“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!” Trình Trình thở một hơi dài.
Điều cậu sợ nhất khi ba và mẹ cãi nhau, không phải là ba đuổi mẹ đi mà là mẹ muốn rời khỏi ba.
May là, ba vẫn không để chuyện này xảy ra, vẫn rất kiêu ngạo ôm mẹ về.
Điểm này, khiến Trình Trình cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm.
Mặc dù thái độ của ba rất tệ!
“Bảo bối ngoan, có phải tối nay đã dọa con sợ rồi đúng không?” Cả người Cố Hạnh Nguyên căng cứng, chỉ có nhìn thấy hai đứa trẻ mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Vừa ôm Trình Trình, vừa đi vào phòng tắm.
Dương Dương đang đánh răng, trong miệng đều là bọt lẩm bẩm: “Sao vậy….ừng ực….có gặp bác cả…ừng ực không….ừng ực….”
Vừa nhắc đến bác cả, Trình Trình lập tức đen mặt.
Biểu cảm của Cố Hạnh Nguyên cũng không khá hơn là bao.
Mặc dù phòng ngủ của Dương Dương có một phòng vệ sinh riêng, nhưng không có phòng tắm to và sang trọng như ở phòng khách.
Nhưng thẳng ở chỉ số an toàn cao, không dễ bị phát hiện, vì vậy trong đây đã thành thế giới nhỏ của ba mẹ con.
Dương Dương uống mấy ngụm nước ừng ực hai cái, sau đó nhổ ra, tò mò hỏi Trình Trình: “Sao rồi, sao rồi, chơi có vui không?”
Trình Trình vừa tao nhã kéo chiếc cà vạt nhỏ xuống, vừa liếc nhìn Dương Dương, lãnh đạm nói ra hai từ: “Không vui.”
“Hả?” Đôi mắt nhỏ đang hưng phấn của Dương Dương lập tức mờ đi: “Con người của bác cả và vợ của bác ấy không tốt sao”
Trình Trình vẫn thờ ơ lắc đầu.
“Này, anh lắc đầu là nói bọn họ tốt hay là nói bọn họ không tốt thế?” Dương Dương buồn bực, vấn đề này rất khó có được không, cậu cảm thấy rất chóng mặt.
“Bác cả và vợ của bác ấy có tốt hay không anh không biết, nhưng ba không thích bọn họ.” Trình Trình cởi cúc áo: “À, đúng rồi, con trai của bác cả, anh Diệp Long hình như rất thích mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên đang xả nước vào bồn tắm, vừa nghe thấy hai chữ Diệp Long, lông mày vô thức nhíu lại.
“Wow! Anh nói là có anh trai thích mẹ? Anh trai kia có cao không? Có đẹp trai không? Có tiền không? Giỏi không? Có biết chơi game không? Có yêu thương trẻ con không?” Dương Dương vừa nghe thấy có người thích mẹ mình, cái tính bát quái lại nổi lên.
Bùm.
Một hạt dẻ bị Cố Hạnh Nguyên bóp vỡ.
“Cố Dương Dương, nghe giọng điệu này của con, người đàn ông thích mẹ nhất định phải cao, phải đẹp trai, phải giàu có, phải hơn người, phải yêu trẻ con, còn phải chơi game cùng con?” Cố Hạnh Nguyên không khỏi trợn tròn mắt.
Dương Dương nhe răng cười: “Ôi, người đàn ông thích mẹ sau này rất có khả năng sẽ cưới mẹ, con chỉ muốn xác nhận một chút xem có hợp với con không thôi!”
Trình Trình nhướng mày: “Cố Dương Dương, ông già nhà em còn ở bên ngoài, em coi ông ấy chết rồi sao?”
Dương Dương hờ hững nhún vai, trừng mắt với Trình Trình: “Làm ơn đi, đã là thời đại nào rồi.
Mẹ chỉ có thể gả cho một mình ba ba khốn nạn sao?”
Đầu ngón tay của Cố Hạnh Nguyên run rẩy, thở dài: “Cố Dương Dương, không được nói những vấn đề linh tinh như vậy! Mau cởi quần áo ra để đi tắm nhanh lên!”
“Hehe, tuân lệnh!”
Dương Dương lập tức cởi đồ ra, đem quần áo của mình vù vù hai tiếng sau đó vứt xuống đất….
Nhìn thấy động tác của cởi đồ của con trai mình, Cố Hạnh Nguyên bất lực cười một tiếng: “Khỉ con, vội vàng như vậy làm gì! Học cái gì không học lại học ba của con….”
Màu sắc cơ bản đều được kế thừa….
“Ôi ôi! Điểu nhân ba ba cởi đồ cũng rất nhanh sao?” Dương Dương cười vui vẻ, cả người trần truồng vèo một cái nhảy vào trong bồn tắm.
Hai má Cố Hạnh Nguyên nóng nên: “Đừng ở trước mặt mẹ nhắc đến cái tên điểu nhân này!”
“Ồ, điều nhân ba ba bắt nạt mẹ sao?” Dương Dương vô tư dường như cảm nhận được có điều gì đó không đúng.
Liếc nhìn Trình Trình, Dương Dương trừng mắt: “Này, Bắc Minh Tư Trình, sao anh ngại ngùng giống như một cô gái mới lớn vậy?”
Cố Hạnh Nguyên đảo mắt, nhìn thấy Trình Trình chỉ cởi chiếc áo vest nhỏ ra, sau đó hai tay cứng lại, vẻ mặt không được tự nhiên, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con có thể tắm một mình không?”
“Cắt!” Dương Dương khinh thường hừ một tiếng: “Anh giống hệt em, ngại cái gì, thật trong sáng mà!”
“Không ngại!” Trình Trình phản bác, từ khi nhận thức được mọi chuyện, chuyện tắm rửa đều là một mình cậu hoàn thành.
Ngoại trừ mấy lần nhờ mẹ tắm cho, hôm nay là lần đầu tiên có dáng vẻ như vậy ở trước mặt Dương Dương….được rồi, cậu thừa nhận, cậu rất ghét cởi đồ trước mặt người đàn ông khác, mặc dù tên tiểu tử kia là anh em sinh đôi của cậu!
Trình Trình lạnh lùng trừng mắt với Dương Dương: “Đàn ông chỉ khỏa thân trước mặt người phụ nữ mà mình yêu thôi!”
“Phụt….”
Dương Dương đột nhiên phun một ngụm nước ra, cả người Trình Trình từ đầu đến chân đều ướt hết.
Giống như đang chế nhạo cậu, tuyên ngôn lúc nãy của cậu rất buồn cười.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, con trai Trình Trình của cô vậy mà có thể nói ra những lời có tiết tháo như vậy, huhu, cô rất cảm động….
“Hahaha….” Dương Dương cười vui vẻ: “Bắc Minh Từ Trình, nhìn cái tiền đồ này của anh!”
“Dương Dương! Đừng nghịch ngợm!” Cố Hạnh Nguyên véo cái tai nhỏ của Dương Dương.
Sau đó ôm Trình Trình qua, nhẹ nhàng giúp con trai cởi quần áo: “Trình Trình bảo bối, các con vẫn còn nhỏ, vẫn chưa phải là đàn ông, vì vậy cùng nhau tắm cũng sẽ không có chuyện gì, con đừng xem đây là nhà họ Bắc, không cần phải nghĩ nhiều như vậy.”
Trình Trình thở dài, từ bỏ vùng vẫy, đôi mắt sáng ngời nhìn Cố Hạnh Nguyên, để mặc mẹ cởi quần áo cho mình.
Trong bồn tắm, rất nhanh đã bị hai đứa trẻ chiếm đóng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn cặp song sinh giống hệt nhau, trái tim đột nhiên tràn đầy sự cảm động.
Nhẹ nhàng tắm rửa cho hai đứa trẻ, nhìn khuôn mặt đáng yêu của chúng, mọi sự tủi thân, mọi vất vả đều bỏ sau đầu, chỉ nhớ giây phút hạnh phúc này.
“Aiyo, Bắc Minh Từ Trình, anh Diệp Long mà anh vừa nói là thích mẹ ấy, là sao?” Động cơ bát quái của Dương Dương lại bắt đầu khởi động.
“Con trai của bác cả.” Trình Trình vẫn rất bình tĩnh.
“Ồ….” Dương Dương gật đầu, hai giây sau liền hét lên: “A…., cái cái cái kia không phải là cháu trai của ba sao?”
“Ừ.”
“Ai, vậy anh Diệp Long kia gọi bố là gì?” (☆_☆)
“Chú hai.”
“Hả…., vậy vậy vậy nếu như anh Diệp Long kia kết hôn với mẹ, mẹ phải gọi ba là gì?” (☆_☆)
“Chú hai.” -_-!
“A a…., vậy chúng ta gọi mẹ là gì? Chị?”
“….Chị dâu.” {{{(_“Phụt….” Cuối cùng Dương Dương cũng nôn ra máu: “Em không muốn, em không muốn, em không muốn….”{{{(_“Không muốn cái gì?” Ngoài mặt thì Trình Trình vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra cũng đang bị nội thương.
“Không muốn mẹ trở thành chị dâu a…” Nước mắt Dương Dương rơi như thác nước…
*
Sau khi tắm rửa xong, Cố Hạnh Nguyên ôm hai đứa bé lên giường.
Thở dài, đối diện với hai đứa nhỏ này cô đúng là dở khóc dở cười.
Đây cũng chính là số mệnh trêu người mà.
Rõ ràng, quen Diệp Long trước….tại sao lại trở thành cùng với chú hai của Diệp Long quấn lấy nhau không rõ?
Cô nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trong sáng và dịu dàng.
Trái tim lại run rẩy.
Sau đó, cô vội vàng quay về phòng tắm, xả sạch nước.
Lên chiếc giường lớn, ngủ cùng hai đứa nhỏ.
Không lâu sau, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng tràn vào phòng.
Thời gian, yên tĩnh, hạnh phúc, có lẽ chính là cặp song sinh này, nép mình trong vòng tay của mẹ….
*
Đêm khuya.
Yên tĩnh.
Trên hành lang bên ngoài căn phòng, có một luồng hơi thở kỳ lạ.
Không lâu sau, “cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa bất ngờ đã phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Cố Hạnh Nguyên vô cùng kinh ngạc.
Giọng nói trầm thấp của Bắc Minh Thiện lập tức truyền đến: “Mở cửa, chân của tôi bị đau!”
Cô Hạnh Nguyên không nói lời nào, chân của anh đau là chuyện của anh, đáng đời!
Cốc cốc cốc!
Lần này, tiếng gõ cửa còn to hơn.
“Nhanh! Tôi không lừa cô….” Trong giọng nói của anh dường như có chút khàn khàn, chịu đựng.
Cốc cốc cốc!
Lần này tiếng gõ cửa băt đầu trở nên mất kiên nhẫn!
Trình Trình bị đánh thức, cậu vô thức co rút vào vòng tay của Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, ba sao vậy?”
“Suỵt, bảo bối đừng sợ.” Cố Hạnh Nguyên dịu dàng hôn lên cái trán nhỏ nhắn của Trình Trình: “Mẹ đi ra ngoài xem một chút.”
Bên ngoài cửa, tiếng hét của Bắc Minh Thiện dường như trở nên điên cuồng hơn: “Người phụ nữ kia, tôi biết cô đã tỉnh, đừng lề mề nữa!”
Cố Hạnh Nguyên đắp chăn cho Trình Trình xong, quay người liếc nhìn Dương Dương ở bên cạnh, cũng may là Dương Dương vốn ngủ say như chết, dù thế nào cũng không thức giấc.
Nhẹ nhàng thở ra, cô xuống giường, đứng dậy.
Kéo lại bộ đồ ngủ, chân trần đi đến cửa, giây phút mở cửa ra…
Bịch một tiếng.
“Bắc Minh Thiện, anh làm gì vậy….” Cố Hạnh Nguyên nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt lấy cánh cửa.
“Sao bên trong lại tối như vậy?” Cơ thể rắn chắc của anh chen vào cửa.
Cố Hạnh Nguyên có chút tức giận trừng mắt: “Đồ khốn, rốt cuộc anh muốn gì!”
Cô liều mạng dùng cơ thể mình và cánh tay chắn ở cửa, nhưng cơ thể của anh vẫn không ngừng chen vào!
Lúc này mới phát hiện, lúc này trên người của Bắc Minh Thiện chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hương thơm sau khi tắm xong vô cùng quyến rũ.
Nhưng, cô không có thời gian để quan tâm đến những chuyện này, trái tim cô gần như thắt lại, chỉ sợ không cẩn thận người đàn ông này sẽ phát hiện ra trên giường có hai đứa trẻ đang ngủ….
“Tôi nói rồi, chân của tôi bị đau….” Giọng điệu của anh rất ngạo mạn, ánh đèn vàng trên hành lang chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh, toát lên sự quyến rũ đầy nam tính.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại rất muốn đấm vào mặt người đàn ông này!
Chân của anh đau thì liên quan gì đến tôi! Cút ra ngoài cho tôi!” Cố Hạnh Nguyên tức giận đến mức cả người run rẩy, tay sắp bị sức mạnh của người đàn ông này đẩy ra, cô lo lắng hét lên: “Anh có biết anh làm như thế này sẽ đánh thức cậu bé không!”
“Chân của ông đây bị đau, con trai còn ngủ cái này chính là bất hiếu!”
Câu nói lạnh lùng của anh giống như là một chuyện đương nhiên.
Phụt! Cố Hạnh Nguyên nội thương phun ra máu!
Người đàn ông này bị đau chân thì phải khiến tất cả người trên thế giới này đều phải sống không được tốt cùng anh sao!
“Anh như này là cái logic quỷ quái gì vậy? Cút ra….” Cô hổn hển, nóng lòng giẫm vào chân anh.
“Siiii…..” Anh rít lên, lửa giận đột lên dâng lên não: “Người phụ nữ này, cô cố ý có đúng không!!”
Sau đó, anh đột nhiên dùng lực, hung hăng đẩy cửa ra…..
“A…” Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, bàn tay đang kéo cửa đột nhiên bị kéo ra, tuyến phòng thủ đã bị anh phá vỡ!
Một giây sau, thân hình cao lớn, thẳng tắp của Bắc Minh Thiện nhanh chóng chen vào phòng.
Ầm.
Đóng cửa.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của nhau.
Cố Hạnh Nguyên bị dọa đến mức kinh hồn bạt vía: “Bắc Minh Thiện, tên khốn kiếp này! Anh có biết sẽ dọa đến thằng bé….ưm….”
Cô vẫn chưa nói xong, môi anh đã phủ lên môi cô!
Bá đạo, vội vàng, tập trung, không để lại một chút khoảng trống.
“Ưm….”
Lộp độp lộp độp, theo phản xạ cô không ngừng vùng vẫy.
Hận không thể xé xác tên khốn này ra!
Nắm đấm hung hăng rơi xuống ngực anh, nhưng anh chỉ cau mày.
Sau đó, lại nâng cô lên không trung….
Bùm! Trong lúc vùng vẫy cô lại giẫm lên chỗ đau của anh!
Si…anh thầm rít một hơi.
Trong bóng tối, anh ôm cơ thể cô, khập khiễng đi đến giường!
“Ưm….” Cố Hạnh Nguyên suýt nữa thì kêu thành tiếng! Nhưng lại bị nụ hôn tàn bạo của anh nuốt chửng.
Nhưng trái tim cô lại đập loạn xạ!
Phải làm sao! Phải làm sao! Phải làm sao!
Cô không dám quên hai bảo bối vẫn đang ngủ trên giường!
.