Mệnh lệnh Lương Hữu vừa hạ xuống, đám cảnh sát đó liền đưa cô đi với sắc mặt vô cảm …
Phòng thẩm vấn, cục công an Bắc Thành thành phố A.
Trong một gian phòng bốn phía không có cái cửa sổ nào, Cố Hạnh Ngân suy sụp ngồi trên chiếc ghế, quấn một chiếc khăn tắm lớn, tóc xõa ngang vai, những giọt nước vẫn tí tách chảy xuống, trông cô rũ rượi vô cùng, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô rát…
Dù thế nào cô cũng không thể ngờ lần đầu tiên cô vào cục cảnh sát lại là vì phạm vào tội danh tình nghi giết người nghiêm trọng như vậy!
Mà cô cũng chỉ vừa mới biết người bị giết là…
Lý Lục Bình!
Lý Lục Bình chết rồi!
Hai người cảnh sát ngồi đối diện, vẫn không ngừng thẩm vấn cô.
“Cố Hạnh Ngân, tôi khuyên cô hợp tác một chút! Chúng tôi có đủ chứng cứ cho thấy lần cuối cùng nạn nhân Lý Lục Bình gặp cô, là ở trên đại lộ Hoàng Phố gần nhà họ Cố! Mà theo như sự phản hồi của nhà họ Cố, đêm hôm đó quả thực sau khi Lý Lục Bình gặp cô xong thì không rõ tung tích! Tối qua thành phố A có mưa lớn, sáng nay phát hiện một thi thể nữ trôi trên khu vực kênh đào bảo vệ thành phố, sau khi xác nhận thì đó đúng thật là thể của người phụ nữ có quốc tịch Trung Quốc, Lý Lục Bình! Trên người nạn nhân có nhiều vết dao đâm và bị máu bầm, rõ ràng là trước khi chết đã có giằng co với người khác, trong đó nhát dao chí mạng chính là nhát đâm vào tim! Cảnh sát lại tìm được một con dao gọt hoa quả ở bãi cỏ gần đại lộ Hoàng Phố, thông qua sự giám định của pháp y, cho thấy nó trùng khớp với nhát dao đâm Lý Lục Bình! Trọng điểm là, trên con dao gọt hoa quả đó, có dấu vân tay của cô! Cô giải thích như thế nào?!”
Toàn thân Cố Hạnh Ngân run rẩy.
Lý Lục Bình tối hôm qua vẫn còn sống sờ sờ trước mặt cô, vậy mà đã chết rồi!
Đáng buồn là, cảnh sát lại tìm ra giấu vân tay của cô trên hung khí!
***
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào tối qua.
Đầu tiên là Lý Lục Bình không cam tâm bị Cố Kiệt Đại vứt bỏ, nên bà ta đem theo một đoạn ghi âm của Vũ Xuân tới tìm cô, lúc đó cô mới biết Vũ Xuân không phải mẹ ruột của mình, sau đó, cô tức giận chạy đến nhà họ Cố để đối chất với Vũ Xuân.
Trong khi tranh cãi, Lý Lục Bình cũng về nhà họ Cố, chuẩn bị đưa Cố Anh Thư rời đi.
Nhưng một bí mật kinh thiên động địa lại bị lộ, hóa ra Cố Anh Thư mới là con ruột của Vũ Xuân!
Lý Lục Bình bị kích thích, bắt đầu đánh nhau với Vu Xuân và những người khác…
Sau đó, cô rời khỏi nhà họ Cố.
Nhưng trong cơn mưa lớn, cô lại bị Cố Anh Thư đẩy mạnh xuống đất, còn bắt lấy bàn tay cô, bàn tay như nắm một thứ gì đó lành lạnh…
Ông trời ơi!
Cố Hạnh Ngân hít một ngụm khí lạnh!
Cô đột nhiên nhận ra, món đồ mà Cố Anh Thư nhét vào tay cô tối qua, rất có khả năng là con dao đã giết chết Lý Lục Bình! Nếu không, trên dao sao lại có dấu vân tay của cô chứ?
Khó trách, lúc đó Cố Anh Thư không ngừng nói: “Cố Hạnh Ngân, chị không thể trách tôi, chị không thể trách tôi…”
Nhưng thứ khiến cô cảm thấy sợ hãi là nhà họ Cố lại vu oan giá họa cho cô về cái chết của Lý Lục Bình!
Đôi môi không chút huyết sắc của cô run rẩy, gượng cười: “Cảnh sát, mấy anh rốt cuộc muốn tôi phải nói mấy lần đây, tôi thật sự không giết Lý Lục Bình! Anh nói trên con dao có dấu vân tay của tôi, đó là tôi bị Cố Anh Thư hãm hại! Người giết Lý Lục Bình là Cố Anh Thư, hoặc là những người khác của nhà họ Cố, không phải tôi…”
“Hãm hại?” Cảnh sát nhướng mày, ncao giọng: “Cố Hạnh Ngân, cho dù cô nói dối, thì cũng mong cô kiếm một lời nói dối đàng hoàng! Cố Anh Thư là con gái của Lý Lục Bình, sao cô ấy lại có thể giết mẹ của mình được chứ? Cô vẫn nên nói thật đi, tối hôm qua rốt cuộc sao cô lại đến nhà họ Cố? Vì sao lại giết Lý Lục Bình? Giết xong làm thế nào để ném xác đi? Sau đó cô đi đâu, làm những việc gì? Có đồng bọn hay không?”
Giọng điệu của cảnh sát cứ như coi Cố Hạnh Ngân thật sự là hung thủ vậy, sắc mặt anh ta lạnh lùng.
Đầu ngón tay Cố Hạnh Ngân run lên, cô giống như một đóa hoa bị vùi lấp trong sương, không ngừng lắc đầu: “Không, tôi thật sự không nói dối! Tôi không giết Lý Lục Bình! Tôi không giết bà ấy!”
“Còn dám ngụy biện?” Cảnh sát lớn tiếng: “Đừng tưởng rằng chúng tôi chưa điều tra, cô là con gái riêng của nhà họ Cố! Vì bị bỏ rơi nhiều năm, vậy nên mới sinh ra lòng hận thù với nhà họ Cố, đặc biệt là Lý Lục Bình vợ của Cố Kiệt Đại, vậy nên mới có ý muốn giết người có đúng không?!”
Cố Hạnh Ngân sững sờ.
Hóa ra đến cả cảnh sát cũng không thể tra ra Lý Lục Bình không phải mẹ ruột của Cố Anh Thư, cũng đúng, cảnh sát làm việc từ trước đến nay chỉ điều tra hộ tịch, ai sẽ đi điều tra huyết thống chứ? Hơn nữa mẹ con Cố Anh Thư lại có lòng muốn che giấu.
Cảnh sát thấy cô vẫn im lặng thì tiếp tục nói: “Hơn nữa, mọi chứng cứ đều hướng về phía cô! Động cơ, hung khí, hơn nữa nhà họ Cố còn có một người làm làm nhân chứng tận mắt chứng kiến, Cố Hạnh Ngân, vụ án này lên tòa, tôi thấy cô không có đường thoát đâu! Vẫn nên ngoan ngoãn nhận tội, sớm kết án, tránh lãng phí tiền thuế của dân!”
Cố Hạnh Ngân cảm thấy cô có một trăm cái miệng cũng không thể biện giải được.
Cô cắn môi, cho dù cảnh sát trước mặt đang nhìn trừng trừng, nhưng ánh mắt của cô vẫn rất kiên định và dũng cảm, khẽ lắc đầu, gằng từng chữ:
“Tôi không nhận tội! Tôi không giết người! Tôi vô tội! Hơn nữa thưa anh cảnh sát, tôi vốn không phải con riêng nhà họ Cố.
Vì vậy, tôi và Lý Lục Bình không có hiềm khích gì cả, càng không có động cơ để giết bà ấy! Lý Lục Bình cũng không phải mẹ ruột của Cố Anh Thư, Vũ Xuân mới là mẹ ruột của cô ta!
***
Nếu mấy anh không tin, có thể sắp xếp cho tôi và nhà họ Cố làm giám định quan hệ ruột thịt, hoặc là giám định quan hệ giữa Vũ Xuân và Cố Anh Thư cũng được.
Tóm lại, tôi không giết người!”
Sau khi Cố Hạnh Ngân nói xong, cô cảm nhận được phía sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh!
Cảnh sát quan sát cô, cuối cùng không nói gì, chỉ nhíu mày thật chặt.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Cố Hạnh Ngân có chút hoảng loạn.
Dù sao tội danh bị tình nghi mưu sát đến với cô cũng quá nhanh, quá nghiêm trọng! Thậm chí cô còn không có chút tâm lí chuẩn bị nào… Đến cả quần áo cũng chưa kịp thay, chỉ mặc một bộ bikini mỏng manh, và một chiếc khăn tắm…
Dương Dương chắc đã tan học rồi… về nhà không thấy cô thì phải làm sao?
Nghĩ đến gương mặt nhỏ bé của con trai, cô lại cảm thấy đau lòng.
Đôi môi cô run rẩy, hỏi: “Cảnh sát, xin hỏi có thể cho tôi về nhà được chưa?”
“Không được, đã là án mưu sát, lại có bằng chứng rõ ràng, trước mắt cô không thể được bảo lãnh, trước tiên cô phải bị giam giữ tại đây bốn mươi tám tiếng đã rồi tính!” Đáp lại cô là một giọng nói vô cùng lạnh lùng và cứng rắn.
Gương mặt Cố Hạnh Ngân đông cứng.
Có lẽ vận mệnh vốn thích trêu đùa người ta như vậy, cho dù cô không thừa nhận bất cứ điều gì, nhưng cô vẫn bị còng tay lại.
Cô đã đánh giá thấp sự ác độc của nhà họ Cố rồi…
*
Trại giam số một ở thành phố A.
Két...
Cánh cổng sắt nặng nề từ từ được mở ra, Cố Hạnh Ngân bước vào trại giam dưới sự áp giải của hai giám thị trại giam.
Kẹt....
Tiếng đóng cửa lại vang lên, tim Cố Hạnh Ngân như rơi xuống đáy vực.
Đó là âm thanh đã mất đi sự tự do.
Một chi bước chân vào trại giam này thì sẽ phải chịu đựng mọi sự giám sát chặt chẽ của các tia hồng ngoại, những bức tường kín gió bao quanh, e là đến cả một con ruồi cũng không thể bay vào!
Mỗi bước chân của cô đều khiến cô cảm thấy mình như sắp bị nghẹt thở!
Không bao lâu sau: “Vào đi!” Giám thị trại giam đẩy cô vào một phòng giam nhỏ dành cho một người.
Cửa phòng giam bị khóa lại kêu keng két, giám thị trại giam rời đi.
Dường như cả thế giới đều trở nên tĩnh lẵng hơn, một sự tĩnh lặng chết chóc…
Cô nhìn qua căn phòng giam lạnh lẽo, ngoại trừ một chiếc giường nhỏ và bồn vệ sinh ra thì không có gì khác.
Thở dài một hơi, cô thu mình ngồi tựa vào tường.
Kéo chặt khăn tắm trong tay, che đi cơ thể đang run rẩy của mình.
Khóe miệng không ngừng nở nụ cười trào phúng, lần đầu tiên trong cuộc đời của cô mặc bikini vào trại giam…
Trước khi vào trại giam, cảnh sát đã thu hết toàn bộ đồ đạc của cô, điện thoại, ví tiền, chìa khóa… Cô không có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Dương Dương bây giờ như thế nào rồi? Thằng bé đói rồi sẽ ăn gì? Thằng bé bụi bặm cả ngày ai sẽ giục đi tắm đây? Buồn ngủ rồi ai sẽ dỗ?
Trình Trình thì sao? Ở nhà họ Bắc Minh có vui không? Ba thằng bé có trở về cùng nó không?
…
Nghĩ đến hai đứa con trai, cô không khỏi cảm thấy chua xót…
Trên thế giới này có rất nhiều người đều bị vu oan, cô tiến vào đây rồi, nói không sợ hãi là giả dối.
Cô sợ mình sẽ không thể nào ra ngoài được nữa.
*
Mặt trời đã lặn.
Dương Dương đeo một chiếc balo nhỏ, vừa đi xuống khỏi xe buýt.
Cậu nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi co ro trong góc tường, vẽ mấy vòng tròn nhỏ trên đất.
Dương Dương nở nụ cười tươi theo thói quen, lặng lẽ bước về phía đó tính chơi xấu.
Đột nhiên, cơ thể nhỏ bé của Dương Dương nhào qua đó: “Hù… a!”
Ai ngờ, bóng dáng nhỏ bé đang quỳ kia nhanh tay nhanh mắt tránh được, khiến Dương Dương ngã nhào vào đống hình tròn kia…
Cậu ngã nhào trong tư thế chó ăn c*t!
“Này, đau chết em luôn rồi! Bắc Minh Tư Trình! Em phải vẽ một cái vòng tròn để nguyền rủa anh…” Dương Dương đau đớn bỏ dậy, vốn muốn nhào đến chỗ Bắc Minh Tư Trình, ai ngờ tên nhóc này lại phản ứng nhanh như vậy!
Trình Trình vẫn bình tĩnh như thường, nhìn Dương Dương trên mặt đất, khẽ nhướng mày, nói: “Hình như người đang ngồi trong vòng nguyền rủa lúc này là em.”
Dương Dương trừng mắt với Trình trình, cậu mím chặt miệng: “Bắc Minh Tư Trình, đạo đức của anh giống y hệt ba birdman! Aiya, nhìn là thấy tức giận!”
Vừa nghe thấy ba birdman, khóe miệng Trình Trình khẽ giật giật, cậu nhìn Dương Dương: “Không phải nói hôm nay tan học sớm hay sao, hại anh ở đây đợi lâu như vậy! Em biết trước chín giờ tối là anh phải trở về mà.”
Dương Dương đứng dậy, bàn tay nhỏ bé phủi phủi lớp bụi trên người mình, cười khúc khích bá vai Trình Trình, vừa đi vừa nói: “Biết rồi! Lần này anh học được cách cẩn thận hơn rồi, biết tìm chú ba để qua cầu…”
Trên thực tế, chú ba Bắc Minh đúng là một người chú tốt của hai anh em cậu.
Mỗi lần chỉ cần mượn danh chú ấy, thì đều có thể thuận lợi đi ra khỏi nhà họ Bắc Minh, hơn nữa chú ba vốn là một người ham chơi, đối với Trình Trình cũng áp dụng chế độ thả rông.
Gương mặt Trình Trình ghét bỏ nhìn cái tay bẩn thỉu đang bá vai cậu, không chịu được nói: “Cố Dương Dương, bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của em ra!”
“Aiya! Anh đừng có giống ba birdman có được hay không!” Dương Dương không để ý đến cậu, cười một cách vô tâm, rồi kéo áo của Trình Trình đi lên cầu thang.
Áo của Trình Trình đã có những dấu tay bẩn thỉu của Dương Dương.
Gương mặt Trình Trình nhăn nhó, nhưng vì hiếm khi gặp được mẹ và em trai một lần, cậu chỉ có thể chịu đựng.
Dương Dương vừa đi vừa nói: “Bắc Minh Tư Trình, chú ba gần đây sao rồi? Ài, đột nhiên có chút nhớ chú ba…”
Trình Trình trừng mắt nhìn cậu: “Em nhớ những ngày tháng lêu lổng với chú ba thì có?”
“Hihi.” Dương Dương lè lưỡi tinh nghịch: “Lại nói, không phải chú ba cũng không thể phân biệt được anh và em sao? Dù sao cũng chỉ có em và chú ba tương kính như tân thôi.”
“Cố Dương Dương!” Trình Trình cau mày, nghiêm túc nói: “Là tương thân như ái.”
“Ồ ồ, kệ nó đi.”
Trình Trình tiếp tục nói: “Chú ba cứ giữ mặt anh, hỏi anh ba lần, rốt cuộc đâu mới thật sự là anh? Mãi cho đến khi chú ấy suýt làm hỏng mặt anh, mới đưa ra một cái kết luận, nói anh đa nhân cách.”
“Đa nhân cách là sao?”
“Ừm… đa nhân cách chính là một người có hai nhân cách độc lập không liên quan đến nhau, là một loại bệnh chướng ngại tâm lí, nói đơn giản một chút, chính là một loại của bệnh thần kinh.”
Dương Dương nghe xong liền ngơ ra, nhìn chằm chằm Trình Trình: “Chú ba mới là người bị thần kinh ấy!”
.