Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


"Tôi tin đến bây giờ thẩm phán và các vị bồi thẩm đoàn đã có quyết định trong lòng.

Đương sự của tôi là anh Bắc Minh, một người đàn ông có tiền có quyền thế có danh vọng có địa vị, tuy rằng anh ấy kiên trì theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng anh ấy rất yêu thương con của mình, cũng chỉ có anh ấy mới có thể cho đứa bé một tương lai tốt nhất! Vì vậy tôi mong thẩm phán giao quyền giám hộ cho đương sự của tôi!"

...

Sau khi tạm nghỉ mười phút, thẩm phán quay lại phiên tòa, tuyên bố kết quả ——

"...Bồi thẩm đoàn đã nhất trí quyết định, bây giờ tôi tuyên bố giao quyền giám hộ Cố Dương Dương cho nguyên cáo Bắc Minh Thiện, lập tức có hiệu lực!"

Vân Chi Lâm suy sụp ngồi xuống.

Cố Hạnh Nguyên chảy nước mắt đau đớn, giống như tuyên án tử hình vậy, tuyệt vọng lạnh lẽo...

Trận này sát phạt quyết đoán, cuối cùng cô nhận lấy thất bại thảm hại.

Cho đến giờ khắc này, cô mới biết rõ người đàn ông lạnh lùng máu sắt trên thương trường, lúc tranh đoạt đứa bé vẫn tàn nhẫn như thế...

Cô thua.

Hoàn toàn thua mất Dương Dương...

Hoặc là thua trong cuộc chiến với anh.

Dường như từ lúc bắt đầu cô ở trước mặt anh, cho dù vụ đánh cược bảy ngày hay là giằng co trên tòa án, cô chưa từng chiến thắng...

Bắc Minh Thiện giống như đã sớm đoán được kết quả, kiêu ngạo ưu nhã đứng dậy từ ghế nguyên cáo.

Anh đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng vẫn như có như không trào phúng: "Tuyệt vọng rồi sao? Tôi đã nói rồi, con trai tôi chắc chắn là của tôi! "

Cô đau khổ cười ra tiếng, nước mắt chưa bao giờ lạnh buốt như thế——

"Đúng vậy, anh thắng.

Anh cho tôi biết thế nào là không có đạo đức thật sự! Anh để Cố Anh Thư bôi nhọ tôi, thậm chí anh không lưu tình ra tay tàn nhẫn với nhược điểm của tôi! Bắc Minh Thiện, tôi không thể không thừa nhận anh là một thợ săn thành công, lúc anh đối xử với con mồi, từ trước đến nay không hề nương tay...

"

Anh lạnh lùng, hơi nheo mắt lại: "Vậy chúc mừng cô, rốt cuộc cũng biết thợ săn đối xử với con mồi đã chạy trốn, từng phản bội, khi tôi bắt được một lần nữa thì sẽ tàn nhẫn trừng phạt!"

"Trừng phạt...

"Cô cười ra tiếng tới: "Thì ra anh cướp con của tôi đi, là vì anh muốn trừng phạt tôi...

"

Trừng phạt cô chạy trốn, trừng phạt cô lừa gạt, trừng phạt cô giấu giếm, trừng phạt cô mọi chuyện...

Nước mắt cô rơi xuống.

Anh lại độc ác nói bên tai cô, thậm chí càng ngông cuồng hơn ——

"Hiện tại tôi đều có quyền giám hộ Bắc Minh Tư Trình và Bắc Minh Tư Dương.

Cô đoán xem tiếp theo tôi sẽ làm gì hai anh em bọn nó?"

Ngực cô xiết chặt lại, sợ hãi mở to mắt: "Anh muốn làm gì bọn nhỏ?!"

"Chậc chậc, đừng lộ ra ánh mắt vô tội đó, tôi nhớ trước kia tôi đã hấp dẫn bởi ánh mắt vô tội như nai con của cô...

" Anh cười ngả ngớn, cố ý không trả lời cô.

Lúc này phiên tòa kết thúc.

Vân Chi Lâm nhanh chóng chạy tới nắm lấy cổ áo của Bắc Minh Thiện, giơ nắm đấm về phía anh——

Ầm!

Bắc Minh Thiện nhanh chóng né đi, cú đấm của anh ta đánh vào bàn thẩm phán.

"Bắc Minh Thiện! Anh là kẻ hèn hạ! Là anh! Là anh lén đổi video trong điện thoại tôi đúng không!"

Bắc Minh Thiện lại cong môi, sửa sang lại cà vạt: "Tôi không thèm làm trò hề trẻ con này!"

"Không thèm? Uổng cho anh còn nói ra được! Sao vậy, anh sợ người khác biết được bộ mặt dối trá của mình sao? Anh sợ người khác biết anh vốn không yêu thương con của mình, thậm chí suýt nữa anh còn để đứa bé chìm trong biển lửa! Bắc Minh Thiện, anh đúng là độc ác, vô liêm sỉ...

"

"Câm miệng!" Bắc Minh Thiện lạnh lùng gầm nhẹ, híp mắt nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ sợ video kia của cậu sao? Cậu không giữ kỹ điện thoại của mình, dựa vào cái gì lại đổ lên người tôi?!"

Anh lạnh lùng liếc Cố Hạnh Nguyên một cái——

"Tôi sẽ đưa Trình Trình và Dương Dương ra nước ngoài trong thời gian sớm nhất! Cả đời này cô đừng hòng gặp lại tụi nó!"

Vụ kiện cáo tranh giành nuôi con chấn động khắp thành phố, cuối cùng không hề nghi ngờ Bắc Minh Thiện thắng kiện.

Từ đây cuộc sống của Cố Hạnh Nguyên mù mịt, rối tinh rối mù.

Dường như cô đi đến chỗ nào luôn có paparazzi đi theo, cho dù cô thua kiện nhưng vì cô từng giúp nhà họ Bắc Minh sinh người thừa kế nên tên nổi như cồn.

Bắc Minh Thiện vẫn bảo vệ bọn nhỏ rất tốt, ngay cả cô cũng không thể thăm hỏi.

Dưới tình hình này, một người bất ngờ tìm đến cửa ——

"Cô Cố, tôi là mẹ của Chi Lâm, tôi có thể vào ngồi một lát không?"

Cố Hạnh Nguyên nhìn người phụ nữ mặc đồ thanh nhã đứng ngoài cửa, cô không ngờ dưới tình hình này lại gặp được mẹ của Vân Chi Lâm, người này là vợ của thẩm phán nổi tiếng thành phố A, cô chần chừ vài giây, cuối cùng gật đầu.

Vào phòng khách, người phụ nữ đánh giác căn nhà cô ở, lập tức ngồi xuống sô pha, hiền lành cười nói: "Cô Cố, cô thật xinh đẹp.

"

Cố Hạnh Nguyên pha một ly trà đưa tới trước mặt người phụ nữ, mỉm cười nói: "Bà Vân, mời uống trà."

"Tôi nghĩ cô nhất định cảm thấy tôi đường đột, có lẽ Chi Lâm không nói cho cô biết đúng không?" Người phụ nữ vẫn cười nhạt như cũ.

"Nói với tôi cái gì?"

"Về vụ kiện của cô, ngày đó người đã đổi video trong điện thoại của Chi Lâm, thật ra...

Là tôi." Người phụ nữ cầm ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khí chất ưu nhã.

Cố Hạnh Nguyên run lên, ánh mắt kinh ngạc: "..."

Cô vẫn luôn tưởng Bắc Minh Thiện đã làm, tuy rằng anh không thừa nhận.

"Ôi...

Mấy ngày nay tên nhóc Chi Lâm không chịu để ý đến tôi, nhốt mình ở văn phòng luật sư, ai cũng không chịu gặp." Người phụ nữ cười khổ một tiếng.

"Thua kiện nên Chi Lâm cảm thấy liên lụy đến tôi..." Cố Hạnh Nguyên gật đầu: "Thật ra không liên quan đến anh ta, Bắc Minh Thiện muốn thắng kiện thì có rất nhiều cách.

Nhưng tôi muốn biết vì sao bà Vân lại đổi video trong điện thoại của Chi Lâm?"

Người phụ nữ tinh tế đánh giá Cố Hạnh Nguyên một cái, than nhỏ một hơi: "Cô Cố, tôi có thể gọi cô là Hạnh Nguyên chứ? Cô đã là mẹ của con trai Thiện, nếu cô không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng dì Như Hân."

Trong mắt Cố Hạnh Nguyên đầy kinh ngạc, Dư Như Hân là mẹ của Vân Chi Lâm mới nói ra lý do ——

"Thật ra mẹ của Thiện là chị gái của tôi, bà ấy tên là Dư Như Khiết.

Tôi là dì của Thiện nên không thể trơ mắt nhìn Chi Lâm chống lại nó.

Sau khi mẹ Thiện qua đời thì nó cắt đứt quan hệ với nhà họ Dư.

Nhiều năm qua, đứa bé kia vẫn không chịu tha thứ cho nhà họ Dư, nó còn trách ba của tôi, nếu không phải năm đó ba tôi ép chị gái tôi gả cho Bắc Minh Chính thì cuộc đời sẽ không ngắn ngủi như thế...

"

Dư Như Hân nói đến đây thì hốc mắt ướt.

"..." Cố Hạnh Nguyên khiếp sợ, cô không thể ngờ được Vân Chi Lâm và Bắc Minh Thiện lại là anh em họ!

"Hạnh Nguyên, tuy rằng Chi Lâm trách tôi lén đổi video trong điện thoại nó, thua dưới tay Thiện, nhưng tôi biết tôi không thể để Thiện thua kiện.

Bởi vì từ nhỏ Chi Lâm có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng Thiện lại không có.

Trong lòng đứa nhỏ kia cô đơn hai mươi mấy năm, hiện tại rốt cuộc mới có con trai làm bạn, tôi làm dì nên vui mừng thay cho nó...

"

Dư Như Hân nhẹ nhàng lau nước mắt: "Tôi cũng biết một người mẹ mất con sẽ đau khổ thế nào, cho nên hôm nay tôi đến đây không phải cầu xin cô tha thứ, mà mong cô giúp Thiện, giúp đỡ đứa bé cô đơn kia...

"

Cố Hạnh Nguyên nghe đến đây, không khỏi cười khổ một chút: "Bà Vân, tôi giúp anh ta thì ai giúp tôi chứ? Hiện tại anh ta cực kỳ hận tôi, không cho tôi gặp con trai!"

Dư Như Hân nắm lấy tay Cố Hạnh Nguyên: "Không, Hạnh Nguyên, Thiện là đứa có tính tình lạnh nhạt, có thể làm cho nó hận thì nhất định là người nó để ý! Chỉ cần cô mềm mỏng một chút thì nó không phải là người có tâm địa sắt đá...

"

Cố Hạnh Nguyên nhớ tới Bắc Minh Thiện dứt khoát thế nào thì trong lòng đau như dao cắt, cô lắc đầu, cắt ngang lời Dư Như Hân nói: "Tôi xin lỗi, bà Vân, tôi nghĩ mình không giúp được bà."

Cô đã hận thái độ nhún nhường của mình trước mặt Bắc Minh Thiện, lúc trước cô vì Cố Thị và Vũ Xuân, cô lại đẩy mình hèn mọn đến nông nỗi này, nhưng cô đổi lấy được cái gì?

Thua hết thanh xuân, thua cả trinh tiết, thua luôn danh dự, cuối cùng ——

Thua mất đứa con cô yêu thương nhất.

Cô đã nếm hết đau khổ thấp kém, vậy cô còn có thể mềm mỏng sao?

Văn phòng luật sự Vân Thị.

Cố Hạnh Nguyên cầm theo cơm hộp đi vào văn phòng cuối cùng, rốt cuộc cô cũng tìm thấy Vân Chi Lâm chưa ra cửa mấy ngày nay.

Lúc cô đẩy cửa ra thì mùi hôi chua xông vào mũi.

Cô phản xạ che miệng lại, cố nén kiềm nén cảm giác buồn nôn.

Cô lập tức đi vào ——

"Chi Lâm." Cô khẽ gọi một tiếng.

Vân Chi Lâm nằm sấp trên bàn làm việc, bỗng ngẩng đầu lên, đầu tóc lộn xộn, mặt đầy râu ria, vẻ mặt tiều tụy.

"Hạnh Nguyên..." Vân Chi Lâm yếu ớt lên tiếng, sau đó ngồi thẳng người lên lại bắt đầu mở sách pháp luật trên bàn.

Cố Hạnh Nguyên đặt hộp cơm trước mặt anh ta, hít một hơi: "Ăn cơm xong thì mau rửa mặt chải đầu một chút, mẹ anh rất lo lắng cho anh."

"Mẹ anh...

Đi tìm em?" Vân Chi Lâm cẩn thận hỏi.

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, mở hộp cơm.

"Anh xin lỗi...

"Vân Chi Lâm rũ mắt xuống, nghẹn họng nói một câu.

Cố Hạnh Nguyên chớp mắt: "Anh xin lỗi vì thua vụ kiện này hay là che giấu quan hệ của anh với Bắc Minh Thiện?"

"Cả hai...

"Vân Chi Lâm nhìn cô mang theo đồ ăn nóng hổi, mũi hơi chua xót, tự trách nói: "Hạnh Nguyên, em có trách anh không?"

"Có." Giọng cô rất nhẹ, nói không chút do dự.

Vân Chi Lâm cụp mắt giống như khô héo: "Anh xin lỗi...

Thật ra lúc đầu anh cũng không biết quan hệ của em và Dương Dương với Bắc Minh Thiện là như thế...

Sau đó cho dù anh biết quan hệ của ba người cũng cố ý giúp hai người gạt anh ta, muốn áp chế khí thế của anh ta, vì những năm gần đây anh ta luôn hờ hững không tôn trọng mẹ anh! Mà anh cũng không dám nói với em...

Anh sợ nếu nói quan hệ của mình với anh ta thì em và Dương Dương sẽ coi anh là kẻ thù..."

Vân Chi Lâm hiện lên vẻ mặt khổ sở, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Hạnh Nguyên, em trách anh là chuyện bình thường...

Bình thường anh cà lơ phất phơ không học vấn cũng không nghề nghiệp, cho nên mới hại em thua kiện, anh thề, từ bây giờ trở đi anh sẽ bù lại, anh sẽ cố gắng trở thành một luật sư xuất sắc...

Anh..."

Cố Hạnh Nguyên đưa chiếc đũa đến trước mặt Vân Chi Lâm, dịu dàng nói: "Ăn đi."

Vân Chi Lâm sửng sốt, nhìn chiếc đũa trên tay cô, hốc mắt không hỏi nóng lên.

Anh ta run rẩy cầm lấy đũa, cố gắng ăn cơm...

Sau đó Cố Hạnh Nguyên lấy một túi quần áo đặt lên bàn Vân Chi Lâm: "Lần trước anh cho em mượn đồ đi cắm trại dã ngoại, em đã giặt sạch và ủi rồi."

Con người Vân Chi Lâm co lại, linh cảm bất thường xuất hiện trong lòng: "Hạnh Nguyên, em làm gì vậy...

"

Cô bình tĩnh lắc đầu, môi vẫn nở nụ cười nhạt ——

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui