Nhiệm Vụ Sinh Đẻ



Hai năm rồi, thế mà vẫn không học được dứt bỏ tình yêu!

Thế mà vẫn đau lòng không thôi vì người đàn ông kia!

Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Thiện thật sự tai nạn của mày sao?

"Ở đây...

Kiều Kiều tớ ở đây..." Cô hơi khàn khàn nói, đáp lại Lạc Kiều.

Nhanh chóng đem quần áo thay ra, từng cái từng cái mặt lên người mình.

Vội vàng ra khỏi phòng thử đồ.

Lạc Kiều tiến lên: “Di? Nguyên bộ đồ của cậu đâu, sau lại thay ra rồi? Tớ vừa mới nhận điện thoại của công ty, công ty có một công việc muốn đưa cho tớ, tớ không muốn nhận, cho nên mới đến chậm, nhanh lên, nhanh mặt cho mình xem đi, tớ cảm giác bộ đồ này cậu mặc nhất định rất hoàn mỹ..."

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh, không dám lên tiếng.

Cố Hạnh Nguyên mất tự nhiên cười cười, cố gắng làm cho mình không lộ ra sơ hở: “Bộ quần áo đó vừa có người mua rồi, huống hồ tớ thử qua rồi, không hợp, Kiều Kiều chúng ta đi thôi..."

Vừa nói, cô vừa xách những túi vừa mua lúc trước, giục Lạc Kiều nhanh chóng rời đi...

Lúc đi ra, Cố Hạnh Nguyên thậm chí không dám nhìn ánh mắt của nhân viên.

Trước đó son sắt thề phải mua bộ quần áo sang trọng đó, quay đầu lại bị người ta vô thanh vô tức giành trước

Còn dùng cách thức vô cùng nhếch nhác!

Cô sợ mình phạm vào cái kia chê cười, bị người ta vạch trần ra, vô cùng xấu hổ...

Lạc Kiều tùy tiện, không có phát hiện Cố Hạnh Nguyên khác thường.

Vì vậy, lại lần nữa vùi vào trong tâm trạng hưng phấn mua sắm...

Cố Hạnh Nguyên lại mất mát.

Đầu óc thậm chí không tự giác nhớ đến gương mặt của Phỉ Nhi, đến cùng là nguyên nhân gì, vì sao Bắc Minh Thiện lại yêu thương một người con gái như vậy?

Nhưng mà, đáp án này, dù cô nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra.

Xách chiến lợi phẩm đầy ắp, hai người ra cửa chính trung tâm.

Một làn gió lạnh đập vào mặt

"Nguyên, lát nữa cậu muốn đi đâu không? Cần tớ đưa cậu đi không?" Lạc Liều lưu luyến không rời.

"Không, tớ tự mình về nhà thôi."

"Không phải chứ, cậu nhìn xem sắc trời vừa tối, nếu không chúng ta ăn một bữa cơm?" Lạc Kiều kéo Cố Hạnh Nguyên không chịu đi.

Cố Hạnh Nguyên mặc áo bông dày, đeo một cái chụp tai lông xù, cột tóc đuôi ngựa, dáng vẻ tinh khiết tươi mát, hoàn toàn nhìn không ra cô đã là mẹ của ba đứa bé.

Cô vẫn tươi trẻ, đáng yêu, lộng lẫy, lại tản ra một nét ưu sầu man mát

Đây là sau hai năm Vân Chi Lâm lần đầu tiên gặp lại Cố Hạnh Nguyên cảm thán

"Nguyên Nguyên..." Vân Chi Lâm kích động lúc lâu không nói ra lời, hai tay trong gió rét cứng lại

Cố Hạnh Nguyên không ở sẽ gặp lại Vân Chi Lâm ở cửa trung tâm thương mại.

"Vân sư huynh..." Lạc Kiều cũng rất bất ngờ, nhiệt tình chạy đến, nhào vào trong ngực Vân Chi Lâm: “Đáng ghét, rõ ràng là em và Nguyên Nguyên đứng với nhau, anh chỉ nhìn thấy cô ấy!"

Vân Chi Lâm cười ha hả nhéo nhéo gò má Lạc Kiều: "Sư muội Tiểu Kiều vẫn thích ăn dấm chua như vậy!"

Cố Hạnh Nguyên nhìn Vân Chi Lâm, hai năm qua anh trưởng thành không ít.

Cô nhớ anh không mặc tây trang nghiêm túc trưởng thành, nhưng hôm nay, anh ăn mặc như một luật sư lớn, có bài bản.

Cô nhớ hai năm trước, mẹ của Chi Lâm, Dư Như Hân, mới biết được Vân Chi Lâm và Bắc Minh Thiện là anh em họ.

Hôm nay xem ra, hai người họ cũng có chúng giống nhau, đều là người đàn ông xuất sắc

Chỉ có điều, tính nết khác ngàn dăm!

"Ha ha, Chi Lâm, đã lâu không gặp, gần đây ổn không?"

"Ổn..." Vân Chi Lâm theo bản năng gật đầu, đủ loại cảm xúc rối rắm xẹt qua gương mặt anh tuấn của anh, vội vàng lắc đầu: “Không ổn...

"

"Vân sư huynh! Rõ ràng là một luật sư lớn, sao đối mặt với Nguyên, nói chuyện cứ ấp a ấp úng mâu thuẫn trước sau như vậy?" Lạc Kiều đấm bả vai Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm thở dài cười, vuốt vuốt tóc Lạc Kiều, ánh mắt lại nhìn sang Cố Hạnh Nguyên: "Ổi, là vì hai năm qua anh thật sự rất phong phú.

Không ổn…là bởi vì..người nào đó vứt bỏ anh…"

Ánh mắt Cố Hạnh Nguyên tránh né

Ngón tay rung động không khỏi thở dài dưới đáy lòng, Bắc Minh Thiện hư hỏng như vậy Vân Chi Lâm lại tốt như vậy...

Thế nhưng, cô lại vì cái tên xấu xa kia, sinh hai đứa bé, rồi lại sinh đứa thứ ba.

Mà cái người tốt này...

Cô lại lần nữa cô phụ anh.

Điều này làm cô làm sao chịu nổi?

"Aiyo! Thật buồn nôn! Được rồi, biết anh nhớ mãi không quên Nguyên, bây giờ Nguyên đã trở lại, cuộc sống của luật sư Vân có phải lại có động lực không?" Lạc Kiều giễu cợt, vừa ôm cánh tay Cố Hạnh Nguyên, vừa thả lỏng khuỷu tay Vân Chi Lâm, cười tủm tỉm: “Đi, bạn bè cũ gặp mặt, bình thường cũng phải đi high một lúc, uống một bình!"

Theo như truyền thống trong nước, bạn bè gặp mặt, bình thường gặp nhau không phải là quán cơm, hoặc là quán bar, hoặc là tại Karaoke.

Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm, bị Lạc Kiều dắt lấy, ba người đi Karaoke xa hoa nhất thành phố A!

Lại không ngờ được, vừa mới vào Karaoke, đã gặp phải mấy người nghệ sĩ trong cùng công ty với Lạc Kiều.

"Hi, Lạc Kiều, đi chơi với chúng tôi đi? Đông người náo nhiệt!" Những người kia giật giây Lạc Kiều.

Tính Lạc Kiều thích náo nhiệt, cũng không để ý Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên phản đối, kéo tay bọn họ: “Được rồi được rồi!Nói rõ trước, hai người này là bạn của tôi bên ngoài giới, mọi người không được bắt nạt họ..."

"Ha ha, sao có thể? Bọn họ không tùy tiện chụp ảnh riêng tư của chúng tôi là được..."

Trêu chọc với mấy người nghệ sĩ kia, hi hi ha ha, có lẽ, vào căn phòng bao xa hoa nhất.

Lạc Kiều nhanh chóng nhập hội với bọn họ.

Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên lại như người ngoài cuộc, ngồi ở một bên, yên lặng ăn.

"Nguyên Nguyên, hai năm nay, em vẫn ổn chứ?" Vân Chi Lâm hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn cô

Ánh mắt Cố hHanh Nguyên lại rơi vào đám bạn nghệ sĩ của Lạc Kiều.

"Ừ...

Rất tốt..." Câu trả lời của cô có chút qua loa.

Sở dĩ qua loa, là vì cô cảm thấy ngôi sao yêu nghiệt bên cạnh Lạc Kiều, thật rất đẹp.

Vân Chi Lâm Thở dài: "Dương Dương cùng Trình Trình, em đã gặp chưa? theo ta được biết, nhà họ Bắc Minh đối với bọn họ cũng không tệ..."

"Ừ...

đúng là không tệ..." Đáng tiếc không đủ tốt.

Cô nhìn Lạc Kiều lẫn trong đám trai đẹp kia, cười vô cùng xinh đẹp.

"Này..." Vân Chi Lâm nhíu nhíu mày, trở nên có hơi cẩn thận: “Đứa bé sau này của em..."

Lúc này Cố Hạnh Nguyên lúc này mới ngoái đầu nhìn lại, nhìn Vân Chi Lâm: “Ha ha, là một cô nhóc."

Sau đó ánh mắt lại nghiêng nhìn về mấy người trai đẹp kia

"Woah! Thật tốt quá!" Vân Chi Lâm vừa nghe, ánh mắt lập tức tỏa sáng, như thể cô nhóc kia là con của anh vậy: “Hôm nào rảnh nhất định phải đến thăm cô nhóc mới được!"

"Ừ...Sẽ có cơ hội." Cô cười cho qua.

Vân Chi Lâm nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn cô nhìn chằm chằm mấy người trai đẹp kia không chớp mắt, không khỏi thở gì, Nguyên Nguyên có phải là bị Lạc Kiều dạy hư rồi không ?

"Nguyên Nguyên, em có đói bụng không? Vẫn chưa ăn tối đi? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn một chút?"

"A?" Cố Hạnh Nguyên sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu: “Không cần đâu, ăn ở đây cũng rất no."

Vì vậy, nàng lại nhìn thấy Lạc Kiều bị mấy trai đẹp kia chọc cười ha ha.

Thật sự hâm mộ, Lạc Kiều ở trong đủ loại nam sắc, vẫn có thể không tim không phổi cười to như vậy.

Nếu như cô không cố chấp như vậy thì tốt rồi..

Đâu còn đến phiên Bắc Minh Thiện tổn thương cô?

"Nguyên Nguyên, em có vẻ...

Có tâm sự?" Vân Chi Lâm cảm thấy, sau khi Cố Hạnh Nguyên biết rõ anh và Bắc Minh Thiện có quan hệ anh em họ, cô cách xa anh.

"Hử? Ha ha, không có, anh đừng đoán mò." Cô trả lời có chút không yên long, nhìn Lạc Kiều và đám trai đẹp kia chơi đùa.

Vân Chi Lâm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đưa tay, nắm lấy hai tay Cố Hạnh Nguyên.

Cô sững sờ ngơ ngác một chút

"Nguyên Nguyên, nhìn anh!" Vân Chi Lâm rất chân thành rất nghiêm túc nói: “Hai năm trước anh rất xin lỗi, không giúp em thắng vụ kiện, tạo thành tiếc nuối cả đời anh.

Cho nên hai năm qua, anh không ngừng tự nói với mình, nhất định phải trở thành một luật sự giỏi, anh muốn giúp em lấy lại quyền giám hộ của Dương Dương, Nguyên Nguyên, em tin anh, lần này anh có lòng tin..."

"Chi Lâm!" Cố Hạnh Nguyên lại lạnh nhạt lắc đầu, cắt đứt lời nói của Vân Chi Lâm lời: “Không phải em không muốn quyền giám hộ của bọn họ, em và Bắc Minh Thiện tranh cái, anh ta sẽ không từ bỏ.

Anh biết anh ta rất ngoan cố, cái gì cũng làm ra được, em sợ cuối cùng lại tổn thương bọn họ..."

"Nhưng mà, năm đó cái kia lại tổn thương em!" Vân Chi Lâm đối với hình ảnh phiên toàn năm đó, rõ mồn một trước mắt.

Đồng tử Cố Hạnh Nguyên đồng tử co rụt lại, sao anh chỉ dừng lại ở năm đó, hôm nay ở phòng thử đồ trong trung tâm thương mại, không phải cũng hoàn toàn tổn thương cô sao?

"Em có thể làm gì chứ? Treo ngược lên đánh anh ta? Hay là lấy dao đâm chết anh ta sao?"

"Nhưng ít nhất anh có thể giúp em đoạt lại đứa bé, cho anh ta thấy..."

"Sau đó thì sao? Anh ta lại đến giành? Sau đó mọi người giằng co, mãi không bỏ qua?" Cô chua xót cười: “Chi Lâm, đứa bé không phải là quả bóng, em không hy vọng tương lại bọn nó lớn lên, quay lại nhìn cha mẹ mình, vĩnh viễn tranh chấp trên tòa…Đây không phải là kết quả em muốn..."

Vân Chi Lâm cau mày, không tự chủ cao giọng: "Nhưng cũng không thể tùy ý anh ta muốn làm gì thì làm chứ!"

"Đương nhiên không thể!" Lúc cô nói như lời này, cũng đau lòng

Thậm chí một bộ đồ cô thích nhất cô cũng không giữ được, cô có tư cách gì nói mấy lời này?

Vân Chi Lâm nhìn nhìn cô, như muốn nhìn ra cái gì đó, cuối cùng thở dài: “Nguyên Nguyên, em vẫn thương anh ta đúng không?"

"..." Đầu ngón tay cô run lên.

Anh nắm chặt tay cô, cảm giác được sự run rẩy của cô

"Ha ha...

Bởi vì em thương anh ta, cũng vì em yêu đứa bé..." Vân Chi Lâm cô đơn cười, thay cô trả lời.

"..." Ngực cô hít thở không thông, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, lại lắc đầu phụ nhận: “Không.

Em không thương anh ta…bây giờ em chỉ muốn bọn nhỏ có thể hạnh phúc, những thứ khác, em không có sức mà nghĩ..."

Vân Chi Lâm khẽ giật mình, lập tức kích động nói: “Không thương anh ta, vậy em xem xét anh thì sao?"

"..." Cô có chút khó xử nhì Vân Chi Lâm: “Em..."

"Suỵt!" Vân Chi Lâm ngăn cô lại: “Anh vẫn là câu nói đó, anh sẽ đợi, đến đến lúc em gật đầu mới..."

"Chi Lâm..." Cô nhịn không được thở dài, cô không muốn phí năm tháng thời gian của anh...

Đột nhiên, điện thoại của Vân Chi Lâm vang lên, anh buông tay cô ra: “Thật có lỗi, anh ra ngoài nhận điện thoại."

Trong phòng Karaoke quá ầm ĩ, Vân Chi Lâm nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài...

Lạc Kiều đúng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên cô đơn, vội vàng đi tới: "Hei, Nguyên, Vân sư huynh đâu..."

Sau đó, mấy người trai đẹp vây xung quanh Lạc Kiều cũng cùng đến, nhiệt tình cười với Cố Hạnh Nguyên.

"Anh ấy ra ngoài gọi điện thoại."

Tiếng nói của Cố Hạnh Nguyên vừa dứt, mấy anh trai đẹp lập tức chen mông vào bên cạnh ghế sofa của Cố Hạnh Nguyên, hì hì cười nói: "Lạc Kiều, cô ấy là ai vậy? Xinh đẹp quá!"

"Ha ha, đúng không? Lén nói cho mấy người bất, cô ấy vẫn chưa có bạ trai đâu..." Lạc Kiều mập mờ nháy mắt mấy cái.

Ánh mắt của những người trai đẹp kia tỏa sáng: “Oa, thật vậy sao?"

Cố Hạnh Nguyên mặt trắng không chút máu liếc Lạc Kiều, cô nàng này muốn làm cái gì vậy?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui