Chỉ sợ một ánh mắt mất hồn của anh đã có thể thu hút vô số ánh mắt mến mộ rồi?
“Này, Bắc Minh Thiện, anh buông tay ra! Anh làm tôi đau đấy.." Cô nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện nói: “Chẳng phải lúc nãy ở phòng nghỉ ngơi của y tá, anh rất hưởng thụ à? Sao giờ lại gấp gáp rời đi thế?”
“.." Vẻ mặt anh vân bình tĩnh, không hề có biểu hiện gì.
Cô bĩu môi, thấy anh không lên tiếng thì nói tiếp: “Hơn nữa, anh đâu cần không cho tôi nói ra họ tên của anh cho y tá biết chứ? Đồng thời, tôi chắc chắn số điện thoại 1337069xxx không phải của anh! Hừ! Chiếm tiện nghỉ của y tá rồi, còn để lại số điện thoại giả! Bắc Minh Thiện, tôi xem thường anh!”
“Ai chiếm tiện nghi?” Anh bỗng dừng bước, quay đầu lại.
“Hả..” Cô không kịp phanh lại, nên đụng đầu vào tấm lưng rắn chắc của anh: “Đau quá..”
Sống mũi vốn không cao của cô sắp bị đụng đến gãy rồi!
“Là do cô ta tự nguyện tiêm cho tôi, chứ tôi chiếm tiện nghỉ ai?” Anh lạnh lùng hỏi: “Hay là em không vui? Em ghen à?”
“Tôi không vui? Tôi...
ghen?” Cố Hạnh Nguyên nhất thời đỏ mặt.
Cô che chiếc mũi đau đớn của mình nói: “Anh bớt khoe khoang lại được không? Người ta tiêm miễn phí cho anh là tôi được giảm tiên thuốc đó! Thật là! Tôi ghen tuông gì chứ?”
Anh khẽ mim môi, nghiêm túc nhìn cô.
Thấy mũi cô nhanh chóng đỏ ửng, thái độ lạnh lùng của anh mới dịu trở lại.
Ngón tay thon dài không khỏi xoa nhẹ mũi cô.
Cả người Cố Hạnh Nguyên cả kinh, đứng thẫn thờ ở đó không dám nhúc nhích.
Hành động này làm cô nhất thời quên đi bọn họ vừa mới cãi nhau hồi sáng.
Mũi cô được anh xoa như vậy, nhưng không làm cô thấy đỡ hơn, mà ngược lại còn làm cô cảm thấy chua xót...
Cô cố gảng kiềm nén cảm giác chua xót ngày càng nồng đậm đó, thầm ra lệnh cho mình rằng, Cố Hạnh Nguyên, mày không được chịu thua!
Cũng không được vì anh giúp mày đỡ đạn!
Không được vì anh bảo mày gọi anh là ông xãi
Càng không thể vì sự dịu dàng thỉnh thoảng bố thí của anh mà chìm vào quá khứ!
Mày phải nhớ rằng, anh từng vô tình đả kích mày thế nào, còn cướp Dương Dương bên cạnh mày nữa!
Mày phải nhớ, lúc mày ở Malaysia, mày đã nghiến chặt răng thế nào để sinh ra Cửu Cửu!
Mày càng phải nhớ rõ, sáu ngày sau, anh sẽ cưới Phỉ Nhi làm vợt
Mày là cái thá gì?
Mày chẳng là cái thá gì cải
Nghĩ tới đây, cô vội hất tay anh ra, che mũi mình lại: “Tôi không cần anh bận tâm!”
Anh không nói gì, chỉ xoay người, tự nhiên nắm lấy tay cô: “Chúng ta nên quay về thành phố A thôi”
“Hả?” Lúc này cô mới phản ứng lại, chợt nhớ ra mục đích của mình, lúc nãy bị anh quấy nhiễu, suýt quên mất mục đích ban đầu của minh: “Tôi phải đi thăm mẹ tôi! Anh đã đồng ý với tôi rằng, sẽ đón mẹ tôi cùng quay vê thành phố A..”
Lần này, cô không thể dựa dẫm vào anh được, dù gì với quyền thế tiên tài của Bắc Minh Thiện, anh cũng có thể cho mẹ cô năm trong bệnh viện tốt, được điều trị tốt hơn cô.
Anh vẫn nắm tay cô không chịu buông.
Hai người đi thẳng tới bãi đậu xa: “Nếu tôi tính không lầm thì có lẽ Hình Uy đã sai người đi đón mẹ cô rồi!"
“Hả?” Anh hành động nhanh như thế sao?
Anh gọi cho Hình Hỏa từ khi nào thế? Sao cô không biết?
Rất nhanh, anh đã kéo cô tới trước xe, rồi lấy điều khiển từ xa ra, tao nhã mở cửa xe.
Nhưng một giây sau, anh lại nhét cô vào ghế phụ một cách thô bạo...
“Ôi cha..” Cô càu nhàu, nghiêng người dựa vào ghế da, dáng vẻ này của mình thật mất mặt!
Mẹ kiếp, là ai nói người tao nhã thì luôn hành xử nho nhã ở khắp nơi hả?
Rõ ràng lúc nãy người đàn ông này rất thô lỗ!
Cố Hạnh Nguyên bĩu môi không vui: “Anh không thể nhẹ tay chút à? Tôi không phải người không có tay chân!”
“Tất nhiên rồi! Nhưng tay chân em chậm như rùa!” Anh hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng lên xe, sau đó liếc nhìn cô nói: “Em thắt dây an toàn vào”
Rầm, anh đóng cửa xe lại rồi khởi động xe.
Chậm rãi lái xe rời khỏi bệnh viện thành phố S.
“Tay chân chậm như rùa gì chứ? Anh đang chê tôi chậm chạp à?” Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng vô ích.
Vì anh không hề nhìn cô.
“.." Mặt anh vẫn lạnh lùng như trước, góc cạnh khuôn mặt làm người khác vừa yêu vừa hận!
“Anh đúng là người khó hiểu!” Cô ngồi xuống, chậm rãi thắt dây an toàn, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Sớm biết anh tới bệnh viện không phải để thăm mẹ tôi, mà chạy tới để tiêm, vậy sao anh không nói sớm! Thật là, tôi đâu phải người không nói lý lẽ...
Chuyện anh bị sói quào bị thương cũng đâu phải chuyện nhỏ! Tôi chưa từng thấy người nào có thể kéo dài như anh...
Tối qua thì không đi tiêm...
cứ khăng khăng kéo dài tới giờ..”
Cô càng nói càng nhỏ.
Nhớ tới sự nóng bỏng và điên cuồng của anh tối qua, mặt cô nhất thời đỏ bừng.
Cuối cùng cô còn không sợ chết nói một câu: “Không biết tối qua anh có phát bệnh dại không nữa...”
Đuôi mày anh khẽ giật.
“...
Trời ơi, vậy có khi nào tôi cũng bị lây bệnh không?” Cô bất giác ý thức được một vấn đề rất đáng sợ: “Có phải tôi cũng nên đi tiêm một mũi không?”
Lân này ngay cả khóe miệng ông Thiện cũng giật giật!
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô như đang nhìn một con ngốc.
Cô không biết một khi đã nhiễm bệnh dại thì không bao giờ được như người bình thường à?
Thế mà người phụ nữ này dám xem người có thể lực và tinh lực đồi dào như anh là người đang phát bệnh dại?
Xem ra người phụ nữ thật sự Tàm không đủ rồi!
Ông Thiện suy nghĩ, đợi quay về thành phố A rồi, anh sẽ xử lý cô thật tốt, để cô hiểu rõ, thế nào mới là truyên nhiễm!
“Này, Bắc Minh Thiện, anh phải nói cho rõ, rốt cuộc là tại sao anh lại bị sói quào? Hơn nữa, anh chạy tới chỗ nào mà chọc sói vậy? Anh đừng nói với tôi rằng, hôm qua anh đi săn thú nhé?”
Khóe mắt Bắc Minh Thiện liếc nhìn cô, nghĩ tới cảnh tượng đào mộ tối qua, mi tâm anh không khỏi nhíu chặt.
Anh hơi tự giễu nhìn đôi tay bị sói quào của mình.
Anh không thấy đau.
Nhưng không hiểu sao dây thần kinh trong người anh lại căng lên.
Tối qua anh liều mạng nhặt lại chiếc hộp trong bây sói, đó là chiếc hộp...
đựng phần tay chân còn lại của Như Khiết, giờ đang lặng lẽ nằm trong cốp xe phía sau.
Nhưng cô lại không biết.
Bắc Minh Thiện nhếch miệng, không trả lời thẳng câu hỏi của cô, mà lạnh nhạt đáp lại: “Số điện thoại đó không phải số giả”
“Hả?” Rõ ràng cô không theo kịp tiết tấu của anh.
Nửa ngày sau cô mới phản ứng lại: “Anh đang nói số điện thoại mà anh cho cô y tá lúc nãy không phải là số giả à?”
“.." Anh im lặng, tiếp tục lái xe.
“Thế mà không phải số giả!" Cố Hạnh Nguyên nhìn anh ngạc nhiên: “Anh...
cho cô ta số thật à..”
Vậy số đó là của ai?
Chẳng lẽ là số khác của Bắc Minh Thiện?
Nghĩ tới đây, tim cô không khỏi khó chịu.
Cô dời mắt, nhìn chăm chăm đầu xe.
Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng chìm vào sự ngột ngạt lạnh lẽo...
Trong một góc không tên nào đó trong thành phố, có một người tên là tác giả đang cúi đầu sáng tác trước máy tính.
Trong lúc tác giả đang nở nụ cười thâm sâu khó lường trước màn hình máy tính, thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Tác giả cũng không nghĩ nhiều mà nghe máy, chỉ nghe thấy đầu bên kia truyền tới một giọng nữ dịu dàng, làm tác giả nhất thời chấn động...
“A lô, chào anh...
Ha ha, tôi là y tá đã tiêm anh lúc nãy, hồi nãy tôi vẫn chưa kịp nói cho anh biết họ tên của tôi, ha ha, tôi họ Uông, tên Phi, anh có thể gọi tôi là Phi Phi...
A lô? Anh vẫn đang nghe chứ? A lô..”
“Tít tít tít..."
Tác giả dứt khoát tắt máy!
Trên trán hiện lên ba vạch đen ngay!
Uông Phi cái quỷ gì?
Tên Bắc Minh Thiện này đúng là tên bẫy người mài
Dám bán số điện thoại của tác giả đi!
Uống công tác giả đối xử không tệ bạc với anh, chỉ cho anh ăn thịt, chuẩn bị cơ thế mềm mại của cô ấy cho anh, con trai con gái đêu sinh cho anh!
Hừ! Để xem tác giả có giày vò anh đến chết không, hừ hừ...
Từ thành phố S đến thành phố A, chỉ chạy xe mất mấy tiếng.
Cõ Hạnh Nguyên cảm thấy trong mấy tiếng này, tâm tư cô đều rối bời vì câu nói ”Số điện thoại đó không phải là số giả” của Bắc Minh Thiện.
Không phải cô tin anh thật sự qua lại với cô y tá đó, mà là...
Anh vẫn còn một số điện thoại mà cô không biết!
Con người thường là như vậy, chỉ một số điện thoại, đã biết được bạn có phải là người quan trọng với đối phương hay không.
Mắt thấy xe sắp chạy ra khỏi đường cao tốc, rôi tiến vào thành phố A.
Cổ Hạnh Nguyên cần môi: “Cái đó, tôi có thể đi thăm mẹ tôi trước không..."
Cô muốn biết mẹ mình được sắp xếp ở bệnh viện nào, đế cô có thể ở gần đó chăm sóc bà.
“Là bệnh viện trung tâm thành phố A.
Em cũng không xa lạ gì với nơi đó” Bắc Minh Thiện nhìn thấu tâm tư của cô, nên cho cô một đáp án rõ ràng.
Quả thật Cố Hạnh Nguyên không hề xa lạ với nơi đó.
Vì bất kể là ai trong nhà Bắc Minh, chỉ cần bị thương hay bệnh nhẹ một chút cũng đi tới đó.
Hơn nữa còn nằm trong phòng bệnh VỊP.
Cô cũng từng chăm sóc Bắc Minh Thiện ở đó...
Lúc đó, cô vẫn chưa biết anh là ba ruột con trai mình; càng không biết Trình Trình đang ở bên anh.
Nhưng nháy mắt đã hơn hai năm rồi.
Cô không thể quay về quá khứ được nữa.
Tâm tư cô hơi bay xa rồi, cô gật đầu đáp: “Được! Vậy lát nữa anh chở tôi đến bên đường đi, tự tôi đi tới bệnh viện trung tâm là được.
Còn chỉ phí nằm viện của mẹ tôi...
tôi sẽ trả cho anh...”
Câu nói này của cô đã chọc anh nổi giận.
Anh nhíu chặt mày, ánh mắt hơi lạnh lẽo, nhưng không nhìn cô, tất nhiên anh cũng không có ý định dừng xe lại.
Lúc Bắc Minh Thiện dừng xe ở trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố A, Cố Hạnh Nguyên chợt có cảm giác đã lâu không gặp.
Cô không ngờ rằng, bệnh viện này vẫn còn giữ lại nhiều hôi ức khó quên như vậy.
Càng không thể ngờ rằng, Bắc Minh Thiện lại xuống xe ngay.
Anh nắm tay cô đi vào bệnh viện.
“Anh cũng muốn đi thăm mẹ tôi à?”
Vân là cảnh tượng cô hỏi nhưng anh không trả lời.
Như thể mọi sự điên cuồng và ngang ngược của anh đều dùng hết vào ban đêm.
Còn ban ngày, anh sẽ trở thành người đàn ông cao quý lịch lãm.
Cô luôn mơ hồ cảm thấy, anh vẫn còn giận cô.
Vì Vân Chi Lâm tranh chấp chuyện này, nên anh vẫn còn giận cô.
Điều này đủ cho thấy, hễ là người liên quan đến Như Khiết thì Bắc Minh Thiện sẽ chú ý tới!
Hơn nữa sự chú ý này không hề bình thường.
Bắc Minh Thiện dẫn cô đi thẳng lên tầng sáu.
Trong phòng bệnh VỊP.
“Cậu hai” Vệ sĩ đứng trước cửa cung kính cúi chào rồi mở cửa.
Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu, dẫn Cố Hạnh Nguyên vào phòng bệnh.
Cô không hề cảm thấy ngạc nhiên, khi nhìn thấy phòng bệnh này giống như một căn hộ gia đình.
Căn phòng được trang trí ấm áp tao nhã, có đầy đủ nội thất.
Cố Hạnh Nguyên nhìn khắp căn phòng, rồi thâm líu lưỡi, chắc chắn chi phí không hề thấp?
Mặc dù trong lòng cô rất cảm kích Bắc Minh Thiện đã đối xử tốt với mẹ cô, nhưng...
căn phòng này quá đắt đỏ, cô đang băn khoăn không biết tiền trong số tiết kiệm của mình có đủ thanh toán không?
Cô hơi kích động đi vào phòng bệnh, đang định gọi “mẹ” thì bị người nằm trên giường bệnh làm cho chấn động.
Đúng lúc này, tai cô lại vang lên giọng nói thuân phát của Bắc Minh Thiện: “Ba..
Ông, ông cụ Bắc Minh?
Cố Hạnh Nguyên trợn tròn mắt, vội nuốt lại chữ “mẹ” vào bụng.
Nhưng cô hơi khiếp sợ nhìn ông lão trên giường bệnh.
Ông đã gây đến mức gân xanh hiện rõ trên cánh tay, trên đó vẫn còn mũi kim đang truyền nước biển.
Cô không thể ngờ rằng, ông cụ Bắc Minh càng già càng dẻo dai với khí thế bức người, lại yếu ớt nằm trên giường bệnh như bây giờ.
Người ông tiều tụy, ốm yếu, gần đất xa trời.
Thậm chí không thể nào cử động được.
Thấy Bắc Minh Thiện đi tới, ông cụ Bắc Minh chỉ có thể khó khăn phát ra mấy tiếng: “Ô...
ô..”
Ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.
.