Nhìn gương mặt của cô bé ngồi xe lăn càng lúc càng ảm đạm, cùng với khuôn mặt càng lú càng cứng ngắc của Bắc Minh Thiện, đáy lòng cô kêu lên một tiếng sướng!
Bắc Minh Thiện chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào con mắt của Cố Hạnh Nguyên, dùng giọng điệu khách khí, lạ lẫm lạnh như băng mà cô chưa từng nghe qua nói- -
"Cô gái, nếu như cô không ngại, tôi có thể ra một số tiền nhiều hơn cho cô, chỉ cần cô chịu nhường bộ đồ này!"
Cô gái?
Cố Hạnh Nguyên mở to hai mắt nhìn!
Anh mới là cô gái!
Cả nhà anh đều là cô gái!
ĐM cái thứ ngốc nghếch này giả vờ cũng giống thật!
Vờ không biết cô sao!
Được!
Cô khẽ cắn môi, kéo miệng cười cừo: "Vị tiên sinh này, anh chưa từng nghe qua một câu nói, ngàn vàng khó mua được lòng sao? Thật không khéo, tôi nhìn trúng bộ đồ này rồi, bao nhiêu tiền cũng không nhường!"
Ánh mắt Bắc Minh Thiện chớp chớp, có lẽ là cũng không ngờ Cố Hạnh Nguyên không hợp tác như vậy!
"Thôi, Thiện, vốn cũng là cô gái này đến trước...
Chúng ta cũng đừng tranh cãi được không..." Cô bé ngồi xe lăn kéo lại tay Bắc Minh Thiện, dáng vẻ đau khổ sắp khóc...
Ánh mắt Cố Hạnh Nguyên nhìn lướt qua cô gái kia, mặc dù cô muốn công kích cô bé, đã ngồi xe lăn, còn mặc lễ phục làm gì? Đây không phải là làm hỏng sao? Nhưng cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng không nói nên lời, cô biết quá đả thương người rồi, cô cũng không muốn làm tổn thương một người tàn tật.
Nhìn gương mặt sắp khóc của cô bé, Cố Hạnh Nguyên thiếu chút nữa đã mềm lòng...
Nhưng Bắc Minh Thiện lại nói: "Phỉ Nhi, em đừng sợ, hiếm khi em thích..."
Phỉ Nhi!!!
Đầu ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên, không thể tin liếc nhìn cô bé, cô ấy là Phỉ Nhi?
Ánh trăng sáng sâu trong lòng Bắc Minh Thiện - - Phỉ Nhi?
Quả nhiên...
Tô Ánh Uyển nói không sai, sự dịu dàng Bắc Minh Thiện đối với Phỉ Nhi, cô chưa từng thấy!
Ngực Cố Hạnh Nguyên giống như bị cái gì cắt ra một cái!
Có lẽ cô từng nghĩ qua, Phỉ Nhi kia nhất định là một cô gái xinh đẹp hơn Tô Ánh Uyển...
Nhưng, tuyệt đối không ngờ, nhưng lại…đáng thương như vậy…
Không biết có ai đã từng nghe qua, giữa hai người phụ nữ, một người xinh đẹp, một người không trọn vẹn, chân ái của người đàn ông mềm yếu là người phụ nữ không trọn vẹn kia, người phụ nữ xinh đẹp sẽ thua
Hơn nữa còn hoàn toàn thua!
Bởi vì người phụ nữ không trọn vẹn, nhất định có cái gì đó làm người đàn ông kia không cách nào dứt ra được…Hơn nữa, không ai bằng được!
Nhưng …
Ánh mắt Cố Hạnh Nguyên nhìn lướt qua bộ váy này, nhìn váy trên người giống như nữ thần mặt trăng, cô khẽ cắn môi: “Thực xin lỗi tiên sinh, tôi cũng hiếm khi mới thích một thứ! Bộ váy này tôi không buông tay được, xin anh chết tâm đi!"
Bắc Minh Thiện anh đã có bạch nguyệt quang Phỉ Nhi này bên người rồi.
Mà cô thì sao, ngoại trừ bộ váy như nữ thần mặt trăng này, cô còn thừa cái gì?
Không biết là đánh cược một lần, hay là một tâm tình phức tạp khác, dù sao Cố Hạnh Nguyên cũng định bộ đồ này rồi!
Chết cũng không nhường!
Phỉ Nhi một nụ cười xin lỗi, nắm chặt tay Bắc Minh Thiện: “Thực xin lỗi cô gái...
Chúng tôi làm phiền cô rồi..."
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên có sự không đành lòng, cô vội vàng dời tầm mắt, sợ hãi nhìn gương mặt nhu nhược của Phỉ Nhi...
Như vậy sẽ chỉ làm cô như là một tên đao phủ, ngay cả người tàn tật cũng không chịu thông cảm.
"Thiện, chúng ta đi thôi...
đi thôi..."
Sắc mặt Bắc Minh Thiện có chút âm trầm, dưới cái nắm tay cứng ngắc của Phỉ Nhi, bọn họ rời khỏi tiệm này...
Cố Hạnh Nguyên giống như đánh một trận chiến, lập tức ỉu xìu xuống.
Nhân viên đi tới, hỏi: "Tiểu thư, cô có muốn đi thay, hay là cứ mặc như vậy?"
“A...
Tôi đi thay vậy..." Nàng đột nhiên có chút mất mát, tâm trạng nặng nề.
"Vâng, lát nữa tôi giúp cô gói lại."
Cứ như vậy mua cái váy này rồi sao?
Nghĩ đến cái giá đắt đến chết người này, tim Cố Hạnh Nguyên càng đau đớn...
Nhìn ra bên ngoài, đã sớm không thấy bóng giá của Bắc Minh Thiện và Phỉ Nhi.
Cố Hạnh Nguyên mất mát một chút rồi nâng váy quay về phòng thay đồ.
Vừa đóng cửa phòng thay đồ lại, còn chưa kịp khóa…
Đột nhiên, đoàng một tiếng!
Cửa bị một sức mạnh cường thế đẩy ra!
Cô chỉ cảm thấy cơ thể lảo đảo bị đẩy vào phòng thay đồ, một giây sau, thân hình cao lớn của Bắc Minh Thiện lập tức tiến vào - -
"Anh...
Ừm..."
Đồng tử cô mở to khiếp sợ, vừa mở miệng ra đã bị bàn tay anh bịt lại, giọng nói tắc lại…
Nha!
Người đàn ông này không phải vừa rời đi sao?
Thế mà quay lại! Còn xông vào phòng thay đồ, cái mịa anh ta có ý gì!
"Ưm..." Cố Hạnh Nguyên giằng co.
Trong phòng thử đồ hẹp hòi bất đắc dĩ, bị Bắc Minh Thiện chen chúc một cái, cô gần như không đường thối lui!
Bàn tay to lớn của cô che môi cô lại, tay kia không chút khách khí chiếm lấy bộ ngực hô hấp không thông của cô...
Thấp giọng kề sát bên tay cô: "Có bản lĩnh, cô cứ kêu lớn tiếng lên...
để cho người bên ngoài nghe thử xem, cô kêu thế nào..."
"Ưm..." Cố Hạnh Nguyên tức giận muốn đạp một cước chết tên này!
Ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn anh, lại phát hiện anh còn kẹp cả chân cô lại.
Cô giống như miếng da dê xiên ở bốn phía đóng vào trên vách tường, không cách nào nhúc nhích!
Người từ nhỏ đã bất bình đẳng, đàn ông và phụ nữ, ở mặt sức khỏe, vĩnh viễn có sự chênh lệch bẩm sinh!
Thật sự thích bộ đồ này vậy sao?"
Bắc Minh Thiện quỷ mị hỏi, ánh mắt sâu sa nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên nổi cả da gà!
Sau đó, một tay anh thăm dò vào sau lưng cô, bắt đầu kéo quần áo xuống.
Một cái tay khác buông môi cô ra, tà khí khống chế hai tay không yên phận của cô.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới hổn hển thở, cắn môi, lại ngại ở trong phòng thử đồ, cách âm không ổn, cô chỉ đành cắn răng, nhỏ giọng gầm nhẹ nói…
"Anh làm gì! Tiên sinh! Tôi không biết anh! Mời anh cút ngay!"
Tên nhãi này này vừa mới trước mặt Phỉ Nhi, không phải làm như không biết cô sao?
"Sách..." Anh cười khẽ một tiếng, bất ngờ cúi xuống, hôn lên đôi môi thở phì phò của cô, như chuồn chuồn lướt nước, lại vô cùng tà khí!"Vừa rồi không phải rất có thần sao? Sao lại héo vậy rồi, hả?"
"Héo cái đầu anh!" Cố Hạnh Nguyên xù lông, giãy dụa muốn tập kích anh, cũng đàn chịu trong phòng thử đồ không có gì cả, đừng nói cây xỏ giầy!
Anh đơn giản mở khóa kéo sau lưng cô ra, giọng nói trong veo khen ngợi nói…
"Bộ đồ này, thật là đẹp…Không, nên nói, Nguyên Nhi của tôi, thật đẹp..."
Cô chỉ cảm thấy sau lưng mát lanh! Theo phản xạ ưỡn người - -
"Khốn nạn! Ai là Nguyên Nhi chứ? Anh chết tiệt không đi hôn Phỉ Nhi.
Tình chàng ý thiếp, chạy tới phòng thử áo làm cái gì? Cái tên biến thái này, dừng tay cho tôi!"
Một dự cảm đáng sợ, sởn tóc gáy vọt vào trong đầu cô
Quả nhiên, uỳnh một cái.
Bộ quần áo tôn da, giống như là nữ thần mặt trăng, từ trên người cô, yên lặng trượt xuống
"YAA.A.A....." Cô hét lên một tiếng!
Da thịt trơn bóng lộ ra dưới không khí…
Một cảm giác mát lạnh lập tức bao phủ cả người!
Áo ngực viền tơ lụa, cứ như vậy không hề che đậy lộ ra trước mặt anh…
Cô theo bản năng co người lại..
Khoảnh khắc đó ánh mắt anh sâu xa, một loại nhân tử mãnh liệt bỗng nhiên tụ lại
"Bắc Minh Thiện! Anh...
Ô..."
Cô chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông này bá đạo cướp đoạt đôi môi!
Cảm giác lạnh buốc này, xen vào đó là hơi thở thơm mùi thuốc lá, đôi môi quen thuộc này...
Chỉ một lúc xuyên qua tất cả giác quan của cô!
Bắc Minh Thiện!
Thật đáng! Cô cảm thấy sự đánh chiếm của anh thật đáng sợ...
Cô còn chưa kịp phòng bị...
Giống như hai năm trước, nụ hôn của anh vẫn cuồng nhiệt ngang ngược như thế...
Hai năm rồi, cô lần nữa trốn tránh anh, lén lút sinh ra một cô gái nhỏ, sự tồn tại của cô nhóc hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhưng cô không bỏ được cái ngoài ý muốn này.
Thậm chí trong vô số đêm cô tỉnh lại, nhớ đến dịu dàng từng có của anh, nhớ anh ôm lấy cô, gọi cô một tiếng Nguyên Nhi.
Lại nhớ đến ký ức anh vô cùng cướp đi Dương Dương, khóc lớn lên.
Nụ hôn này, đến quá đột ngột, không kịp trở tay...
Lý trí và đau đớn, từng chút từng chút khôi phục lại trên cơ thể cô.
Cô đột nhiên há mồm cắn!
"Ừ..." Hắn buồn bực rên một tiếng
Nhanh chóng kéo môi của cô ra.
"Bắc Minh Thiện! Anh hơi quá đáng ! "
Anh hít sâu một hơi, nghịch nghịch môi, may mắn không bị cô cắn rách.
Cười nhẹ: "Quá đáng sao? Chúng ta ngay cả con cũng sinh rồi, hôn miệng một chút, cũng quá đang?"
Anh vừa ngả ngớn nói, vừa bế cô lên...
"YAA.A.A....." Hai chân cô bay lên không: “Anh muốn làm gì! Thả tôi xuống..."
Mấy giây sau, cô cảm thấy lễ phục quý giá trên người bị anh bóc ra sạch sẽ...
Chỉ còn lại quần áo lót bám vào trên người, cảm giác mát lạnh...
Sau đó, anh lại đặt cô xuống.
Lúc này, trong tay anh đã cầm bộ lễ phục nữ thần mặt trăng tôn da rồi…
Cô mở to mắt, bừng tỉnh hiểu ra, lúc này mới ý thức được mục đích anh xông vào phòng thử đồ!
"Anh vì tặng bộ đồ này cho Phỉ Nhi, không tiếc lột từ trên người tôi xuống?!!"
Đau lòng chưa bao giờ có xẹt qua, tay cô run lên, sắc mặt lập tức tái nhợt!
Cô chưa bao giờ thấy Bắc Minh Thiện như vậy, vì Phỉ Nhi của anh, vì bạch nguyệt quang của anh, không tiếc xông vào phòng thử đồ nữ, bức cô cổ!
Đơn giản là Phỉ Nhi nói, bộ đồ này rất đẹp...
Vậy cô thì sao? Cô cũng thích mà!
"Bộ đồ này, cô mặc cũng rất đẹp.
Nhưng mà tôi càng thích dáng vẻ cô không mặc gì hơn, như vậy càng hấp dẫn...."
Hắn cười tà, cầm lễ phúc, nhanh chóng rời khỏi phòng thử đồ...
Lúc đến như một cơn gió.
Lúc đi cũng là một cơn gió
Ngay lúc cửa đóng lại, cơ thể Cố Hạnh Nguyên cứng lại.
Cuối cùng cô cũng biết, nguyên nhân anh nói không yêu cô rồi
Thậm chí một khắc trước đó, anh nắm lấy Phỉ Nhi của mình, nắm lấy ánh trăng sáng anh chôn trong lòng mấy chục năm, lạ lẫm đi qua trước mặt cô.
Cũng là anh, chen chúc trong phòng thử đồ, cưỡng chế cởi ra quần áo của cô...
Có thể thấy được, vị trí của Phỉ Nhi ở trong lòng anh, quan trọng đến mức nào
Bắc Minh Thiện có từng vì một người phụ nữ như vậy chưa?
Không có!
Chỉ ngoại trừ Phỉ Nhi!
Người con gái nhu nhược ngồi xe lăn, mặt đầy vết sẹo...
Uỳnh' một tiếng, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy góc nào đó trong đáy lòng sụp đổ.
Lúc này, rốt cuộc cô cũng hiêu, Bắc Minh Thiện không phải là vô tình...
Chỉ là tình nghĩa của anh cho người con gái tên là Phỉ Nhi kia.
Chính là, cô nguyện anh vô tình…
Chỉ một lúc sau, bên ngoài phòng thử đồ vang lên tiếng của Lạc Liều: "Nguyên, Nguyên? Cậu còn có ở đây không?"
Nhân viên trả lời có chút ấp úng: "Có, cô gái kia đi vào đã lâu rồi..."
Bởi vì lúc Bắc Minh Thiện mua bộ quần áo này, đã thông báo với nhân viên, không được nói chuyện này ra ngoài...
Cố Hạnh Nguyên mới bắt đầu từ từ tỉnh lại
Gò má có chút ẩm ướt, cô đưa tay lên sờ, tất cả đều là nước mắt...
Nhếch nhác lau sạch nước mắt, cô cười thầm mình, lại ngớ ngẩn phải không?
.