Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Cuối cùng, Bắc Minh Thiện cũng thực sự hết cách với người phụ nữ quật cường, cố chấp này.

Anh không thể làm gì khác hơn là đành dẫn theo hai đứa con trai suốt đêm rời khỏi thành phố S...

Cố Hạnh Nguyên nằm một mình trên chiếc giường lớn trống trải, vuốt ve tấm đệm nơi ba cha con đã từng nằm ngủ.

Mặc dù đôi khi gã Bắc Minh Thiện kia sẽ giở trò xấu xa, luôn nghĩ cách chọc ghẹo cô nhưng...

nhớ đến vẻ mặt ủ rũ và sự bất lực hết lần này đến lần khác của anh, cô không khỏi nhếch miệng cười.

Nhớ tới đêm qua gia đình bốn người bọn họ túm tụm trên giường, bày ra tư thế ngủ cực kỳ buồn cười.

Cô không biết đó có phải gọi là hạnh phúc không, nhưng hạnh phúc đó giống như một ngôi sao băng xet qua bầu trời, nhanh đến nỗi cô chưa kịp cầu nguyện đã vụt tắt...

Đêm sâu lằng.

Sau khi Bắc Minh Thiện đưa hai đứa bé vê nhà họ Bắc Minh, khi anh lái xe đến viện dưỡng lão của thành phố A thì đã ba giờ sáng.

"Thiện...Hức hức..." khi Phỉ Nhi vừa nhìn thấy Bắc Minh Thiện thì cô ta nhào vào lòng Bắc Minh Thiện khóc như mưa: "Anh đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới đến..

"

"Xảy ra chuyện gì rồi, hả?" Anh tránh nặng tìm nhẹ hỏi, sau đó kéo Phỉ Nhi từ trong lòng ra.

Phỉ Nhi mở to đôi mắt kinh hoàng, run rẩy kêu lên: "Thiện...

Em nhìn thấy anh ta rồi...

Thiện, anh nói cho em biết, có phải anh ta đã trở lại rồi không..."

Bắc Minh Thiện mi tâm căng thẳng: "Đừng sợ, Phỉ Nhi, có anh ở đây, anh ta sẽ không dám làm gì em đâu!"

"Anh biết anh ta đã trở về rôi?" Phỉ Nhi cả kinh, nắm chặt vạt áo của Bắc Minh Thiện.

"Ừm.." Bắc Minh Thiện nặng nề gật đầu: "Khoảng thời gian trước đã ra tù rồi"

"Không...

Sắc mặt của Phỉ Nhi ngay lập tức tái nhợt, cô ta cực kỳ sợ hãi: “Nhất định là anh ta đã vượt ngục! Cảnh sát Tây Ban Nha sẽ không thả anh ta đi! Thiện, chúng ta báo cảnh sát...

Mau báo cảnh sát bắt anh ta trở lại đi...

"Phỉ Nhi, em bình tĩnh lại đi! Anh đã nhờ người điều tra.

Anh ta được thả sớm vì có thành tích tốt trong tù, được giảm án cho nên ra tù trước thời hạn!"

"Không...

Sẽ không đâu...

Người như anh ta nên ở trong tù cả đời mới đúng...

Hức hức, Thiện...

"Đừng sợ, Phỉ Nhi.

Ngày mai anh sẽ cử thêm người tới bảo vệ em.

Em đừng nghĩ ngợi lung tung, cố gắng tĩnh dưỡng được không?”

"Thiện...Em rất sợ...

Chúng ta nhanh chóng kết hôn được không? Em thật sự rất sợ.." Phỉ Nhi dẩu môi, nước mắt rơi lã chã.

Bắc Minh Thiện im lặng.

Trong đầu anh thoáng hiện lên khuôn mặt quyển rũ và bướng bỉnh của Cố Hạnh Nguyên, trong lòng anh do dự...

Ba ngày sau.

Kế từ khi Bắc Minh Thiện đưa bọn trẻ trở lại thành phố A, Cố Hạnh Nguyên ở lại thành phố S, sống cuộc sống một ngày dài như một năm.

Bọn nhỏ ở lại nhà họ Bắc Minh qua rằm tháng giêng.

Sau khi qua rằm không bao lâu thì bắt đầu khai giảng

Mà bản báo cáo giám định DNA của cô và Lục Lộ cuối cùng cũng có.

"Cô Cố, theo báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ người thân này, kiểu gen của cô đáp ứng đủ điều kiện di truyền của bà Lục với tư cách là mẹ ruột của cô.

Sau khi xét nghiệm, xác suất quan hệ mẹ con là 99,9991%" bác sĩ nói.

Trong lòng Cố Hạnh Nguyên run lên.

Vân Chi Lâm cảm thấy nhẹ nhõm: "Bác sĩ, nói như vậy, Lục Lộ là mẹ ruột của cô Cố sao?"

"Ha ha, giám định báo cáo đã thể hiện như vậy”

"Quá tốt rôi!" Vân Chi Lâm nhận báo cáo, sau đó ôm Cố Hạnh Nguyên vào lòng: "Nguyên Nguyên, chúc mừng em, rốt cuộc em đã tìm được mẹ rồi!

Ha ha ha..."

Cố Hạnh Nguyên trố mắt, không nói tiếng nào để mặc Vân Chi Lâm ôm vào lòng.

Vân Chi Lâm không khỏi bật cười: "Đúng là không ngờ mẹ của em vẫn luôn sống ở thành phố S.

Chúng ta cũng không uổng công đến đây một chuyến.

Nguyên Nguyên, anh thật vui mừng thay em...Nhiều năm qua em đã chịu khổ rồi...Nguyên Nguyên, sao em không nói gì hết vậy?”

Lúc này Vân Chi Lâm mới buông Nguyên Nguyên ra, khi thấy Cố Hạnh Nguyên nước mắt đầy mặt, anh ta thở dài: "Cô gái ngốc, sao lại khóc?"

".." Cố Hạnh Nguyên khàn giọng, nước mắt không ngừng rơi: "Chi Lâm, bà ấy thật sự là mẹ của em...

Bà ấy thật sự là mẹ của em à?”"

Cô cho rằng đời này xác suất tìm thấy ba mẹ ruột của mình gần như bằng không nhưng ông trời vẫn đối xử tốt với cô.

Nhưng số phận lại nghiệt ngã như vậy, cô còn không chưa kịp nhận Lục Lộ thì bà ấy lại nằm bất tỉnh trên giường.

Cố Hạnh Nguyên không nhịn được nữa, đột nhiên lao vào phòng bệnh, ngã trên giường bệnh của Lục Lộ, môi run run, khóc khan cả giọng...

"Bà tỉnh lại đi, được không? Bà mau tỉnh lại đi...

Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải nói với nhau, phải không? Nếu suốt bao năm qua, bà vẫn luôn tìm tôi, vậy thì tại sao năm xưa bà lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi chứ? Tỉnh lại...

Bà mau tỉnh lại cho tôi một lời giải thích...Bà nghe chưa...

Hu hu...

"

"...

Hu hu.

Bà tỉnh lại đi.

Tôi xin bà đấy...

Đừng để tôi khó khăn lắm mới tìm được bà thì lại phải đối mặt với dáng vẻ bất tỉnh của bà như vậy...

Đừng tàn nhẫn như vậy được không? Tôi xin bà hãy tỉnh lại đi, xin bà đấy..

"Bà có biết, hơn hai mươi năm qua Nguyên Nguyên tôi phải gọi một người phụ nữ khác là mẹ không, đến cuối cùng mới biết, tôi chẳng qua chỉ là một đứa bé được bà ta nhặt trong thùng rác về...Bà có biết cái cảm giác đau xé lòng đó như thế nào không?"

Cô Hạnh Nguyên tay run run ôm chặt miệng, nước mắt rơi như mưa.

Những ký ức của quá khứ tràn ngập trong tâm trí cô...

Những lần bị Cố Thẳng Kiệt lợi dụng, bị Vũ Xuân phản bội còn có Cố Anh Thư nhục nhã đã trở thành nỗi không thể xóa nhà trong quá khứ của cô...

Những quá khứ nghĩ lại khiến người ta sợ hãi kia hết lân này đến lần khác nhắc nhở cô răng, nhà họ Cố chỉ là “người thân” mà cô đã thương lâm.

Cố Hạnh Nguyên không thể diễn tả được tâm trạng của mình vào lúc này, vừa hận lại vừa yêu.

Hận là tại sao năm đó Lục Lộ lại bỏ rơi cô? Nhưng lại không thể không yêu người phụ nữ có quan hệ máu mủ với mình...

"Mẹ...

Giọng nói khàn khàn khó khăn phát ra từ cổ họng Cố Hạnh Nguyên, cô không ngờ “người mẹ” đến muộn hai mươi năm của mình lại rơi vào hoàn cảnh này.

Càng không nghĩ tới, ngày đó ở trước cửa phòng trà người nữ nghệ sĩ chật vật bị đuổi ra khỏi cửa lại chính là mẹ ruột của cô.

Tạo hóa trêu ngươi...

Nhưng mà mặc cho Cố Hạnh Nguyên có la hét, khóc lóc thế nào, Lục Lộ vẫn luôn nằm yên trên giường bệnh trắng như tuyết.

Vết thương đẫm máu được quấn băng trắng toát, hai mắt bà vẫn nhắm chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại...

Một tuần sau.

Đêm xuống giống như một bức màn đen huyên bí bao phủ toàn bộ thành phố A nhộn nhịp.

Trong bâu trời đêm lạnh lẽo, lộ ra mấy phần hiu quạnh.

Trước bãi cỏ của viện dưỡng lão, có bóng dáng của một người đàn ông.

Dù đang là đầu xuân nhưng gió đêm vẫn lạnh buốt.

Dưới bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy một bộ đồ thủ công phiên bản giới hạn được may bằng vải len mỏng, sang trọng, khiến cho lên dáng vẻ cao ngất của người đàn ông được tôn đến mức tận cùng.

Nửa gương mặt tuấn tú của người đàn ông, đường nét được tinh tế như điêu khắc.

Đôi mắt sâu hun hút, dưới ánh trăng phản chiếu, toát ra vẻ tà mị.

Anh tựa như bước ra từ truyện tranh, đẹp đến mức khiến ta không dám thở, sợ sẽ làm xáo trộn bức tranh tuyệt đẹp này...

"Chủ nhân, cô Phỉ Nhi đã ngủ rồi" Giọng nói gọn gàng, dứt khoát của Hình Uy truyên đến từ sau lưng người đàn ông kia: "Một tuần nay, có anh bên cạnh cho nên sức khỏe của cô Phỉ Nhi hồi phục rất nhanh”

Lúc này mi tâm đang nhăn lại của người đàn ông mới từ từ giãn ra.

Anh khẽ gật đầu, giọng nói mềm mại như tiếng suối chảy róc rách trong khe núi: “Vậy thì chỗ này nhờ cậu rồi, Uy"

Nói xong, anh sải bước rời đi, chỉ bỏ lại vài câu đơn giản, hoàn toàn không do dự.

Hình Uy lo lắng hô lên: “Chủ nhân...

Anh định đi thật sao?"

"Chuyện này, sớm muộn gì cũng phải kết thúc.

Việc đốt cháy công trình “Ánh” chẳng qua là anh đang mở màn dạo đầu cho trò chơi này.

Tiếp theo, cậu và tôi hẳn cũng biết những điều điên rô mà “Anh ta” sẽ làm!” Anh không nhìn Uy, giọng điệu bình tĩnh không hề gợn sóng nhưng trong con ngươi lại lóe lên vẻ lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều.

Một tuân rồi.

Anh đã dẫn hai đứa con trai trở về thành phố A, bỏ một mình Cố Hạnh Nguyên ở lại thành phố S một tuần rồi.

Trong tuần này, thậm chí anh không dám gọi điện cho Cố Hạnh Nguyên.

Thậm chí anh biết rõ kỳ hạn hôn nhân giữa anh và Nguyên Nguyên, lại uổng phí một tuần nữa rồi, anh cũng ráng nhịn.

Vì sao?

Bởi vì anh không dám mạo hiểm!

Không thể để cô gặp nguy hiểm được.

Không để cho kẻ điên khùng kia sẽ tìm được nhược điểm thật sự của anh.

Vì vậy, trong tuần này, anh cố gắng hết sức ở bên cạnh các con, hơn nữa còn bố trí rất nhiều vệ sĩ vây chặt viện dưỡng lão.

Nhưng trong một tuần này lại yên lặng đến đáng sợ.

"Cũng chính vì như vậy cho nên chủ nhân phải cố gắng nhẫn nhịn.

Ít ra, cô Cố cũng tạm thời an toàn ở thành phố S.

Hơn nữa chúng ta cũng đã cử hộ sĩ âm thầm bảo vệ cô ấy.

Chủ nhân, tại sao anh phải đánh cược với an nguy của bản thân chứ? Kẻ thù trong bóng tối, chúng ta ngoài sáng, chủ nhân anh không thể mạo hiểm!” Hình Uy lao tới, chặn đường chủ nhân.

Khuôn mặt như ngọc của Bắc Minh Thiện mặt tóat lên vẻ lạnh lẽo thê lương, dưới bầu trời đêm ánh mắt anh xẹt qua ánh sáng lấp lánh, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"

"Không! Hình Uy thê chết cũng không cho chủ nhân mạo hiểm!" Trên gương mặt cương nghị của Hình Uy tràn ngập vẻ “kiên quyết”.

".." Bắc Minh Thiện trừng mắt nhìn người thuộc hạ trung thành này, giọng điệu lộ ra vẻ bất đặc dĩ: "Tôi không có thời gian! Tôi không đợi được nữa.

Uy, cậu nên hiểu rõ tại sao tôi lại nóng lòng như vậy!"

Kỳ hạn hôn nhân giữa anh và Nguyên Nguyên chỉ còn lại một tuân nữa thôi.

Anh không có thời gian để dây dưa với kẻ cuông không có điểm dừng này.

Anh nhất định phải...

đánh nhanh thắng nhanh.

"Cút ngay!" Vẻ mặt của Bắc Minh Thiện u ám, lần này, ánh mắt nhìn Hình Uy của anh càng lúc càng lạnh lẽo và kiên quyết.

"Không được! Tôi tuyệt đối không tránh ra! Chủ nhân, anh như vậy là đi chịu chết!" Hình Uy gấp đến nỗi hốc mắt đỏ bừng: "Chủ nhân anh gánh vác sứ mệnh của gia tộc, huống chỉ hai cậu chủ nhỏ không thể không có anh! Cho dù có đi chịu chết cũng là để Hình Uy đi!"

Hình Uy nói xong, sống lưng thẳng tắp, sải bước vào sân đi đến chiếc xe có logo của nhà họ Bắc Minh.

Ánh mắt sâu hút của Bắc Minh Thiện hơi híp lại, cũng không ngăn cản!

Tiếp theo, Hình Uy lên xe “vèo” một tiếng, dưới bâu trời đêm yên tĩnh chiếc xe lao vút đi...

Lúc này Bắc Minh Thiện mới móc điện thoại di động trong túi ra, gọi cho một dãy số xa lạ, rất nhanh, điện thoại đã được nổi máy...

"A lô...

Như mày muốn, tao đã sai trợ thủ đắc lực nhất của mình rời đi.

Bây giờ chỉ còn lại một mình tao.

Tiếp theo, mày muốn tao làm gì?" Khớp ngón tay lạnh lẽo của anh vô thức siết chặt điện thoại.

Ánh mắt sắc lạnh như dao, im lặng hồi lâu: "Được! Mong mày nói phải giữ lời!"

Bắc Minh Thiện đặt điện thoại xuống, gương mặt lạnh như băng của anh căng ra thật chặt.

Anh sải bước chui vào chiếc xe việt dã hiện đại tính năng cực mạnh, trong nháy mắt chiếc xe như cá kiếm lao vào bóng đêm vô tận, hoàn toàn đi ngược lại với chiếc xe của Hình Uy.

Ở góc tây bắc của thành phố A, có một khu vực cực kỳ hoang vu.

Nơi này được cho là mồ chôn tập thể trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật.

Nghe đồn nơi đây đã bỏ hoang mấy chục năm, trong đêm tối thường vang lên mấy tiếng hú thê lương.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui