Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi, khẽ nắm bàn tay run rẩy của ông cụ: “Chính, ông yên tâm đi, tôi sẽ thay ông trông coi ba người bọn họ.
Ông đừng suy nghĩ gì nữa, chú ý dưỡng bệnh, biết không?”
Giang Tuệ Tâm nói xong, khóe mắt lại rớm ra nước mắi...
Bắc Minh Đông đi đến vỗ nhẹ lên lưng mẹ: “Mẹ, ông già sẽ khỏe thôi, mẹ đừng lo lắng quá, chú ý giữ gìn sức khỏe”
Bắc Minh Triều Lâm hừ một tiếng: “Dù sao một nhà các người đều nhìn tôi không vừa mắt, tôi đi!”
Nói xong, không thèm quay đầu lại mà kéo tay Lan Hồng rời khỏi phòng bệnh.
Bắc Minh Thiện day day thái dương, vết thương ở vai đau âm ỉ.
Anh chăm chú nhìn ba, người đàn ông này từng đỡ một dao của Dư Như Khiết thay anh, bây giờ bất lực nằm trên giường bệnh như vậy, anh lại không giúp được gì...
Bỗng nhiên trái tim như bị siết chặt, anh im lặng đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến đầu cầu thang lặng lẽ hút thuốc...
Trong phòng bệnh, Bắc Minh Đông cũng đã rời đi.
Chỉ còn lại Giang Tuệ Tâm vẫn đang nảm tay Bắc Minh Chính...
Chăm chú nhìn sắc mặt bình thản ngủ say của Bắc Minh Chính.
“Chính, ông cứ ngủ thật ngon đi...
ông yên tâm, mỗi ngày tôi đều sẽ đến thăm ông...
tôi thật sự yêu ông...
nhưng tình yêu này, trải qua hai mươi năm, cũng bị ông mài mòn không còn chút nào rồi...
ông biết không?”
Bà khẽ lẩm bẩm, hai mắt đẫm lệ dần dần trở nên lạnh lẽo...
Cố Hạnh Nguyên vừa trở lại phòng thuê ở thành phố A.
Ngay sau đó, bị một bóng dáng nhỏ bé cuộn mình trước cửa làm cho giật mình!
Cố Hạnh Nguyên liếc một cái đã nhận ra cậu bé mặc áo bông nhỏ im lặng núp ở cạnh cửa kia: “Trình Trình!”
Cơ thể nhỏ bé của Trình Trình chợt run rẩy theo phản xạ, mở to mắt, trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, gương mặt tái nhợt của cậu bé khẽ ngẩn ra, ngay sau đó đứng bật dậy, cắn môi, rầm một cái nhào vào lông ngực Cố Hạnh Nguyên, khàn giọng gọi: “Mẹ..
Đáy lòng Cố Hạnh Nguyên mềm nhũn, cúi người xuống, giơ tay ôm con trai lên: “Sao vậy, bảo bối?”
“Mẹ...
cuỗi cùng mẹ cũng trở về rồi..” Trình Trình vùi vào trong ngực mẹ, có nỗi hoảng sợ mà trước đây chưa từng thấy, nắm chặt cổ áo Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, con nhìn thấy ông nội ngã xuống mặt đất, không hề nhúc nhích, con sợ lắm..”
Cố Hạnh Nguyên giật mình, vừa móc chìa khóa ra mở cửa vừa nói: “Con nói là, khi ông nội con bị đột quy, con nhìn thấy sao?”
“Dạ” Trình Trình khẽ đáp lời, trong âm mũi còn lộ rõ run rẩy.
Cố Hạnh Nguyên khẽ khàng vỗ lưng con trai: “Đừng sợ bảo bối, ông nội sẽ không sao.
Người đã già, dù sao cũng sẽ mắc một số bệnh tật.
Đây không phải trách nhiệm của con, bảo bôi không cân tự trách, nhé?”
Hiểu con không ai bằng mẹ, Cố Hạnh Nguyên hiểu được nỗi lo sợ của Trình Trình.
Dù sao con trai mới chỉ bảy tuổi, tận mắt nhìn thấy ông nội ngã xuống mặt đất, khó tránh khỏi sẽ luống cuống tay chân.
“Nhưng mà mẹ à...
Trình Trình rất sợ rất sợ ông nội sẽ cứ như vậy ngủ không dậy nữa..”
“Đô ngốc, sẽ không đâu..” Cố Hạnh Nguyên ôm cậu vào phòng.
Bỗng nhiên trong nhà có người già bị bệnh, ai cũng không dễ chịu gì.
Cô nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Bắc Minh Thiện, không nhịn được thở dài.
“Mẹ và ba cùng nhau đón năm mới ở Malaysia sao?” Trình Trình nhớ đến cuộc gọi video đêm giao thừa, nắm lấy ngón tay mẹ, ngắm nghía kỹ càng chiếc nhẫn kim cương kia, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ mừng rỡ: “Mẹ và ba thật sự đeo nhẫn giống nhau? Trên mạng nói, đeo nhẫn giống nhau đều là người yêu hoặc vợ chồng, mẹ và ba cũng như vậy sao?”
Ngón tay Cố Hạnh Nguyên khẽ run.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ hôn nhiên của con trai, đột nhiên cô cảm thấy hơi không đành lòng, thương yêu vuốt ve gò má non mềm của Trình Trình: “Thật xin lỗi Trình Trình, mẹ và ba...
không phải..
ˆ
Không phải người yêu cũng không phải vợ chồng.
“Dạ..” Ánh mắt chờ đợi của Trình Trình lập tức ảm đạm xuống: “Con cho rằng ba ngăn cản mẹ và chú Chỉ Lâm kết hôn là vì ba không nỡ rời xa mẹ..”
“..” Cô thăm thẳm thở dài một hơi, miễn cưỡng mỉm cười: “Trình Trình, mẹ biết con vẫn luôn hi vọng mẹ và ba con ở bên nhau, nhưng đời người không nhất định sẽ giống như trong hi vọng của con, ví dụ như con không mong ông nội bị đột quy, nhưng chuyện lại xảy ra rồi...
hiểu ý mẹ không?”
“Hiếu..” Trình Trình rũ mắt, chôn trong lồng ngực mẹ không nói lời nào.
Cố Hạnh Nguyên biết mình nói như vậy chẳng khác gì bóp nát hi vọng của con trai.
Mặc dù tàn nhẫn, nhưng cũng tốt hơn là cho cậu một hi vọng không thực tế.
“Xin lỗi, Trình Trình, chờ sau này con trưởng thành thì sẽ hiểu rõ...
ba không nhất định phải ở bên mẹ..
”
Thật lâu sau, Trình Trình mới từ trong ngực Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu lên: “Vậy, mẹ, con có thể ở cùng với mẹ không?”
Trái tim Cố Hạnh Nguyên khẽ run, Bắc Minh Thiện nói sau khi cưới thay xong thì sẽ trả một đứa con trai cho cô.
Cô vẫn luôn nghĩ, từ nhỏ Trình Trình đã sống trong nhà giàu có, không thể không thừa nhận, nhà họ Bắc Minh nuôi dưỡng cậu rất tốt rất giỏi giang.
Cô không cách nào tưởng tượng nếu như Trình Trình đi theo cô sẽ bị cô làm hại thành dáng vẻ thế nào...
Ít nhất từ nhỏ Dương Dương lớn lên bên cạnh cô, dường như trở về bên cạnh cô cũng không có vấn đề gì.
Trình Trình vừa hỏi câu này, cô lại do dự...
Bởi vì hai đứa con trai, cho dù phải rời xa đứa nào, cô cũng khó lòng vứt bỏ...
“Bảo bối, con ở cùng mẹ không sợ mẹ không thể cho con cuộc sống tốt đẹp được sao? Con xuất sắc như vậy, thông minh như vậy...
nếu như ở cùng với mẹ sẽ rất dễ dàng trở thành người bình thường nha...”
Ở trong mắt cô, Trình Trình giống như Bắc Minh Thiện, đều là loại người cao không thể chạm, phảng phất không dính khói lửa trần gian.
Trái lại Dương Dương và bé con, lây dính hơi thở phố phường của cô, mặc dù bình thường nhưng rất vui vẻ.
Nào ngờ, Trình Trình chớp chớp đôi mắt to, vô cùng nghiêm túc nói: “Mẹ, con muốn giống như Dương Dương, làm một người bình thường”
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy xoắn xuýt.
Không lâu sau, Hình Uy lái xe đưa Dương Dương đến.
“Cô Cố, có lẽ tối nay cậu chủ không đến được, xảy ra một số chuyện...
Mấy ngày này làm phiên cô Cố chăm sóc hai cậu chủ nhỏ rồi” Hình Uy nói.
Cố Hạnh Nguyên ôm Dương Dương vào trong ngực, cau mày: “Nói phiên phức gì chứ, đó cũng là con của tôi.
Đúng rôi, bệnh tình ông chủ nhà anh nghiêm trọng không?”
Hình Uy nghiêm túc gật đầu: “Không tốt lắm, tỷ lệ khôi phục chỉ có 3%.
E là những năm cuối đời đi lại bất tiện...”
Cố Hạnh Nguyên vẫn hơi ngạc nhiên, nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của ông cụ Bắc Minh trước đây, cô không khỏi cảm thấy thương tiếc:
“Ừm...
vậy chờ thêm mấy ngày bệnh tình ông cụ ổn định hơn chút, tôi mang bọn nhỏ đến thăm”
“Cô Cố, cảm ơn cô.
Vậy tôi đi trước”
Nhìn Hình Uy rời đi, Dương Dương bĩu bĩu môi nhỏ, vùi đầu vào trong cổ Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, Dương Dương rất nhớ mẹ...
thơm thơm..”
Nói xong thì chu cái miệng nhỏ hôn lên khuôn mặt mẹ.
“Hì hì, mẹ cũng rất nhớ các con..” Cố Hạnh Nguyên bế Dương Dương vào trong phòng, Trình Trình đã ngôi ở mép giường xem sách rồi.
“Bắc Minh Tư Trình, cậu thật đáng ghét! Đã nói là phải chờ tôi cùng đi tìm mẹ mà!”
Trình Trình ngước mắt nhìn Dương Dương, đặt sách xuống: “Cậu đi đến nhà của Triệu Tĩnh Nghỉ rồi, vì sao tôi phải chờ cậu?”
“Triệu Tĩnh Nghi?” Cố Hạnh Nguyên nhíu mày: “Sao cái tên này quen thế nhỉ?”
“Hoa khôi lớp trước kia của con á!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Dương lộ vẻ vừa đắc ý lại vừa buồn phiền, nói: “Cậu ấy thích con lâu lắm rồi! Chỉ là con đã chán ngấy không có chút hứng thú nào với cậu ãy từ lâu.
Nhưng cô bé này giống như keo da trâu vậy, làm thế nào cũng không dứt ra được, thật đáng ghét...
Hôm nay còn uy hiếp ba mẹ cậu ấy, nếu như tết năm nay con không đến nhà cậu ấy, cậu ấy sẽ chết cho con xem..”
“Cuối cùng có chết không?” Trình Trình thản nhiên hỏi một câu.
Dương Dương ra vẻ đẹp trai vén vén lọn tóc mêm mại, chảnh chọe hừ một tiếng: “Cậu ấy không dám chết! Tôi nói, nếu như cậu ấy chết rồi, tôi sẽ dẫn
mấy bạn gái nhỏ đến tiểu lên mộ phần của cậu ấy! Chọc tức cậu ấy chết không nhắm mắt!”
“..” Trình Trình tặng cậu một ánh nhìn khinh thường.
“Ơ? Cô bé nhà người ta mới mãy tuổi chứ?” Cố Hạnh Nguyên không nhịn được đổ mồ hôi lạnh thay con trai: “Dương Dương, mẹ tuyệt đối không cho phép con trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như vậy nữa! Tránh cho sau này con gái nhà người ta tự sát thật, vậy chính là sai lâm của mẹ rồi! Còn nữa, con uy hiếp con gái nhà người ta như vậy, sẽ mang đến bóng ma tâm lý cho cuộc sỗng sau này của cô ấy! Con trai phải chung tình, biết không?”
“Mẹ đừng phí lời nữa, nói cậu ấy cũng không hiểu” Trình Trình nói.
“Ai nói tôi không hiểu? Ơ này, Bắc Minh Tư Trình, đóa hoa đào nát Triệu Tĩnh Nghỉ này là khi đó cậu đổi thân phận với tôi đi trêu chọc đấy có được không! Bây giờ là tôi đang giải quyết cậu ấy giúp cậu, hừ!” Dương Dương trề môi.
“Hừ, chuyện này chỉ có thể chứng minh cậu ấy chỉ yêu thân thể của cậu, chứ không yêu linh hồn cậu” Trình Trình giống như một người lớn, phồng mang trợn má.
“Tôi cũng chỉ yêu thân thể cậu ấy, chưa từng yêu linh hôn cậu ấy nha nha nha nha!” Dương Dương không phục kêu to.
“Vì thế, đây là hoa đào nát cậu trêu chọc, không liên quan gì đến tôi” Trình Trình nhướn mày.
“Mới không phải đâu, linh hôn của cậu không trêu chọc cậu ấy trước, thân thể cậu ấy sẽ dây dưa không dứt với tôi sao?” Dương Dương nhốn nháo cãi lại.
“Đừng quên, là cậu thâm mến thân thể của cậu ấy trước, mãi sau khi tôi dùng thân phận của cậu xuất hiện, cậu ấy mới yêu linh hồn của tôi!”
“Nhưng sau khi cậu biến mất, cậu ấy lại cứ dây dưa không dứt với tôi a a a!”
“Ừm, vì vậy cậu ấy vẫn là yêu thân thể của cậu, không yêu linh hồn của cậu”
“.." Dương Dương trừng mắt lườm Trình Trình, sắp bị con mọt sách này làm cho choáng váng rồi: “Móa, đây rõ ràng là vòng đi vòng lại một vấn đề, không khoa học!”
Cố Hạnh Nguyên nghe hai anh em tranh cãi, càng nghe da đầu lại càng tê dại...
“Đợi đã! Mẹ nghe không nhầm chứ? Hai đứa bé các con mới bao tuổi chứ, thế mà bắt đầu thảo luận loại vấn đề linh hôn và thể xác sâu xa này rồi? Ai dạy các con, hả?”
“Chú ba!” Dương Dương trả lời vô cùng dứt khoát.
“.." Trình Trình dừng một lát: “Mẹ, con đã học cấp ba rồi, biết cái này rất bình thường”
Trình Trình tỏ vẻ Tinh hồn con đang ở cấp ba".
Mà rõ ràng linh hồn Dương Dương vẫn đang dừng lại ở bảy tuổi, tiếu học.
“.." Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, nhìn chằm chăm Trình Trình, lại nhìn sang Dương Dương.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, lại là hai linh hồn khác hẳn nhau.
Thì ra các con đều đã đến tuổi bắt đầu tò mò về con gái rồi.
Cô dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bé của hai cậu nhóc: “Bảo bối, các con đều là bảo bối do mẹ sinh ra, mặc dù linh hồn không giống nhau, nhưng mà cùng chung huyết thống! Các con cãi nhau thì cãi nhau, nhưng nhất định phải yêu thương lẫn nhau...
Còn nữa, tương lai còn dài, các con không thể cùng nhau tán gái, không thể bởi vì một người con gái mà tranh chấp lẫn nhau, hai anh em phải yêu thương lẫn nhau, biết không?”
Vì tránh sau này tranh giành bạn gái, cô nhất định phải chặt đứt suy nghĩ của hai anh em trước.
“Mẹ yên tâm, loại hình con gái mà con và Dương Dương thích không giống nhau” Trình Trình mỉm cười trả lời.
Dương Dương lập tức cười híp mắt gật đầu: “Dạ đúng, bởi vì con thích em gái nhỏ, cậu ấy thích chị gái lớn”
“Bắc Minh Tư Dương! Tôi nói n lần rôi, tôi không thích tình yêu chị em, rốt cuộc cậu có nghe lọt không!” Trình Trình hiếm khi nổi đóa.
.