"Thưa cô, dù sao tôi cũng là cậu hai nhà họ Sở, hôm nay tôi tự hạ thấp địa vị đi dạo chợ đêm với cô cũng đã cho cô mặt mũi rồi, cô làm ơn cũng chừa mặt mũi cho tôi một chút, OK?"
Sở Dung Triết thật sự có cảm giác phạm phải sai lầm!
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn anh ta: "Dung Triết, anh nói thật đi, có phải anh có tâm sự đúng không? Cả đêm đều mất tập trung..."
Sở Nhị làm gì dám nói có? Anh ta thở dài một hơi: "Tôi không có..."
Cô cong miệng cười: “Không có là tốt nhất! Đi thôi, chúng ta đi đến chỗ khác..."
Cô nói xong thì kéo tay phải trật khớp của Sở Dung Triết đi về phía hẻm nhỏ ở sâu bên trong...
"A này...
cô lại muốn đi đâu? Trễ rồi, cô nên về nhà...
Ôi, cô đừng nắm tay tôi...
Đau đau đau..."
Sở Nhị không ngờ Cố Hạnh Nguyên kéo mình tới một nơi, lại là ——
Khu đèn đỏ trong hẻm sâu phía sau chợ đêm Hoàng Thành!
Không sai, mỗi thành phố cũng có một chỗ bí mật, che giấu một nơi không cho người biết, làm một chút chuyện không muốn mọi người biết!
"Cô nói cái gì?!"
Sở Dung Triết khó tin hét lớn một tiếng: “Cô lại muốn tôi đưa cô đi chơi gái sao?"
"Xuỵt ——" Cố Hạnh Nguyên vội vàng che miệng anh ta lại, nhìn xung quanh một cái: “Anh nhỏ tiếng thôi! Tôi nói anh dẫn tôi đi chơi gái lúc nào chứ? Tôi là phụ nữ đó! Tôi để anh đi vào chơi gái, sau đó tôi trốn ở góc phòng quan sát một chút..."
Sở Dung Triết hận không thể đập đầu mình!
Anh ta kéo tay Cố Hạnh Nguyên xuống, thở hổn hển nói: "Ý cô là muốn nhìn tôi chơi gái?!"
"Nói nhỏ thôi, tôi nói anh nhỏ giọng một chút mà..."
Phụ nữ nhà lành giống như Cố Hạnh Nguyên lần đầu tiên tới nơi không đứng đắn như vậy, tâm trạng khó tránh khỏi lo lắng sợ hãi.
Nhưng vì cuốn sách thứ hai nên cô liều mạng!
"Không được!" Sở Dung Triết kiên quyết không đồng ý, không phải chỉ là vấn đề mặt mũi mà còn liên quan đến tôn nghiêm của anh ta nữa!
Dù sao anh ta cũng là cậu hai nhà họ Sở, anh ta muốn phụ nữ nào mà không có?
Còn cần đi chơi gái sao?
Sau này anh ta còn có thể lăn lộn được nữa?
"Dung Triết..." Cố Hạnh Nguyên giống như đã sớm đoán được anh ta sẽ có phản ứng này, nhưng đàn ông sống trong giới xã hội đen như Sở Dung Triết cũng không dễ tìm đâu, nhân cơ hội này cô phải trải nghiệm một chút mới được.
"Không được!"
"Dung Triết Triết..."
"...Không đi!"
"Tiểu Triết Triết..."
"Kiên quyết không đi..."
"Tiểu Triết, Triết ngọt ngào..."
"Haiz..." Sở Dung Triết nổi giận: “Cô còn buồn nôn hơn một chút được nữa không?"
"Anh đã đồng ý..." Cố Hạnh Nguyên chép miệng: “Trình Trình nói anh phải chịu trách nhiệm với tôi..."
Sắc mặt Sở Dung Triết trắng bệch: "Cái gì, tên nhóc Trình Trình nói tôi chịu trách nhiệm với chuyện đính hôn của Bắc Minh Nhị, không phải với cô..."
"Hừ, rốt cuộc anh có đi hay không?" Cô không còn cầu xin nữa, sầm mặt xuống: “Anh không đi thì một mình tôi đi...
cùng lắm là bị người ta chơi một chút..."
Cô cố ý nói nhẹ nhàng, giả vờ muốn đi.
Sở Dung Triết do dự ba giây, cuối cùng cắn răng: "Quay lại! Tôi đưa cô đi..."
Hu hu hu, Bắc Minh Nhị, vì người phụ nữ của anh mà ném cả nhân phẩm của mình đi...
Cố Hạnh Nguyên được như mong muốn nên cười trộm.
Sở Dung Triết vùi nửa khuôn mặt vào cổ áo rồi mang theo Cố Hạnh Nguyên, tránh tránh né né vào một tiệm gội đầu tên là Muội Ký.
Mặc dù tiệm treo bảng hiệu gội đầu, nhưng trong tiệm không hề có dụng cụ gội đầu.
Ngược lại có một chiếc ghế sô pha bằng da dài.
Trên sô pha có mấy cô gái xinh đẹp khác nhau ngồi ở đó...
Bà chủ cười ha ha đi tới đón khách.
"Ha hả, ông chủ, một người sao?" Bà chủ nhìn Cố Hạnh Nguyên bên cạnh, dù sao cũng đã quen chuyện đời, ngay sau đó lại nhỏ giọng hỏi: “3P?"
Cố Hạnh Nguyên ngẩn ra!
Sắc mặt Sở Dung Triết trầm xuống!
Anh ta lẩm bẩm rống lên một tiếng: “Đừng nói nhảm nữa! Cho một người vào!"
"Được! Ông chủ có một chọn không?" Bà chủ chỉ mấy cô gái đang ngồi ở đó, cười sâu xa: “Các cô gái đó có kỹ thuật cao nhất đó..."
Sở Dung Triết suýt nữa nôn ra.
Cố Hạnh Nguyên nhìn phản ứng của anh ta thì không nhịn được cười.
Sở Dung Triết tùy tiện chọ một cô gái khá trẻ tuổi, cũng yên tĩnh, hơi ngại ngùng, cô gái dễ khống chế, sau đó anh ta kéo Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng đi lên phòng nhỏ ở lầu hai...
Đến khi Bắc Minh Thiện và mấy vệ sĩ mặc quân phục đuổi tới hẻm nhỏ——
Bắc Minh Thiện trơ mắt nhìn Sở Dung Triết kéo tay nhỏ của người phụ nữ của anh vào một tiệm gội đầu tên là Muội Ký...
"Khốn nạn! Sở Nhị dám đưa cô ấy tới nơi bẩn thỉu xấu xa này...
thuê phòng?!!!"
"Á...
Bắc Minh tổng...
hình như đến nơi này thường là để chơi gái..." Bảo tiêu vừa nói nói.
"Vậy...
chúng tôi có phải đi vào hay không..." Vệ sĩ thứ hai hỏi.
Bắc Minh Thiện nắm chặt tay lại!
Dưới bầu trời đêm, quai hàm tuấn tú cứng rắn hiện lên gân xanh...
Anh cắn răng mở miệng nói: "Đi! Tôi muốn nhìn xem bọn họ muốn làm cái quỷ gì!"
Thế là mấy người lực lưỡng lần lượt đi vào tiệm gội đầu Muội Ký
"Ôi ông chủ..." Bà chủ vừa thấy mấy người cao to đi vào thì vui vẻ ra mặt đến tiếp đón, việc làm ăn đêm nay đúng là quá tốt...
"Cút ngay!" Bắc Minh Thiện lạnh giọng mắng, lấy khăn giấy màu trắng che miệng lại, vẻ mặt ghét bỏ!
Bà chủ hoảng sợ.
Bắc Minh Thiện cố nén giận, gầm nhẹ: “Đôi nam nữ khốn kiếp ban nãy ở phòng nào? Tôi muốn phòng bên cạnh! Hơn nữa không được cách âm!!!"
"Không được cách âm?" Bà chủ sợ hãi cười, lập tức phản ứng lại đây, bà ta cũng gặp qua không ít chuyện bắt gian: “Được! Ông chủ đi theo tôi..."
Vì thế bà chủ đưa đám người Bắc Minh Thiện đi lên lầu hai, vào phòng bên cạnh Sở Dung Triết——
Dùng gỗ ván ép ngăn cách.
Vách tường rất mỏng,
Hiệu quả cách âm vô cùng kém.
Trong phòng chật hẹp...
Bắc Minh Thiện ghét bỏ nhìn xung quanh một cái, điều kiện tồi tệ đến mức muốn mở cửa đi ra!
Không ngờ anh vừa ngồi xuống ghế đã lót khăn giấy thì bên cạnh truyền đến tiếng Cố Hạnh Nguyên trêu chọc——
"...Ôi trời...
Tiểu Dung Triết, anh đừng xấu hổ...
anh cứ coi tôi là không khí...
anh nhìn chỗ kia của cô gái này lớn chưa kìa...
anh mau phát biểu một chút đi, anh là đàn ông, lúc chơi gái sẽ có suy nghĩ gì...
yên tâm, tôi không phải lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông trần truồng...
wow...
Dáng người của anh và tên khốn Bắc Minh Thiện kia đúng là một chín một mười..."
Sắc mặt Bắc Minh Thiện lập tức xanh mét!
Ở phòng bên cạnh, mặt Sở Dung Triết hồng trắng đan xen nhau.
Anh ta trừng mắt Cố Hạnh Nguyên, người phụ nữ này ngồi ở góc tường, bình chân như vại bắt chéo chân, còn cầm máy tính bảng không e dè mở camera quay video...
Trong lòng Sở Dung Triết đang khóc, vô cùng đau khổ.
Cô là người phụ nữ của Bắc Minh Nhị, anh ta không dám đánh cũng không dám mắng, không thể nghe theo cô, không nghe theo cô cũng không được...
"...Không thể cởi được nữa..." Sở Dung Triết chép miệng, lúc này cả người anh ta chỉ còn một chiếc quần đùi, sống chết cũng không chịu chịu cởi...
Cho đến bây giờ, anh ta mới hiểu rõ câu nói tự tạo nghiệp thì không thể sống được!
Cố Hạnh Nguyên che miệng cười trộm: "Anh cứ yên tâm chơi gái đi, tôi giúp anh nộp phí! Anh nên cảm thấy vinh hạnh, cuốn sách thứ hai của tôi sẽ lấy anh là mẫu sáng tác..."
"Hả..." Sở Dung Triết sợ tới mức suýt rớt cằm! "Sáng, sáng tác?"
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: "Tôi muốn viết một cuốn sách về nam chính khốn nạn, cho nên tôi muốn sưu tập một ít tài liệu...
anh biết đó, nửa đời trước của tôi quá thất bại, chỉ quen biết tên Bắc Minh Thiện lòng dạ hẹp hòi lại độc miệng còn có bệnh sạch sẽ.
Tôi cố tình không muốn lấy anh ta làm mẫu sáng tác cho nam chính khốn nạn..."
Bắc Minh Thiện ngồi ở phòng bên cạnh nghe lén, anh nghe Cố Hạnh Nguyên đánh giá mình thì tức giận đến mức mặt tái mét...
"Khoan đã!" Trán Sở Dung Triết toát mồ hôi lạnh, khó tin nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nam chính khốn nạn? Hạnh Nguyên, hoá ra cô coi tôi tên khốn nạn? Còn muốn viết tôi vào sách?!!"
Cuốn sách đầu tiên của Cố Hạnh Nguyên tên là đã tạo thành cơn sốt, Sở Dung Triết đã sớm nghe thấy.
Bắc Minh Nhị cũng vì cuốn sách đó, hiện tại anh ta phải chịu đả kích từ nhóm các bà mẹ...
Có thể nói là đánh mất anh minh một đời.
Nếu Cố Hạnh Nguyên viết anh ta vào cuốn sách thứ hai thì Sở Nhị này còn có đường sống sao?
Đã có vết xe đổ nên Sở Dung Triết không thể không phòng!
"Ha ha, vấn đề là anh không thích tôi coi anh là tên khốn nạn, hay là không thích tôi viết anh vào sách?" Cô cười tủm tỉm hỏi.
"Không thích!"
"Hừ..." Cô nhún vai: “Được rồi, tôi còn định tìm những người khác, dù sao đàn ông đến đây chơi gái thì đa số đều là tên khốn nạn? Cùng lắm là tôi hy sinh một chút nhan sắc..."
Cô vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị quay đầu rời đi.
Sắc mặt Sở Dung Triết cứng đờ, nắm chặt tay lại, trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, im lặng một lúc...
Lúc Cố Hạnh Nguyên vừa mở cửa ra…
"Quay lại!" Sở Dung Triết gào lên, cắn răng nói: “Ông đây giúp cô..."
Cố Hạnh Nguyên cười trộm một tiếng rồi xoay người, cười tươi với Sở Dung Triết: "Tiểu Dung Triết, tôi biết anh đối xử với tôi tốt nhất! Vì sao không thể quen biết anh sớm hơn chứ..."
Cô thể hiện tính cách của Sở Dung Triết rất ngay thẳng làm cho người ta cảm thấy ở bên cạnh anh ta rất yên tâm, sẽ không chịu tổn thương.
Mặt Sở Dung Triết co giật, lẩm bẩm một câu: “Tôi hy vọng tôi quen cô sớm hơn một chút..."
Bắc Minh Thiện ngồi ở phòng bên cạnh tức giận cầm ly nước trên bàn, bỗng nhiên ném vào vách tường nhỏ——
Tiếng loảng xoảng vang lên!
Đập vào vách tường!
Cố Hạnh Nguyên và Sở Dung Triết nghe thấy thì giật mình!
"Này, có phải hay chúng ta nói chuyện quá nên ảnh hưởng đến cặp đôi bên cạnh hay không?" Cô che miệng, nhỏ giọng hỏi Sở Dung Triết.
"..." Sở Dung Triết lại sợ tới mức nhũn chân, nếu anh ta không đoán sai thì người ném ly nước ở phòng bên cạnh chính là Bắc Minh Nhị...
Thằng nhóc này đúng là biến thái, theo dõi bọn họ đến tận chỗ này...
Sở Dung Triết bất lực, ánh mắt đột nhiên lóe lên.
Anh ta nhìn Cố Hạnh Nguyên, lại nhìn nhìn cô gái đang nằm trên giường, lại nghĩ đến Bắc Minh Nhị đang tức giận đến bốc khói ở phòng bên cạnh, Sở Dung Triết gian xảo cong khóe miệng lên——
"Hạnh Nguyên, cô muốn biết rốt cuộc tên khốn nạn sẽ khốn nạn thế nào không?"
Anh ta vừa nói vừa cởi trần đi đến gần Cố Hạnh Nguyên.
"Hả..." Cố Hạnh Nguyên sửng sốt một chút, lúc này ánh mắt Sở Dung Triết đột nhiên trở nên đáng sợ, cô nuốt nước bọt: “À..."
Sở Dung Triết nhướng mày: “Thật ra cô nghĩ sai rồi, tên khốn nạn thích nhất là cô gái nhà lành, lúc không có cô gái nhà lành mới đi chơi gà bên ngoài mà thôi...
Hạnh Nguyên, phụ nữ xinh đẹp lại trong sáng như cô là thứ tên khốn nạn rất thích nhất...
Chậc chậc, dù sao Bắc Minh Nhị sẽ đính hôn với Phỉ Nhi, hay là...
Cô đi theo tôi đi..."
Sở Dung Triết vừa dứt lời, sau đó thân hình cao lớn đi tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên——
Anh ta chống hai tay nhốt cô vào góc tường.
Anh ta lập tức mập mờ phả hơi nóng vào mặt cô...
"A?" Cố Hạnh Nguyên hoảng sợ: “Sở Dung Triết, anh sẽ không làm thật đấy chứ?"
.