Cố Hạnh Nguyên cảm giác được anh lại ôm chặt hơn, trong lòng không hiểu sao cũng có chút đau đớn.
Giọng cô run lên: “Là người mẹ đã chết đi của anh sao?” Cô nhớ rất rõ, lúc cô đánh cược bảy ngày với anh, có một ngày chính là ngày giỗ của mẹ anh, anh cũng giống như bây giờ, lộ ra vẻ rất đau thương...
Cô theo bản năng ôm chặt lấy eo anh: “Bắc Minh Thiện, chết là chuyện làm người ta cảm thấy bất đắc dĩ nhất, mẹ của anh cũng không muốn như thế, anh tha thứ cho bà đi, được không?”
“...” Anh ôm chặt lấy cô, giống như muốn ấn cô vào trong cơ thể của anh...
“Hạnh Nguyên, sau này sinh nhật mỗi năm em đều chúc mừng sinh nhật cho tôi được không?”
Bắc Minh Thiện vùi đầu vào cổ cô, giống như có chút làm nũng, lại giống như trẻ con đang nghịch ngợm mà thổi hơi vào tai cô: “Em không được từ chối...”
Cô hơi run lên, hơi thở có hơi hỗn loạn: “Đừng, đừng có quậy...
Bắc Minh Thiện...”
Sau này mỗi năm? Anh muốn giam cầm cô cả đời sao?
Ngón tay thô ráp của anh bắt đầu sờ mò lên trên bụng cô, môi cũng chạm lên phần da nhạy cảm ở cổ, lẩm bẩm: “Em thấy tôi giống như đang quậy phá sao?”
“...
Giống...” Cô cố gắng trốn tránh anh nhưng lại dễ dàng bị anh khóa chặt vào trong lòng, không thể nhúc nhích.
Anh khẽ thở dài cúi người xuống, bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên thảm, trong đôi mắt đen tối lóe lên ngọn lửa dục vọng.
“Hạnh Nguyên, tôi rất nghiêm túc.
Em chính là quà sinh nhật đẹp nhất của tôi.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng đè lên người cô, đôi môi quyến rũ kia bắt đầu bao phủ lấy cô.
Chiếm lấy nội tâm cô từng chút từng chút một, dần dần làm ý chí của cô suy sụp.
Đôi môi mỏng ấm áp kia thậm chí vói vào ngực cô, hơi hé miệng ngậm lấy, cực kỳ muốn hòa hai thành một với cô...
“Nhưng mà...” Cô do dự.
“Đừng sợ, Hạnh Nguyên, tôi sẽ thật dịu dàng...” Giọng anh khàn đi.
Trong lòng cô căng thẳng, u oán: “Bắc Minh Thiện...
vì sao đàn ông vào những lúc muốn làm tình đều thích nói những lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt phụ nữ vậy chứ...”
“Bởi vì chuyện này có nghĩa là...” Ánh mắt anh sâu thẳm, cười nhẹ: “Muốn yêu em...”
Cơ thể cô run lên, tim cũng đập hẫng một nhịp.
Anh muốn yêu cô...
Cho dù biết rằng cái mà anh gọi là yêu, và tình yêu mà cô muốn, rất khác nhau.
Nhưng mà cô không thể không thừa nhận, Bắc Minh Thiện đúng là cao thủ tán gái.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được đầu lưỡi chạm vào, để lại từng dấu hôn trên làn da non mịn của cô.
Mỗi khi thoải mái đến làm người say mê, cho dù biết nếu say mê anh tương đương với việc rơi xuống địa ngục, nhưng mà vẫn không cách nào cản được sự tấn công dịu dàng của anh.
Huống chi, một người đàn ông lạnh nhạt như anh, nếu như đã dịu dàng, sợ là không có mấy người phụ nữ có thể cưỡng lại được chứ?
“Được không...Hạnh Nguyên?” Anh thử hỏi ý kiến của cô.
“...” Cô thầm thở dài trong lòng, nghĩ đến việc ngày mai đã phải rời xa anh, có lẽ cả đời này cũng khó có cơ hội gặp lại chăng? Trong lòng cô hơi có chút đau đớn, thôi, coi như thõa mãn nguyện vọng sinh nhật cuối cùng của anh vậy.
Trong cơn hưng phấn, cô nhịn không được cắn lên vai anh...
Trong xe có tiếng nhạc du dương, bên cạnh còn có ánh lửa lập lòe từ ngọn nến, trên đầu là bầu trời đêm mênh mông, bên tai là tiếng sóng biển rì rào, nó dường như đã hòa vào sự dịu dàng của anh và tiếng thở dốc của cô, trở thành một khúc nhạc động lòng người.
Đến lúc tình cảm dạt dào, cuối cùng, cô vẫn ghé vào tai anh nói nhỏ...
“Sinh nhật vui vẻ, Bắc Minh Thiện...”
Sinh nhật vui vẻ, ba của con cô.
Mặc dù anh đã từng tổn thương cô, nhưng cô vẫn rất cảm ơn anh vì đã cho cô một cặp song sinh mà cô yêu nhất.
Cảm ơn sự dịu dàng đêm nay của anh.
Cảm ơn anh đã từng cứu cô.
Chỉ là, Bắc Minh Thiện...
Không yêu cô.
Sự dịu dàng của anh, chính là độc anh túc.
Nếu nhiễm phải, sẽ nghiện đến không thể nào thoát được...
Sáng sớm, tiếng sóng biển rì rào.
Cô tỉnh dậy trong vòng tay anh , trong mắt hiện lên chút ngượng ngùng không dám tin tưởng vào những việc điên cuồng trên bãi biển đêm qua, không ngờ anh lại to gan đến như thế...
Những ngọn nến hình trái tim đựng trong ly pha lê đều đã tắt.
Gió biển thổi qua, mang theo vị mằn mặn từ nước biển, lạnh thấu tim gan.
Cố Hạnh Nguyên cẩn thận nhìn xung quanh, vô cùng yên lặng, giống như ở nơi này, trừ họ ra thì không còn bất kỳ người nào nữa.
Cô cũng không biết rằng, thật ra nơi này là bãi biển tư nhân của Bắc Minh Thiện.
Nếu như không được cho phép, không có ai có thể tùy ý ra vào nơi này.
Cho nên anh mới có thể không hề sợ hãi mà triền miên cùng cô ở bãi biển...
“Dậy rồi?” Giọng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cô.
Cô ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của anh.
“Tôi phải đi rồi.” Sau đó cô nhanh chóng ngồi dậy, xấu hổ mặc quần áo vào.
Anh bật cười: “Không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi, bây giờ mới bắt đầu ngượng ngùng, có phải hơi trễ rồi không?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôi lười nói anh!”
Cô đứng dậy, vỗ rớt cát trên quần áo, lấy di động ra nhìn giờ, may mà còn sớm, vẫn đuổi kịp chuyến bay.
Anh lười biếng ngồi dậy, chăn trượt xuống, lộ ra cơ bụng và nhân ngư tuyến gợi cảm.
“Tôi bảo Hình Uy đưa cô về.”
“Ừ.” Cô gật đầu, trong lòng đột nhiên có hơi nặng nề.
Cô sải bước đi, giống như là không để bản thân có cơ hội quay đầu lại, cô bước rất nhanh.
Ở đằng sau, anh vẫn không chút quan tâm mỉm cười, giọng nói dịu dàng...
“Hạnh Nguyên, cảm ơn quà sinh nhật của em.”
Cơ thể cô khựng lại.
Anh lại tiếp tục cười nói, làm ra vẻ bí mật: “Tối nay tôi sẽ lại dẫn cô đến một nơi, để báo đáp, tôi cũng sẽ tặng cho cô một món quà.”
“Ừ, tôi đi đây, Bắc Minh Thiện, tạm biệt...”
Cô lạnh nhạt đáp lại, cũng không hề quay đầu.
Cô biết rõ, sợ là cô không thể nhìn thấy món quà của anh rồi.
Cô tiếp tục cất bước, nhưng mà mỗi một bước, lại cảm thấy bước chân càng ngày càng khó khăn.
Nhưng mà nhớ đến gương mặt của Trình Trình và Dương Dương, cô lại nói với bản thân, không thể quay đầu lại...
Cô thật sự đi rồi, Bắc Minh Thiện, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Anh nhìn bóng dáng vội vã bước vào xe của cô, cơ thể cao lớn lại nằm dài xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm yên tĩnh, hưởng thụ thiên nhiên rộng lớn và yên bình, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường của cô.
Nhà lớn của nhà họ Bắc Minh.
Sáng sớm, Trình Trình đã thu dọn xong hành lý, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Thứ nhất, bà nội sợ cậu ở nước ngoài cô đơn cho nên đã sai người chuyển Bối Lạp sang bên đó cùng cậu.
Thứ hai, nghĩ đến việc sắp được đoàn tụ cùng mẹ và Dương Dương, Trình Trình từ trước đến giờ vẫn luôn tự kiềm chế luôn giữ mặt lạnh, khóe miệng cũng thiếu chút nữa cười cong lên.
Nhà họ Bắc Minh từ trên xuống dưới đều tập họp đầy đủ.
Bởi vì hôm nay không phải chỉ là ngày cháu nội Trình Trình của ông cụ Bắc Minh đi nước ngoài mà còn là ngày cháu trưởng nhà họ Bắc Minh, Bắc Minh Diệp Long đám cưới nữa!
“Cái gì, vẫn chưa gọi được cho thằng hai? Hình Uy đâu? Không phải Hình Uy luôn theo cạnh nó sao?” Ông cụ Bắc Minh nghe người giúp việc nói vẫn không tìm được Bắc Minh Thiện thì lập tức giận dữ.
“Ông cụ, Hình Uy cũng tắt máy rồi.” Người giúp việc nói.
“Khốn nạn! Đúng là chủ nào tớ nấy mà!” Ông cụ Bắc Minh vểnh râu trừng mắt, tức giận đến mức cầm gậy đập vài phát lên trên nền đất.
Bắc Minh Đông đứng bên cạnh, vẻ mặt còn đang trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh ngủ, liếc mắt nhìn ba của mình, lạnh nhạt nói: “Đúng đó, có thằng cha thế nào thì sẽ có đứa con thế đấy!”
“Cái thằng quỷ này, ngày nào không chọc ba mày tức chết thì mày không cam lòng đúng không?”
“Được rồi!” Giang Tuệ Tâm nhíu mày, vội vàng khuyên nhủ: “Hai người các người, bớt nói lại đi.”
“Hừ!” Ông cụ Bắc Minh trừng mắt, la hét đám người giúp việc: “Còn không biết cho người đi tìm đi! Cho dù có tìm khắp cái thành phố này thì cũng phải tìm cho ra thằng nhóc kia! Đưa con mình ra nước ngoài thì thôi đi, ngay cả lúc đưa tiễn cũng dám không chịu đến!”
“Đúng đó...
Thằng Thiện này rốt cuộc là sao thế, thật sự không đến tiễn Trình Trình sao?” Giang Tuệ Tâm sốt ruột nhìn đồng hồ, lại luyến tiếc nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Trình Trình: “Trình Trình sắp phải đến sân bay rồi...”
“Bà nội đừng lo, chắc là ba ba muốn con tự đi một mình, con biết ba ba chỉ là muốn con trở nên dũng cảm hơn thôi.” Trình Trình ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói, đôi mắt ngây thơ tuy rằng có chút mất mát, nhưng mà cũng lén thở phào nhẹ nhõm, ba ba không tới tiễn thì có lẽ sẽ tốt hơn.
“Trình Trình thật là ngoan...” Giang Tuệ Tâm có hơi nghẹn ngào, yêu thương vuốt ve đầu cầu: “Đến Úc phải nhớ thường xuyên gọi điện thoại về cho bà nội đó biết không, bà nội sẽ nhớ Trình Trình...”
Lúc này, người giúp việc ở bên ngoài hô...
“Ông chủ bà chủ, Hình Uy về rồi.”
Cùng với tiếng hô này, cơ thể cao lớn của Hình Uy cuối cùng cũng xuất hiện ở nhà lớn của nhà họ Bắc Minh.
Mặt của anh không có chút biểu tình nào đi đến trước mặt ông cụ Bắc Minh, hơi khom lưng: “Ông chủ, xin lỗi tôi đến trễ, tôi lập tức đưa cậu chủ Trình Trình đến sân bay.”
“Thằng hai đâu?” Ông cụ Bắc Minh nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một mình Hình Uy bước vào.
“Cậu chủ nói ra nước ngoài không phải chuyện gì lớn, cậu chủ nhỏ Trình Trình là đàn ông con trai, phải biết tự lập cố gắng, cho nên cậu chủ sẽ không đến tiễn cậu chủ nhỏ.
Ông chủ và bà chủ đừng lo lắng, tất cả những chuyện ở nước ngoài của cậu chủ nhỏ, cậu chủ đã sắp xếp xong hết rồi.” Hình Uy trả lời: “Còn nữa, hôm nay là ngày kết hôn của cậu Diệp Long, cậu chủ nói sẽ không tham dự, nhưng sẽ cho người đưa quà tặng đến.”
“Cái gì!” Ông cụ Bắc Minh giận sôi máu: “Ngày quan trọng như hôm nay mà thằng hai dám chơi trò mất tích hả?”
“Ông chủ xin bớt giận, hôm nay cậu chủ có việc quan trọng cần làm, cho nên không thể đi được.”
“Có chuyện gì còn quan trọng hơn việc con trai ra nước ngoài nữa hả? Huống chi chuyện Diệp Long kết hôn không phải cũng là do thằng hai ép mà ra sao?” Cây gậy của ông cụ Bắc Minh sắp gõ thủng sàn nhà luôn rồi.
“Chính, đừng giận nữa.” Giang Tuệ Tâm xoa ngực cho ông cụ, nói: “Có lẽ là Thiện sợ Trình Trình thấy nó rồi sẽ không nỡ đi cho nên mới không đến.
Nếu đã vậy thì chúng ta đừng chờ thằng Thiện nữa, mọi người lên đường đi.”
Vì vậy, Trình Trình cùng mọi người, xuất phát.
Bên này, Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương cũng đang dọn dẹp hành lý.
“Thật sự không cần tôi đưa ra sân bay sao?” Vân Chi Lâm mặt mày u oán nhìn Cố Hạnh Nguyên.
“Không cần!” Cô vẫn từ chối không chút do dự.
Dương Dương mỉm cười vỗ đùi Vân Chi Lâm: “Ba Chi Lâm, tuy là ba từ anh em thăng chức lên hàng cha chú làm con có hơi không quen, nhưng mà cứ yên tâm đi, mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, ba đừng có lo...”
“Ai lo cho con? Ba là lo không ai chăm sóc cho mẹ con!” Vân Chi Lâm liếc mắt nhìn Dương Dương: “Con cũng không phải không biết mẹ con ngơ ngác đến cỡ nào, làm việc lại không biết nặng nhẹ, còn quá to gan, có khi đùa chết mình lúc nào cũng chẳng hay...”
“Nè! Vân Chi Lâm! Anh ăn nói kiểu gì thế hả?” Cố Hạnh Nguyên không vui trợn trắng mắt: “Để anh làm ba của Dương Dương trên danh nghĩa đã là giới hạn của tôi rồi, anh đừng có được voi đòi tiên!”
.