi như vậy?”
Bắc Minh Thiên nheo mắt lại: “Hận? Cậu không đủ tư cách!”
“Chỉ vì ba tôi là con trưởng, tôi là cháu trai trưởng sao? Vì vậy trong mắt chú không chứa được hai ba con tôi, chú sợ hai ba con tôi sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Bắc sao?” Diệp Long cười khẩy, trong đôi mắt đều là sự đau thương.
Nhưng Bắc Minh Thiện lại nở một nụ cười khinh thường và chế nhạo: “Cậu cho là tôi thích sao?”
Lúc này, giọng nói của Giang Tuệ Tâm truyền đến….
“Này, Trình Trình, cháu đừng chạy nữa, bà nội đồng ý với cháu, để cháu về với ba cháu, có được không?”
Giọng nói vừa rơi xuống, thân ảnh nhỏ bé của Trình Trình đã đứng ở cửa.
Bối Lạp thở hổn hển chạy theo chân cậu.
Sau khi Trình Trình nhìn thấy người ba cao lớn dưới bầu trời đêm, cơ thể bé nhỏ không khỏi co rúm lại, cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi trên người ba mình.
“Gâu gâu….” Rõ ràng Bối Lạp cảm nhận được sự lạnh lùng, không có khí phách trốn sau lưng Trình Trình.
“Ba….” Trình Trình nghẹn ngào gọi.
Giang Tuệ Tâm đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vô cùng ngạc nhiên: “Thiện, Diệp Long? Hai đứa sao vậy?”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng liếc nhìn đứa con trai của mình, chậm rãi chỉnh lại cổ áo, khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, tao nhã như thường ngày.
Diệp Long cũng từ mặt đất bò dậy, lau khóe miệng, cười với Giang Tuệ Tâm: “Không có chuyện gì đâu bà nội.
Cháu và chú hai đang luyện đấm bốc.
Rõ ràng là kỹ năng của cháu vẫn chưa bằng chú hai, haha.”
Lúc Diệp Long nói câu này, không có ai cảm nhận được sự đau khổ trong mắt anh ta.
Bắc Minh Thiện thu lại sự thù địch lúc nãy, liếc nhìn Trình Trình, sau đó lễ phép gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm trời tối rồi, dì quay về nghỉ ngơi đi, con đi đây.”
Anh vừa nói vừa quay người đi lấy xe.
Trong lời nói kia, không có một chút ý định đưa Trình Trình đi.
“Đợi chút, Thiện, đứa nhỏ Trình Trình này đang làm loạn, muốn về nhà cùng con.” Giang Tuệ Tâm lại thở dài, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Trình, đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện: “Trái tim của đứa nhỏ này luôn hướng về con, con đưa nó về đi.”
Trình Trình ngoan ngoãn đứng trước mặt Bắc Minh Thiện, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn người ba to lớn, đôi mắt sáng ngời, sạch sẽ khiến Bắc Minh Thiện có chút yếu lòng! Anh có một loại cảm giác, đôi mắt của đứa bé này rất giống Cố Hạnh Nguyên!
Bối Lạp đi bên cạnh Trình Trình, cơ thể dúm dó có chút run rẩy, không dám thở mạnh, cũng học theo Trình Trình tó ra đáng thương nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện cau mày: “Chó để lại, người con sẽ đưa đi!”
Giang Tuệ Tâm lập tức thở phào, vội vàng mỉm cười gật đầu, bà rất sợ Thiện lại vứt bỏ đứa nhỏ Trình Trình này: “Được! Bối Lạp ở lại.
Trình Trình, bảo bối con mau về cùng ba đi.”
Dường như Trình Trình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Yên tĩnh đi bên cạnh ba, cẩn thận liếc nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm hình bóng của mẹ.
Giang Tuệ Tâm nhớ lại trước đây Bắc Minh Thiện có hỏi về bà về cô gái mang thai hộ năm đó: “Đúng rồi, Thiện, trợ lý kia của dì mấy ngày nữa sẽ trở lại, đến lúc đó dì sẽ kêu cô ấy đến công ty tìm con?”
Bắc Minh Thiện gật đầu, thờ ở trả lời một tiếng: “Ừ.
Con về trước đây.”
Sau đó sải bước đi về phía chiếc xe của mình, Trình Trình ngoan ngoãn nói với Giang Tuệ Tâm một câu “tạm biệt bà nội”, sau đó chạy bước nhỏ đi theo ba…
*
Ầm.
Tiếng đóng cửa xe.
Trình Trình yên lặng ngồi ở ghế sau, Bắc Minh Thiện lái xe rời khỏi biệt tự của nhà họ Bắc.
Trên đường đi, Trình Trình nắm chặt lấy ngón tay, có chút lo lắng.
Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cây ở hai bên đường.
Cuối cùng, Trình Trình không thể nhịn được nữa, hỏi: “Ba, chị gái không về nhà cùng chúng ta sao?”
Ngón tay đang nắm vô lăng của Bắc Minh Thiện hơi run rẩy, liếc nhìn cậu con trai đang ngồi nghiêm chỉnh qua gương chiếu hậu, lông mày không khỏi nhíu chặt lại: “Không phải con muốn cô ấy với anh Diệp Long của con hạnh phúc sao?”
Lông mi của Trình Trình chớp chớp, đôi mắt lim dim, khẽ trả lời: “Thực ra, con càng hi vọng chị ấy và ba hạnh phúc….”
“Phanh….két….”
Đột nhiên vang lên một tiếng phanh gấp!
Chiếc xe đột ngột dừng lại!
Đôi mắt sắc bén của Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu: “Tại sao”
Một câu nói “tại sao” nghe có vẻ bình tĩnh và điềm đạm, nhưng lồng ngực của Bắc Thiện Minh đã giống như dời sông lấp biển! Anh chưa từng nhìn con trai mình một cách nghiêm túc như lúc này!
Trình Trình ngước đôi mắt trong veo lên, đôi mắt to trong đã phủ một tầng nước mắt.
“Bởi vì….con muốn có một người mẹ….”
Lúc Trình Trình nói ra câu này, giống như cuối cùng cũng đã nói ra được mong muốn ấp ủ trong lòng năm năm qua, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải thoát được sự nặng nề này.
.