Làm sao cô có thể mở miệng nói, người cô gọi là mẹ hai mươi năm, người mẹ mà cô gần như hy sinh tất cả để bảo vệ, năm năm trước như vậy năm năm sau cũng thế.
Kết quả lại là dơ bẩn không chịu nổi...
Sao cô có thể mở miệng?
Nghĩ đến đây, lòng của cô lại quặn đau, nước mắt tí tách chảy xuống...
Trái tim của anh xiết chặt, ánh mắt ảm đạp, mơn trớn phần lưng trơn bóng của cô, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nói cho tôi biết, vì sao?"
Ngũ quan của cô nhăn lại, nước mắt rơi như mưa, cắn môi lắc đầu, không biết nói từ đâu…
"Tôi cho rằng, Cố Thị rất quan trọng với cô..." Anh thở dài, cúi đầu hôn lên từng giọt nước mắt nóng hổi của cô.
Động tác dịu dàng mà ngay cả anh cũng không phát hiện.
Cô khóc không thành tiếng, khóc trong ngực anh: “Không quan trọng…Cho đến bây giờ đều không quan trọng..."
"Vậy vì sao?" Anh nhíu mày.
"Vì sao tôi lại chà đạp mình để giúp bọn họ có phải không?" Cô thê lương cười, tiếp lời anh: “Đó là bởi vì...
bởi vì tôi cho rằng bà ấy là mẹ của tôi....
nhưng thì ra lại là không phải…không phải..."
Cô nức nở đức quãng, nói không thành câu.
"Ai? Vợ của Cố Kiệt Đại?" Anh truy hỏi theo bản năng, bắt lấy câu chữ của cô, đầu óc khôn khéo nhanh chóng vẽ nên đại khái mọi chuyện, chẳng lẽ cô làm như vậy là vì mẹ của mình? Nhưng sao cô lại nói không phải? “Cô không phải là con gái của Cố Kiệt Đại sao? Ai không phải là mẹ của cô?”
Hô hấp của cô căng thẳng.
Giật mình ý thức được, không nên nói với anh mấy thứ này…dù sao chuyện năm đó vì Vũ Xuân bệnh nặng, cô thay thế cũng không thể anh biết được.
Huống hồ, Vũ Xuân biết rõ sự tồn tại của Dương Dương!
Có lẽ là chột dạ, dù thế nào, cô cũng không thể để Bắc Minh Thiện biết quá nhiều chuyện về Vũ Xuân được.
Bên tai vang lên lời nói ngày đó của Giang Tuệ Tâm, tim Cố Hạnh Nguyên lại nhói lên...
Cô ngước đôi mắt như nai con đẫm lệ lên, nhìn sâu vào trong ánh mắt của người đàn ông này: “Những chuyện đó đều không quan trọng…Bắc Minh Thiện, bỏ qua Cố Thị đi.
Tôi biết công trình “Ánh” rất quan trọng với anh và Sunny, tôi thừa nhận lúc trước dùng thủ đoạn không đứng đắn giúp Cố Thị cạnh tranh hạng mục này, là phạm vào luật lệ trong giới…Bây giờ, tôi tỉnh lại rồi, để sự sai lầm này dừng ở đây thôi…”
Mặc dù nhắc đến Sunny trong lòng cô không hiểu sau đau đớn, nhưng lúc này cô thật sự rất tỉnh táo.
Mặc dù trong lòng đau đớn, nhưng cũng rất nhẹ nhõm.
Ít nhất cô không phải gánh trọng trách trên lưng nữa, tương lai cô có thể trở lại làm chính mình...
Mi tâm của Bắc Minh Thiện nhíu mặt, dừng ở hai má lớn cỡ bàn tay của cô, dáng vẻ làm rung động lòng người hận không thể cắn một cái.
Nhưng mà: “Sunny cũng chỉ là một mánh khóe."
Anh lạnh giọng phun ra, ngón tay thô ráp xẹt qua da thịt của cô.
Mang đến cho cô một trận tê dại.
Kỳ thật, anh muốn nói với cô, trong mắt người đời, Dạ Ánh nhất phẩm, công trình “Ánh” là một loại minh chứng tình yêu, nhưng đối với Bắc Minh Thiện mà nói, người phụ nữ anh muốn nắm trong tay giấu trong lòng không cần chiếu cáo thiên hạ...
Nhưng đến cùng anh vẫn không nói ra, khóe miệng nở một nụ cười tà ác, con ngươi sâu thẳm dưới hơi nước phát ra ánh sáng nóng bỏng...
Giọng nói êm dịu khàn khàn: “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng mà cô cũng phải đồng ý với tôi--- sau này, đồ tôi tặng, không được trả lại, cũng không được nói hai chữ thiếu nợ."
Âm thanh bá đạo rơi xuống, môi của anh lần nữa đánh chiếm cô...
'Oanh' một tiếng, Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, khói lửa nhanh chóng bốc lên, trong đầu nở ra rất nhiều pháo hoa tuyệt đẹp.
Anh là đang ghi thù chuyện cô trả lại sợi dây chuyền thép cao cấp kia sao? Là để ý đến lời nói quyết tuyệt của cô rằng hai người không còn thiếu nợ nhau, sau này cả đời cũng không qua lại nữa sao?
Sao anh phải để ý đến những thứ này?
Cô không dám hỏi, thậm chí cũng không dám nghĩ nhiều.
Sợ mình không kìm lòng được hãm sâu vào trong đầm lầy đó, nước mắt cứ như vậy chảy xuống không hề báo trước, chạm đến đôi môi lạnh băng của anh, bị anh nuốt hết...
Trong phòng tắm ánh lên tình cảm ngà ngà say, chiếu lên da thịt quấn quít của anh và cô, làm nổi lên bóng của dục vọng.
Mỗi động tác của anh đều rất nhẹ nhàng, có lẽ là tối nay cô khóc làm anh sợ hãi.
Cô biết mình nên đẩy anh ra, lúc anh đụng vào bộ phận thẹn thùng của cô, cô phát hiện mình không kháng cự được…
Lâu sau, cô mới tìm được âm thanh nghẹn ngào nức nở của mình, giống như là muốn xác nhận lần nữa: “...
Bắc Minh Thiện, đến cùng là anh cần cái gì..."
Thấp thỏm, trong bóng nước ảo ảnh chờ đợi đáp án của anh.
"Cô!" Thái dương của anh toát ra một lớp mồ hôi ẩn nhẫn.
"Phụ nữ." Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng anh cũng cho cô một đáp án tự nhận là rất vừa ý: “Em là người phụ nữ của tôi."
Cố Hạnh Nguyên khẽ giật mình.
Trái tim đột nhiên đập hụt mấy nhịp.
Không ngờ đáp án của anh, lại là người phụ nữ của anh.
Chợt nhớ đến một câu chuyện cười.
Trong truyện cười có một nam một nữ, người nam không đẹp trai, người nữ cũng không xinh gái.
Hai người yêu nhau, người nam nói chỉ cần không nhìn gương mặt của bạn gái mình, anh ta sẽ rất yêu cô ta.
Có một ngày, hai người nằm trên giường, người nữ nằm bên cạnh người nam, hỏi: “Em là gì của anh?” Người đàn ông đang mất hồn, gào lên một tiếng: “Bà xã!”
Ba tháng sau, người nam và người nữ chia tay, người nam lại bắt đầu một đoạn tình cảm mới, cũng ở bên cạnh một người nữ khác, cũng gào lên "Bà xã!"
Cố Hạnh Nguyên từng vì vậy mà cười, cười đến chảy nước mắt.
Chân thật làm bật lên tâm tình của đại bộ phận đàn ông như vậy, đàn ông thật sự là điển hình của động vật nửa thân dưới.
Mà hoàn cảnh này, không khác gì với truyện cười.
Chỉ khác là, Bắc Minh Thiện cho dù không nhìn mặt cô cũng sẽ không yêu cô.
Mà lúc anh say đắm làm yêu với cô, hai chữ anh nói, không phải là bà xã, mà là phụ nữ.
Nhưng mà, cô vẫn nhịn không được vì đáp án này của anh, vui như chim sẻ tung tăng...
Phải chăng, nhà nghỉ tình yêu này thật sự có một ma lực nào đó, có thể làm cho hai người không yêu nhau cũng có thể trầm luân với nhau?
Cố Hạnh Nguyên chỉ biết là, khi anh nói cô là người phụ nữ của, cô bắt đầu trầm luân rồi…
Trầm luân trong ngực của người đàn ông này, trầm luân trong cánh tay rộng lớn cường tráng của anh, trầm luân trong sự chiếm hữu vừa bá đạo vừa dịu dàng của anh, một khắc đó, cô không thể kiềm chế được…
Hoặc là nói, cô không muốn tự kiềm chế, tình nguyện tránh dưới cánh chim to lớn của anh, trốn trong sự hư ảo nhìn như tốt đẹp này, cũng không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc...
Tối nay, cô chỉ muốn chôn mình trong lồng ngực anh, len lén liếm miệng vết thương của mình
*
Không biết bao lâu, không biết giao chiến bao nhiêu hiệp
Cô từ từ nhắm hai mắt, choáng váng rúc vào trong ngực anh, tư thế hai người vẫn làm cô xấu hổ.
Một lát sau, cô nghe thấy anh cầm điện thoại bên cạnh bồn tắm, tiếng nói trầm thấp du dương truyền đến - -
"Hình Uy, giúp tôi một việc."
"Vâng, chủ nhân." Hình Uy đầu bên kia 24 giờ đợi sẵn.
"Lập tức báo cho bộ phận công trình, suốt đêm mở hợp, công trình “Ánh” ngày mai chính thức do tập đoàn Đế Hoàng nhận, hủy bỏ tư cách của Cố Thị!" Giọng nói lạnh như băng của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên nghe cũng run run đầu ngón tay.
Cố Thị bị đá ra rồi, đúng không?
Lòng của cô, lúc này cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Lúc trước chịu nhục để Cố Thị vào trong là cô, bây giờ muốn đá Cố Thị ra cũng là cô!
Khi nghe anh nói “hủy bỏ tư cách của Cố Thị”, cô đột nhiên có cảm giác giải thoát.
Thở dài một hơi, hít hít cái mũi chua xót, cô theo bản năng dịch người, muốn càng sát lại trong ngực anh ...
Ai ngờ, “Hít..." lại nhận lấy một hơi thở lạnh của anh.
Lửa nóng vẫn đang cường trắng vì cô động đậy mà nhúc nhích, nhanh chóng đứng dậy...
Má cô nóng lên.
Lúc này mới ý thức được động tác của mình rất nguy hiểm! Càng muốn chết hơn là, anh còn đang nói chuyện điện thoại với Hình Uy!
"Chủ nhân?" Hình Uy cho là anh bị làm sao, lo lắng hỏi thăm.
Anh ẩn nhẫn, một tay cầm điện thoại, một tay như trừng phạt nắm lấy bồ câu trắng trước ngực cô, tà ác niết vặn!
Cô rũ mi, sợ mình phát ra tiếng, đánh phải nhào qua, há mồm cắn vào lồng ngực của anh…Ai bảo anh bắt nạt cô!
"Hít..." Anh lại gầm nhẹ một tiêng! Người phụ nữ đáng chết này!
"Chủ nhân, ngài không sao chứ?" Hình Uy đầu bên kia điện thoại sợ đến mức thần kinh căng thẳng.
.