"Sao nào, sao nào? Chuyện này thì có gì buồn cười vậy sao?"
Dương Dương được đà lấn tới, phấn khởi vô cùng, cậu bé ba lần bảy lượt vung kiếm vào người của cô giúp việc, còn kéo Trình Trình ra phía sau bảo vệ, cậu bé uy phong đứng trước mặt Diệp Long, hai tay chống nạnh, cơ thể thấp bé trước mặt anh ta lại càng thêm buồn cười.
Nhưng mà cái gì thua thì thua, chứ khí thế của cậu bé thì không thể thua được, cậu bé ngước đầu lên quát tiếp...
"Chú tưởng trông mình đẹp trai như vậy thì có thể có bạn ấy được sao, còn cháu thì không thể có à? Cháu nói cho chú biết, cháu đây còn đẹp hơn chú nhiều, cháu mới là đẹp trai siêu cấp!"
Phì một tiếng.
Không biết là người giúp việc nào vừa bật cười.
Cố Hạnh Nguyên cố gắng nháy mắt với Dương Dương, nhưng thằng bé này hình như đang muốn so tài với Diệp Long thật rồi.
Trình Trình chỉ cảm thấy trước mắt mình tối mịt, cậu bé mệt quá.
Chân cậu mềm nhũn, hôn mê.
Trời ơi, Dương Dương đúng là...
mất mặt.
Vấn đề là, lúc này đây, thằng nhóc này đang vứt hết mặt mũi của Bắc Minh Tư Trình mà!
Diệp Long kinh ngạc nhìn đứa bé trai đang cả vú lấp miệng em trước mặt, anh ta muốn cười nhưng vẫn cố gắng nhịn, hiếm khi thấy anh nhếc môi cười: "Haha, em trai Trình Trình...
cháu đáng yêu thật...
ừ, rất đáng yêu."
"Đáng yêu gì chứ! Chú mới đáng yêu, cả nhà chú ai cũng đáng yêu!" Dương Dương liếc mắt, còn nói thêm câu nữa: "Đáng tiếc là không ai yêu!"
Trình Trình đứng sau lưng Dương Dương, cậu bé không thể nghe nổi nữa, đành phải kéo vạt áo của Dương Dương rồi ra hiệu thằng nhóc này nên đi.
Cố Hạnh Nguyên lén lút lau mồ hôi, chỉ hận không thể bước lên đánh cho thằng nhóc Dương Dương này một trận.
Đã là lúc nào rồi mà nó không chịu ngoan ngoãn, còn có thời gian ra vẻ ta đây như thế!
Ngay lúc Dương Dương tự cho là mình đang giương cung bạt kiếm với Diệp Long, Trình Trình đứng sau đã trợn mắt thật to, Cố Hạnh Nguyên đứng bên cũng không biết có nên xông lên bịt miệng con trai không...
Thì một giọng nói lạnh lùng trầm mạnh, có xen lẫn đôi phần tức giận khó nhận ra, vang lên từ phía cổng lớn của nhà Bắc Minh:
"Bắc Minh Tư Trình, con đang làm gì đấy?"
Cố Hạnh Nguyên giật mình.
Trình Trình cũng căng thẳng
Diệp Long thoáng sững sờ.
Chỉ có thằng nhóc Dương Dương này là không thèm nhìn xem người đến là ai, cậu nhóc ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Diệp Long, còn chống nạnh như thể mất kiên nhẫn, bĩu môi đáp lại giọng nói kia: "Cháu đang bảo vệ cậu nhóc của cháu, chú quản cái gì chứ!"
Lời nói này quả vô cùng mạnh bạo, không chịu thua kém ai.
Ngay cả người giúp việc bên cạnh cũng khong nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
A a a a, cậu chủ Trình Trình có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Cậu hai à! Đó chính là cậu hai nhà Bắc Minh, Bắc Minh Thiện không chỉ lạnh lùng như băng mà còn tàn nhẫn vô tình đó.
Quả nhiên, đây đúng là nhổ lông ngoài miệng cọp, to gan quá.
Bắc Minh Thiện hơi híp đôi mắt đen láy, lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người đang ở đây.
Anh bỗng cất bước, từng bước tiến gần đến chỗ Dương Dương...
"Con nói gì? Có gan thì nhắc lại lần nữa xem!" Giọng nói trầm đục như đàn violon của Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng vang lên, giống như thể mây gió nhe bay....
Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại không khỏi rùng mình.
Trình Trình to gan quá.
Những ai có chút hiểu biết về Bắc Minh Thiện đều biết cậu hai có vẻ lạnh lùng như băng này, giọng nói thì êm ái vô cùng, nhưng đó lại chính là bão táp trước đêm.
Nhưng Dương Dương là người như thế nào? Ngốc ơi là ngốc! Cậu bé còn vô tích sự chỉ vào mũi Diệp Long: "Sao lại không có gan? Cháu nói lại, cháu không cho phép tên cầm thú này chạm vào cậu nhóc của cháu!"
Khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện căng ra: "Câu tiếp!"
"Chú quản cái gì?"
Từ trước đến nay, trước mặt cậu hai cao cao tại thượng nhà Bắc Minh, chưa có ai dám khiêu chiến quyền uy của mình đến vậy, không ngờ con trai của mình lại dám khiêu chiến liên tục trước mặt mọi người như thế...
Quả nhiên, cái câu chú quản cái gì đã chọc tức Bắc Minh Thiện làm anh ta biến sắc!
"Hay lắm!" Ánh mắt của anh lóe lên tia tàn độc: "Bắc Minh Tư Trình, con còn chưa cao lên mà cánh thì cứng cáp rồi nhỉ?"
Lúc này đây Dương Dương mới liếc mắt nhìn sang Bắc Minh Thiện đang tới, đột nhiên cậu chợt nhớ ra đêm qua người cha đáng ghét này đã mắng cậu, cái từ này cũng là do người cha đáng ghét này dạy cho.
Vừa hay, thù mới hận cũ, Dương Dương cũng mặc kệ đúng sai, trước tình thế nguy cấp, cậu mở miệng đáp: "Cánh cứng rồi thì sao? Còn chưa cứng như của ba!"
Phì...
Không biết lại là người giúp việc nào không nhịn được lén cười.
Bắc Minh Thiện lạnh mặt hơn: "Bắc Minh Tư Trình! Con mới nói cái gì?"
Cố Hạnh Nguyên cảm giác mình sắp điên mất rồi.
Bị thằng con không có đầu óc như Dương Dương và người đàn ông quá thông minh như Bắc Minh Thiện làm cho điên mất...
"Ba điếc à? Con nói gì ba không nghe thấy sao? Già cả!" Dương Dương còn không biết sống chết trả lời thêm câu nữa.
Trên trán của Trình Trình rơi xuống mấy vạch đen...
Được rồi, giờ cậu đang cảm thấy cả cái trái là nước sơn đen thùi, đừng nói chỉ có mỗi ba vạch, ba mươi vạch thì thằng nhóc Dương Dương này cũng xem như không thấy!
Cố Hạnh Nguyên thầm hít một hơi lạnh, nhìn Bắc Minh Thiện như muốn nổi giận rồi, thế là cô vội vàng vòng qua Diệp Long, nhanh chóng chạy bên bên cạnh con sư tử nhỏ Bắc Minh Thiện, kéo chặt lấy cánh tay của anh, ra vẻ cười cười rồi nói:
"Ôi này, tôi nói này Nhị Thiện à, con anh đùa thôi mà, anh đừng chấp nhặt với thằng bé chứ...
con nít mà, nói chuyện cũng giống như đánh rắm thôi..."
Dương Dương trợn to hai mắt, thằng bé lại chớp chớp, như không thể tin nổi mẹ của mình, mẹ không giúp con trai mẹ thì thôi, lại còn đứng bên người cha đáng ghét kia, nói cậu nói chuyện như thả rắm nữa!
Dương Dương điên rồi, cậu bé đang định đáp lại thì đã bị ánh nhìn tàn bạo của Cố Hạnh Nguyên làm cho kinh hãi.
"..." Thôi, được rồi, cậu thừa nhận mắt mẹ trông hơi dữ, mà Cố Dương Dương không sợ trời không sợ đất như cậu chỉ sợ khi mẹ nổi điên thôi...
Kết quả là, tên ngốc Dương Dương vừa nãy còn uy phong lẫm liệt, rụt đuôi.
Trên trán Bắc Minh Thiện còn nổi cả gân xanh, anh cúi đầu nhìn cánh tay người phụ nữ đang kéo mình, theo bản năng đưa mắt nhìn sang Bắc Minh Diệp Long, quả nhiên, anh ta cũng nhìn thấy hành động của Cố Hạnh Nguyên, mặt mày tái nhợt.
Không biết vì sao, tâm trạng tồi tệ vì thằng con thoắt cái đã tốt lên, khóe môi Bắc Minh Thiện cong lên, anh nhíu mày làm lơ thằng bé, liếc nhìn người phụ nữ trong tay: "Cô gọi tôi là gì?"
Cố Hạnh Nguyên nhe hàm răng trắng sáng, chớp mắt hai cái rồi giả là cười: "Nhị Thiện đó."
Khuôn mặt của Bắc Minh Thiện giật giật, anh chủ động ôm lấy eo Cố Hạnh Nguyên, thị uy đưa mắt nhìn Diệp Long, sau đó ra vẻ kiêu ngạo nói: "Tôi thích cô gọi cái tên này."
Loảng xoảng.
Đôi mắt của Cố Hạnh Nguyên bàng hoàng, cơ thể như mới bị một cơn gió lạnh thổi qua, cô xấu mặt, cười khan hai tiếng.
Quả nhiên khó có thể hiểu nổi cái tên Bắc Minh Thiện này.
Sắc mặt Diệp Long càng tái nhợt, trong đôi mắt anh ta hiện lên vẻ bi thương.
Trình Trình thì âm thầm trợn mắt, nhìn sang ba rồi lại nhìn sang mẹ, chuyện này...
đây là chuyện gì vậy?
Cậu nhóc Dương Dương thì bỗng rùng mình, đôi mắt cũng mở to tương tự, ngón tay chỉ vào dưới chân Bắc Minh Thiện: "Hắc Mạt, anh xem, trinh tiết của người ta...
rơi xuống đất rồi kìa!"
Sắc mặt của Bắc Minh Thiện lại lạnh băng.
Cố Hạnh Nguyên nhanh nhảu kéo tay Bắc Minh Thiện, đi vào nhà: "Sắc trời không còn sớm nữa, mọi người còn chưa ăn cơm, không phải anh nói đêm nay phải mở tiệc mời khách hay sao?"
Lúc này vẻ mặt của Bắc Minh Thiện mới đỡ hơn một chút, anh trừng mắt nhìn con: "Bắc Minh Tư Trình, đêm nay phạt không cho con xuống lầu ăn cơm, về phòng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm đi."
Dứt lời, Bắc Minh Thiện lạnh nhạt bị Cố Hạnh Nguyên nhất quyết kéo vào nhà...
Phía sau, Dương Dương còn không cam lòng gọi với theo: "Tại sao con lại không thể xuống lầu ăn cơm? Tại sao con lại phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, con đâu có sai, này..."
Trình Trình lại cảm thấy đau đầu, con gấu Dương Dương này còn chưa chịu thôi nữa.
Cậu nhanh chóng kéo vạt áo của Dương Dương lại.
"Này, Hắc Mạt, anh kéo em làm gì, em còn chưa nói hết đâu..."
Cố Hạnh Nguyên căng thẳng kéo Bắc Minh Thiện, vừa đi vừa cười giả lả: "Bắc Minh Thiện à, con trẻ nổi nóng lên là không biết nói chuyện phải trái, anh là ngươi lớn mà còn so bì với con nít, không phải sẽ khiến cho người làm chế giễu sao?"
Sau đó, cô vừa quay đầu lén nhìn thằng nhóc ở sau lưng, vừa âm thầm nháy mắt: "Cố Dương Dương, về nhà chờ đó.
Nhất định mẹ sẽ kéo quần con ra đánh cho một trận!"
"Tại sao lại cố ý muốn thân thiết với tôi ở trước mặt Bắc Minh Diệp Long?"
"Hả?" Cố Hạnh Nguyên nhìn lại, không ngờ đột nhiên Bắc Minh Thiện lại hỏi một câu như thế.
Bất ngờ rơi vào đôi mắt sâu như biển của anh, trong lòng rung động...
Hai ngươi cùng bước vào phòng khách.
"Không phải Bắc Minh Diệp Long là ánh trăng trong lòng cô sao?" Bắc Minh Thiện nhíu mày, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt như nai con của cô.
Nụ cười trên môi cô cứng đờ, vọi vàng che giấu sự hoảng loạn mà anh vô tình khơi mào được.
Cố Hạnh Nguyên à, mày khùng hả, trước đó ở trên xe, Bắc Minh Thiện mới giải thích cái gì gọi là yêu mày, mày còn muốn bất giác rơi vào vòng xoáy trong mắt hắn?
Cô thầm phỉ nhổ mình một phen rồi mím môi cười: "Để Diệp Long hoàn toàn hết hy vọng với tôi, đây chẳng phải là điều mà anh muốn thấy sao?"
Anh chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, dường như muốn kiểm chứng độ tin cậy trong câu nói đó.
"Ánh trăng sáng này, cô thích mà.
Cô từng hát bài Ánh trăng sáng ở KTV đến nước mắt giàn giụa, cô cam lòng sao?"
Bắc Minh Thiện còn nhớ đêm hôm đó, lúc họ còn trong bảy ngày cá cược, cô cầm mic hát bài Ánh trăng sáng, hát đến bật khóc, thậm chí còn uống rất nhiều rượu, đứt từng khúc ruột khúc gan...
Ai mà tin nổi, người phụ nữ này cam lòng tạm biệt ánh trăng sáng mà cô vẫn luôn tâm niệm chứ?
Cô ngớ ngẩn à.
"Haha...
vậy còn anh? Không phải anh cũng có ánh trăng sáng trong lòng mình hay sao? Anh có bỏ được không?" Cô cười nhẹ, hỏi ngược lại.
Không phải Tô Ánh Uyển là ánh trăng của anh ta đó sao? Dù sao cũng đã mười năm rồi...
đâu thể nói dứt là dứt được?
Ánh mắt anh thoáng đổi, đôi mắt sâu thẳm không đoán được tâm tình: "Tôi đang hỏi cô, cô kéo tôi vào làm gì chứ?"
"Trong lòng mỗi người đều có một ánh trăng sáng mà? Bắc Minh Thiện, tôi nghĩ anh không phải là ngoại lệ." Cô cắn môi, nụ cười có phần đau buồn không biết làm sao: "Anh có thể nói về chuyện ánh trăng sáng của tôi, không chịu buông, vậy còn anh thì sao? Ánh trăng trong lòng anh là ai? Là Tô Ánh Uyển phải không? Tôi không hỏi anh những chuyện này, thì cần gì anh phải dồn ép, không tha tôi như vậy?"
Có lẽ là anh không biết chuyện Tô Ánh Uyển từng muốn hãm hại cô?
Nếu không có cô ta, sao cô lại mặc bikini hai mảnh vào trại tạm giam được?
"Ai nói với cô cô ta là ánh trăng sáng của tôi?" Anh trầm giọng, đôi mắt sâu thẳm có vẻ đáng sợ.
Cô kinh ngạc, lúc này cô mới chợt hiểu ra, nếu Tô Ánh Uyển không phải là ánh trăng trong lòng anh, thế thì...
anh che giấu kỹ thật...
Suýt chút nữa cô còn cho rằng Bắc Minh Thiện không có thất tình lục dục.
Nhưng hóa ra không phải à?
.