Trong lúc hoảng loạn, vội vàng đẩy Bắc Minh Thiện ra và nhìn về phía cửa phòng.
“Trình Trình...Dương Dương...
Điều khiến cô ngạc nhiên, sửng sờ chính là: “Lạc Kiều?”
Mặt Cổ Hạnh Nguyên lập tức đỏ bừng.
Lạc Kiều hiển nhiên cũng bị cảnh tượng ở cửa dọa sợ, ngón tay cô ấy bắt đầu run rấy...
“Nguyên, cậu...Các người.." Lạc Kiều không thể tin nhìn Bắc Minh Thiện, phản ứng đầu tiên của cô ấy là: “Cái tên cầm thú Bắc Minh ngu ngốc, anh dám làm ra loại chuyện như vậy với Nguyên nhà tôi, có phải anh chán sống rôi không? Nguyên, cậu đừng sợ...
Tớ đến cứu cậu đây.."
Lạc Kiêu nói xong định cởi dép dưới chân, chuẩn bị đánh tên cầm thú Bắc Minh Thiện này bằng khí thế đập con gián.
“Emma, dì Kiêu ơi, dì muốn làm gì..” Cậu bé ngửa cái đầu dưa nhỏ lên, đáng thương lắp bắp nói: “Dì tha cho ba chim chết của cháu đi, dì nhìn dáng vẻ giống như người chim của ba kìa, lúc ấy ba giống con chim không phải con thú đâu...Nếu không sẽ không biết làm bữa sáng cho bọn con ăn..”
“Anh ta làm bữa sáng cho các cháu än?” Lạc Kiều sửng sờ hỏi.
Trình Trình ngẩng khuôn mặt nhu thuận lên: “Đúng vậy dì Kiều, bữa sáng ba làm ăn rất ngon...Đáng tiếc đều bị Dương Dương ăn sạch hết rồi, nếu không chắc canh ta sẽ cho dì ăn thử!”
“Con nghĩ hay thật!” Đâu phải cũng có tư cách nếm thử tay nghê của anh! Anh quay đầu liếc nhìn Dương Dương đang ôm chân Lạc Kiều: “Bắc Minh Tư Dương, con có tiên đồ một chút cho ba! Đứng lên!”
Dương Dương bĩu môi: “Nếu không phải vì bữa sáng ba làm bọn con, con sẽ không thèm quan tâm đến ba!”
Dương Dương đã thấy Lạc Kiêu cầm dép đập con gián.
“Bắc Minh Thiện ngốc! Sao anh lại nói chuyện với con trai như vậy! Anh mới cân đứng lên!” Cố Hạnh Nguyên thẹn quá hóa giận gầm nhẹ với anh.
Anh chàng này vừa mới hứa với cô sẽ đối xử tốt hơn với các con! Mới quay đâu đã nạt Dương Dương rôi.
Cố Hạnh Nguyên không nhìn được, vội vàng đẩy Bắc Minh Thiện ra, giùng giằng muốn nhảy xuống giường và sửa sang lại quần áo, đầu tóc đang lộn xộn của mình.
Cô bước tới chân của Lạc Kiêu kéo Dương Dương lên.
Cô xấu hổ nở nụ cười với Lạc Kiều: “Kiều Kiêu, không phải cậu nói ngày mai mới đến sao?”
“Mấy ngày Tết không gặp cậu, nhớ cậu.
Hôm nay đạo diễn bị ốm, không quay phim nên mình tiện đường ghé thăm cậu” Lạc Kiều bĩu môi: “Tớ vừa nhấn chuông cửa, con trai cậu ra mở cửa nói cậu với ba bọn chúng đã đóng cửa ở trong phòng rất lâu, tớ sợ cậu khó giữ được trinh tiết...Cũng may đã phá cửa kịp thời”
Lạc Kiều căn răng, vẫn nhìn chăm chăm Bắc Minh Thiện bằng ánh mắt thù địch: “Nếu anh dám đụng đến chị em tốt của tôi, tôi sẽ liều mạng với anh”
Bắc Minh Thiện nhíu mày, chậm rãi đứng dậy và cài nút áo đang mở rộng trước mặt một cách không nhanh không chậm, anh liếc nhìn Lạc Kiều:
“Cô Lạc rất quan tâm Nguyên nhà chúng tôi nhỉ, nếu cô thật sự quan tâm đến trinh tiết của cô ấy như vậy thì trước đây không nên dẫn cô ấy đi uống rượu quyến rũ đàn ông”
“.," Gương mặt Cố Hạnh Nguyên nóng lên, cô trừng mắt liếc nhìn Bắc Minh Thiện, sao bụng dạ người đàn ông này lại hẹp hòi như thế!
Lại còn nhớ rõ chuyện lúc trước cô và Lạc Kiều uống say cua trai đẹp nữa chứ!
“Mẹ kiếp!” Nhắc đến chuyện đêm đó quyến rũ đàn ông, rõ ràng sắc mặt của Lạc Kiều cũng thay đổi: “Anh có thể suốt ngày không đứng đản, lên báo liên tục, dựa vào cái gì để quản Nguyên!”
“Dựa vào cô ấy là mẹ của con tôi!” Ánh mắt của Bắc Minh Thiện rất sắc bén khiến Lạc Kiều chấn động rụt cổ lại nhưng cô ấy không muốn tỏ ra yếu thế.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nghiêng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Anh hung dữ cái gì mà! Đi làm nhanh đi!”
“Tôi hung dữ chỗ nào?” Ánh nhìn của Cố Hạnh Nguyên đã làm dịu ánh mắt của Bắc Minh Thiện ngay tức thì, anh nhíu mày rồi hỏi: “Em đi làm với tôi không?”
“Không đi! Tôi đã nói không đến công ty của anh rồi!” Cô rất kiên trì.
“." Lão Thiện tiếp tục dụ dỗ: “Trong văn phòng của anh có phòng nghỉ”
Khóe miệng Cố Hạnh Nguyên giật giật, co quắp một hôi, ý đồ của người đàn ông này quá rõ ràng...
Vừa nghĩ tới chiếc giường lớn trong phòng nghỉ của anh, cô chợt rùng mình.
Cô vội vàng ngắt lời: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ! Kiều Kiều, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Cố Hạnh Nguyên kéo Lạc Kiều và bọn nhỏ ra ngoài phòng khách, Bắc Minh Thiện theo sau ra ngoài, nhưng không ngờ...
“Cậu chủ, những món đồ chơi cậu cần tôi đã mang đến..”
Trước khi Lạc Kiều vào nhà mà không đóng cửa.
Hình Uy vừa xông vào, cầm một chiếc hộp các tông lớn.
Sầm một tiếng
Các thùng giấy đã rơi xuống đất.
Lạc Kiều tái mặt ngay lập tức.
“Đồ chơi? Ông chú Hình Uy, trong thùng đều là đồ chơi à?” Đôi mắt Dương Dương sáng bừng, lập tức bị thùng đồ chơi kia thu hút.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, dường như rất hài lòng hành động của Dương Dương.
Anh chính là để Hình Uy mua lượng lớn đồ chơi tới, chuyển biến sự chú ý của nhóc con này, tránh khỏi suốt ngày cuốn lấy mẹ.
“Phải...
cậu chủ nhỏ Dương Dương” Hình Uy nghiêm mặt, tiếng nói rõ ràng hơi run rẩy.
Cứng đờ đứng tại cổng, chậm chạp không chịu bước vào đến một bước.
Lạc Kiều giật mình: “Ờ...
Cái kia, Nguyên này, tớ đột nhiên nhớ tới tớ còn có chút việc bận bịu, tớ, hôm khác lại tới tìm cậu....
Tớ đi trước..”
Cố Hạnh Nguyên sững sờ.
Thấy Lạc Kiều vô cùng lo lắng phóng tới cổng, dường như là hoảng hốt chạy đi vậy.
Không nghĩ tới Hình Uy cũng vội vàng nói: “Cậu, cậu chủ, nếu như không có chuyện gì khác, tôi ở dưới lầu chờ anh..”
Lần đầu tiên, Hình Uy không đợi Bắc Minh Thiện đồng ý, vội vàng quay người —Ai ngờ.
“Ai nha!” Lạc Kiều kinh ngạc hô một tiếng, lúc phóng tới cổng, vừa hay đụng phải Hình Uy chỗ cánh cửa.
“ A?” Hình Uy giật nảy mình.
“Tên đầu heo này! Chết đi cho tôi!” Lạc Kiêu đau đến nhe răng.
Hình Uy thất kinh, vội vàng dịch chuyển ra: “Lạc, cô Lạc, xin, thật xin lỗi..“
“Ngậm miiệng! Cái con heo chết tiệt nhà anh, tôi nói qua bao nhiêu lần, đừng gọi tôi là cô Lạc!” Lạc Kiều mắt hạnh trợn lên, dáng vẻ lúc nào cũng chuẩn bị đánh nhaul
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy một màn này, lập tức mắt trợn tròn.
Bắc Minh Thiện thì nhíu mày khó đoán.
Trình Trình nhướng mày lên, hoàn toàn không hiểu gì.
Dương Dương thì đắm chìm trong thế giới đồ chơi cấp cao...
“Cút đi! Không được đụng tới tôi!” Lạc Kiều gầm nhẹ nói.
“Tôi không có...
Không có đụng cô...
Lạc..“Anh ta tranh thủ thời gian thu nhỏ miệng lại: “Cô Kiều..."
Phụt ——
Lạc Kiều nội tâm thổ huyết.
Thừa dịp trước khi cô ta bị ép điên, phải nhanh rời đi đây! Đúng, lập tức lập tức rời đi ngay còn kịp!
“Đợi đã!” Lại bị Hạnh Nguyên gọi lại: “Kiều Kiêu cậu đứng lại đó cho tới”
Lạc Kiều run lên.
“Hình Uy, tới đây” Bắc Minh Thiện trâm lãnh nói.
Cơ thể Hình Uy cứng đờ đi theo mà run lên.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng đi tới, kéo cơ thể đang ngây ra của Lạc Kiều về: “Cậu cùng Hình Uy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giống như chuột thấy mèo vậy! Thấy anh ta đến, cậu đi vội vã đi khỏi? “
“Tớ, tớ không có..” Hai con mắt Lạc Kiều đảo quanh.
Bắc Minh Thiện nhướng nhướng mày, liếc Hình Uy một chút: “Cậu, có phải là có chuyện muốn nói với tôi không?”
“Cậu chủ..” Thái dương Hình Uy toát ra mồ hôi lạnh.
Nhưng lại ngại ánh mắt cậu chủ cường thế, anh ta bất đắc dĩ, đành phải bước vào phòng: “Có thể...Vào phòng nói chuyện không?”
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút, sau đó gật gật đầu với Hình Uy.
Cổ Hạnh Nguyên lập tức níu Lạc Kiều lại: “Cậu, cũng cùng tớ vào đi!”
“A! Tớ không muốn...Đánh chết cũng không muốn cùng một phòng tới tên đầu heo kia đâu” Lạc Kiều lập tức phản đối.
“Ai nói muốn cùng bọn họ chung phòng? Chúng ta qua một gian phòng khác!”
Thể là, Hình Uy đi theo Bắc Minh Thiện, vào phòng, đàm phán.
Mà Lạc Kiều bị Cố Hạnh Nguyên gắt gao kéo lấy tiến vào phòng sát vách, nói chuyện bí mật.
Liên quan về đêm trăng tròn đầy gió và đen tối nọ, nửa sau là như thế này-
(Liên quan đến đêm say rượu và trai đẹp, chương trước có một câu chuyện vui nhộn vê Bắc Minh và Nguyên Nguyên, còn Lạc Kiều và Hình Uy thì sao? Oh oh, yeah ~~)
Chuyện xảy ra đêm đó, Lạc Kiêu cùng Cô Hạnh Nguyên, hai mỹ nữ mà đều uống đến say khướt.
Trước sự xúi giục của Lạc Kiều, cả hai quyết định đưa 7 mỹ nam về cung happy.
Ngay tại đầu đường, hai người suy nghĩ làm sao trêu chọc 7 mỹ nam kia, Hình Uy vừa hay xuất hiện ——
Thế là, cô Lạc cực kỳ phóng khoáng chia bốn mỹ nam cho Cô Hạnh Nguyên.
Mình thì ôm lấy ba mỹ nam cộng thêm một đại thúc Hình Uy: “Ui cha, tìm được thẻ căn cước rồi...
Chú, đi, chị đây đưa đi happy Đi thôi..“
Không bao lâu, Hình Uy bị Lạc Kiều kéo vào khách sạn Đồng hồ nổi tiếng" Hey hey hey ".
“Thấp dâu, đại thúc đừng thẹn thùng mà, chị đây cam đoan sẽ rất dịu dàng mà...
“Lạc Kiều uống đến say khướt, mím đôi môi đỏ mọng, cô tiếp tục hôn điên cuồng lên mặt và cổ của Hình Uy.
Phủ xuống hết cái này đến cái khác dấu hôn nóng bỏng mập mờ.
Hình Uy cứ việc một mặt xoắn xuýt, đời này chưa từng chật vật như vậy.
Mặc dù nội tâm anh ta đã như núi lửa phát cuồng phun trào rồi, anh vẫn lịch sự đẩy Lạc Kiều ra xa như con bạch tuộc, tuân theo lời dạy thuở nhỏ của mẹ anh là "không được đánh phụ nữ".
Vừa liên tục đẩy lui, vừa nói: “Cô Lạc, xin cô tự trọng..”
Lạc Kiều lại không nghe, như keo da chó cứ sáp lại Hình Uy.
Hình Uy chưa hề trải qua sự đời sao chịu được, lý trí và thân xác đấu tranh, không chịu được làm anh ta đổ mồ hôi...
Ai da má ơi, Hình Uy này một thân trung thực, cả một đời trung thành với nhà Bắc Minh, lòng trung thành với chủ nhân thứ hai là cậu hai nhà Bắc Minh, đồng thời giữ mình trong sạch, một lòng tập trung trong công việc, cùng nữ giới luôn luôn giữ khoảng cách hơn hai mét, hôm nay để anh ta lần đầu tiên gặp phải vấn đề khó giải của nhân sinh.
Hình Uy đi theo Bắc Minh Thiện không có gì chưa thấy qua, chưa sợ qua trận chiến nào?
Nhưng, đối mặt Lạc Kiều, lần đầu tiên của anh ta, luống cuống, lọng cọng, đầy mồ hôi.
Trách không được cậu chủ nói anh ta là cái đồ vô dụng...
Lạc Kiều Y cười ha hả như cũ, lấy thẻ căn cước của Hình Uy đưa cho quầy lễ tân ——
“Cho chúng ta một gian phòng lớn nhất ở đây đi”
Mặc dù thể giới bây giờ, tình nhân đến cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, không cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ là mấy cô gái lễ tân nhìn thấy cục diện này thì kinh ngạc.
Các cô ấy chưa từng thấy qua một người phụ nữ dẫn theo cả mấy mỹ nam đến.
Mà một anh chàng trong số đó nhìn như đại thúc vẻ mặt lại buôn so, ai oán khi đối diện với một mỹ nhân như vậy.
Nhưng, người phụ nữ này hơi quen mắt, giống như cái cô minh tinh...
“Thưa cô, thưa ngài, đây là thẻ phòng của mọi người, gian phòng lớn nhất ở lâu tám, phòng số 8125” Nhân viên lễ tân lễ phép đưa thẻ phòng cho Lạc Kiều.
“Được...
Cảm ơn nhé, chú à chúng ta đi..”
Nói rôi, Lạc Kiều đưa tay ôm lấy cà vạt Hình Uy.
“Cô Lạc! Tôi không thể đi! Mồ hôi lạnh trên trán Hình Uy tuôn rơi.
.