Đang chuẩn bị mở miệng trả lời lễ tân thì bị một giọng nói trầm thấp sau lưng cắt ngang - -
"Hai người! Lập tức sắp xếp một căn phòng lớn xa hoa nhất, quan trọng nhất là phải sạch sẽ!"
Cố Hạnh Nguyên ngoái đầu nhìn lại, lại phát hiện thằng nhãi Bắc Minh Thiện không biết tìm ở đâu ra một cái mũ lưỡi trai đội trên đầu, hơn nữ cố ép vành nón xuống rất thấp, trên sống mũi còn đeo một cái kính râm lớn, che hơn phân nửa khuôn mặt.
Dù vậy đường cong quai hàm với đôi môi mỏng gợi cảm vẫn làm cho cô gái lễ tân không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần.
"Được, lập tức sắp xếp cho hai người.
Anh chị xin hãy lấy chứng minh ra."
Cố Hạnh Nguyên theo bản năng muốn cho tay vào túi, nhưng đã có người nhanh hơn cô một bước….
Bắc Minh Thiện nhanh chóng lục quanh túi của cô một lần, sau đó lấy ví của cô ra, ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp lấy thẻ căn cước của cô: “Bộp” một tiếng, ném lên quầy lễ tân, giục: “Nhanh lên!”
Giọng nói có chút không kiên nhẫn, hai mắt thỉnh thoảng còn đảo quanh, như là sợ bị người nhận ra vậy.
Lễ tân nhanh chóng nhập số chuwsngs minh của Cố Hạnh Nguyên vào máy tính, sau đó vô cùng khách khí nở một cười tươi với Bắc Minh Thiện: “Thưa anh, vậy chứng minh thư của anh?"
Ai ngờ, Thiện Gia nhanh chóng lôi một xấp tiền mặt từ trong ví Cố Hạnh Nguyên ra, nặng nề ném lên quầy, cố ý lớn tiếng nói: "Đừng có nói nhảm với ông đây, một mình cô ấy là được rồi.
Nói, phòng số mấy?"
Nhân viên lễ tân lại càng hoảng sợ, còn cho rằng mình gặp phải đạo tặc, mặc dù người đàn ông này nhìn có vẻ rất MEN, rất đẹp trai, nhưng mà đạo tặc thì không ai chọc vào nổi!
Vì vậy, nhân viên lễ tân không dám hỏi nhiều, vội vàng làm thủ tục, đưa thẻ phòng ra, run miệng nhỏ giọng nói: "Tầng bốn, phòng số 419."
Bắc Minh Thiện dứt khoát lấy thẻ phòng đi, sau đó ôm eo Cố Hạnh Nguyên, xoay người đi vào trong thang máy.
Cố Hạnh Nguyên khó tin trừng to mắt: “Này, Bắc Minh Thiện anh rút từ chỗ nào ra đấy? 6 triệu? Anh vừa mới cầm 6 triệu của tôi đóng tiền phòng đó, có cần phải tiện tay như vậy không?"
Cô trừng mắt nhìn mũ lưỡi trai và kính mắt bản to của anh, đến khách sạn nhỏ thì thôi đi, anh cũng không phải là ngôi sao lớn như Bắc Minh Đông ra đường ai cũng biết, có cần phải bọc mình lại kín mít như vậy không?
Mấu chốt là, tên nhóc này có tiền như vậy, thế mà còn lấy tiền cô trả tiền phòng!
Sáu triệu ôi! Chỉ là một khách sạn nhỏ bên đường, cô cũng chỉ là đến tắm rửa! Phải tốn nhiều như vậy sao?
"Trả túi cho tôi!" Cô nhíu nhíu mày, đêm nay đã bị thương đủ rồi có được không anh ta sao còn chọc vào túi tiền của cô một đao?
"Tôi không mang theo tiền." Anh lạnh lùng đáp lại, còn làm ra vẻ ‘Sáu triệu bao phòng một đêm ông đây không lạ gì’.
Sau đó lôi cô vào thang máy, ấn vào số 4.
"Ôi!Cái tên này, anh có biết trọng điểm ở đâu không..." Trọng điểm là vốn chỉ cần tốn 600 nghìn một đêm, tên nhóc này lại ngốc nghếch tiêu hết 6 triệu của cô.
Sáu triệu có thể đưa Dương Dương đến sân chơi chơi một lần đó có được không!
'Tinh…' Cửa thang máy mở ra.
Bắc Minh Thiện mím môi, lôi người phụ nữ đang khó chịu này đi ra, bước qua một hành lang dài, đi đến trước cửa phòng số 419, động tác thành thạo quẹt thẻ ra vào, cửa mở, đèn cũng sáng lên.
Sau đó, đẩy cô vào phòng.
Lúc những bức họa kếch xù trên vách tường đập vào mắt Cố Hạnh Nguyên thì cô kinh hãi- -
Đâu là một bộ trang vẽ phong cách Ai Cập đổ đâi, trong tay là một nam một nữ khỏa thân, đang dùng tư thế nguyên thủy nhất mà âm dương giao hợp...
Sau đó, lại nhìn vào trong phòng, lộ ra một chiếc giường nước lớn hình trái tim trước mặt cô!
Bên cạnh giường, còn để một cái ghế dựa chạy bằng điện vô cùng mập mờ...
Xấu hổ nhất chính là, tất cả thiết kế lớn nhỏ trong phòng, đều làm người ta rất khó mở miệng...
Chỉ liếc qua, cũng làm mặt đỏ tim đập.
"Bắc Minh, Bắc Minh..." Gọi hai tiếng, cô sững ra không nói hết câu.
Lúc này mới ý thức được, vì sao lúc nãy Bắc Minh Thiện nói “sạch sẽ chút” !
Trời ạ…cô có cảm giác rơi nhầm vào hang sói.
Cô lùi về sau một bước theo bản năng, muốn tông cửa xông ra ngoài- -
Lại nghe một tiếng “Cạch”......
Cửa bị khóa lại......
Tên nhóc Bắc Minh Thiện không nhanh không chậm tháo mũi và kính mắt xuống, môi mỏng nở nụ cười tà ác, chặn lại đường lui của cô.
"Người phụ nữa này, là cô cố ý muốn đến.
Sao lúc này mới muốn chạy trốn? Dường như không còn kịp rồi..."
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, trừng mắt nhìn anh: “Anh đã sớm biết có phải hay không?"
"Ừ hừ.
Đã gọi là nhà nghỉ tình yêu, tình yêu, đương nhiên phải làm rồi!" Anh cười nhạo một tiếng: “Bằng không thì cô cho rằng người ta vì sao gọi là nhà nghỉ tình yêu, chẳng lẽ lại là hai quả tim vàng, chụp một bức ảnh ngu ngốc chung, đã gọi là tình yêu rồi sao?"
Nói xong, Thiện Gia chậm rãi cởi đồ...
...
...
"..." Cô trừng mắt, chuyện cười này của anh, một chút cũng không buồn cười!"Gian thương, khó trách vừa rồi anh chết cũng không đăng ký bằng chứng minh của mình!"
Ánh mắt anh dương dương tự đắc như là đã sớm đoán được phản ứng của cô...
Từng bước đến gần cô...
Con ngươi sâu và đen có ánh mắt nhảy ra, đi đến trước mặt cô, duỗi tay ra, trực tiếp ôm eo cô - -
"YAA.A.A....." Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy hai chân trống không: “Anh muốn làm gì..."
"Anh..."
Anh căn bản không cho cô kháng cự, ôm cô trực tiếp vào phòng tắm...
Cố Hạnh Nguyên không ngờ khách sạn nhìn bên người có vẻ bình thường lại giấu huyền cơ như vậy!
Nhất là khi cô nhìn thấy bồn tắm lớn rải đầy hoa trong phòng tắm, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên hồng lên.
Hô hấp không kìm được dồn dập: “...
Bắc Minh Thiện, tôi muốn về nhà..."
Sớm biết nơi này làm người ta thẹn thùng như vậy, đánh chết cô cũng không bước vào.
Đôi môi xinh đẹp của anh, kéo lên một độ cong mê người, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm lớn: “Không phải nói muốn tắm sao?"
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy cơ thể ấm áp, nước ấm nhanh chóng bao lấy cơ thể vừa dính nước mưa lạnh buốt của cô…Thật thoải mái…
Giằng co một đêm mệt mỏi, lúc này chạm vào trong làn nước ấm áp cô không khỏi ngâm lên một tiếng
"Mời anh rời đi..."
Tối nay cô vô cùng yếu ớt, muốn trốn đi một mình liếm miệng vết thương.
Bắc Minh Thiện quét mắt nhìn gương mặt mệt mỏi u thương của cô, ánh mắt sâu đen không khỏi dịu dàng.
Ngón tay nhẹ nhàng phất qua gò má loang lỗ nước mắt của cô, lúc chạm vào ánh mắt u sầu của cô thì giọng anh hơi khàn khàn : “Ngừng mưa rồi, muốn đuổi tôi đi sao?"
Đầu quả tim của cô run lên.
Nhớ lúc ngã xuống đất trong mưa, mất hết hy vọng, anh như thiên thần xuất hiện trước mặt cô, câu đầu tiên là - -
Người phụ nữ này, cô vừa khóc, cả thế giới đều mưa.
Hốc mắt của cô đột nhiên nóng lên
Biết anh gọi cái “ngừng mưa” là chỉ cô không khóc nữa.
Cũng hiểu được hàm nghĩa mấy lời này của anh, là đang tố khổ cô không có lương tâm.
"...
Bắc Minh Thiện..." Cô chớp chớp đôi mắt chua xót, không phải không thừa nhận, lúc cô bất lực nhất, là anh cứu rỗi cô: “Cảm ơn anh..."
Lúc cả thế giới vứt bỏ cô, cám ơn anh- - không bỏ cô đi.
"Ha ha..." Anh đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Người đàn ông bình thường mặt than không có cảm xúc này, cười rộ lên lại sáng lạn mê người như vậy
Lồng ngực Cố Hạnh Nguyên cứng lại, nụ cười quá mức tự phụ đó, luôn có thể đơn giản đánh vỡ phòng vệ của cô!
Vũ khí tan thành mây khói.
"Biết không, tôi không cần nhất là lời cảm ơn của cô."
Anh nhíu mày, đứng thẳng người, sau khi cởi ra phòng tuyến cuối cùng che đậy cơ thể, thân hình hoàn mỹ như chiến thần Apolo không hề che đậy hiện ra trước mặt cô.
Nàng vội vàng liếc mắt, xấu hổ hỏi: “Vậy anh cần cái gì?"
Anh ưu nhã bước vào bồn tắm, ngồi xuống đối mặt với cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng chụp lại, như nắm gà con lôi cô vào trong lồng ngực mình - -
Phù phù một cái, cô bị sắc nước, ho ra tiếng.
Âm thanh của anh hồn hậu như tiếng cello, nhẹ giọng cười: “Cô."
Sau đó, ngón tay không an phận vòng qua lưng cô, trực tiếp cởi bỏ áo nhỏ của cô...
Hô hấp của Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, trái tim lỡ một nhịp.
"..." Còn chưa kịp phản ứng lại, môi đã bị anh nuốt lấy...
Anh cũng biết, cái chữ anh vừa mới nói kia có tác dụng như thế nào với cô! Thế cho nên tâm linh vừa mới chịu tổn thương của cô, lập tức bị lời nói kia lấp đầy.
- - vậy anh cần cái gì?
- - cô.
Trong bồn tắm mát xa có cánh hoa lững lờ, cơ thể nam tính vững chãi và cơ thể nữ tính mềm mại trắng trẻo cùng quấn vào nhau, trong hơi nước lượn lờ, cầm sắt hòa mình.
Tinh dầu từ cánh hoa tỏa ra, dưới tác dụng của nước ấm, tạo ra một hương thơm trêu người.
"..."
Từng lần công kích bên dưới của anh, phòng tuyến của cô từng bước tan vỡ.
Có thể là tối này, tâm hồn cô đã bị tổn thương, quá khát khao một vòng tay dịu dàng, cô phát hiện mình cũng không kháng cự cơ thể ấm áp này…
Trong lúc ngâm nga, không biết là ai không cẩn thận chạm vào cái nút nào bên cạnh bồn tắm lớn, đột nhiên - -
Cô chỉ cảm thấy eo bị một lực chấn động lớn cuốn lấy: “Ưm..."
"Hư - -" Anh ôm chặt cô, ngăn cô khỏi kinh hoảng: “Thả lỏng, hưởng thụ đi."
Có lẽ là quá mệt mỏi, Cố Hạnh Nguyên thầm than một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, eo được mát xa bằng điện, dần dần thả lỏng cơ thể căng thẳng.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô không tự giác mà hiện lên từng cảnh xảy ra tôi shoom nay, từng hình ảnh đáng sợ làm cô càng hỗn loạn, càng lúc càng bất an…
Bắc Minh Thiện như phát hiện gì đó, thuận thế ôm cô vào trong ngực, thở dài: “Đến cùng là cô sợ cái gì?"
Cố Hạnh Nguyên chạm vào lồng ngực rắn chắc bóng loáng của anh, nghe tiếng tim đập ổn định của anh, lại bình tĩnh.
Ngàn vạn suy nghĩ trong đầu, trăm thứ tụ lại trong ngực, cô đột nhiên có một ý nghĩ.
"Bắc Minh Thiện - -" Nhô đầu ra khỏi ngực anh, hai con ngươi linh động như có thể chảy ra nước, đáng thương nhìn anh nói: “ Quyết định giao công trình “Ánh” cho Cố Thị này…Anh có thể hủy bỏ được không?"
Anh hơi bất ngờ nhíu mày, rũ mắt, nhìn con ngươi trong veo của cô
"Người phụ nữ này lại lúc nắng lúc mưa, lúc đầu ai đau khổ cầu khẩn tôi, cho Cố Thị vào trong? Sao đến cùng tôi hoàn thành nguyện vọng của cô rồi, cô lại đột nhiên thay đổi?"
Sắc mặt cô trắng nhợt, khí nóng vòng quanh đôi mắt, miết miết đôi môi sưng đỏ: “...Tôi đổi ý không được sao? Tôi cứ không muốn Cố Thị vào trong không được sao?"
.