Bắc Minh Thiện dựa vào giường bệnh, liếc nhìn Sở Dung Triết: “Tôi vào bệnh viện liên quan cái lông gì với cô ấy chứ?”
“Sao lại không liên quan? Đây là lần đầu tiên trong hai năm nay cậu vào bệnh viện, cậu nói thử xem, lúc đó lái xe, cậu đang nghĩ cái gì? Trừ Nguyên Nguyên ra, ai có thể khiến Bắc Minh Nhị thất thần?”
“Ha---” Bắc Minh Thiện cười lạnh một tiếng, đánh chết anh ta cũng sẽ không thừa nhận.
“Cậu cứ giả bộ đi.
Dù sao loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như cậu!” Sở Dung Triết lại cắn một miếng táo: “Nói đi nói lại, loại người làm kinh doanh lớn như cậu, vài ba bữa vào bệnh viện, giống cái gì chứ? Ngược lại nhìn tôi đi, người ngồi trên lưỡi dao mà sống, cậu nhìn đi, làn da này, gương mặt này, bảo dưỡng không biết trơn nhẵn bao nhiêu...”
Vừa nói, Sở Dung Triết còn vỗ vỗ gương mặt đẹp trai không tì vết của mình.
Bắc Minh Thiện lườm anh ta: “Cậu nếu như có nửa phần quyết liệt của anh trai cậu, cậu sẽ luân lạc đến cảnh ngày ngày trông giữ tổng hội ư?”
Gia tộc của Sở Dung Triết có bối cảnh hắc đạo rất lẫy lừng.
Thân là lão nhị của nhà họ Sở, Sở Dung Triết cả ngày chỉ biết lông bông cũng là điều dễ hiểu.
Bởi vì cho dù trời có sập, anh ta cũng có anh cả chống cho rồi.
Thật ra, Bắc Minh Thiện rất ngưỡng mộ Sở Dung Triết có người anh có bản lĩnh như vậy.
Giống như Sở Dung Triết, không tim không phổi, căn bản không cần gánh vác sứ mệnh của gia tộc, cũng không có nhiều thù oán gia tộc như vậy, ngày tháng trôi qua vô cùng vui vẻ, ai không hy vọng cuộc sống của mình được tự tại như vậy chứ?
“Xía! Đừng lấy anh tôi ra so sánh với tôi! Tôi với anh ấy không phải người cùng chí hướng.” Quả táo trong tay Sở Dung Triết sắp cắn hết rồi.
Hình Uy đẩy Phỉ Nhi đi vào thì nhìn thấy tình cảnh này---
Trán của Bắc Minh Thiện đã được băng lại.
Trên tay quấn băng gạc, tinh thần rất ổn ngồi trên giường bệnh.
Sở Dung Triết sắp ăn hết quả táo, lười nhác ngồi trên ghế, hai tay còn rất không khách khí gác ở đuôi giường của Bắc Minh Thiện.
“Ya, Phỉ Nhi em đến rồi à!” Sở Dung Triết tiện tay vứt lõi táo vào trong thùng rác.
Vội vàng bỏ chân xuống, mỉm cười đi đến trước mặt Phỉ Nhi, cưng chiều vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô ta: “Bắc Minh Nhị không chết được, ngược lại em, đặc biệt chạy đến bệnh viện, mệt mỏi thì phải làm sao?”
Hình Uy lịch sự khẽ gật đầu với Sở Dung Triết: “Cậu hai Sở.”
Sau đó, anh ta xách một hộp giữ nhiệt, đi thẳng đến bên giường của Bắc Minh Thiện, giống như mọi ngày, mặt mày không có biểu cảm gì nói: “Chủ nhân, cô Phỉ Nhi đặc biệt hầm canh chân giò cho anh, anh nhân lúc còn nóng thì uống đi.”
Không đợi Bắc Minh Thiện phản ứng, Sở Dung Triết cười: “Yo, canh chân giò? Phỉ Nhi thật sự có lòng nha, Bắc Minh Nhị, nhớ uống nhiều một chút, ăn gì bổ lấy!”
Phụt---
Phỉ Nhi bị lời nói của Sở Dung Triết chọc cười thành tiếng.
“Dung Triết, em đâu có ý đó...”
Cô ta hầm canh chân giò, đâu phải để Thiện ăn gì bổ nấy?
Bắc Minh Thiện dùng ánh mắt hình lưỡi dao lướt qua trên người Sở Dung Triết: “Chân của lão tử rất tốt! Phỉ Nhi đang quan tâm tôi, cậu đừng chọc cô ấy!”
“Aiya~” Sở Dung Triết phát ra tiếng cười kỳ quái, nhướn mày liếc nhìn Phỉ Nhi: “Hừm hừm, Phỉ Nhi em thật là hạnh phúc, công tử lãnh huyết như cậu hai Bắc Minh của chúng ta, vậy mà cũng biết đau lòng cho phụ nữ rồi, Phỉ Nhi em chính là người đầu tiên...”
Phỉ Nhi lộ ra thần sắc xấu hổ, lén nhìn Bắc Minh Thiện: “Dung Triết, anh lại trêu em...”
“Ha ha ha, em gái Phỉ Nhi, anh đâu dám trêu em chứ? Anh không sợ Bắc Minh Nhị cạo trọc đầu anh sao?” Sở Dung Triết vừa nói vừa không quên ghẹo Bắc Minh Thiện: “Phải biết, cậu ta rất thương em nha! Nhiều năm nay, cậu ấy suýt chút nữa canh linh vị vì em, chuẩn bị cô đơn cả đời...”
Bắc Minh Thiện lườm Sở Dung Triết: “Sở Nhị, cậu không nói chuyện không ai nói cậu câm đâu!”
Phỉ Nhi tinh thần hơi căng thẳng, khẽ cắn môi, lén lén liếc nhìn Bắc Minh Thiện.
Sau đó, đẩy xe lăn đến trước giường của anh, đưa bàn tay nhỏ đầy vết sẹo ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay quấn băng bó của Bắc Minh Thiện, trong mắt tràn đầy thâm tình, dịu dàng nói: “Thiện...
Thật ra nhiều năm đã trôi qua rồi, anh thật sự không cần tiếp tục tuân thủ lời hứa năm đó nữa, huống chi, ngộ nhỡ em không quay lại thì sao? Anh cô đơn một đời như vậy, em sẽ tự trách cả đời...”
Không đợi Bắc Minh Thiện đáp lại, Sở Dung Triết lại cướp lời, cười nhăn nhở nói: “Nhưng Phỉ Nhi em không phải trở về rồi sao?”
Bắc Minh Thiện lại trừng mắt với Sở Dung Triết.
Phỉ Nhi trầm mặc một lúc, mỉm cười thê lương, khẽ lắc đầu: “Nhưng cho dù em trở về rồi, anh nhìn bộ dạng bây giờ của em đi...
đừng nói sinh con dưỡng cái cho Thiện, ngay cả...
ngay cả...” Phỉ Nhi có chút khó lòng mở miệng, ngay cả chuyện ân ái cùng Thiện, cô ta đã có áp lực tâm lý rất lớn rồi...
“Chuyện sinh con dưỡng cái Phỉ Nhi em càng không cần lo lắng! Bắc Minh Nhị không phải có hai đứa rồi sao? Em có thể làm mẹ rồi!” Sở Dung Triết cười hì hì tiếp lời.
“Sở, Dung, Triết!” Bắc Minh Thiện nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể giết người, Sở Dung Triết chắc đã chết trăm vạn lần rồi...
“Hắc hắc! Phỉ Nhi còn ở đây đó, cậu đừng dọa người ta...” Sở Dung Triết mặt mày tỉnh bơ nhún nhún vai, nấp sau người Phỉ Nhi, sợ bị lửa của Bắc Minh Thiện thiêu chết.
“Thiện...” Phỉ Nhi có hơi tâm hoảng ý loạn, cẩn thận nhìn Bắc Minh Thiện: “Em biết thật ra em không tốt...
rất không tốt...
em thật sự không muốn vì em mà liên lụy anh...”
Lông mày của Bắc Minh Thiện nhíu lại.
Sở Dung Triết khoa trường vỗ ngực: “Phỉ Nhi em đâu có kéo chân Bắc Minh Nhị chứ? Là Bắc Minh Nhị chậm trễ với em mới đúng! Một cô gái xinh đẹp như em, nếu như không phải trận hỏa hoạn năm đó...”
Sở Dung Triết còn chưa nói xong---
Bụp!
Một chiếc gối vô tình đập vào mặt của anh ta!
“Sở Dung Triết! Cút ra ngoài cho lão tử!” Thiện gia tức giận rồi!
Sắc mặt Phỉ Nhi hơi trắng bệch, sợ hãi nhìn Bắc Minh Thiện: “Thiện, chuyện năm đó thật sự không liên quan đến anh...
là bản thân em không may mắn...”
Bắc Minh Thiện trừng mắt xong với Sở Dung Triết, lúc này đưa mắt sang, nhìn Phỉ Nhi, ánh mắt trở nên dịu dàng, khẽ lắc đầu: “Phỉ Nhi, chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa.
Bây giờ, anh cố gắng điều dưỡng sức khỏe, không cần suy nghĩ linh tinh, biết chưa?”
Phỉ Nhi tơ tình khẽ chạm, cảm động gật đầu, đồng tử ngập nước mắt: “Ừm.
Cảm ơn anh, Thiện...”
“Đồ ngốc, là anh nên nói cảm ơn em mới đúng.” Bắc Minh Thiện khẽ thở dài, bàn tay to nắm chặt bàn tay của Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi khẽ mỉm cười, ngập ngừng nói: “Còn nữa...
Thiện, cảm ơn anh tặng em chiếc váy đó, em rất thích...
Nhưng, hình như không có cơ hội được mặc...”
“Váy gì?” Sở Dung Triết lại tò mò tiến sát lại.
Bắc Minh Thiện thật sự muốn một chưởng vỗ chết con ruồi họ Sở này!
Phỉ Nhi xấy hổ mỉm cười, trong mắt mang theo tình ý dạt dào, chiếc váy đó như nữ thần ánh trăng, cô ta thế nào cũng không ngờ Thiện lại tặng cho cô ta...
Cả thành phố A chỉ có một bộ lễ phục giới hạn đó...
Nói đến chiếc váy đó, mắt Bắc Minh Thiện lóe sáng, ánh mắt vụt qua một tia phức tạp, giọng nói trầm thấp: “Sao không cơ hội mặc chứ? Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của em rồi, đến lúc đó anh sẽ tổ chúc bữa tiệc sinh nhật cho em, vậy thì không phải có cơ hội mặc rồi sao.”
“Tiệc sinh nhật?” Phỉ Nhi được sủng mà lo sợ.
“Tiệc sinh nhật?” Ánh mắt của Sở Dung Triết tràn đầy vui mừng: “Được đó được đó, bất tri bất giác Phỉ Nhi lại già đi một tuổi, ha ha, qua mấy cái sinh nhật nữa, sợ rằng không ai cần nữa...”
Phỉ Nhi ngại ngùng dẩu môi: “Dung Triết anh lại cười nhạo em...”
“Đâu có đâu?” Sở Dung Triết liếc nhìn tâm tình của Bắc Minh Thiện, hàm ý nói: “Có vài người lãng phí năm tháng của mình thì thôi đi, làm gì ngay cả tuổi xuân của người khác cũng muốn lãng phí cùng chứ? Phỉ Nhi em nói có phải không?”
“...” Phỉ Nhi vội vàng lắc đầu, mỉm cười xấu hổ.
Bắc Minh Thiện day day thái dương hơi đau nhức, nghiêm túc nhìn Phỉ Nhi, sau đó nói với Hình Uy: “Ném tên Sở Dung Triết đó ra ngoài...”
Hình Uy liếc nhìn Sở Dung Triết, sau đó lịch sự nói: “Cậu hai Sở, cậu nghe thấy rồi, chủ nhân của chúng tôi muốn tôi tiễn khách, mời cậu đi thong thả.”
Sở Dung Triết bĩu môi, cau mày, nhìn sang Phỉ Nhi, lại nhìn Bắc Minh Thiện, giống như sợ nhất thiên hạ không đủ loạn: “Này, Bắc Minh Nhị, cậu thật nhàm chán! Anh em vào sinh ra tử, tôi là người đầu tiên đến thăm cậu! Cho dù cậu hôm nào không cẩn thận tiêu đời, chắc chắn tôi cũng là người đầu tiên đưa tiễn người chết, người anh em tốt như vậy kiếp sau cậu thắp đèn cũng không tìm được đâu, cậu bây giờ vậy mà qua cầu rút ván đuổi tôi đi?”
Sắc mặt của Bắc Minh Thiện lại đen hơn.
Hình Uy đưa tay lau mồ hôi lạnh.
Cậu hai Sở này thật sự miệng trơn tuồn tuột, thật sự biết chọc người.
Phỉ Nhi vội vàng kéo góc áo của Sở Dung Triết: “...”
Bắc Minh Thiện nheo mắt lại: “Có gan cậu nói lại lần nữa!”
“Nói lại thì nói lại! Tiểu gia sợ cậu chắc? Anh em vào sinh ra tử, tôi là người đầu tiên...”
Bắc Minh Thiện tức giận gằn lên: “Sở Dung Triết, cậu có tin lão tử ngày mai cho người phong sát hộp đêm của cậu hay không!”
Sở Nhị tiếp tục khiêu khích: “Bắc Minh Thiện, tiểu gia không tin, có bản lĩnh cậu thì chiếm sào huyệt của nhà họ Sở chúng tôi đi!”
Bắc Minh Thiện thực sự sắp bùng nổ: “Cậu cho rằng tôi không dám?!”
Sở Nhị mỉa mai: “Aiya, cậu tưởng cậu hai Bắc Minh cậu thật sự cái gì cũng làm được sao? Tiểu gia nói cho cậu biết, thật sự có một chuyện, Bắc Minh Thiện cậu không dám làm!”
Bắc Minh Thiện cuồng vọng: “Chỉ sợ cậu không có cơ hội để nói, không có chuyện gì Bắc Minh Thiện tôi không làm được!”
Khóe môi của Sở Nhị nhếch lên: “Vậy cậu có khả năng lấy Phỉ Nhi không!”
Ầm.
Giống như âm thanh không khí bị ứ đọng.
Thần kinh của Phỉ Nhi căng lên, hô hấp có chút dồn dập.
Hình Uy ngây người.
Cậu hai Sở lần này thật sự đùa hơi quá rồi.
Sắc mặt của Bắc Minh Thiện âm trầm, mím chặt môi, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, một lúc cũng không lên tiếng.
Sở Dung Triết cười chế giễu: “Sao hả, rùa rụt cổ rồi sao? Bắc Minh Nhị, tôi sớm đã nhìn thấu cậu rồi, cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi! Uổng phí bao nhiêu năm Phỉ Nhi yêu thầm cậu, mắt thấy thanh xuân mỗi năm một già đi, đời này cứ lãng phí trên người cậu như vậy sao? Cậu nếu yêu cô ấy, thì lấy cô ấy về, đừng để cô ấy cô đơn ở viện điều dưỡng, cậu có biết cô ấy thường khóc đến tỉnh vào ban đêm không, viện điều dưỡng căn bản không phải nơi cô ấy muốn ở!”
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện lóe sáng, nhìn Phỉ Nhi, một lúc cũng không lên tiếng.
Phỉ Nhi lo lắng kéo tay áo của Sở Dung Triết: “Dung Triết, đừng nói nữa...”
“Tại sao không nói? Phỉ Nhi, em thật sự định cả đời này cứ trôi qua như vậy sao?” Sở Dung Triết bỗng kéo lấy tay của Phỉ Nhi, nhìn chằm chằm Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Nhị, cậu mở to mắt nhìn cho rõ cổ tay của Phỉ Nhi, mỗi một vết sẹo trên đó, đâu phải sẹo bỏng gì đó chứ? Là vết sẹo mà cô ấy tự sát!”
Khi Sở Dung Triết kéo cổ tay của Phỉ Nhi đến trước mắt của Bắc Minh Thiện, trên cổ tay nhỏ nhắn đó, lộ ra từng vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, khiến người ta bàng hoàng...
.