Ngay sau đó, Hình Uy nghe thấy chủ nhân nói: “Ra khỏi xe bắt người phụ nữ đó về cho tôi!”
“Bắt…” Hình Uy do dự: “Chuyện này…”
“Hình Uy!” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi, mùi vị uy hiếp rất nghiêm trọng.
“Vâng… thưa chủ nhân, tôi sẽ đi…”
Hình Uy vội vàng ra khỏi xe, cắn răng đi về hướng của Cố Hạnh Nguyên.
Ở phía bên kia đường, Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều vẫn đang đau đầu vì làm sao để phân chia đồng đều bảy mỹ nam.
“Haha, Kiều Kiều không sao chứ, bảy mỹ nam không thể phân chia đồng đều được đâu, trừ khi có một người bị cưa đôi mới được…” Cố Hạnh Nguyên say khướt liếc nhìn mấy mỹ nam trước mặt.
“…” Tất cả mọi người đều ớn lạnh, không ai muốn trở thành người bị chém cả.
Lạc Kiều mạnh dạn kéo ra ba người mỹ nam, cười nói: “Được rồi, cậu bốn người, mình ba người, cứ phân chia vậy đi…”
“Đừng mà… Kiều Kiều… cô bốn đi…” Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, trẻ con không chịu: “Hiếm lắm mới có được một người chị em tốt như cậu, mình không thể để cậu phải thiệt thòi…”
Ngay khi Hình Uy bước tới, liền thấy Cố Hạnh Nguyên đang vịn trán, cau mày phiền não.
“Cô…” Một chữ Cố còn lại, Hình Uy còn chưa nói ra.
Ngay lập tức, một cánh tay ngọc ngà không biết từ đâu duỗi ra móc vào cánh tay Hình Uy: “Haha, bắt được một người rồi!” Lạc Kiều mỉm cười xoa Hình Uy, đôi mắt say khướt mở to: “Nguyên, cậu xem mình bắt được một người rồi này… bây giờ cậu có bốn người, mình cũng có bốn người!”
Hình Uy sửng sốt, suýt chút nữa đã rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên mở đôi mắt say lờ đờ nhìn về hướng Lạc Kiều: “Ưm… một, hai, ba… bốn! Thật này, Kiều Kiều, cậu cũng có bốn người! Haha, tuyệt vời…”
“Đúng vậy, chúng ta mỗi người bốn người… đi thôi, mở phòng, wow haha, ậc…” Lạc Kiều ợ rượu, cười híp mắt bám vào Hình Uy.
Hình Uy đã ở bên chủ nhân nhiều năm, hiếm khi tiếp cận phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy, anh sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, cẩn thận tránh ra khỏi Lạc Kiều, mặt đỏ bừng.
“Ậc…” Cố Hạnh Nguyên dụi mắt, như cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, cô khó khăn nhìn Hình Uy, rồi nhìn vài mỹ nam khác: “Kiều Kiều… mỹ nam trông già quá… chú này quen quá nhỉ?”
“Hả? Chú?” Lạc Kiều mê mang nhướng mắt lên nhìn Hình Uy vài cái, sau đó đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Hình Uy một lần nữa: “Ực… da hơi già với hơi sần sùi… chú ơi sao chú không dưỡng?”
Lạc Kiều nói, còn bóp mặt Hình Uy vài cái.
Hình Uy cau mày, không trốn tránh cũng không từ chối.
Người đàn ông ngày thường quá nghiêm túc này lại rối loạn tấc lòng trước mặt cô gái xinh đẹp Lạc Kiều…
Nhưng trong lòng anh vẫn nhớ rằng mình không thể phụ nhiệm vụ của chủ nhân.
Trong lúc bị “bạch tuộc” Lạc Kiều quấn lấy, Hình Uy khó khăn vươn một bàn tay ra, cố gắng bước tới giữ chặt Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, mời đi theo tôi, cậu chủ đang đợi cô…”
Cố Hạnh Nguyên lăng lăng liếc nhìn Hình Uy, xoa đầu, hồi lâu cũng không nghĩ ra: “Anh quen quá… anh là ai vậy?”
“Đúng vậy! Cậu với chả chủ gì thế…” Lạc Kiều híp mắt, sau đó trộm cười: “Hehe, anh sẽ không muốn chơi trò chủ tớ gì đó chứ? Được! Tối nay tôi sẽ đóng vai chủ nhân của anh, quất anh như nô lệ… wow hahaha…”
“…” Hình Uy giật mình, muốn đối phó với Lạc Kiều giống như cách anh đối xử với đàn ông, nhưng thấy Lạc Kiều say rượu, anh lại không thể ra tay được: “Không phải, hai người đã hiểu lầm rồi… cô Cố…”
“Cố Cố Cố, Cố cái đầu anh! Chưa từng thấy ai đàn bà như chú!” Lạc Kiều nôn nóng chặn Hình Uy, tiến về phía ba mỹ nam còn lại, nói: “Các anh, chặn chú này lại cho tôi… đi nào, Nguyên, đi thôi…”
Ngay khi lời nói của Lạc Kiều vừa dứt, ba mỹ nam say khướt khác làm theo, vây lấy Hình Uy, kề vai sát cánh…
“Ực…” Cố Hạnh Nguyên vừa ợ rượu vừa quan sát bốn mỹ nam bên cạnh: “Kiều Kiều, tôi không mang theo giấy tờ tùy thân…”
Lúc này dường như Lạc Kiều mới phản ứng được, ngốc nghếch gật đầu: “Đúng nhỉ! Cần có CMND mới thuê phòng được… các anh có mang theo không…”
“…” Vài mỹ nam lắc đầu.
Ngay lập tức, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về Hình Uy——
Hình Uy chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
“Hehehe… chú, chú chắc là có đúng…” Lạc Kiều cười đầy kinh hãi.
“Không có!” Hình Uy trả lời lớn tiếng!
“Tôi không tin… nào, chúng ta lục soát người anh ta…”
Lạc Kiều duỗi ra bàn tay ma quỷ, cùng với một vài mỹ nam, nhanh chóng che mất Hình Uy…
“Không có… a…”
Chỉ nghe thấy giọng nói thê lương của Hình Uy…
Cố Hạnh Nguyên cau mày, say khướt lắc đầu.
“Kiều Kiều?”
“Kiều Kiều…”
Cô gọi Lạc Kiều nhiều lần, Lạc Kiều đang mò quần áo của Hình Uy để tìm chứng minh thư, không rảnh trả lời cô.
Cô đành phải nhún vai: “Kiều Kiều, tiếp tục tìm đi nhé, tôi sẽ đưa họ về nhà tôi… hehe, tôi thực sự không thích thuê phòng… tôi luôn cảm thấy nơi đó không sạch sẽ…”
Trong lúc nói chuyện, cô dắt theo bốn mỹ nam kia đi gọi taxi…
Nhìn thấy cảnh này, đường hắc tuyến chợt xuất hiện trên trán của người đàn ông ngồi trong chiếc xe sang Cadillac!
“Đáng chết! Hình Uy, anh thật vô dụng!”
Chỉ cần gặp phụ nữ, ngọn lửa của Hình Uy liền hoàn toàn bị dập tắt!
Bịch~ một tiếng!
Bắc Minh Thiện đấm vào ghế ô tô!
Nhìn Cố Hạnh Nguyên cười ôm mấy tên đàn ông yểu điệu, định lên taxi…
Bắc Minh Thiện không nhịn được nữa, nhanh chóng mở cửa xe…
Sau đó Thiện gia thích đóng giả thành B không nhanh không chậm chỉnh trang lại quần áo của mình, ngay cả trong đêm mùa đông này, trên phố không có nhiều người, nhưng Thiện gia vẫn duy trì nhịp độ quý phái tao nhã của mình, đi về phía người phụ nữ say rượu đến không biết sống chết kia…
Tuy nhiên, ngay khi Thiện gia chỉ còn cách Cố Hạnh Nguyên chưa đầy năm mét, Hình Uy đang bị Lạc Kiều và ba mỹ nam bao vây đột nhiên hét lên đến khản cả cổ như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng——
“Chủ nhân…”
“Hahaha, ngại sao? Chú có phải là xử nam không…” Lạc Kiều giống như là đã khám phá ra được thế giới mới, đưa tay vào ngực của Hình Uy, ác độc sờ soạng.
“Thưa cô! Xin cô tự trọng… nếu không tôi sẽ không khách sáo với cô…”
“Ai nha, người ta không muốn anh khách sao đấy, anh nên không khách sáo… hehe, tôi không nghĩ anh lại vạm vỡ như vậy đó…”
Bắc Minh Thiện nhìn thấy cảnh này, anh thực sự mong mình chưa từng biết đến một thuộc hạ hèn nhát như vậy!
Bên này—
“A, xe tới rồi…” Cố Hạnh Nguyên mông lung dừng trước một chiếc taxi, vừa mở cửa vừa kéo mỹ nam: “Kiều Kiều… chúng tôi đi đây, hẹn gặp lại sau…”
Kéo cửa xe, nhìn Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị lên xe.
Vẻ mặt Bắc Minh Thiện đanh lại, anh bước nhanh vài bước, vươn tay vừa định bước tới giữ lấy cô…
Không ngờ, chân anh bị một thứ gì đó kéo cứng ngắc…
“Chủ nhân…” Không biết từ lúc nào, Hình Uy cuối cùng cũng lao ra khỏi vòng vây, gắt gao tóm lấy chân chủ nhân.
Cùng lúc đó, một tiếng ‘bịch’, Cố Hạnh Nguyên và các mỹ nam lên taxi, phóng xe đi…
“Đáng chết! Quay lại cho tôi!”
Anh nhìn chiếc taxi đi khuất, khó chịu gầm nhẹ rồi liếc xuống chân, Hình Uy đã quần áo không ngay ngắn, trên mặt in bốn năm sáu dấu son đỏ mọng, mặt đỏ như đầu heo…
“Hình Uy, bị phụ nữ hôn mấy cái anh không biết đối phó ra sao sao?”
Một Hình Uy luôn điềm tĩnh và nghiêm túc, chu đáo, đâu vào đấy và trung thành, thế mà không có cách ứng phó gì với một tiểu minh tinh như vậy sao?
“Không có đâu chủ nhân… từ khi còn nhỏ mẹ tôi đã khuyên bảo tôi không được đánh phụ nữ…”
“Ai bảo anh đánh phụ nữ? Anh…” Bắc Minh Thiện nhìn thuộc hạ thất bại này: “Tóm lại thì anh tự giải quyết đi! Hình Uy, đã đến lúc học cách đối phó với phụ nữ rồi!”
Nói xong, anh bỏ qua Hình Uy, bước nhanh đến chiếc xe hơi sang trọng màu đen, lên xe, phóng đi như cá kiếm…
Hình Uy nhìn cậu chủ, thở dài.
Phía sau, Lục Kiều và dàn trai đẹp chơi đến vui vẻ, họ tiếp tục kéo Hình Uy trở về…
Thuộc hạ Hình Uy được cho là toàn năng đó, cuối cùng đã phải chịu thảm trước Lục Kiều!
Sự thật cũng đã xác minh rằng ít nhất tên thuộc hạ này cũng tuyệt đối trung thành với chủ nhân của mình, bởi vì trong nhiều năm cuộc đời của mình, trừ chủ nhân ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến phụ nữ…
“Yo, tìm được chứng minh thư rồi… chú ơi, đi thôi, chị đưa cưng vào thuê phòng…”
Người lái xe taxi hỏi nhiều lần mới hỏi ra được địa chỉ từ cái miệng mơ mơ hồ hồ của Cố Hạnh Nguyên.
Cuối cùng chiếc xe cũng đến được căn phòng cho thuê của cô.
Không đúng, đó là một tòa nhà mới do Bắc Minh Thiện mua…
Cô cùng 4 cậu trai đẹp bước xuống xe, loạng choạng bước lên lầu.
Sau đó cô rút chìa khóa ra, cắm nhiều lần mà không nhét vào được lỗ khóa…
“Ầy, sao lại mở không được…”
Trong tầm nhìn mờ ảo của cô——
Cạch cạch.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
“Wow, cuối cùng cũng về đến nhà rồi… haha, vui quá… vào đi…”
Cô cười hì hì kéo vài mỹ nam vào phòng.
Cô vui vẻ đá giày, tiện tay ném quần áo và áo khoác, giẫm lên sàn hào hứng chạy đến ghế sô pha…
Sau đó, bốn mỹ nam cũng đi theo, say khướt tiến đến sô pha…
Cố Hạnh Nguyên khẽ nheo mắt, tự hỏi không biết có phải rượu góp phần tạo nên sự xấu xa trong lòng cô hay không, hay là bốn mỹ nam này nhìn quá mê hoặc, cô rốt cuộc cũng không nhịn được chỉ vào bọn họ kêu lên—
“Một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đứa, cởi quần áo cho bà đây!”
“Ặc…”
Bốn mỹ nam đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là mọi người đều high, sau đó trộm mỉm cười, tiến đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, không nói lời nào mà bắt đầu lột sạch quần áo của cô.
Cô bị dọa đến quá sợ hãi!
“A… ai bảo các cậu cởi quần áo của tôi… là cởi của các cậu…” Cô đẩy tay họ ra, rồi mỉm cười sờ cằm mỹ nam: “Ngoan nào, tôi nghe Lạc Kiều nói các cậu vẫn còn là một nhóm tân binh, phục vụ chị đây cho tốt đi, chị đây chắc chắn sẽ giúp đỡ các cậu nói tốt…”
“Hả? Cô có thể nói tốt cho chúng tôi trước mặt ai?” Mỹ nam thứ nhất hỏi.
“Hả?” Cô gãi đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, cười tủm tỉm: “Ồ, hình như tôi biết sếp của các cậu…”
“Sếp của chúng tôi? Quản lý Khương?” Mỹ nam thứ hai nói.
“No no no!” Cô cười bí ẩn, vỗ nhẹ vào má họ, đúng thật là trơn mềm như Lạc Kiều nói.
Hừ, nhưng so với ba đứa con của cô thì còn kém xa…
“…Truyền Thông Họa Ý là công ty con của Tập đoàn Bắc Minh thị…” Mỹ nam thứ ba cuối cùng cũng sốc như gặp người trên trời: “Trời ạ, ông chủ mà cô biết, sẽ không là cậu hai Bắc Minh nổi danh, Bắc Minh Thiện chứ?”
“Ừ đấy!” Cô ngạo nghễ hừ một tiếng, quên biết Bắc Minh Thiện chỉ có một điểm tốt nhỏ nhoi vậy thôi đó, đương nhiên còn lại tất cả đều tệ!
.