Bắc Minh Thiện tạm biệt Phỉ Nhi liền lái xe rời khỏi viện điều dưỡng.
Giữa đường, Hình Uy ở thành phố S gọi điện thoại tới.
“Alo, ông chủ.”
“Tiến hành hạng mục thế nào rồi?”
“Tất cả thuận lợi.
Tin rằng không lâu nữa, công trình Ánh sẽ hoàn thành.”
Bắc Minh Thiện nhướn mày: “Ừ, đủ nhanh.”
“Ông chủ thật sự định bán đấu giá công trình này sao? Lúc đầu công trình này luôn là trọng điểm đầu tư của Bắc Minh thị, nhưng bây giờ bán đi như vậy, khó tránh khỏi tiện nghị cho người mua khác.”
“Anh đang chất vấn tôi, hay là đang phủ định tôi?” Hàng mày đen rậm của anh nhướn lên.
“Hình Uy không dám.”
“Vậy thì mau làm xong chuyện bên đó, những chuyện khác không cần hỏi nữa.”
Vội vàng cúp máy, anh khẽ bình tĩnh lại.
Có lẽ trong mắt mọi người, ai cũng cảm thấy hạng mục công trình Ánh này phát triển vì Tô Ánh Uyển, nhưng anh biết, không phải như vậy.
Anh chỉ là một thương nhân, dùng mánh lới có thể đem tới hiệu ứng lớn hơn.
Chỉ là...từ sau khi Cố Hạnh Nguyên rời đi năm đó, anh liền mất đi hứng thú với công trình Ánh, cho dù nó có kiếm được tiền, anh cũng cảm thấy nó giống như một cây gai, không biết đâm vào bộ phận nào trên cơ thể, sờ không thấy lại nhổ không ra.
Toàn thân khó chịu.
Có lẽ, điều anh để ý là mục đích cô tiếp cận anh năm đó, chính là do công trình Ánh mà bắt đầu...
Nhà Bắc Minh, trong phòng tắm rộng lớn, hơi sương dày đặc.
Vì là mùa đông, trong phòng đều mở máy sưởi.
Phòng tắm cũng không ngoại lệ.
Cố Hạnh Nguyên thay áo khoác, chuẩn bị nước cho các con, thử độ ấm, sau đó lần lượt ôm Trình Trình và Dương Dương đặt vào trong bồn.
Tối nay, hai đứa nhỏ lại gặp được mẹ, hưng phấn kích động, tranh nhau nói chuyện.
Hai đứa nhỏ nói chuyện như sấm vang, ra sức báo cáo động tĩnh hai năm nay với mẹ.
Đặc biệt là Dương Dương, thấy nước, liền như Ultraman thấy tiểu quái thú, nhào vào trong nước, vui vẻ vỗ tới vỗ lui, nước bắn tứ tung...
Cố Hạnh Nguyên thở dài lắc đầu, ra vẻ tức giận: “Dương Dương không được nghịch!”
Con trai hai năm không gặp, lại phát hiện hai tên nhóc này như không muốn lớn lên, ngoại trừ cao hơn một chút, những thứ khác đều không có khác biệt gì.
Nhưng mà, hai cậu nhóc cũng thay đổi càng thêm tuấn tú xinh đẹp, tương lai khi chúng lớn lên, không biết muốn mê hoặc bao nhiêu con gái...
Bắc Minh Thiện lái xe về nhà Bắc Minh.
“Cậu hai, cậu về rồi.”
“Ừ.” Anh đạm mạc đáp một tiếng, cầm quà Phỉ Nhi tặng các con, xuống xe.
Đưa chìa khóa xe cho người làm, vừa cởi áo nỉ dày nặng, vừa tùy ý hỏi: “Mấy thằng nhóc thúi ngủ hết rồi?”
“A...Hẳn vẫn chưa...hôm nay là đêm giáng sinh, hai cậu chủ nhỏ hẳn sẽ ngủ muộn một chút...”
Anh gật đầu, mặt không biểu cảm vào phòng.
Người làm đuổi theo, lắp bắp nhỏ giọng nói: “Cậu hai, chuyện đó, cô Cố tới rồi...”
Anh nhướn mày, như có chút ngoài ý muốn.
Người làm lại thêm một câu: “Cô Cố đang ở trên lầu tắm cho hai cậu chủ nhỏ...”
Anh trầm mặt, trực tiếp giao túi trong tay cho người làm, sau đó im lặng lên lầu hai...
Lúc này, trong phòng tắm, tiếng cười trẻ con vang lên khắp nơi.
“Olala, mẹ ướt hết rồi, mau tới tắm cùng Dương Dương đi!”
Cố Hạnh Nguyên vừa tức giận lại buồn cười bắt Dương Dương như con cá chạch: “Nhóc thúi, con còn không nghe lời như vậy, tạt mẹ cả người đều là nước!”
Trình Trình đứng trong bồn tắm, chà cơ thể nhỏ, nhìn em trai và mẹ làm loạn, cười híp mắt.
Chỉ là, Trình Trình nhìn áo mẹ ướt đẫm, bao lấy vóc dáng mảnh khảnh của cô, giống như nhớ tới gì đó: “Bụng nhỏ của mẹ đâu?”
Dương Dương lúc này mới sững sốt phản ứng lại, tò mò chồm tới trước bụng mẹ, nhìn trái ngó phải: “Gì, không thấy bụng của mẹ nữa...aaa, vậy em trai nhỏ hoặc là em gái nhỏ của con đâu?”
Ánh mặt Cố Hạnh Nguyên mềm mại, mỉm cười nhéo khuôn mặt trắng nõn của con trai, giống như nhéo một nhúm bông, đang muốn mở miệng——
Đột nhiệt, cọt kẹt ~.
Cửa phòng tắm không chút dấu hiệu bị người ta đẩy mở.
“Gì, ba già chết tiệt?”
Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, ba mẹ con lập tức biến thành tượng gỗ, trừng mắt bóng dáng cao lớn cạnh cửa.
Cố Hạnh Nguyên chấn động, trong lòng đập thình thịch không ngừng, câu hỏi vừa rồi của con trai, Bắc Minh Thiện có phải nghe thấy rồi không?
“Muốn có em trai nhỏ hay là em gái nhỏ, một mình mẹ các con không ấp ra được!”
Bắc Minh Thiện nhếch môi, vứt ra một câu trào phúng, sau đó——
Cọt kẹt ~ một tiếng, cửa phòng tắm lại đóng lại.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, mặc dù tức giận câu nói vừa rồi của Bắc Minh Thiện, giống như trào phúng cô là gà mẹ đẻ trứng, còn ấp ấp ấp, ấp trứng em gái anh! Nhưng cô vẫn âm thầm thở phào, ít nhất Bắc Minh Thiện không hoài nghi gì.
“Vậy phải ấp thế nào mới có thể ấp ra?” Dương Dương là một đứa bé tò mò, rõ ràng chuyện không thấy bụng mẹ nữa đã hấp dẫn nghi hoặc của cậu.
Trình Trình lại nhíu mày, trong lòng xoay chuyển chín chín tám mốt khúc rẽ, em trai nhỏ hoặc em gái nhỏ trong bụng mẹ là sinh rồi hay là...
“Nếu không ba và mẹ các con làm mẫu một lần?”
Bắc Minh Thiện cong môi, xuyên qua làn hơi nước, đi thẳng tới bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên trừng to mắt, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông không bít đã cởi áo tắm dày nặng từ lúc nào, toàn thân trên dưới chỉ mặc quần lót!
“Được đó! Mẹ mau cùng ba già chết tiệt làm mẫu một chút!” Dương Dương vui vẻ vỗ tay, bắn nước tung tóe.
Khóe môi Bắc Minh Thiện cong lên nụ cười tà ác, tiếp đó liền vươn tay về phía Cố Hạnh Nguyên...
“Bắc Minh Thiện!” Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng tránh đi, tức giận trừng anh, đây là muốn làm càn với cô trước mặt con sao?
“Thế nào?” Bắc Minh Thiện lại nhẹ nhàng áp tới cạnh cô: “Tối qua không phải rất phóng túng sao, cô Cố Hạnh Nguyên!”
Nhớ tới tình cảnh thê thảm sáng nay bị treo ở công viên bên đường làm tượng gỗ, Bắc Minh Thiện liền lửa giận ngút trời.
“Tối qua? Phóng túng? Gì, hai người đang nói gì á?” Dương Dương dựng thẳng lỗ tai, áp lại.
Cố Hạnh Nguyên có chút chột dạ: “Nếu anh Bắc Minh giữ mình trong sạch, vậy đương nhiên cũng sẽ không để người khác có cơ hội tranh thủ!”
“Người khác?” Bắc Minh Thiện tà ác thổi khí lên mặt cô: “Mẹ của con tôi, là người khác sao?”
Lời của anh khiến tâm trạng cô hoảng loạn, đột nhiên đẩy anh ra, ngồi xổm xuống: “Dương Dương Trình Trình tắm xong rồi, mẹ dẫn hai đứa đi ngủ!”
“Dạ được! Cuối cùng có thể ngủ cùng mẹ rồi!”
Dương Dương vừa vỗ tay, lập tức——
Ào ào một tiếng, tiếng nước cực to.
Thân thể nhỏ của Trình Trình run rẩy.
Tiếp đó, hai cậu nhóc cảm thấy có một vật thể to lớn xâm nhập bồn tắm của hai cậu.
“A này, ba già chết tiệt làm gì mà ngồi vào bồn tắm của chúng con?”
“Hừ, ba cũng muốn có người tắm cho ba!” Bắc Minh Thiện ngồi xuống cũng cao hơn hai đứa bé đứng.
“Xấu hổ quá đi, ba bao lớn rồi, còn muốn mẹ tắm cho?” Dương Dương khinh thường.
“Bồn tắm hình như hơi nhỏ...” Trình Trình xoay mặt biểu đạt bất mãn.
“Ai nói ba muốn mẹ tắm? Ba muốn mẹ của con ba tắm cho ba, đây là hai khái niệm!”
Cố Hạnh Nguyên hung hăng trừng mắt Bắc Minh Thiện, làu bàu: “Tôi tắm cho con, anh sáp tới làm gì?”
“Em không cảm thấy, phải bồi thường gì cho tôi sao?”
“Bồi thường?” Cô khó tin nhìn người đàn ông mặt dày vô sỉ này, sau khi giành đi Dương Dương, lại còn không biết xấu hổ muốn cô bồi thường!!
Anh lại lạnh lùng bổ sung: “Ví như, tối qua tôi không có được giải tỏa nào đó, cần bồi thường nhục thể; lại ví như sáng nay, tôi bị người ta phơi như cá mặn khô, cả đời này chưa từng mất mặt như vậy! Cần bồi thường tinh thần; lại ví như, ai đó cao giọng nói trên tivi ba của con mình không được, thậm chí tới hôm nay tôi vẫn bị truyền thông vây chặn, ai nấy đều truy hỏi tôi, rốt cuộc chỗ nào không được, thậm chí còn có càng quá đáng hơn, trực tiếp muốn giới thiệu thuốc tráng dương cho tôi...Cô nói, đây có phải cần tìm lại bồi thường danh dự?”
Cô cắn răng cười lạnh, nhanh chóng lau thân thể cho Dương Dương và Trình Trình: “Anh Bắc Minh thật thích nói đùa, đã muốn bồi thường, thì đến tòa làm đơn, dù sao anh Bắc Minh giỏi nhất cái này, không phải sao?”
Sắc mặt Bắc Minh Thiện trầm xuống, quả nhiên, cô vẫn ghi thù chuyện trên tòa năm đó.
Anh thừa nhận, lúc đầu quá tức giận, cho nên có chút không từ thủ đoạn.
Nhưng hai năm rồi, cho dù tức giận, cũng đã phai nhạt theo thời gian.
Bầu không khí giữa hai người ngưng đọng.
Lúc này, dường như Dương Dương cuối cùng đã phát hiện chỗ bất đồng của một nhà bốn người, mở to đôi mắt tò mò, tràn đầy muốn biết hỏi: “Gì, tại sao mẹ không có tiểu chim?”
Trong cả nhà, ba già đáng chết, Trình Trình và cậu đều có tiểu jj...
Cố Hạnh Nguyên sững sốt, con dần trưởng thành, quả nhiên phiền não cũng ngày càng nhiều.
Bắc Minh Thiện lại bình chân như vại, lạnh lùng nói: “Vì mẹ các con không cẩn thận thân thể bị thủng một lỗ, cho nên cần ba lấp lỗ.”
“Bắc Minh Thiện!”
Phòng tắm truyền tới tiếng gầm gừ không nhịn nổi nữa của Cố Hạnh Nguyên, tên này dạy con vậy sao?!
Mình háo sắc thì cũng thôi đi, lại còn dạy hư con cùng háo sắc!!!
Đêm tối.
Cố Hạnh Nguyên dỗ hai con ngoan ngoãn đi ngủ.
Đêm giáng sinh năm nay, cô cuối cùng mệt mỏi ngủ đi trong nụ cười thỏa mãn.
Điều duy nhất không đủ mĩ mãn là còn thiếu bảo bối nhỏ của cô...
Ngoài cửa sổ, bông tuyết lại bắt đầu lặng lẽ bay.
Trong phòng, tràn ngập bầu không khí ấm áp.
Thân thể thon dài lặng lẽ đứng cuối giường, yên lặng nhìn ba mẹ con ngủ say trên giường.
Mặt anh lúc này là sự bình tĩnh và ôn hòa trước giờ chưa từng có.
Hình ảnh hai con trai rúc vào lòng mẹ, hai năm rồi anh đã tưởng tượng trong đầu vô số lần, nhưng lúc thật sự xuất hiện trước mắt anh, trong lòng anh dâng lên xúc động kỳ diệu...
Chỉ là, cô ra sức đối chọi vẫn học giận anh!
Anh rũ mắt, nhìn quyển “Những năm tháng không được của ba bọn trẻ” trong tay, trong buổi lễ ký tên của cô, anh vẫn lén lút mò tới, tiện đó chạy đi mua một quyển, chỉ là không tìm cô ký tên mà thôi.
Anh xoay người, đi tới ban công, nhiệt độ có chút hạ thấp.
Anh châm điếu xì gà, mở đèn pin điện thoại.
Lật ra——
Trang ‘Tự’ đầu tiên trong sách, cô viết thế này.
“Tôi nhớ năm tôi mười tám tuổi mang thai, ba của con tôi lúc đó không biết chuyện.
Anh lúc đó có lẽ đang công tác ở thành phố nào đó trên thế giới, hoặc có lẽ đang qua đêm trên giường người phụ nữ nào đó.
Nhưng tôi không để ý, giống suy nghĩ của đa số những người phụ nữ độc lập, tôi cho rẳng đàn ông chỉ là cung cấp cho phụ nữ một con tinh trùng.
Cho nên, bảo bối của tôi hình thành trong bụng tôi, đây thật sự là một lộ trình kỳ diệu...
Kính cẩn tặng quyển sách này cho ——
Các bà mẹ đơn thân cho rằng không có ba của đứa bé thì không được và các bà mẹ mà ba của đứa bé thật sự không được.”
Đọc tới đây, ngón tay anh khẽ run rẩy.
.