Dương Dương cùng ùa theo Trình Trình, Cố Hạnh Nguyên thấy thế nhìn hai cu cậu không khỏi mỉm cười lắc đầu, quét tâm mắt về phía Bắc Minh Thiện:” Hôm nay tôi phải đi làm, mấy đứa nhỏ đành nhờ anh chăm nhé:
Thiện gia nhíu mày:” Tôi không muốn..."
"Cậu hai Bắc Minh Thiện, đừng quên quyền giám hộ của tụi nhỏ ở trong tay anh! Anh không được phép trốn tránh, nếu không tôi kiện anh ra tòa!"
“Thế em còn đi châm ngòi thổi lửa được?” Thiện gia bực bội vò đầu bứt tóc:” Em biết tôi không có nhiều kinh nghiệm vê chăm trẻ mà...
Chưa kể, tôi rất bài xích..."
Anh giống như bất chợt ý thức được điều gì, vội ngừng lại.
Y như rằng, đồng tử của cô hơi co rút lại, lộ ra vẻ đau lòng: "Tôi biết anh bài xích tụi nhỏ, nhưng anh đã hứa với tôi, sẽ cố gắng đối xử tốt với chúng, sẽ cố gắng yêu thích hai đứa nó.."
Tâm mắt anh quét qua đó, dường như chỉ cần hơi động một tý là long trời lở đất ngay vậy, một đứa thôi đã đủ đau đầu rồi! Lại còn những hai đứa lận!
“Thế em còn đi châm ngòi thổi lửa được?” Thiện gia bực bội vò đầu bứt tóc:” Em biết tôi không có nhiều kinh nghiệm vê chăm trẻ mà...
Chưa kể, tôi rất bài xích..."
Anh giống như bất chợt ý thức được điều gì, vội ngừng lại.
Y như rằng, đồng tử của cô hơi co rút lại, lộ ra vẻ đau lòng: "Tôi biết anh bài xích tụi nhỏ, nhưng anh đã hứa với tôi, sẽ cố gắng đối xử tốt với chúng, sẽ cố gắng yêu thích hai đứa nó.."
Tầm mắt anh quét qua đó, dường như chỉ cần hơi động một tý là long trời lở đất ngay vậy, một đứa thôi đã đủ đau đầu rồi! Lại còn những hai đứa lận!
"Bà muốn xác nhận cô ấy có phải là con gái bà hay không sao?".
"Đúng vậy..." Lục Lộ khẽ vuốt căm: “ Tôi biết yêu cầu này rất đường đột, nhưng những lời nói này...tôi đã để trong lòng hai mươi mấy năm, không thể nào kể ra được....những năm gần đây, tôi vì muốn tìm con gái mình mời không ít thám tử tư, lại không nghĩ rằng bị bọn họ gạt tiền, bọn họ không thật sự muốn tìm con gái tôi...Vê sau, tôi càng ngày càng khó khăn, ngay cả nuôi sống bản thân mình cũng là một vấn đề, biển người mênh mông, muốn tìm không dễ, huống chi con bé đã rời khỏi tôi từ lúc còn bé...Câm ảnh đi tìm, đi đâu mà tìm? Không biết có phải ông trời thấy tôi đáng thương hay không, ngày hôm đó để tôi nhìn thấy con bé ở cửa vũ trường..."
"Vũ trường?" Vân Chi Lâm nhớ tới tối hôm qua anh ta dùng cơm cùng Hạnh Nguyên ở Việt Thức, cô ấy có hỏi qua một số việc vê vũ trường.Anh ta còn nói, vũ trường đã trở thành nơi hoài cổ ở thành phố S.
"Đúng vậy, tôi không có khả năng gì, ngoại trừ ca hát cũng không biết làm gì...Chỉ tiếc, bây giờ hoa tàn ít bướm, cũng không còn người muốn xem ca hát..."Lục Lộ tự giễu mỉm cười.
Vân Chi Lâm nghiêm túc nhìn Lục Lộ, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “ Tôi có thể giúp bà, nhưng tôi không bảo đảm cô ấy là con gái của bà”.
"Thật sự...cảm ơn anh, Vân tiên sinh..." Lục Lộ mừng rỡ gật đầu: “Chỉ cân có một tia hy vọng, tôi sẽ không bỏ qua..."
Đúng lúc này, một vị y tá mở cửa phòng bệnh bưng khay thuốc vào...
"Thưa cô? Cô tới thăm bệnh sao? Giường nào vậy?”.
.