Lạc Kiều nắm chặt số tiền mặt, hàm răng cản chặt, do dự không quyết.
Đồ ngốc Bắc Minh thật đáng chết này, thảo nào Hạnh Nguyên bị anh ta ăn chặt, bỉ ổi vô sỉ hạ lưul
"Ba...
alo, Hình Uy...
"Aaaa..
Theo một tiếng thét chói tai, Lạc Kiêu lấy thể sét đánh không kịp che tai ôm đầu chạy vào trong trạm đường sắt cao tốc...
Cố Hạnh Nguyên nhìn theo bóng lưng Lạc Kiều chạy trốn, không khỏi ngẩn người lẩm bấm: “Lạc Kiều...
tiết tháo con gái của cậu đâu chứ...”
Bắc Minh Thiện hừ lạnh một tiếng, xem như Lạc Kiều trốn nhanh đấy.
Cướp phụ nữ với anh à? Cũng không xem thử mình có bao nhiêu trọng lượng.
Anh nói tiếp với Hình Uy ở bên kia điện thoại: “Đến thành phố S, đi thẳng qua khách sạn Thiên Nga Nhỏ, tôi sẽ chờ các cậu ở đó”
Buổi tối, Hình Uy cuối cùng cũng chở Dương Dương đến khách sạn Thiên Nga Nhỏ.
Dương Dương vừa thấy mẹ thì xông tới giống như con chó săn nhỏ, vài ba bước đã lao vào trong lòng mẹ: “Mẹ ơi mẹ, con rất nhớ mẹ..."
Nhóc thân mật “chụt” vài cái trên mặt Cố Hạnh Nguyên.
Thiện gia ở bên cạnh giương mắt nhìn! Má nó, con hôn thì cô vui vẻ như thế, anh hôn vài cái, cô lại cau có mặt mày.
"Mẹ cũng rất nhớ con, cục cưng.
Cố Hạnh Nguyên cười hôn lại vào hai má nhỏ của Dương Dương.
Ánh mắt Dương Dương ranh mãnh, liếc thấy vẻ mặt thâm trầm của Bắc Minh Thiện thì chợt nhếch môi: “Hắc, lão ba chim chết...”
Dương Dương ngọ nguậy từ trên người Cố Hạnh Nguyên trượt xuõng, leo đến trên người Bắc Minh Thiện...
Thần kinh Thiện gia căng ra: "Nhóc thối, con muốn làm gì?t"
"Ái chà, thấy con hôn mẹ mà vẻ mặt ba như ăn shit, không phải là ghen đấy chứ?" Dương Dương cười hì hì trề môi, ghé lại gần: “Nào, Dương Dương cũng cho ba một cái...
Chụt.
Môi Dương Dương dính chặt vào gương mặt Bắc Minh Thiện, truyên ra tiếng tiếng thật lớn...
Mặt Thiện gia trắng bệch: “Thôi đi...
Bẩn chết...”
Dương Dương mím môi: “Hừ! Khi ăn nước bọt của mẹ sao chưa từng thấy ba kêu bẩn! Nếu không phải nể mặt ba từng làm bữa sáng cho bọn con, con mới lười hôn ba đấy!"
Dương Dương nói xong lại tức giận leo xuống, xoay người tới bên cạnh Trình Trình...
Trình Trình ngôi lặng lẽ trên sô pha, uống sữa.
"Bắc Minh Tư Trình, anh cũng thật là...
lén đi với dì Kiêu Kiêu, không ngờ lại không thuận tiện dẫn em theo...
Dương Dương nói xong cầm cốc sữa của Trình Trình lên, uống ực ực mãy hớp vào bụng.
Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương, đã quá quen với hành động cướp đồ ăn của Dương Dương từ lâu, chỉ hờ hững đáp: “Bây giờ em còn nặng hơn cả con ghẻ, có thể "tùy tiện dẫn theo được sao?”
"Hu hu...
Mẹ ơi, Bắc Minh Tư Trình nói con là con ghẻ này...
Dương Dương bĩu môi.
Không đợi Cố Hạnh Nguyên trả lời, Bắc Minh Thiện trừng mắt nhìn Trình Trình, rõ ràng cũng không thích cách nói này của Trình Trình: “Các con đều cùng một ba sinh ra, lấy đâu ra con ghẻ đi?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Dương Dương lẩm bẩm.
Đôi mắt trong suốt lại sáng ngời của Trình Trình ngước lên, nhìn người ba đẹp trai, cao to trước mắt giống như vị thần trong lòng cậu: “Con cho rằng, ngày đó con gọi điện thoại cho ba, nói cho ba biết mẹ và chú Chỉ Lâm đi ủy ban nhân dân, ba hẳn biết rất rõ ràng suy nghĩ của con và Dương Dương rồi chứ?"
".." Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, liếc nhìn Trình Trình.
Không thể phủ nhận, đứa con trai này thông minh lanh lợi, có sự trưởng thành sớm và thận trọng vững vàng không hợp với tuổi, cực giống với anh khi còn bé.
Trình Trình thấy ba không nói lời nào, tiếp tục bình tĩnh nói: “Mà con lại cho rằng, ba cuối cùng ngăn cản chú Chi Lâm và mẹ kết hôn cũng là nhất trí với ý tưởng của bọn con.
Cho nên con mới phải hỏi ba, bao giờ ba cưới mẹ?”
".." Bắc Minh Thiện càng nhíu chặt chân mày, im lặng một lát mới nói: “Trình, con rất thông minh”
Bờ vai nhỏ của Trình Trình run lên, ánh mắt lập tức lộ vẻ mong chờ: “Ba nói vậy là đông ý muốn kết hôn mẹ sao?"
Bắc Minh Thiện mím môi, vẻ mặt bỗng nhiên có chút nghiêm túc: “Nếu ba nói cho con biết, ba không có cách nào cho con lời hứa này, có phải con sẽ rất thất vọng không?"
"Đúng!" Trình Trình không hề do dự gật đầu: “Nhưng con muốn hỏi, vì sao?"
Bắc Minh Thiện im lặng một lát: “Bởi vì ba đối mặt với một vấn đề khó khăn lớn hơn...
Vấn đề khó khăn này khiến ba không có cách nào đưa ra bất kỳ hứa hẹn nào với các con..."
"Bởi vì dì kỳ quái sao?" Tâm tư Trình Trình tinh tế, vừa đoán lại đoán ra được Phỉ Nhi.
"Đúng.
Bắc Minh Thiện cũng không kiêng kị, thở dài: “Ba nợ người ta một mạng.
Nhưng người ta không muốn mạng của ba, cô ấy muốn cuộc hôn nhân của ba.
".." Trình Trình chợt nhíu mày: “Rõ ràng ba đã quyết định rồi, đúng không?”
Đôi mắt trong suốt lại sáng ngời của Trình Trình ngước lên, nhìn người ba đẹp trai, cao to trước mắt giống như vị thần trong lòng cậu: “Con cho rằng, ngày đó con gọi điện thoại cho ba, nói cho ba biết mẹ và chú Chỉ Lâm đi ủy ban nhân dân, ba hẳn biết rất rõ ràng suy nghĩ của con và Dương Dương rồi chứ?"
".." Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, liếc nhìn Trình Trình.
Không thể phủ nhận, đứa con trai này thông minh lanh lợi, có sự trưởng thành sớm và thận trọng vững vàng không hợp với tuổi, cực giống với anh khi còn bé.
Trình Trình thấy ba không nói lời nào, tiếp tục bình tĩnh nói: “Mà con lại cho rằng, ba cuối cùng ngăn cản chú Chi Lâm và mẹ kết hôn cũng là nhất trí với ý tưởng của bọn con.
Cho nên con mới phải hỏi ba, bao giờ ba cưới mẹ?”
".." Bắc Minh Thiện càng nhíu chặt chân mày, im lặng một lát mới nói: “Trình, con rất thông minh”
Bờ vai nhỏ của Trình Trình run lên, ánh mắt lập tức lộ vẻ mong chờ: “Ba nói vậy là đông ý muốn kết hôn mẹ sao?"
Bắc Minh Thiện mím môi, vẻ mặt bỗng nhiên có chút nghiêm túc: “Nếu ba nói cho con biết, ba không có cách nào cho con lời hứa này, có phải con sẽ rất thất vọng không?"
"Đúng!" Trình Trình không hề do dự gật đầu: “Nhưng con muốn hỏi, vì sao?"
Bắc Minh Thiện im lặng một lát: “Bởi vì ba đối mặt với một vấn đề khó khăn lớn hơn...
Vấn đề khó khăn này khiến ba không có cách nào đưa ra bất kỳ hứa hẹn nào với các con..."
"Bởi vì dì kỳ quái sao?" Tâm tư Trình Trình tinh tế, vừa đoán lại đoán ra được Phỉ Nhi.
"Đúng.
Bắc Minh Thiện cũng không kiêng kị, thở dài: “Ba nợ người ta một mạng.
Nhưng người ta không muốn mạng của ba, cô ấy muốn cuộc hôn nhân của ba.
".." Trình Trình chợt nhíu mày: “Rõ ràng ba đã quyết định rồi, đúng không?”
“Mẹ, nhanh tới trong lòng Dương Dương nào..."
"Vậy để mẹ lại thử xem vòng tay của Dương Dương nhỏ có ấm áp không nhé.." Cố Hạnh Nguyên mỉm cười cũng lên giường.
"Hì hì...
Dương Dương cười khanh khách.
Ba mẹ con nằm ngủ trong cùng một chăn.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên mới liếc nhìn Bắc Minh Thiện đứng ở bên giường đang giương mắt nhìn: “Này, làm phiền anh đi tắt đèn đi.
Không tiễn"
Nhưng không ngờ, người này trực tiếp cởi quân áo, chỉ vài động tác rôi cũng chui vào chăn theo...
"Bắc Minh Thiện! Mong anh đừng làm loạn nữa, được không?! Một cái giường thì làm sao ngủ được bốn người?"
"Chen một chút là ngủ rồi thôi!" Anh không nói lời nào, ôm lấy thắt lưng của cô: “Tôi cũng muốn thử xem ở trong lòng em có ấm không”
Dương Dương mất hứng: “Ba chim chết không biết xấu hổ!"
"Làm sao mà không biết xấu hổ chứ!" Bắc Minh Thiện cách Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn Dương Dương.
"Chú ba nói: Nữ sinh chui vào vòng tay của nam sinh được gọi là chim nhỏ nép vào người.
Nam sinh chui vào vòng tay của nữ sinh được gọi là chim nhỏ sắc người!" Dương Dương trợn mắt nói: “Ba chim chết, ba dám nói ba không muốn dùng chim nhỏ sắc mẹ không?"
Khóe miệng Bắc Minh Thiện giật giật, cho dù thăng nhóc thối tha nói không sai, chỉ là: “Má nó, nhóc hồ đồ! Về sau ba không cho phép con lêu lổng với chú ba con! Có nghe thấy không?!"
"Mới không cần! Chơi với chú ba còn vui hơn ba nhiều! Hừ!" Dương Dương đắc ý lắc lắc cái đầu nhỏ.
Trán Cố Hạnh Nguyên xuất hiện ba vạch đen: “A, con trai à...
Tuy rằng có nhiều lúc mẹ không đồng ý với quan điểm của ba con, nhưng lần này...
mẹ cũng thấy con nên ít qua lại với chú ba của con thì tốt hơn..."
Sau đó Bắc Minh Thiện toét miệng cười, lén hôn phớt lên gò má của cô một cái.
Cõ Hạnh Nguyên thâm nhéo anh, trừng mắt nhìn anh với vẻ mặt "Đừng mong cợt nhả với tôi ở ngay trước mặt con trai".
"Ô ô...
Mẹ lúc nào cũng có cùng ý tưởng đen tối với ba chim chết...
Ghét ghét ghét các người.." Cơ thể nhỏ bé Dương Dương chợt chuyển động, xoay mông nhỏ về phía Cố Hạnh Nguyên.
Thiện gia vui muốn hỏng người rồi.
Sau khi tắt đèn, trong phòng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Kim đồng hồ kêu tích tắc.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi Thiện gia nghe được tiếng hít thở đêu đặn của đám trẻ, lúc này mới bắt đầu huyên náo...
Lại không ngờ chẳng bao lâu -
Cố Hạnh Nguyên tức giận, khẽ rít lên: “Khốn kiếp, bỏ móng vuốt của anh ra!"
"Cục cưng, ôm một chút cũng không được sao..." Thiện gia giống như bạch tuộc quấn lấy người của Cố Hạnh Nguyên, dùng nơi nóng nhất để chạm vào cô...
"Anh không thấy con trai đều ở đây sao? Anh không thể nhịn một chút à?" Cô rít lên, hận không thể tát chết người đàn ông này, đỡ phải gây hại cho nhân gian.
"." Thiện gia u oán thở dài: “Nhịn quá lâu...
Oán khí này quả thật có thể so với nữ u hồn xinh đẹp...
"Vậy trăm nhịn sẽ thành kim!" Cô bực bội nói.
Thiện gia lại cười gian, hơi thở ấm nóng phả và phần cổ mềm mại của cô, trêu chọc cho cô sớm tê dại: “Đã trăm nhịnh thành "tinh" từ lâu rồi, không phóng ra thì không được...
Gương mặt cô chợt nóng bừng, lưu manh đáng chết này, cô nghiến răng: “Anh nói khẽ một chút, nếu đánh thức đám trẻ thì làm thế nào!"
".." Khí thế của Thiện gia lập tức yếu xuống, lầu bâu một câu: “Vậy thì có thể làm sao, tôi không "nềm" được...
Cô điên cuồng trừng mắt!
Lời người này đầy tính ám chỉ, cô thật sự muốn thiến anh.
Cô nghiến răng: “Anh còn dám nói một câu đồi trụy thử xem!"
".." Anh ôm chặt cô, da mặt dày thì thâm nói: “Tôi nói giọng tôi không mềm được.
Bảo bối, em nghĩ đi đâu thế?"
Cô nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két!
Bộp.
Một tát đánh bay bàn tay đang làm loạn của anh!
.