Năm năm trước, cô đã từng mất đi một đứa
con, cái cảm giác này đau như cắt da cắt thịt
đến hôm nay vẫn còn khắc sâu tận tâm can.
Cô không thể chịu đựng thêm một lần nào
nữa rồi.
“Dương Dương, mẹ đã hỏi qua thầy giáo rồi,
thầy giáo nói ngày mai có thể cầm bảng điểm
về.
Mẹ biết rồi, nếu con làm bài không tốt cũng
không sao, mẹ đều đồng ý với con, nhất định
sẽ không gây ra áp lực cho con, hơn nữa cũng
sẽ không mắng con, có được không nào?”
Cố Hạnh Nguyên ôm lấy con, khóc đến nỗi
ruột gan như đứt ra từng khúc.
Chính bởi vì cô biết, mang đi đứa con của
gia đình nhà người ta sống một cuộc sống
không giàu sang phú quý.
Đứa con này nhất định phải có được sự dạy
dỗ tốt nhất.
Cho nên cô dù có phải liều mạng cũng phải
đem Dương Dương trở lại.
Chính vì Dương Dương ở bên cạnh cô, cô
mới gây ra cho nó nhiều áp lực như vậy.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy khoảnh khắc
những con sóng muốn cuốn trôi tất cả.
Cô mới chợt hiểu ra, tất cả những điều đó
đều không quan trọng, quan trọng là con của
cô được bình an.
“Đồng ý với mẹ, không bao giờ rời khỏi nhà
mà không nói câu nào, có được không?”
Lông mày của Trình Trình nhếch lên, ngẩng
mặt nhìn người phụ nữ khóc đến đáng thương
như vậy.
Cậu cảm nhận được cái ôm ấm áp của cô.
Mẹ biển cả đã nghe thấy tiếng lòng của cậu
nhóc ư?
Cho nên mới ban cho cậu một người mẹ?
Chỉ là, cô tại sao cứ luôn miệng gọi cậu là
Dương Dương vậy ?
“Dương Dương?” Cố Hạnh Nguyên chợt
nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đứa trẻ, không
khóc cũng không ồn ào, bình tĩnh đến mức có
chút gì đó không bình thường.
Tận đáy lòng cô có chút gì đó hoang mang
và hoảng sợ.
Cô chợt kéo đứa trẻ lại, vén quần áo lên,
nhìn bên trái nhìn bên phải.
Cho đến khi xác nhận trên người nó không
có bất kỳ một vết thương nào, lúc này mới thở
dài một cái nhẹ nhõm.
Nhưng, vẫn thấy không ổn lắm...
“Dương Dương, mau nói với mẹ, tối hôm qua
có phải là con đã gặp chuyện gì đáng sợ
không? Đồng phục của con đâu? Cặp sách của
con đâu?”
Cố Hạnh Nguyên trong đầu hiện lên hàng
loạt những tin tức về việc bạo hành trẻ em.
Càng nghĩ càng sợ.
Trình Trình nhìn thấy bộ dạng căng thẳng, lo
lắng của cô, trong lòng đột nhiên có cảm giác
ấm áp lạ thường.
Nhưng mà, đồng phục gì, cặp sách gì?
Cậu không biết trả lời lại thế nào.
Sau đó, bèn nhắm mắt lại...
“Hả, Dương Dương, Dương Dương..."
Cậu ngất xỉu trong long Cố Hạnh Nguyên.
Được rồi, nó không chạy trốn.
Nó chỉ đói quá nên ngất xỉu thôi.
Hóa ra, cái ôm của mẹ là như thế này.
Là như thế này...
Ừm, rất ấm áp.
Trong căn phòng.
Một già, một phụ nữ, một đứa trẻ.
Ba người ngồi xung quanh chiếc bàn ăn
cơm.
Vui vẻ hòa thuận.
Tất nhiên, sự vui vẻ này Cố Hạnh Nguyên
phải mất đi mới có lại được.
Hòa thuận ấm áp chính là nước mắt của Vũ
Xuân mà có được.
Trình Trình về cơ bản, vẫn giữ được tư thế
tao nhã như từ trước đến giờ, ngồi ngay ngắn
trước bàn ăn cơm.
Cái miệng nhỏ nhắn im lặng ăn cơm, gần
như không thể nghe được âm thanh cậu đang
ăn.
“Dương Dương, nào, nếm thử chút thịt cá
hương bà ngoại làm đi, món này con thích ăn
nhất đó.”
Vũ Xuân không ngừng gắp cho Dương
Dương vài món ăn vào bát.
Từ tối hôm qua đến hôm nay, không gặp
Dương Dương mười mấy tiếng đồng hồ, cô
cảm thấy như cách xa cả một thế kỷ vậy.
Trình Trình khẽ gật đầu một cái, trong đáy
mắt lóe lên chút gì đó ngại ngùng rồi nhanh
chóng biến mất.
Kể từ lúc người phụ nữ tên là “mẹ” này bắt
đầu ôm chặt cậu bên bờ biển cho đến lúc cậu
vào nơi gọi là phòng của “Dương Dương; nhìn
bức ảnh của 'Dương Dương?" để ở trong phòng.
Sau đó, một người thông minh như Trình
Trình đã hiểu hết được ngóc ngách của sự việc
này.
Rất rõ ràng, hai người bọn họ đã coi cậu là
đứa trẻ đang cười trong tấm ảnh kia.
Dương Dương?
Đâm lao thì phải theo lao thôi.
Dù sao thì cậu cũng không muốn quay trở lại
nhà Bắc Minh nữa.
Cậu ghét phải gặp lại người cha có khuôn
mặt lạnh lùng như người chết ấy.
Hừm!
Trình Trình khẽ nhíu mày, sâu trong đáy mắt
xẹt qua một nét cười khó thấy.
Cái này cậu được di truyền từ người bố của
mình, Vũ Xuân và Cố Hạnh Nguyên cũng khó
mà có thể nhận ra được.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc trong một
sự hài hòa kỳ lạ.
Cổ Hạnh Nguyên vừa thu dọn bát đĩa, vừa
bất an nhìn thoáng qua đứa con của mình.
“Dương Dương, hôm nay mẹ đã xin phép
thầy giáo rồi, con ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi
cùng bà ngoại nhé, con biết chưa?”
Đứa trẻ này tuyệt đối không nhắc đến nửa
câu đối với chuyện xảy ra tối qua, cô cũng
không muốn ép buộc nó.
Chỉ sợ nó không vui
lại chạy ra khỏi nhà đi mất, cô không thể chịu
được tổn thương thêm nữa.
“Vâng” Trình Trình hờ hững đáp lại.
Tối hôm qua sau khi từ nhà Bắc Minh chạy
đi, cậu đã chạy đi xa thật xa.
Gần như chạy cả tối ngày hôm qua, vừa đói
vừa mệt.
Cố Hạnh Nguyên cứ như vậy nghiễm nhiên
lao vào cuộc sống vừa vô vị vừa nhạt nhẽo của
cậu, cậu cũng cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cũng
không từ chối mà ngược lại rất vui vẻ đón nhận
tất cả.
Cố Hạnh Nguyên thở dài một tiếng, trìu mến
nhìn con, rồi cô buông bát đĩa ở trên tay, đi
đến trước mặt con, ngồi xuống, bàn tay ấm áp,
lướt nhẹ qua gò má của đứa trẻ.
“Con đừng giận mẹ nữa, mẹ đã nói rồi, sau
này sẽ không ép buộc con học tập nữa, bất
luận con làm bài thi như thế nào mẹ đều đảm
bảo sẽ không mắng con nữa.
Cho nên, con
đồng ý với mẹ, cho dù như thế nào cũng
không thể không về nhà, được không?”
Cô không yên tâm nên lại nhắc lại một lần
nữa, chỉ sợ đứa trẻ này vẫn còn canh cánh
trong lòng chuyện thành tích học tập.
Trình Trình cũng nhìn Cố Hạnh Nguyên vẻ
nghiêm túc.
Cảm nhận thấy lòng bàn tay cô lan truyền ra
một cảm giác nhẹ nhàng ấm áp, trái tim nhỏ bé
như đập lệch một nhịp.
“Vâng, con đồng ý với...mẹ.“ Cổ họng như
nghẹn lại, cuối cùng cũng chấp thuận.
Hóa ra gọi một tiếng“mẹ” lại làm cho người
ta dễ nghiện như vậy.
Trình Trình cảm thấy, cảm giác này thật
không tệ.
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới thở dài nhẹ
nhõm, vui cười trở lại.
“Ngoan, đúng là con trai ngoan của mẹ!” Cô
véo nhẹ lên má con mình.
Trái tim thấp thỏm của cô cuối cùng cũng có
thể nhẹ nhàng được rồi.
Vũ Xuân nhìn thấy vậy cũng bật cười.
Tốt quá, đứa bé cuối cùng cũng bình an trở
về nhà rồi.
.