“Suỵt...” Tô Ánh Uyển ra hiệu anh nhỏ tiếng: “Đã hạ sốt rồi, cô ấy vừa mới ngủ...
chúng ta ra ngoài nói.”
Đẩy Bắc Minh Thiện ra ngoài cửa phòng bệnh, Tô Ánh Uyển ngước mắt lên, sâu sắc nhìn vào người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này.
Cô ta càng si mê, trái tim lại càng đau...
Nuốt nước bọt, cô ta nhẹ giọng nói: “Thiện, anh gần đây sao rồi? Không phải nói sắp đính hôn với Phỉ Nhi rồi sao? Nhưng cô ấy bận tới bận lui cho lễ đính hôn, anh đang ở đâu? Cô ấy mệt đến đổ bệnh, sốt cao, lại không tìm được người của anh...
xin hỏi anh xem cô ấy là vợ chưa cưới của anh không?”
“...” Bắc Minh Thiện đứng ở hành lang của viện điều dưỡng, châm một điếu thuốc, trầm mặc hút.
Hình Uy lặng lẽ đứng ở một bên.
“Thiện, tình trạng của Phỉ Nhi như nào, anh hiểu hơn ai hết! Cô ấy thật sự không thể tiếp tục chịu tổn thương được nữa! Anh có biết, hôm nay khi em đến, cô ấy cầm con dao gọt trái cây, lại muốn cắt lên cổ tay của mình hay không...”
Thần sắc của Bắc Minh Thiện trở nên căng thẳng.
Hình Uy cũng căng thẳng theo.
“May là em đến lúc giật con dao của cô ấy ra...” Đoạn này, là Tô Ánh Uyển tự mình bịa.
Bắc Minh Thiện hút thuốc, tiếp tục nhả khói.
Tô Ánh Uyển thở phào một hơi: “May mà cô ấy bây giờ không sao nữa.
Nếu anh đã đến rồi, em cũng có thể rút rồi.”
Nói xong lời này, Tô Ánh Uyển xách túi, xoay người rời khỏi...
Khi lướt qua bên người của Bắc Minh Thiện, giọng nói êm ái của anh mới thấp giọng nhả ra một câu---
“Làm phiền cô rồi, Ánh Uyển.”
Lưng của Tô Ánh Uyển hơi run lên, giọng nói khàn khàn: “Thiện, mặc dù chúng ta không thể thành đôi, nhưng em thật lòng hy vọng anh và Phỉ Nhi hạnh phục! Mong anh cố gắng trân trọng cô ấy...”
Vừa dứt câu, Tô Ánh Uyển nhấc đôi cao gót sải bước rời khỏi...
Bắc Minh Thiện dựa vào bức tường ở hành lang, trầm mặc hút thuốc.
Một điếu, hai điếu, ba điếu...
Nhưng bất luận hút bao nhiêu, sự phiền muộn của anh không có biến mất theo làn khói, ngược lại càng lúc càng nồng...
Hình Uy từ đầu đến cuối ở im lặng canh ở một bên, không nói một lời.
Bắc Minh Thiện ngẩng đầu, liếc nhìn bầu trời tối đen, ánh trắng bị tầng mây dày che lấp...
“Hình Uy, cậu nói, nếu như tôi vứt bỏ Phỉ Nhi, sẽ như thế nào?”
Hình Uy lắc đầu thở dài: “Nếu chủ nhân bỏ rơi cô Phỉ Nhi, cô Phỉ Nhi nhất định sẽ tự sát? Mà cả đời này của chủ nhân, đều không thoát được sự áy náy của lương tâm.”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của anh càng run hơn, tiếp tục hỏi: “Nếu...
nếu như tôi từ bỏ Nguyên Nhi thì sao?”
Hình Như mặt mày không có cảm xúc nói: “Cô Cố sẽ quen một người đàn ông khác, sinh con đẻ cái, công thành danh toại, hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy nhà...”
“Im miệng, Hình Uy!”
Sắc mặt của Bắc Minh Thiện đã cực kỳ khó coi! Hình Uy có phải muốn anh tức chết phải không?
“Chủ nhân...
Tôi cũng chỉ nói sự thật...
lấy tính cách của cô Cố, tuyệt đối sẽ không vì chủ nhân và cô Phỉ Nhi đính hôn mà tự hủy hoại chính mình...
ngược lại...”
“Ngược lại sẽ tích cực tìm một người đàn ông khác, tốt nhất ở trước mặt của tôi, chọc tôi tức chết mới cam tâm!” Anh cười tự giễu, tối nay không phải đã nhìn thấy rồi sao?
Cô hẹn Sở Danh Triết đi xem phim, dạo phố, thậm chí còn ‘chơi ấy’...
Hành vi nào không phải khiến anh tức đến phát điên chứ?
Nhưng anh vẫn bị mắc câu!
Đối với cô không buông tay được...
“Thật ra trong lòng chủ nhân rõ hơn Hình Uy.” Hình Uy thở dài: “Trái tim của chủ nhân để ý cô Cố, nhưng cô Phỉ Nhi đối với chủ nhân lại yêu đến dại khờ...
Vấn đề này thật sự rất khó giải quyết, nếu như ở cổ đại thì tốt rồi, chủ nhân có thể một lúc lấy hai người...”
“Hình Uy!” Bắc Minh Thiện gằn lên.
Hình Uy ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, sự buồn bực trong đáy mắt càng lúc càng nồng đậm...
Hôn nhân, đối với anh mà nói, luôn là chuyện thiêng liêng.
Không yêu thì không lấy, là lời hứa của anh trước chúa.
Mà lấy Phỉ Nhi, là lời hứa của nhiều năm trước của anh!
Nhưng bởi vì Nguyên Nhi, anh bắt đầu hoài nghi thái độ của mình đối với hôn nhân, thật sự trung thành như vậy sao...
“Hình Uy, cậu nói xem...
phụ nữ thích nhất cái gì? Hoặc nói, phụ nữ khát vọng nhất điều gì?”
Trong ánh mắt của anh có chút mơ màng.
Hình Uy suy tư một lúc, trả lời---
“Yêu.
Phụ nữ khát vọng nhất là có được tình yêu.”
Bắc Minh Thiện nhíu mày thấy khó tin, sững ra liếc nhìn Hình Uy.
Dùng sức hút sâu một hơi thuốc.
“Vậy thì, Hình Uy cậu thật sự chưa từng quen bạn gái sao?”
Thần sắc của Hình Uy trở nên căng thẳng, mặt mày có hơi ngại ngùng: “Ừm...
chưa, thật sự chưa từng có...”
“Vậy cậu sao biết phụ nữ khát vọng nhất là tình yêu?” Bắc Minh Thiện phiền não đấm vào tường!
Anh biết, vấn đề thâm sâu này căn bản không nên hỏi Hình Uy.
Hình Uy ái ngại nhếch môi: “Nếu không trước đây cô Tô Ánh Uyển đi theo bên cạnh chủ nhân nhiều năm như vậy là vì điều gì? Cô Phỉ Nhi chịu nhiều khổ sở cũng muốn trở về tìm chủ nhân, là vì sao? Không phải đều vì bọn họ yêu sâu sắc chủ nhân sao?”
“Vậy còn tôi?” Ánh mắt của anh có chút mê mang.
“Chủ nhân muốn nói, chủ nhân luôn cảm thấy chủ nhân yêu Phỉ Nhi, phải không?”
“Lẽ nào không phải sao?”
“...
Hình Uy không dám cuồng ngôn, ít nhất năm đó khi tôi đến Tây Ban Nha thăm chủ nhân, tôi cũng cho rằng chủ nhân thật sự yêu sâu sắc cô Phỉ Nhi...
Nhưng hiện nay xem ra...”
“Như thế nào?” Ánh mắt của anh trở nên căng thẳng.
“Đã từng, chủ nhân ở trong mắt Hình Uy, là người cao quý không có cảm xúc.
Cho dù cô Phỉ Nhi ở bên cạnh chủ nhân, chủ nhân vẫn lạnh nhạt yên tĩnh...
Sau này, khi chủ nhân ở cùng cô Tô, vẫn lạnh nhạt yên tĩnh...
Mãi đến khi cô Cố xuất hiện, chủ nhân hình như không giống như vậy nữa...
nên nói, chủ nhân mỗi khi đối diện với cô Cố, sự bình tĩnh và ưu nhã dần dần biến mất, ngược lại cuồng vọng, bực tức, nóng nảy, không biết xấu hổ...
thậm chí có thể nói, ừm...
đối với cô Cố còn rất thô lỗ...”
“Im miệng!” Anh không vui nhíu mày, anh đã có biểu hiện tồi tệ như vậy sao?
“Ài...” Hình Uy lắc đầu thở dài: “Thật ra tất cả mọi chuyện này, đều là vì chủ nhân quá lo lắng cho cô Cố.”
Nghe hết lời nói của Hình Uy, Bắc Minh Thiện rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau.
“Vậy Nguyên Nhi thì sao?” Anh khẽ nhả ra một câu, lại hỏi.
Bất tri bất giác, trái tim bỗng có hơi căng thẳng, vậy mà có chút sợ khi đáp án của Hình Uy.
Hình Uy cẩn thận liếc nhìn thần sắc của Bắc Minh Thiện: “Chủ nhân...
chủ nhân đột nhiên hỏi điều này, tôi thật sự không dám chắc...
không bằng chủ nhân đích thân đi hỏi cô Cố?”
“...” Mặt mày của Bắc Minh Thiện tái xanh: “Cậu biết rõ cô ấy vây giờ đang làm căng với tôi!”
“...” Hình Uy trầm mặc một lúc, tiếp tục nói: “Hay là như thế này, chủ nhân thử tặng hoa, tặng quà cho cô Cố, hẹn cô Cố đi ăn cơm, xem phim gì đó...
làm dịu mỗi quan hệ giữa chủ nhân và cô Cố...”
Lông mày của anh càng nhíu chặt, gần như có thể kẹp chết một con ruồi: “Cậu muốn tôi đến trước mặt cô ấy lấy lòng?”
“Cũng không phải...
trong phim không phải đều diễn như vậy sao?” Hình Uy gãi gãi đầu.
“Vậy nếu như không được thì phải làm sao?”
“Hừm....
chủ nhân, vài ngày nữa chính là lễ hôn đính hôn của chủ nhân với cô Phỉ Nhi rồi, nếu như chủ nhân không nhân khoảng thời gian này kéo được trái tim của cô Cố về, sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa...” Hình Uy thật sự sốt ruột thay cho chủ nhân.
“Cần cậu nói sao!” Anh nhả ra làn khỏi, phiền muộn mà trán nhăn lại.
Từ biểu hiện tích cực hẹn Sở Nhị vào tối qua của cô thì thấy, anh thật sợ anh ngày nào đó phát hiện cô lên giường với một người đàn ông khác!
Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh hận không thể bóp chết cô!
Sau đó đem tên đàn ông đó phơi thây nơi đồng hoang!
Sau khi hút N điếu thuốc, Bắc Minh Thiện cuối cùng cũng đưa ra quyết định...
Hôm sau, sáng sớm.
Tiệm hoa hạnh phúc vừa mới mở cửa.
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu bạc phanh kít một tiếng, đừng trước cửa tiệm.
Từ trong xe bước xuống một người đần ông đeo kính đen cao to đẹp trai.
Mặt mày không cảm xúc đi vào trong tiệm hoa.
Chủ tiệm hoa cười tươi rói nói: “Thưa anh, chào buổi sáng! Hoan nghênh hoan nghênh! Xin hỏi có thể giúp anh được điều gì không?!”
Người đàn ông đánh giá một lượt tiệm hoa, nhếch môi, giọng nói dễ nghe trầm thấp nhả ra---
“Có hoa gì, biểu đại...
sự thuần khiết không?” Trong đầu của anh nghĩ đến ánh mắt trong trẻo của người phụ nữ đó.
“Ha ha, hoa uất kim hương trắng và hoa bách hợp trắng đều biểu đạt sự thuần khiết!” Chủ tiệm mỉm cười giới thiệu, hỏi một câu: “Xin hỏi, anh muốn tặng cho bạn gái hay ai khác?”
Anh mặt lạnh, suy tư một hồi, lẳng lặng nói: “Bạn gái...”
“Ha ha, nếu là bạn gái, tôi kiến nghị anh tặng hoa hồng, hoặc loài hoa tượng trưng cho tình yêu...” Chủ tiệm nhiệt tình giải thích.
Anh chê bai nhìn lướt qua vài lần, dường như không hài lòng trước lời giới thiệu của chủ tiệm.
Vừa ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ đầy màu sắc này, vừa sải bước đi, rồi đi vào nhà kính chứa đầy hoa của tiệm---
Đột nhiên, có loài hoa đập vào mắt sau lớp kính đen của anh.
Ánh mắt bỗng sáng lên.
Chỉ là những bông hoa giống như ngọn lửa đang cháy, nói: “Lấy hoa đó!”
...
Ting ting! Ting ting!
Cố Hạnh Nguyên không kiến nhẫn từ trong chăn cựa quậy đứng dậy, mắt mũi lèm nhèm rời giường...
Tối qua cả chỉnh sửa bản thảo đến tận 4 giờ sáng.
Còn chưa ngủ đủ đã bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc rồi.
Người cô quen biết không nhiều, ngoại trừ Lạc Kiều thường đến đây ra, chỉ còn lại tên bại hoại của nhà họ Bắc Minh đó!
Cào cào mái tóc tổ quạ, cô nhíu mày mở cửa ra---
Đột nhiên---
Một thứ gì đỏ đỏ vàng vàng xanh xanh đập vào tầm mắt của cô!
Cô bị dọa lùi lại sau vài bước!
Mùi hương sộc vào mũi...
Hắt xì!
Cô ngược lại hắt xì mấy cái!
Tình huống gì vậy?
Cô ngây ngốc mở to mắt, nhìn một biển hoa đột nhiên xếp đầy cửa nhà của cô?
Sau đó, một cái đầu từ sau chậu hoa thò ra: “Xin chào, tôi là nhân viên giao hàng của tiệm hoa Hạnh Phúc, xin hỏi là cô Cố Hạnh Nguyên sao?”
“...
Phải...” Cô gật đầu.
“Ha ha, đây là hoa tặng cho cô, phiền cô ký nhận!”
“Tặng cho tôi? Ai tặng?”
“Là một anh nào đó.
Anh ấy nói cô nhìn thấy số hoa này thì sẽ biết là ai.”
“...” Cô day day huyệt thái dương hơi đau nhức, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra: “Xin lỗi, mấy người có thể giao nhầm rồi...”
“Địa chỉ không sai.
Vậy xin hỏi cô có phải tên là Cố Hạnh Nguyên không?” Nhân viên giao hàng lại xác nhận lại một lần nữa.
“Ừm...” Cô nhíu mày gật đầu.
“Vậy thì không sai! Xin mời cô ký nhận!”
Cô hơi do dự, nhưng cuối cũng cũng ký tên...
Nhân viên giao hàng để chậu hoa còn cao hơn người vào trong phòng của Cố Hạnh Nguyên, sau khi rời khỏi---
Cô không thể tiếp tục nín thở được nữa: “Cái gì vậy, tôi có thể hỏi một chút, hoa này tên là gì không?”
“À.
Hoa này tên là hoa hợp hoan, loài hoa chỉ sự ân ái mãi mãi, hai người hòa hợp, là tượng trưng cho tình cảm tốt đẹp của vợ chồng.
Nghe chủ tiệm của chúng tôi nói, người tặng hoa cho cô, đã mua toàn bộ hoa hợp hoan của tiệm chúng tôi.
Hơn nữa loài hoa hợp hoan này, thích môi trường ấm áp có hơi ẩm, vào mùa đông không dễ sống đâu, cô phải nhớ tưới nước cho nó, duy trì độ ấm trong phòng.
Ha ha, chúc cô hạnh phúc!” Nhân vật giai hàng cười đáp.
Cố Hạnh Nguyên giống như bị sét đánh ngang tai!
.