Đôi đồng tử của anh co lại, hai bàn tay nắm lại thật chặt, giống như đang kìm nén một cơn tức giận nào đó sắp bùng phát: “Bà ta chết rồi! Vào ngày mà bà ta rời đi, bà ta đã chết trong lòng của tôi rồi! Hôm đó là ngày giỗ của bà ta!”
“…” Cô sững sờ.
Bị sự căm hận đáng sợ trong đôi con ngươi của anh làm chấn kinh.
Anh nghiến răng: “Cho dù mỗi năm tôi đều làm ngày giỗ cho bà ta, nhưng bà ta vẫn sống rất tốt? Bà ta dựa vào đâu chứ?!”
Tiếng gào thét này, mang theo quá nhiều oán hận và tổn thương.
Khiến cho Cố Hạnh Nguyên á khẩu không nói nên lời.
Hai năm trước, vụ kiện giành con của cô và Bắc Minh Thiện chấn động thành phố A, vì chứng cứ có lợi nhất trong điện thoại của Vân Chi Lâm bị xóa sạch một cách kỳ lạ mà thua kiện, lúc đó, cô mới biết là do mẹ của Vân Chi Lâm, Dư Như Hân làm.
Cũng vào lúc đó, Cố Hạnh Nguyên mới biết mẹ của Bắc Minh Thiện tên là Dư Như Khiết.
Cô nhớ, vào đêm thứ hai của vụ cá cược bảy ngày của họ hai năm trước, anh đã ôm cô vào lòng, nói với cô, đêm đó là ngày giỗ của mẹ anh.
Cô cũng nhớ, năm đó vào đêm giúp anh tổ chức sinh nhật ở bãi biển, anh lại ôm cô, nói có một người phụ nữ hứa với anh sau này sinh nhật hằng năm đều sẽ chúc mừng anh, nhưng người phụ nữ đó lại thất hứa hai mươi mấy năm rồi.
Các loại dấu hiệu trùng trùng, đến nỗi khiến cô luôn tưởng rằng, Bắc Minh Thiện rất yêu mẹ của mình—
Nhưng hóa ra, anh rõ ràng biết mẹ của anh còn sống, nhưng lại tổ chức ngày giỗ cho bà ta, giống như là hận bà ta không chết sớm đi vậy…
“Bắc Minh Thiện, anh điên rồi sao? Đó là mẹ của anh đó!!”
Thân là mẹ của ba đứa con, cô quá hiểu mùi vị bị các con thù hận.
“Bà ta vứt bỏ chồng và con mình, nấp ở đây với tình nhân của bà ta hai mươi mấy năm! Bà ta xứng làm mẹ tôi sao?!”
Trong đôi mắt giận dữ của anh, hiện lên tia máu đỏ tươi.
Anh điên cuồng mà gào lên, làm cô hoảng sợ!
Loại căm hận đó, giống như là được toát ra từ trong xương cốt vậy, giống như đã ăn nhập vào xương tủy từ lâu rồi.
Loại căm hận ăn sâu vào xương cốt này, không ai có thể rõ ràng hơn anh.
“Có lẽ dì Như Khiết có nỗi khổ a…” Cô thật sự không biết nhiều về chuyện của Dư Như Khiết và hai nhà Bắc Minh và Mạc.
Hai năm nay, cũng là vì Mạc Cẩm Thành, nên mới có vài lần gặp gỡ với Dư Như Khiết.
Trong ấn tượng của cô, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành vô cùng ân ái, quả thực là một đôi vợ chồng mẫu mực.
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà Dư Như Khiết không muốn quay về nhà Bắc Minh.
Bởi vì Sabah mới có người đàn ông mà bà ta yêu a…
Nhưng, cô nhìn Bắc Minh Thiện một cái.
Mùi vị bị mẹ ruột của mình bỏ rơi, chắc sẽ hận và đau khổ lắm đúng chứ?
Nếu không, anh cũng sẽ không vướng bận trong lòng, nhiều năm như vậy cũng không buông xuống được.
“Nỗi khổ?” Bắc Minh Thiện cười lạnh: “Em quen bà ta được bao lâu? Em lại biết bà ta được bao nhiêu? Mà đã nói thay cho bà ta như vậy?”
Cô nhíu mày, giãy dụa ngồi dậy khỏi giường: “Tôi thừa nhận, tôi quen biết bà ấy không lâu bằng anh! Nhưng Bắc Minh Thiện, anh hận bà ấy là chuyện của anh, tôi là vô tội, được chưa? Bây giờ, để tôi đi được chứ?”
Anh khựng lại.
Sự hung hãn trong đôi con ngươi dần dần thu liễm lại.
Đột nhiên tiến lên trước một bước, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi lạnh lẽo, hỏi—
“Nói cho tôi biết, tại sao lại đến Sabah?”
Ánh mắt cô lập lòe một hồi, theo bản năng né tránh ánh mắt anh.
Chợt nhớ ra viên kim cương còn cất trong túi, thế là, vội vàng móc ra—
“Tôi đến đây, là muốn trả lại sợi dây chuyền kim cương Mật Ái này cho dì Như Khiết! Tôi đã hỏi hành tung của băng Tam Trúc, nói bà ấy ở đây…nhưng tôi không biết hóa ra anh cũng ở đây…”
“Không phải tôi ‘cũng’ ở đây! Là chỉ có tôi ở đây thôi! Cô bị Mạc Cẩm Thành chơi rồi!” Đôi con ngươi của anh quét nhìn viên kim cương mà cô móc ra một cái, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén!
Thậm chí dưới sự không phòng bị của cô, anh đột nhiên túm lấy kim cương, sau đó, nhanh chóng sải bước đến bên cửa sổ—
Vèo.
Hung hăng ném xuống!
“A…viên kim cương…” Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc kêu lên một tiếng, trái tim gần như ngừng đập!
Anh vậy mà lại ném đi rồi!
Đây là viên kim cương quý giá từ Nam Phi, đã được dì Như Khiết cất giữ nhiều năm…
Vậy mà lại bị Bắc Minh Thiện ném đi dễ dàng như vậy!
Hết rồi?
Cô điên lên rồi! “Bắc Minh Thiện! Tên khốn nhà anh! Anh có biết viên kim cương đó trị giá bao nhiêu không… tôi đền cả đời cũng không đền nổi nữa…”
Vừa nói, cô vừa chạy đến bệ cửa sổ.
Nhìn thấy dáng điệu của cô, cô sẽ nhảy xuống với sợi dây chuyền kim cương!
“Em điên rồi!” Anh lập tức ôm lấy cô từ phía sau!
“Tôi điên rồi đó! Bị anh ép đến phát điên rồi!” Cô sợ tới mức run rẩy: “Buông tôi ra! Tôi phải xuống dưới nhặt kim cương, nếu không bị người ta nhặt mất rồi, thì sẽ lỗ nặng đó…”
Càng quan trọng hơn, không có sợi dây chuyền nữa, cô làm sao giải thích với dì Như Khiết đây?
Trong lúc vùng vẫy, cô càng bị anh ôm chặt hơn.
Gần như là muốn dung hòa cô vào cơ thể của anh, anh nhíu mày, hít sâu một hơi giữa làn tóc cô—
“Tôi không cho em lượm! Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ đồ gì của người phụ nữ đó! Tôi càng không cho phép người phụ nữ của tôi mang theo sợi dây chuyền của người phụ nữ đó!”
“Mẹ nó, anh điên rồi sao? Anh không muốn nhìn thấy thì nhắm mắt lại là được rồi! Anh gây khó dễ với một sợi dây chuyền, anh nhiều tiền quá nên sinh nông nỗi sao! Càng huống hồ viên kim cương đó là độc nhất vô nhị, có tiền cũng chưa chắc mua được a! Anh rắp tâm muốn hại chết tôi đúng không?” Cô tức đến nhe nanh múa vuốt, móng tay cấu rách cánh tay của anh: “Buông tôi ra! Ai là người phụ nữ của anh? Ai thèm làm người phụ nữ của anh chứ!”
“Tôi đã nói rồi không được đi lượm!”
Anh khư khư túm lấy cô, đôi mắt lóe qua sự ưu thương!
Cô càng lo lắng cho sợi dây chuyền kim cương đó, anh càng thống hận!
Dựa vào đâu mà mẹ của các con anh, lại phải sốt sắng vì đồ của người phụ nữ đó như vậy?
Anh không cho phép!
Cô nên đứng ở phía anh, cùng thù cùng địch với anh mới đúng!
“Bắc Minh Thiện—” Cố Hạnh Nguyên tức giận quát một tiếng, sau đó túm lấy mu bàn tay anh, há miệng cắn mạnh một cái…
“Sịt…” Anh đau đớn rên lên một tiếng, nhưng vẫn ghì chặt cô, không chịu buông tay!
Mãi đến khi cô cắn đến đau răng rồi, mới nhả miệng ra, thở phì phò!
Ngoảnh mắt qua, tức đến hơi thở không ổn định nổi:
“Bắc Minh Thiện, anh có lý do hận mẹ của anh! Thậm chí anh có thể hận viên kim cương đó! Nhưng bây giờ viên kim cương này đang ở trên tay tôi, anh vứt đi nó không phải là khiến tôi không thể đi giải thích với người ta sao! Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì, khiến anh cũng hận tôi như vậy?”
Kể từ năm đó, cô rời xa anh, đưa Dương Dương và Trình Trình đến Úc.
Kể từ lúc đó, anh liền hận cô cực kỳ.
Anh hận cô cũng giống như mẹ anh, nhẫn tâm bỏ lại anh sao?
Nhưng cô sao mà giống như vậy chứ?
Nếu như nói thứ mà dì Như Khiết không bỏ được là tình yêu!
Vậy thứ mà cô không nỡ, chính là các con a!
Không lẽ đây cũng là sai sao?
“Bắc Minh Thiện, anh đối với tôi như vậy là bất công!”
Ánh mắt anh thắt chặt lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen long lanh của cô, anh đột nhiên ôm cô vào lòng, giọng nói có chút nghẹn——
“Vậy em cũng từng công bằng với tôi sao? Người phụ nữ đó tặng em viên kim cương, em coi như bảo bối.
Tôi tặng em sợi dây chuyền bằng thép cao cấp, em lại vứt bỏ nó như một chiếc giày…Tôi tặng em hoa hợp hoan, em chẳng nhìn lấy một cái mà đã chuyển cho người khác…tôi đã đàn piano trước mặt đám đông cho em nghe, còn em thì sao? Em chẳng thèm màng đến một cái! Hạnh Nguyên, em có từng công bằng đối với tôi chưa? Tôi luôn muốn cho em thứ mà em cần, chỉ cầu xin em ở bên cạnh tôi, nhưng em lại thà sống thà chết không đồng ý, rốt cuộc em muốn gì đây? Cho em ngàn vạn tỷ tài phú, hay là cho em cả thế giới?”
Dư Như Khiết có công bằng với anh qua sao?
Sinh anh ra, nhưng lại ghét anh, lợi dụng anh.
Mãi đến khi anh thật sự tin tưởng bà ta sẽ đối tốt với anh, nhưng bà ta lại quay lưng, bỏ rơi anh…
Anh đã làm gì sai chứ?
Anh chẳng qua chỉ là muốn nếm trải mùi vị được yêu, được nâng niu trong lòng bàn tay, không lẽ đây cũng là một điều xa xỉ sao?
Nhắc đến piano, Cố Hạnh Nguyên lại nhớ đến ngày anh đính hôn, anh chính miệng phủ nhận với Phỉ Nhi, rằng chơi đàn không phải là ý ngỏ lời yêu.
Cô không khỏi cười lạnh một tiếng—
“Bắc Minh Thiện, anh tưởng anh tặng tôi dây chuyền, tặng hoa cho tôi, chơi đàn piano dỗ dành tôi, tôi sẽ vây quanh anh phục tùng như một con sủng vật sao? Tôi không phải là con chim hoàng yến mà anh nuôi, tôi càng không phải là người phụ nữ mà dùng tiền dùng châu báu là có thể lấy lòng được! Tôi không cần những thứ này!”
“Vậy em muốn gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô giãy thoát khỏi vòng tay của anh, quay người lại, ngước mắt lên nhìn anh, hít một hơi thật sâu—
“Tôi muốn con!! Anh có thể cho không? Anh có nỡ cho không?”
Tình yêu? Cô đã không có hy vọng gì rồi.
Hôn nhân? Cô còn dám mong ước xa xỉ sao?
Duy chỉ có con cái, mới là chân thật nhất, cô vẫn khát vọng.
Đôi mắt anh chợt ảm đạm, cái sự tổn thương đó không gạt người được.
Ánh mắt quét qua khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, anh cười khổ một tiếng, khàn giọng mà nói—
“Thật ra, em và người phụ nữ đó không có gì khác biệt cả.
Bà ta cần tình yêu, em cần con.”
Nhưng bọn họ đều có chung một sự lựa chọn, đều là không cần anh…
“Không! Chúng tôi có sự khác biệt về bản chất!”
“Cái gì?”
“Tình yêu có thể chọn lại, nhưng con cái thì không!”
Tình yêu, có lẽ trong cuộc đời, đi mãi đi mãi cũng sẽ chia đôi con đường với bạn.
Duy chỉ có con cái, mới đi cùng một đời.
“Bắc Minh Thiện, thứ tôi cần, anh có cho không?”
Một câu nói nhẹ nhàng của cô, khiến cho trái tim anh đau nhói…
Đôi môi mỏng lạnh lẽo, lóe qua một ý cười, đôi đồng tử sâu thẳm của anh, phản chiếu khuôn mặt đủ để khuynh thành của cô.
Rõ ràng nhìn thấy được sự kiên định trong đôi con ngươi của cô.
Anh đã từng nghe Sở Dung Triết nói qua về một chuyện tình có thật của một nữ minh tinh.
Nữ minh tinh đã từng rất nổi tiếng, nhưng lại yêu phải một chàng trai bình thường.
Chàng trai bình thường đó rất chiều chuộng cô ta.
Hai người đã ở bên nhau được tám năm.
Bỗng một ngày, chàng trai bình thường đã mua một quả dưa bở ở quầy hoa quả, cẩn thận gọt vỏ cho nữ minh tinh, lấy hết hạt trong dưa bở và cả những phần ngọt tinh túy nhất đều móc sạch sẽ.
Đưa cho nữ minh tinh, kết quả nữ minh tinh nói: “Anh là đồ ngốc sao”
Bởi vì nữ minh tinh cho rằng, bộ phận tinh hoa nhất của trái dưa bở đã bị chàng trai bình thường móc sạch sẽ rồi, đó không phải là ngốc sao?
Kết quả, chàng trai bình thường rất tức giận, nói muốn chia tay!
Ở bên nhau tám năm, chỉ vì một chuyện trái dưa bở nhỏ xíu mà đòi chia tay, người ngoài cảm thấy rất khó mà tin được.
Nhưng chàng trai bình thường lại nói, đây là lần đầu tiên anh ta gọt dưa cho con gái ăn, lần đầu tiên dụng tâm xẻ ra cho cô ta ăn, anh ta không biết đó là tinh hoa của dưa bở, cô ta không lĩnh tình, cũng không tán thưởng.
Sở Sung Triết nói, nếu như là anh ta thì anh ta cũng sẽ chia tay.
Bởi vì đây chính là đàn ông!
Đàn ông cũng rất coi trọng lần đầu tiên của mình!
Đàn ông trăm phương ngàn kế lấy lòng người phụ nữ đó, cô ta không thích, đàn ông sẽ rất tức giận.
Ví dụ như anh, lần đầu tiên tặng dây chuyền cho cô, mặt dây chuyền bằng thép cao cấp đó là mẫu vật liệu của toà kiến trúc đầu tiên của anh, có ý nghĩa đặc biệt đối với cuộc đời anh.
Anh đã tặng nó cho cô, nhưng sau đó cô lại trả lại cho anh.
Anh cũng là lần đầu tiên tặng hoa cho một cô gái, anh sở dĩ tặng hoa hợp hoan cho cô, là thật sự có ý muốn ở bên nhau, hợp hoan đến già…nhưng cô không cần.
Ngay cả piano, cũng là lần đầu tiên anh đàn trước mặt con gái, hơn nữa là ở nơi công cộng… nhưng cô không hiểu.
Ngay cả hôm đó Phỉ Nhi chính miệng hỏi anh, chơi đàn có phải là có ý ngỏ lời yêu không, tuy cuối cùng anh đã phủ nhận.
Nếu thật sự là người có lòng, sẽ không nghe ra đó chỉ là lời nói dối qua loa thôi sao?
Nhưng người phụ nữ này không nghe ra được!
Có lẽ cô tức giận vì anh muốn lấy Phỉ Nhi, nhưng cô có biết, những gì mà Phỉ Nhi bỏ ra vì anh, vĩnh viễn nhiều hơn bất cứ ai khác!
.