Trong lòng cô thấy căng thẳng, cô hắng giọng: “Sở Dung Triết, tôi nói cho anh biết này, tôi nặng lắm đấy nhé! Với lại anh cõng tôi thì sau này phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của tôi…”
“Hả?” Sở Dung Triết vừa nghe thấy thế, đôi chân của anh ta mềm nhũn ra ngay: “Hạnh, Hạnh Nguyên… không phải em coi là thật đấy chứ…”
Khi nãy anh ta nghe cô nói bọn họ đang hẹn hò, chỉ nghĩ rằng cô đang nói đùa mà thôi.
Cô ấy sẽ không thật lòng đâu nhỉ?
Có nói thế nào thì Hạnh Nguyên cũng là mẹ của hai đứa con nhà Bắc Minh, cho dù Sở Dung Triết anh vui vẻ đón cô về nhà, nhưng chắc chắn Bắc Minh Nhị sẽ không chịu tha cho anh ta đâu…
“Sở Dung Triết! Không phải trước kia anh thích tôi lắm sao? Còn nói là bất kỳ lúc nào cũng có thể đến tìm anh… còn nói là để tôi đi làm bà chủ của câu lạc bộ đêm nhà anh… Sở Dung Triết, anh là người không có uy tín…” Cô gằn giọng quát anh ta rồi xách túi da lên đập mạnh người người anh ta vài cái!
Sở Dung Triết khó xử…
Đột nhiên hai vệ sĩ áo đen xuất hiện như quỷ, trông như thể muốn bảo vệ chủ của mình.
Sở Dung Triết xua xua tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống.
Thân là cậu hai trong gia tộc hắc đạo, bị một cô gái cầm túi da đánh giữa đường đúng là mất mặt quá…
“Phải phải phải! Đều là lỗi của tôi…xin lỗi Hạnh Nguyên…tôi thừa nhận rằng mình có lỗi trong chuyện Bắc Minh Nhị và Phỉ Nhi đính hôn… thật lòng xin lỗi cô, Hạnh Nguyên…” Sở Dung Triết cầu xin tha.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ nhìn Sở Dung Triết, đến bây giờ cô mới ngừng đánh anh ta, chỉ hít sâu một hơi rồi híp mắt lại: “Anh ta đính hôn với ai thì liên quan quái gì đến tôi! Anh chẳng có lỗi gì với tôi cả! Anh là cái đồ thỏ đế, uổng cho anh là cậu hai nhà họ Sở! Rốt cuộc anh có dám hẹn hò với tôi không?”
“Dám…” Chữ dám của Sở Dung Triết được thốt ra một cách yếu ớt…
Vào lúc này, một chiếc xe ô tô đen sang trọng chạy về phía bệnh viện.
Rồi đỗ xịch trước mặt bọn họ.
Cánh cửa xe mở ra, để lộ một đôi chân nho nhỏ…
“Mẹ ơi…” Cơ thể của Trình Trình bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Cậu bé vẫn mặc đồ vest nhỏ theo phong cách nước Anh, mái tóc được chải chuốt gọn gàng.
Cố Hạnh Nguyên giật mình, cô không quan tâm đến sự lạnh lẽo dưới chân mà sải bước chạy về phía con trai…
Rồi ôm chầm Trình Trình vào lòng mình…
“Bé cưng của mẹ…” Cô vùi đầu vào hõm vai của con trai mình, ráng sức hít hà mùi phấn trên người cậu bé, hàng nước mắt lập tức tuôn trào…
Cô không biết lúc mình ôm con trai, cơ thể run run rẩy rẩy, tâm trạng nặng nề, cổ họng thít chặt lại…
Dường như muốn khảm con trai vào trong cơ thể của mình vậy, cô ôm con rất chặt chẽ.
Cô nhớ con mình quá, nhớ đến mức xương cốt cũng cảm thấy đau đớn…
Nhất là vào giây phút biết được Bắc Minh Thiện đính hôn với Phỉ Nhi, dường như máu trên người cô đều bị rút cạn…
Nghĩa là cô không chỉ mất đi một bộ lễ phục ánh trăng…
Mà còn cả hai đứa con trai của mình!
“Mẹ đừng khóc…” Trình Trình rất tinh tế, cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn thằng vào đôi mắt trong trẻo của mẹ mình bằng cặp mắt sáng sủa, rồi duỗi cánh tay nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má của mẹ: “Mẹ đã đến thăm ba rồi, đúng không?”
“…” Cô lặng lẽ gật đầu.
“Thế mẹ cũng biết chuyện ba sắp cưới dì Phỉ Nhi rồi, đúng không?”
“…” Cô tiếp tục gật đầu.
“Mẹ đau lòng rồi đúng không?”
“…” Cô sững sờ, không gật mà cũng chẳng lắc đầu, cô không tài nào nói dối Trình Trình được…
Nhưng không ngờ rằng Trình Trình chỉ cười nhạt, nụ cười ấy vô cùng giống với Bắc Minh Thiện, xán lạn, tươi tắn, chói mắt…
Trình Trình ngập ngừng một lúc rồi nhìn cô với vẻ nghiêm túc, cậu bé cười mỉm rồi nói…
“Con và Dương Dương đã thương lượng với nhau rồi.
Ba đính hôn, mẹ kết hôn đi!”
Ầm…
Tiếng thốt lên đầy kinh ngạc của Sở Dung Triết!
Nếu như nói Dương Dương đâm Bắc Minh Thiện chảy máu, thế thì Trình Trình còn ác hơn cả Dương Dương nữa!
Không ngờ lại ủng hộ mẹ mình kết hôn?!
Ông nội ơi, Bắc Minh Nhị sẽ điên lên đấy…
Sở Dung Triết cảm thấy có thế nào thì cũng phải len lén báo cho Bắc Minh Nhị biết chuyện này, chứ bằng không con trai dẫn mẹ nó làm phản, anh ta chỉ còn nước ôm Phỉ Nhi mà khóc ròng…
Cố Hạnh Nguyên giật mình.
Trong mùa đông tháng chạp lạnh giá, nụ cười của Trình Trình như ánh dương ngày dương, để hơi ấm lan tỏa vào trong trái tim của cô.
Khổ họng của cô khô khóc, nhìn con trai với vẻ bất ngờ: “Trình… con nói… mẹ đi kết hôn à? Kết hôn với ai?”
Trong lúc nhất thời cô phải đi đâu tìm người để kết hôn đây?
“Mẹ ơi, bây giờ Dương Dương đã đến nhà chú Chi Lâm rồi, nếu như không có gì bất ngờ thì chú Chi Lâm sẽ rất vui khi được làm chú rể của mẹ, làm ba mới của con và Dương Dương…”
Cố Hạnh Nguyên trừng to mắt, khi nãy cô nghe tin Bắc Minh Thiện muốn đính hôn, còn chưa kịp tiêu hóa, sao mà bây giờ hai đứa trẻ lại bắt đầu thay cô hành động rồi?
Nhưng mà… Chi Lâm? Cô mới từ chối Vân Chi Lâm mà…
Trình Trình gật đầu, gương mặt của cậu bé trở nên nghiêm túc: “Hai năm nay chú Chi Lâm hay len lén đến thăm con với Dương Dương lắm, con có thể nhận ra rằng chú ấy vẫn luôn chờ đợi mẹ” Trình Trình vừa mới nói dứt lời, đôi mắt trong trẻo của cậu bé đã đảo sang phía Sở Dung Triết, nhìn thấy anh ta lặng lẽ lôi điện thoại ra.
“Chú Sở Nhị!” Trình Trình ôn tồn gọi Sở Dung Triết một tiếng, mặc dù giọng nói của cậu bé rất bình tĩnh, ung ung dung dung, nhưng lại toát ra vẻ uy hiếp.
Bàn tay của Sở Dung Triết run lên, suýt nữa đã đánh rơi điện thoại: “Ha ha, nhóc con Trình, chú đây chú đây…”
Trình Trình vừa nhìn đã biết được ý đồ của Sở Dung Triết: “Cháu nghe chú Hình Uy nói sở dĩ ba và dì Phỉ Nhi đính hôn, kẻ đề xướng là chú Sở Nhị..”
Trình Trình vẫn còn nhỏ tuổi nhưng lại nói chuyện mạch lạc rõ ràng, giống hệt như người ba máu lạnh của cậu bé, giọng nói càng nhỏ nhẹ thì càng chứng tỏ được tầm quan trọng của vấn đề…
Sở Dung Triết biết mình đuối lý, hai giọt mồ hôi lạnh ứa ra, anh ta cười gượng rồi bảo: “Ha…ha ha…”
Biết ngay là cái tên Hình Uy kia không đáng tin cậy mà, từ sáng đến tối cứ kéo nhân chủ của anh ta thôi!
Cố Hạnh Nguyên nhướn mày, cô nhìn Sở Dung Triết lau mồ hôi, đôi lông mày nhíu lại, rồi mới quay sang nhìn Trình Trình với vẻ dịu dàng: “Cưng ơi, cái tính cứng đầu cứng cổ của ba con ấy à, không phải ai nói gì thì anh ta cũng làm đâu.
Huống hồ chi với ba con, đính hôn là một chuyện lớn… nếu như ba con không có ý định này từ sớm thì anh ta sẽ không quyết định như thế đâu…”
Không ai có thể biết được mức độ coi trọng chuyện kết hôn của Bắc Minh Thiện hơn cô.
Anh đã từng có tiếng là một người đàn ông không yêu quyết không cưới, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được người phụ nữ mà mình yêu thương da diết, thế thì cưới cô ta cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi…
Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến đây, trái tim cô cũng đau tấy.
Sở Dung Triết lén dịch người đi, lùi về sau hai bước, chuyện nhà Bắc Minh Nhị, anh ta ít can thiệp vào thì hơn, chứ bằng không sớm muộn gì người gặp xui xẻo cũng là anh ta…
“Dù có thế nào thì chú Sở Nhị cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này mới được.” Trình Trình tỏ vẻ khó chịu: “Nếu như chú Sở Nhị đứng về phía ba cháu, Trình Trình thề rằng sau này cháu trưởng thành chắc chắn sẽ tìm đủ mọi các tiêu diệt, nhà, họ Sở!”
Sở Dung Triết hít một hơi khí lạnh.
Anh ta nhìn gương mặt lạnh lùng của Trình Trình, khó lòng tin nổi một đứa trẻ mới lên bảy lúc nói ra câu này lại có mị lực đến thế!
Anh ta không hề xem thường thực lực của nhà họ Bắc Minh, cậu giống Bắc Minh Thiện y như đúc, chỉ e rằng sau này con trai của anh ta sẽ còn hơn cả ba mình!
“Khụ khụ…” Sở Dung Triết đằng hắng, anh ta mất tự tin, chỉ biết nhìn dáo dác xung quanh: “Khi nãy mọi người nói gì thế? Ôi chao, sao đột nhiên chú lại không nghe thấy gì cả…Ôi trời, chú điếc rồi…”
Cố Hạnh Nguyên thấy Sở Dung Triết giả vờ ngớ ngẩn, cô không biết nên tức hay nên cười.
Qủa nhiên anh ta giống hệt như Bắc Minh Thiện!
Đều là đồ ngu ngốc!
Cô thở dài, chỉ đành duỗi tay xoa gò má của Trình Trình: “Cưng ơi, con đừng làm thế…chuyện của mẹ và ba con thì cứ để người lớn giải quyết, các con không cần phải bận tâm, được không nào? Mẹ không muốn các con còn nhỏ tuổi mà đã phải bận lòng nhiều như thế.
Mẹ không muốn để lại bóng ma tâm lý trong lòng các con…”
Giống như Bắc Minh Thiện vậy.
Huống hồ chi cô không hề muốn các con cũng giống hệt như mình hồi nhỏ, không hề có những giờ phút vui vẻ thoải mái…
“Vì mẹ không thích chú Chi Lâm sao?” Trình Trình khăng khăng không chịu thôi, cậu bé nói tiếp: “Nếu như mẹ không chịu chú Chi Lâm… thế thì chọn anh Diệp Long đi!”
Trình Trình vừa mới dứt lời, Sở Dung Triết đã há hốc miệng.
Má ơi, con trai của Bắc Minh Nhị cũng ghê gớm quá nhi, Vân Chi Lâm ít nhiều gì cũng là em họ của Bắc Minh Nhị, miễn cưỡng cũng cho qua được, nhưng còn Bắc Minh Diệp Long…
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, cô không ngờ Trình Trình lại nhắc đến Diệp Long!
“Mẹ ơi, thực ra trong hai năm nay, anh Diệp Long vẫn luôn gửi quà cho con và Dương Dương.
Bây giờ nhà họ Bắc Minh đã công bố chuyện ba sắp sửa đính hôn rồi, chắc là không bao lâu sau anh Diệp Long sẽ về uống rượu mừng của ba…”
Sở Dung Triết hết chịu nổi rồi, anh vội vàng xen miệng vào: “Ôi trời… chú nói này Trình Trình, anh Diệp Long kia là cháu của ba cháu đó, nếu như mẹ cháu cưới cậu ta thì chẳng phải sẽ loạn lên hết hay sao?”
Nghe thấy thế, Trình Trình lườm anh ta một phát sắc lẻm, cậu bé lạnh giọng nói: “Không phải chú Sở Nhị điếc rồi sao?”
“Ồ ồ… chú điếc rồi điếc rồi… khi nãy chú trúng phong thôi…” Sở Dung Triết thở dài, trong lòng vô cùng sốt ruột, sống lưng anh ta lạnh ngắt, mọi việc đang phản ứng nghịch truyền, hình như gây ra họa lớn rồi…
Trình Trình nhíu mày lại, cậu bé tiếp tục quay sang nhìn mẹ mình: “Anh Diệp Long là người tốt, lần nào gửi quà cho bọn con đều kèm theo một tấm thiệp ấm áp.
Trình Trình tin rằng chắc chắn anh ấy không quên nổi mẹ đâu, thế nên mới đi khắp chân trời góc biển, không dám gặp mặt bọn con.”
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày thật chặt, cô thấy Trình Trình nóng lòng tìm hạnh phúc cho mình, trong lòng vô cùng đau xót.
Trình Trình cứ ngỡ mẹ không chịu đồng ý, cậu bé ngập ngừng một lát rồi than thở: “Nếu như mẹ không chọn anh Diệp Long thì… chọn chú ba đi!”
Chú ba? Ngôi sao lớn Thiên Vương Anthony, Bắc Minh Đông?
Sở Dung Triết nghe không lọt lỗ tai, anh ta bèn xen miệng vào: “Ôi, nhóc Trình, người cháu chọn chắc chắn phải là người đàn ông có liên quan đến đến nhà họ Bắc Minh à?”
Trình Trình nhìn Sở Dung Triết: “Đả kích lớn nhất với ba là để cho mẹ cưới một người đàn ông gần gũi với ba, ngày nào cũng lắc đến lắc lui trước mặt ba, ân ân ái ái để cho ba không đụng đến được mà chỉ có thể trừng mắt, đó chẳng phải là cách báo thù hay nhất hay sao?”
Hít…
Sở Dung Triết hít một hơi khí lạnh, quả nhiên nhóc Trình ác thật!
Nếu như làm thế, Bắc Minh Nhị thật sự sẽ nổi điên mất…
“Ha ha…”
Cố Hạnh Nguyên không khỏi bật cười thành tiếng, nước mắt vẫn còn rưng rưng trên bờ mi, tâm trạng nặng nề ban nãy đã trở nên tươi sáng hơn khi nghe con mình nói thế.
Cô ôm con thật chặt: “Cục cưng, cảm ơn con đã nghĩ cho mẹ, mẹ cảm thấy có các con chính là niềm hạnh phúc lớn nhất…”
Còn có cả bé cưng nữa.
Cô nhớ đến bé con đang ở bên nước ngoài, khóe môi không khỏi cong cong, nở nụ cười mỉm.
.