“A~ làm gì đó!” Lạc Kiều phồng má xoa trán: “Nếu mà gả cho Trình Trình thì tớ còn phải kêu cái tên lòng lang dạ sói Bắc Minh Thiện kia là ba chồng nữa! Tớ không thèm đâu!”
Vừa nhắc đến Bắc Minh Thiện, mắt Cố Hạnh Nguyên cũng tối xuống.
Một lúc lâu sau vẫn chưa nói tiếng nào.
Lúc này Lạc Kiều mới nhận ra bản thân không nói cái hay lại đi nói cái dở, u oán nhìn Cố Hạnh Nguyên, quyết định lỡ rồi thì nói cho đã luôn: “Thật không biết cậu nghĩ như thế nào.
Cậu vừa đến Úc được mấy ngày, cái tên Bắc Minh Thiện kia đã chụp hình cùng con hồ ly tinh Tô Ánh Uyển kia rồi đăng lên báo của Úc luôn rồi kìa! Suốt một tháng này, lâu lâu lại nhìn thấy anh ta ôm mấy cô gái khác nhau phong tao bước lên hot search...
Lần này thì hay rồi, bây giờ không hiểu sao anh ta đã trở thành người nổi tiếng ở Úc luôn!...
Haizzz, tôi thật sự rất tò mò, không lẽ báo chí nước Úc bị anh ta thu mua sạch rồi hay sao? Nếu không vì sao mà anh ta cứ chạy lên chạy xuống trong giới giải trí của nước Úc mãi thế? Khoe khoang quyến rũ cũng không phải khoe khoang theo kiểu của anh ta đâu!”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên hơi tái nhợt.
Thật ra, lúc vừa mới đến Úc, cô đã nhìn thấy báo đăng tin anh và Tô Ánh Uyển yêu nhau trở lại, công trình Ánh cũng đã trở thành cách để anh bày tỏ tình cảm với Tô Ánh Uyển.
Hành động này của Bắc Minh Thiện, chắc chắn đã làm chấn động giới kiến trúc trên toàn thế giới.
“Anh ta muốn làm gì là chuyện của anh ta, tớ không quản được...” Cố Hạnh Nguyên lạnh nhạt nói, trong lòng cũng vô cùng khổ sở.
“Cậu quản không được, nhưng mà anh ta thích đó! Tớ thất anh ta cố ý làm vậy!” Lạc Kiều tức giận nói: “Chính là muốn cậu nhìn thấy khó chịu! Muốn cậu khó chịu đến chết!”
Vừa nghe đến chữ khó chịu, cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên...
“Ọe...”
Cô theo bản năng ôm ngực, cau mày, nôn khan, nhưng không nôn được thứ gì cả.
Lạc Kiều hoảng sợ, đột nhiên khẩn trương hỏi: “Cậu không sao chứ? Có phải tớ nói gì sai kích thích cậu rồi không? Đều tại cái miệng hư này! Tớ sai rồi! Cậu nhất định phải ta thứ cho tớ đó! Cái thai này của cậu bác sĩ đã nói là không quá ổn định, cậu đừng động thai khó nó, nếu không tôi sẽ bị anh Chi Lâm mắng chết luôn...”
Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Lạc Kiều, nhịn không được bật cười, lắc đầu: “Tớ không có việc gì, Kiều Kiều cậu đừng có lo.”
Nói xong, cô nhịn không được mà đưa tay phủ lên phần bụng còn đang bằng phẳng của mình...
Đúng vậy.
Đúng như những gì Lạc Kiều nói, trong bụng cô lại có em bé.
Cô...
Lại mang thai con của Bắc Minh Thiện lần nữa.
Đây là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn.
Tính lại ngày tháng, chắc là đêm sinh nhật của Bắc Minh Thiện.
Cô còn nhớ rõ hôm đó trước khi đi, Bắc Minh Thiện còn cảm ơn món quà sinh nhật của cô.
Mà bây giờ, sao cô không giống anh chứ? Cô cũng rất cảm ơn món quà của anh.
Cảm ơn anh lại cho cô một đứa bé đang yêu giống hệt như Trình Trình và Dương Dương...
Nếu nói lần mang thai vào năm năm trước đối với Cố Hạnh Nguyên là bất đắc dĩ, thì vào lúc này, cô có thể chắc chắn rằng, cô vui với điều đó.
Cho dù Bắc Minh Thiện không phải thật sự yêu cô, cô cũng rất vui lòng sinh ra đứa con của anh...
Chỉ vì, cô biết rất rõ, cô yêu anh.
Yêu người đàn ông lạnh lùng, yêu người đàn ông có thói ở sạch, yêu người đàn ông hay xoi mói đủ thứ, yêu người đàn ông tuy chẳng yêu cô, nhưng lại sẵn lòng cưng chìu cô...
Nhưng cô lại không có cách nào ở lại cạnh anh, gia tộc của anh sẽ không đồng ý, sợ là sau khi anh biết được sự tồn tại của Dương Dương rồi, chắc là cũng sẽ không đồng ý luôn, đúng không?
Huống chi, lòng kiêu ngạo của cô không cho phép cô trở thành một con chim hoàng yến của anh.
Cho nên, mặc kệ anh lên báo của nước Úc cùng với bao nhiêu người phụ nữ, mặc kệ cuộc sống của anh bây giờ có bừa bãi đến cỡ nào, cô vẫn không hề dao động.
Bời vì cô biết, là chính cô từ bỏ cơ hội trở thành người phụ nữ của anh trước.
Lạc Kiều nhìn gương mặt có chút khổ sở của Cố Hạnh Nguyên, nhìn không được thở dài: “Cậu thật là tốt bụng quá mức đó.
Nếu đổi thành tớ, có một cặp song sinh thì có gì mà sợ chứ? Tớ chắc chắn sẽ đi tranh gia sản nhà anh ta! Tranh đến khi anh ta trắng tay, xem thử xem anh ta còn dám đi ra ngoài trăng hoa không! Huống chi, bây giờ trong bụng cậu không phải còn có một con bài tẩy sao?”
“Kiều Kiều!” Cố Hạnh Nguyên vô lực lắc đầu, cảm thán bật cười: “Tớ thật sự không muốn nhắc đến anh ta nữa.
Huống chi, tớ hoàn toàn không có những suy nghĩ như cậu nói.
Một cái nhà họ Cố lúc trước đã đủ làm tớ mệt mỏi rồi, bây giờ tớ chỉ muốn bình an sinh đứa nhỏ này ra, sau đó sống một cuộc sống bình thường, vậy là đủ rồi.”
Lạc Kiều nhún vai, bật cười: “Tớ tôn trọng sự lựa chọn của cậu! Nhưng mà anh Chi Lâm thật sự rất phiền, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của cậu, sợ cậu mang thai xảy ra sai sót gì, giống như anh ta là ba của đứa bé vậy đó!”
Thấy Lạc Kiều vừa nhắc đến Vân Chi Lâm thì mặt mày lại làm ra vẻ chán ghét vô cùng quá lố, Cố Hạnh Nguyên “phụt” một cái, nhịn không được cười ra tiếng.
“Cậu còn cười nữa!” Lạc Kiều mặt ủ mày ê bĩu môi: “Còn có hai cục cưng nhà cậu nữa kìa, thật sự coi tớ thành bảo mẫu riêng của cậu, ngày nào cũng dặn dò tớ phải chăm sóc cậu cho tốt, không đúng, là chăm sóc cho đứa bé trong bụng cậu! Cho nên cậu nhất định không được xảy ra sơ xuất gì, nếu không cho dù anh Chi Lâm không bay lại đây giết chết tớ, thì hai thằng nhóc con nhà cậu chắc cũng sẽ phanh thây tớ ra mất!”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương đang chơi đùa vui vẻ ngoài bờ biển, ánh mắt dịu dàng: “Đúng đó, hai anh em bọn họ sau khi biết được tớ mang thai rồi thì vô cùng lo lắng, ngày nào cũng phải chúc ngủ ngon với em trai hay em gái rồi mới chịu về ngủ.
Còn nữa, hôm trước còn cầm một quyển gia phả nhà họ Bắc Minh, chạy tới hỏi tớ, phải đặt tên gì cho em bé đây...”
“Ặc, Trình Trình trưởng thành đến vậy rồi sao?” Khóe miệng Lạc Kiều hơi giật giật: “Ngay cả gia phả nhà họ Bắc Minh mà bé cũng lấy được, không hổ danh là con trai của Bắc Minh Thiện mà, vậy còn Dương Dương thì sao?”
Vừa nhắc đến Dương Dương, Cố Hạnh Nguyên lập tức dở khóc dở cười: “Thằng nhóc Dương Dương kia à, bây giờ đã bắt đầu nghĩ đến việc sau khi em trai hoặc là em gái ra đời rồi, phải sai bé làm việc cho nhóc như thế nào.”
Phụt...
Lạc Kiều bật cười: “Má ơi, Dương Dương nhà cậu giống nhà tư bản quá đi! Bé con còn chưa ra đời đã nghĩ đến chuyện bóc lột.
Đúng là dòng giống của Bắc Minh Thiện mà...”
Cố Hạnh Nguyên cười lắc đầu: “Không có cách nào, hai đứa nhỏ này một đứa là áo bông nhỏ tri kỷ, một đứa lại là nhóc con dở hơi.”
“Đúng đó!” Lạc Kiều cười tủm tỉm gật đầu: “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, đứa nhỏ trong bụng cậu dù sao cũng không muốn để nhà Bắc Minh nhận về nuôi, cho nên Trình Trình lấy gia phả đến cũng không có tác dụng gì.”
Cố Hạnh Nguyên thở dài: “Có lẽ là do tớ ích kỷ, trừ Trình Trình tớ không có cách nào ra, Dương Dương và đứa bé chưa ra đời này, tớ muốn bé ở cạnh tới...”
“Cái này đâu phải ích kỷ gì chứ! Là phụ nữ, nếu thật sự có thể bỏ xuống đứa con do mình dứt ruột đẻ ra mới là ích kỷ đó! Chỉ là nếu muốn nuôi mấy đứa bé, cậu chắc chắn sẽ phải khổ hơn rồi!” Lạc Kiều đau lòng thay Cố Hạnh Nguyên.
“Ha ha, có thằng nhóc Dương Dương ở bên cạnh, tớ không khổ nổi...” Trong ánh mắt của Cố Hạnh Nguyên đều ngập tràn bóng dáng nhảy nhót của nhóc con kia.
Lạc Kiều cũng nhìn qua đó, khóe miệng cong lên, vô cùng hâm mộ: “Đúng đó, để lúc nào đó tớ cũng phải tìm một người đàn ông sinh một hai đứa ra chơi cho vui mới được...”
“Vân Chi Lâm cũng không tệ.” Cố Hạnh Nguyên đáp lại theo bản năng.
“Phốc...” Lạc Kiều hộc máu, làm bộ hoàng sợ: “Cậu đừng làm tớ sợ chứ, anh ta chỉ là đàn anh của tớ thôi, đàn anh là dùng để an ủi, thầy mới là dùng để đè ngã đó biết chưa!”
Lạc Kiều buột miệng thốt lên câu nói kinh khủng này.
“...” Cố Hạnh Nguyên cạn lời không biết nên nói gì, trừng mắt nhìn Lạc Kiều, một lúc lâu sau mới lắc đầu, thở dài: “Kiều Kiều, cậu đúng là nữ anh hùng!”
“Ha ha ha! Tớ thích cái này!” Lạc Kiều cười to.
“...”-_-!!
Ngày hôm nay, phố mới lên đèn.
Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương về nhà sớm, chuẩn bị xong một bàn đầy đồ ăn, chờ Trình Trình lén chạy đến đây như mọi khi.
Cuộc sống ở Úc, vô cùng đơn giản, cũng rất ấm áp.
Cố Hạnh Nguyên trừ việc dẫn Dương Dương vào một trường học tư nhân gần đây để đi học ra, dưới sự sắp xếp của Lạc Kiều, cô cũng bắt đầu chuyên tâm học chương trình học của hệ hài kịch.
Năm đó vì mang thai nên bị bắt bỏ học, bây giờ cô lại cầm sách giáo khoa lên một lần nữa, cũng coi như đền bù lại tiếc nuối.
Chiều tà, cô bận rộn trong phòng bếp.
“Mẹ ơi, Dương Dương đói bụng, Dương Dương muốn ăn bánh Black Forest...” Nhóc con ôm bụng, đứng ngay cửa phòng bếp, đôi mắt hệt như radar bắt đầu tìm đồ ăn.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn con trai, cười nói: “Tiểu quỷ ham ăn, buổi tối không được ăn đồ ngọt.
Mẹ có nấu cháo thịt, chờ anh đến rồi sẽ ăn cơm ngay, được không?”
“Ghét thật, vì sao ngày nào cũng phải chờ Bắc Minh Tư Trình đến mới được (ăn cơm chứ?” Dương Dương bực bội lẩm bẩm.
“Bởi vì chúng ta là người một nhà, người một nhà phải đợi tập họp đủ mới có thể ăn cơm cùng nhau.”
“Vậy mẹ không phải là nên đợi ông ba chết bằm kia đến mới có thể cùng nhau ăn cơm sao?” Dương Dương chớp mắt.
Cố Hạnh Nguyên ngẩng ra, buông việc đang làm ra, rửa tay rồi thở dài nói: “Dương Dương, lại đây.”
Nhóc con lập tức chạy đến bên chân mẹ.
Cô nhẹ nhàng bế con trai lên, bởi vì cô đang mang thai nên động tác vô cùng cẩn thận, nghiêm túc hỏi: “Trong lòng của Dương Dương, người một nhà của con cũng bao gồm ông ba chết bằm kia, đúng không?”
Dương Dương gật đầu một cách đương nhiên: “Bắc Minh Tư Trình nói, ba ba, mẹ, con và anh áy, một nhà bốn người mới là người một nhà.”
“Vậy nếu mẹ nói với con, sau này một nhà bốn người chúng ta chỉ có mẹ, con, Trình Trình và em bé chưa ra đơi, không có ông ba chết bằm kia, Dương Dương có đồng ý không?” Cố Hạnh Nguyên thật ra cũng không muốn ngăn cản khát vọng về tình thương của ba của mấy đứa con, chỉ là trong cuộc sống tương lai dài đằng đẵng này, cô nhất định phải cho bọn nhỏ tiếp thu chuyện ba ba sẽ không ở cạnh họ.”
Dương Dương trừng to đôi mắt, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu mẹ đồng ý thì Dương Dương cũng sẽ đồng ý.”
Tim Cố Hạnh Nguyên hơi rung động, dùng sức ôm chặt lấy con trai, trong lòng có hơi cảm động: “Dương Dương ngoan, Dương Dương là con trai ngoan của mẹ...”
Lúc này, có tiếng cạch cạch vang lên.
Tiếng chìa khóa mở cửa, sau đó...
“Hello, mấy bạn nhỏ, Kiều Kiều đã về rồi đây!” Lạc Kiều vừa vào cửa đã la lớn: “Trình Trình, Dương Dương, Hạnh Nguyên, nhìn xem tớ dẫn ai về đây này!”
Cố Hạnh Nguyên ôm con trai ra khỏi phòng bếp, Dương Dương đã hô to...
“Anh đẹp trai!”
Cố Hạnh Nguyên hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu chào: “Diệp Long.”
Diệp Long đi theo sau Lạc Kiều bước vào nhà.
Dương Dương nhanh chóng chui ra khỏi lòng mẹ, tuột xuống dưới, chạy nhanh đến rồi ôm lấy đùi Diệp Long, cười tươi rói: “Anh đẹp trai, Dương Dương nhớ anh lắm...”
Nhìn thấy cái cảnh nịnh bợ của Dương Dương, Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều đều dở khóc dở cười.
Nhớ lại một tháng trước, lúc vừa mới đến Úc, Dương Dương còn chẳng thân thiện gì với Diệp Long, ai ngờ Diệp Long chỉ cần lâu lâu mang theo đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp đến cho Dương Dương, Dương Dương đã lập tức bị “viên đạn bọc đường” của Diệp Long thu phục.
Quả nhiên: “Anh đẹp trai lần này lại mang quà gì đến do Dương Dương vậy?”
Diệp Long mỉm cười sờ đầu Dương Dương, sau đó đưa quà cho nhóc con.
.