Công lực của cô Cố như vậy ...
Hình Uy ngăn cũng không được, không ngăn cũng không được.
Thì ra cô Cố ở trong tối ám chỉ chủ nhân anh ta là chó giữ nhà sao?
"Ừ..." Bắc Minh Thiện hình như bị cái gì đạp trúng, hừ hai tiếng.
Cố Hạnh Nguyên lúc này dường như nhớ tới cái gì đó, vội vàng chạy vào trong phòng.
Hình Uy đứng trơ ra nhìn cô như một cơn gió, lại cầm điện thoại chạy ra.
Chỉ thấy cô mở camera điện thoại, đạp vào hai chân Bắc Minh Thiện: "Này, mở mắt ra nhìn vào đây!"
"Hừ..." Bắc Minh Thiện lúc này như bị cái gì đó đạp tỉnh, cảm giác đau nhức nhanh chóng truyền đến dây thần kinh, vào trong tri giác ủa anh, vừa mở mắt ra: “Đáng chết, đau quá..."
Lập tức, tách tách.
Một ánh sáng chớp lên.
Anh không phản ứng kịp, Hình Uy bên cạnh cũng sững sờ.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên cầm điện thoại chụp mấy tấm hình Bắc Minh Thiện.
Sau đó bấm vào số điện thoại của Annie, chuyển qua...
Thầm nghĩ: ảnh chụp mới nhất của “thần toilet”, như vậy cô nhóc này sẽ nhanh chóng đi xong đi?
Nghĩ đến gương mặt đáng yêu non nớt của cô nhóc, khóe môi của cô không khỏi bay lên, cười híp mắt - -
chỉ thấy Hình Uy kinh ngạc nhìn cô.
Sau đó chẳng biết Bắc Minh Thiện đứng lên từ lúc nào, đôi mắt đen âm trầm như sói nhìn chằm chằm vào cô!
"Ách..." Nụ cười của cô cứng đờ!
"Cô vừa làm cái gì với tôi?" Bắc Minh Thiện hơi híp híp mắt lại, cái ót đau nhức giật giật: “Tại sao tôi lại nằm ở trong này?"
Rõ ràng, cậu hai này không hề nhớ rõ đoạn ký ức mơ hồ sau khi uống rượu say tối hôm qua.
"Làm sao tôi biết được?" Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, nghiêm túc liếc Bắc Minh Thiện.
Sau khi phát hiện thằng nhãi này không nhớ gì cả.
Cô cắn răng, được lắm Bắc Minh Thiện! Say thì có thể làm loạn sao?
Sau đó, Bắc Minh Thiện hít một hơi lạnh, chuyển tầm mắt sang Hình Uy nói: “Nhìn xem gáy của tôi bị làm sao vậy? Vô cùng đau đớn..."
"Vâng, chủ nhân..." Hình Uy xoay người, nhìn một lúc, lông mày nhíu càng chặt: “...chủ nhân, gáy của ngài…hình như…bị sưng như là một cái bọc vây..."
"Hít..." Bắc Minh Thiện nhíu mày, lần nữa liếc Cố Hạnh Nguyên, gần như không thèm suy nghĩ mà thốt lên: “Cô làm, có phải không!"
"Anh nói tôi làm thì là tôi làm sao?" Cô liếc mắt, năng lực trợn mắt nói bừa càng lúc càng cao rồi: “Bắc Minh Thiện, xin anh làm rõ ràng, là tự anh nổi điên chạy đến nhà tôi, không hiểu sao nằm trên mặt đất như xác chết, sau gáy anh sưng một bọc lớn, không chừng là tự anh nổi điên tự đụng vào đâu đó gây nên! Không chút quan hệ với tôi OK?!"
Chịu đau, ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn qua cả người nhếch nhác, anh nhớ rõ anh uống rượu xong, Hình Uy đưa anh đến dưới tầng, anh tự mình lên lầu, sau khi đi qua cửa phòng người phụ nữ này, anh do dự nửa ngày, không hiểu sao tay mình tiện lại đi gõ cửa phòng của cô…
Sau đó...anh đột nhiên không nghĩ ra...
Nhưng không ngờ, sau khi Hình Uy tại yên lặng nghiên cứu khối sưng của anh, nói: "Chủ nhân, khối sưng này...
Có chút giống...
giống..."
Hình Uy suy nghĩ mấy lần.
"Đáng chết, như cái gì? Nói mau!" Bắc Minh Thiện có chút tức giận.
"Cái xỏ giầy..." Hình Uy cuối cùng kết luận cái này.
Cơ thể Cố Hạnh Nguyên run lên.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện lập tức rét lạnh, theo bản năng liếc Cố Hạnh Nguyên!
Sau đó, ba chân bốn cẳng, trực tiếp chạy vào trong phòng của cô...
"Này! Bắc Minh Thiện, anh không thể đi vào..."
Không kịp ngăn bước chân của anh lại, còn có, không kịp thu thập hung khí nằm lặng lặng bên tủ giày - -
Một cây xỏ giầy từ gỗ cao cấp!
Bắc Minh Thiện nhanh chóng cầm cây xỏ giầy lên, xoay người, vẻ mặt u ám!
"Cố, Hạnh, Nguyên!" Hàm răng ken két: “Cô còn dám nói không phải cô làm?!"
Cây xỏ giầy! Người phụ nữ này còn dám dùng cây xỏ giầy đánh anh?
Thiện Gia cao quý, Thiện Gia uy vũ, Thiện Gia có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiệm trọng và trọng điểm là: Người phụ này thế mà lại dùng cây, xỏ, giầy!!!
Phảng phất như có gió lạnh thổi qua!
Cô hít sâu một hơi, sau đó thẳng lưng: "Là tôi làm thì sao? Ai bảo anh tối hôm qua không có việc gì lại xông loạn vào nhà của tôi? Bắc Minh Thiện, phiền anh trước khi uống rượu, dặn dò tài xe của mình trước, không được chạy loạn đến nhà người khác! Nhất là cột chắc hai tay của mình, không nên tùy tiện gõ cửa nhà người ta!"
Cô nói xong, đùng đùng nổi giận giật cây xỏ giầy trong tay anh: “Còn có, không nên tùy tiện động vào đồ của người ta!"
Anh nhịn đau, tức giận cắn răng: "Ai nói tôi chạy loạn vào nhà người khác chứ? Tôi về nhà mình cũng không được à?!"
Nói xong, anh đi đến trước cửa phòng đối diện, tìm mấy lần cũng không tìm ra chìa khóa, gầm một tiếng: “Hình Uy!"
Hình Uy vội vàng tìm chìa khóa trong túi ra, cung kính, cẩn thận đưa đến trước mặt Bắc Minh Thiện: “Chủ nhân...
Thực xin lỗi, sáng sớm tôi mới phát hiện chìa khóa của ngài rơi trong xe..."
"Cậu - -" Anh hung hăng liếc Hình Uy: “Sao cậu không để ngày mai rồi đưa đến?"
Thế mà cho anh ăn một bữa canh đứng ngoài cả đêm!
Nhưng sự thật là, Thiện Gia say rượu ở ngoài cửa cả đêm.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của Cố Hạnh Nguyên …
Bắc Minh Thiện dùng chìa khóa mở ra cửa phòng đối diện.
Ngay khoảnh khắc cửa mở ra, nhìn vào trang hoàng tinh xảo bên trong, lúc này Cố Hạnh Nguyên mới chợt hiểu ra!
Cái người chủ nhà trang trí nội thất mấy ngày, ồn ào mấy ngày kia, thế mà lại là cái Bắc Minh Ngốc này!
Trách không được, mấy cái đồ nội thất quý chết người này, là anh ta mua cũng không khó hiểu.
"Nhìn rõ chưa? Ông đây là, tự về nhà mình!" Bắc Minh Thiện cắn răng, cố ý huơ huơ cái chìa khóa trước mặt cô.
Cố Hạnh Nguyên tỉnh người lại, nuốt nuốt xuống, hai mắt mở to như chuông đồng: “Bắc Minh Thiện, anh thôi đi! Thế mà ở đối diện nhà tôi, anh có ý gì?"
"Có ý gì?" Anh mím môi, tà lãnh liếc nhìn cô một cái: “Cô động một chút là đến tòa làm loạn tôi, tôi vì cái mịa gì không thể ở đối diện cô?"
"Tôi làm loạn thì sao? Nếu anh dám đối không tốt với Trình Trình và Dung Dung, tôi sẽ càng làm loạn càng hăng!"
Cô cũng chỉ là hù dọa anh một chút thôi, cũng không có ý đến tòa làm loạn nữa.
Nhưng anh không nghe ai nói, trông mong anh chủ động đối tốt với bọn nhỏ, là chuyện không có khả năng.
Chỉ có tòa án ban lệnh ra, anh ta mới coi trọng một chút.
"Tôi ở đối diện cô thì làm sao? Tôi sẽ cho cô mở to mắt mà nhìn, tôi đối với con trai không, tốt, đến, mức nào!"
Anh cố ý hừ hừ hai tiếng, híp mắt lại, cô cho rằng cô muốn sao được đấy sao?
"Bắc Minh Thiện!" Vừa nhắc đến con trai, cô tức giận giống như một con châu chấu nhỏ, sẵn sàng nhảy sang cắn anh một cái.
"Sao thế? Đau lòng? Vậy cô dọn nhà đi, mang gánh nặng đi, dù sao cô lợi hại nhất cũng là vỗ mông chạy trốn.
!"
Hình Uy nhìn vẻ mặt cao ngạo của chủ nhân, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay.
Chủ nhân rõ ràng hy vọng cô Cố ở lại thành phố A, nhưng lại cứ mạnh miệng.
Cô Cố đừng để chủ nhân kích động mới tốt...
Nhưng không ngờ - -
"Bắc Minh Thiện! Anh đừng cho là tôi không dám! Dọn nhà thì dọn nhà, có gì đặc biệt sao! Không thể trêu thì tôi còn trốn không thoát sao!"
Nói xong, cô xoay người dáng vẻ muốn đi vào trong nhà.
Giọng nói lành lạnh quỷ mi của anh truyền đến: "Đã quên nói với cô, tôi đã mua lại cả tòa nhà này rồi.
Nói cách khác, bây giờ chủ nhà của cô là tôi! Nếu như cô muốn sớm kết thúc hợp đồng, vậy thì đưa tiền bồi thường ra trước đi."
Cô mở to mắt, tuyệt đối không ngờ người này mua lại cả tòa nhà này rồi!
Chuyện khi nào vậy?
"Bắc Minh Thiện, anh thật gian sảo!" Cô chỉ vào anh, ngón tay tức giận đến phát run: “Tiền tôi cực cực khổ khổ kiếm được vì sao phải giao cho tên gian thương như anh? Anh đừng mơ đến tiền bồi thường của tôi, một phân tôi cũng không đưa!"
"Cái thứ mà cô cho là cực cực khổ khổ kiếm tiền, đơn giản chính là viết một quyển sách công khai chống đối thôi, nếu như không phải cha của bọn trẻ là tôi, cô cho rằng sách của cô có thể bán được cho ai?" Từ trước đến nay vẫn luôn rất tự kỷ với chính mình.
Cô không phủ nhận, sở dĩ dễ bán, một bộ phận độc giác là hướng về cái tên Bắc Minh Thiện.
Thật là giận, Cố Hạnh Nguyên cô vì sao cái gì cũng phải dựa vào người đàn ông này?
Người đàn ông này ngoại trừ gia thế tốt, vẻ ngoài đẹp, năng lực ổn, còn có cái gì?
Miệng độc, tính tình thối, thích sạch sẽ , tâm địa lạnh lùng, thủ đoạn hung ác...
"Anh quản tôi! Tôi cũng không tin, rời khỏi ba chữ Bắc Minh Thiện, tôi sẽ không kiếm được tiền!" Cô cắn răng: “Anh chờ đó! Bộ sách tiếp theo của tôi nhất định chọc mù mắt chó của anh!"
Mà những lời này, sau này quả thực cũng chọc mù mắt chó của cậu hai Bắc Minh...
"Xùy!" Bắc Minh Thiện cười nhạo một tiếng, biểu tình ‘bổn gia xem thường cô’: “Ngoại trừ trốn ở trong nhà viết sách, cô còn làm được gì? Chẳng lẽ cô cho rằng câu được cái mỏ vàng Mạc Cẩm Thành kia, có thể một bước lên trời sao?"
"Đừng nói cái gì mà tôi câu người khó nghe như vậy! Huống hồ tôi cũng không muốn dựa vào ba Mạc, ba Mạc là người tốt!"
"Người tốt?" Anh không thể tưởng tượng nổi nhếch mày lên, ánh mắt có lửa: “ĐM sao cái tên du cô xã hội đen kia cũng được xưng tụng là người tốt!"
Cố Hạnh Nguyên biết thân phận của ba Mạc nhạy cảm, trong xã hội này, không dễ được tiếp nhận..
Cô hít một hơi lạnh, nắm chặt tay: "Tôi không muốn ầm ỹ với anh! Bắc Minh Thiện, anh ở đối diện tôi không ngăn được! Nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng đến can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi!"
Thế nhưng anh lại lạnh giọng cười, hai tay vòng trước ngực, tư thái vô cùng ngạo mạn: "Vậy tôi trông đứa trẻ thế nào, đây cũng là cuộc sống riêng của tôi, không đến phiên cô can thiệp!"
"Không thể! Đứa bé cũng có phần của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn chúng nó đi theo anh, không hạnh phúc!"
"Thật sao? Rất tốt, cô còn nhớ rõ thân phận của mình, vậy thì mọi người đều cùng nhau không hạnh phúc đi!"
" Anh…" Cô tức đến nghẹn lời
Hình Uy đứng một bên lại đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vội thở dài, hai người chủ nhân và cô Cố, sao như là trời sinh không hợp, hai người cứ đấu võ mồm, chết cũng không cầu xin đối phương tha thứ.
Nhưng mà nếu chủ nhân chịu cầu xin tha thứ, còn là chủ nhân sao?
Nhưng mà, một khi cô Cố cầu xin tha thứ, chủ nhân còn thích cô Cô sao?
A, quả thật là một đôi mâu thuẫn...
"Cái đó…Chủ nhân, cô Cố, mọi người đều ít nói một câu đi, dù sao sau này hai người cũng là hàng xóm rồi, láng giềng quan hệ hài hòa khá là quan trọng...
"
"Câm miệng!" Bắc Minh Thiện lạnh giọng!.
"Câm miệng!" Cố Hạnh Nguyên khinh thường.
"Ách..." Hình Uy xấu hổ.
"Ai thèm làm hàng xóm với tên biến thái chứ? Hừ!"
Cố Hạnh Nguyên xoay người vào phòng, ầm một tiếng, đóng mạnh cửa.
Bắc Minh Thiện trừng cánh cửa đóng chặt này mấy giây, sau đó cũng xoay người: “Hình Uy, nhìn chằm chằm người phụ nữ này cho tôi! Nếu như cô ta còn dám lên tòa, cắt đứt hai chân cô ta! "
Quay lại, anh cũng không quay đầu vào trong căn phòng được trang hoàng như cung điện này.
.