Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


“A...

Cô không nhịn được la lên.

Khóc không ra nước mắt!

Sao không ai nghe thấy tiếng cô gọi sao?

Sao không ai tới cứu cô gái sắp bị cướp đi sự trong trắng? (Tuy rằng sự trong trắng của cô đã sớm nằm trong tay người đàn ông này.)

Cô mềm nhũn giãy giụa, điên cuồng khiêu khích dục vọng của anh, khơi dậy cảm giác chinh phục của anh.

“Anh...

Dừng tay...

Lại..” Sự phản kháng của cô không thể ngăn cản được anh.

Cây côi trong đồng ruộng hòa vào nhau tạo ra mùi thơm thoang thoảng, nhanh chóng chiếm lấy lý trí của anh.

“Hạnh Nguyên, tôi muốn biết vì sao tôi muốn em thế nào cũng không đủ?” Anh nhẹ giọng lấm bẩm.

Người phụ nữ này, anh làm sao cũng không đủ.

Anh giống như tên nghiện mùi vị của cô.

Anh bất chấp tất cả, cũng dám làm bậy ở sau đống rơm.

Cuộc sống ở nông thôn rất đơn giản, giỗng cô của anh ngăn cách với thế giới bên ngoài, vứt bỏ tất cả oán hận giận dữ ra sau đầu, ngắm mặt trời mọc rồi nhìn mặt trời lặn, một tay ôm vợ, một tay dắt con đi dưới ánh hoàng hôn, đó là một ước mơ xa vời không thể nào chạm tới của anh.

Bây giờ anh muốn thực hiện nó.

Có Hạnh Nguyên, còn có hai đứa con trai.

Ở nông thôn này anh sắp thực hiện ước mơ về cuộc sống yên bình của mình.

Tuy rằng, ước mơ này ngắn hơn tưởng tượng.

Cảm ơn? Cố Hạnh Nguyên nhíu mày không hiểu vì sao tên này tự nhiên nói cảm ơn mình?

Anh nên xin lỗi cô mới đúng!

Một lúc lâu Cố Hạnh Nguyên mới phản ứng lại.

Cô thở phì phò không thể tin được: “Không phải chứ! Bắc Minh Thiện, thì ra anh muốn làm nông dân!”

Cô thật sự muốn cười nhạo anh!

Ở trong mắt người khác, anh là thiên tài kiến trúc sư oai phong, người đứng đầu Bắc Minh Thị lại muốn làm nông dân?!

Anh đùa với cô saol

Có biết gia tộc Bắc Minh hay không?

Bóng đêm đã bao trùm lên tia mắt mặt trời cuối cùng ở phía chân trời.

Trong nông trại bốc khói bếp, đèn đuốc sáng trưng trên hành lang, tiếng cười nói truyền ra.

Trong một căn phòng, đồ ăn được bày lên bàn.

“Ùng ục...

Bà nói bà là bà cô của con sao?”

Dương Dương vừa gặm cánh gà vừa nói không rõ nhìn bà cô hiên từ ở bên cạnh.

Cô Phương cười gật đầu, yêu thương sờ đầu Dương Dương: “Lần đầu tiên Dương Dương gặp bà cô đúng không? Ba con thật là, không đáng tin cậy, hai anh em các con đã bảy tuổi rồi mới đưa đến đây cho bà cô gặp mặt”

Cô Phương nói xong thì vỗ vai Trình Trình ngôi bên cạnh: “Một đứa tên là Trình Trình, một đứa tên là Dương Dương, tên nào cũng hay, đến đây cho bà cô nhìn hai đứa một chút...

Ôi, hai anh em đúng là giống nhau..”

Cô Phương cười không khép miệng được, nếp nhăn ở đuôi mắt có vẻ rất thân thiện.

“Bà cô là em gái của ông nội sao?” Trình Trình ngước mắt hỏi.

“Đúng vậy” Cô Phương hiền từ gật đầu.

“Nhưng vì sao ông nội chưa từng nhắc đến bà cô?” Trình Trình khó hiểu.

Nụ cười của cô Phương hơi cứng đờ một chút, sau đó bà dịu dàng nói: “Bởi vì bà cô đã làm một chuyện làm cho nhà họ Bắc Minh không vui, nhà Bắc Minh đã đuổi bà đi, cho nên ông nội con và bà cô sẽ không qua lại với nhau cả đời”

“Làm một chuyện làm cho nhà họ Bắc Minh không vui?” Dương Dương tò mò hỏi: “Bởi vì bà cô ở đây trông heo sao?”

Cô Phương nghe vậy thì cười ha ha: “Không phải là trông heo mà là nuôi heo.

Nhưng Dương Dương đoán đúng được một nửa, bởi vì năm đó bà cô không quan tâm sự phản đối của người nhà bỏ trốn với một người nông dân hai bàn tay trắng đến đây, cho nên mới ở đây cày ruộng nuôi heo”

“Vậy ông dượng nông dân đâu ạ?” Dương Dương lại cắn một miếng cánh gà chiên.

“Ông ấy à..” Trong mắt cô Phương lộ ra sự đau lòng nhàn nhạt: “Đã mất nhiều năm rồi.

Nếu ông ấy còn ở đây thì nhất định cũng rất thích hai anh em tụi con”

“Bà cô..” Trình Trình cẩn thận nhìn thấy được sự đau buồn của cô Phương.

“Bà cô không sao.

May là có ba các con vẫn luôn chăm sóc cho bà cô mấy năm nay”

Phỉ Nhi ngôi ở bên kia im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của cô Phương và hai đứa nhỏ.

Cô ta thầm nghĩ thì ra bà già này thật sự là cô ruột của Bắc Minh Thiện.

Phỉ Nhi lập tức khó chịu trong lòng.

Nếu không phải trước đó cô ta nghe thấy lịch trình của Bắc Minh Thiện, nếu trước đó cô ta không kịp cản anh lại trên đường cao tốc thì không biết cô ta đã bỏ lỡ chuyện gì!

Trực giác của cô ta nói cô Phương bị nhà họ Bắc Minh đuổi ra khỏi nhà và nông trại rời xa thành phố ồn ào này nhất định có ý nghĩa đặc biệt đối với Bắc Minh Thiện.

“Cô.

Bắc Minh Thiện vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng cười của cô Phương và bọn nhỏ.

Cô Phương ngẩng đầu lên: “Thiện, con tới rồi”

Sau đó cô Phương quan sát cô gái được Bắc Minh Thiện dắt vào.

Khuôn mặt của cô gái không phải đỏ ửng bình thường, rất mê người.

Nhưng biểu cảm của cô gái này có vẻ không vui.

“Ha ha, Thiện, không cần hỏi cũng biết người này là mẹ của Trình Trình và Dương Dương đúng không?”

“Đúng vậy, cô."

Bắc Minh Thiện mím môi, trong con ngươi sâu thẳm hiện lên sự sảng khoái.

Đó là vẻ mặt đắc ý của người đàn ông sau khi làm chuyện đó.

Cố Hạnh Nguyên được anh nằm tay, oán hận siết chặt ngón tay anh.

Cô hận không thể bẻ gãy tay anh!

Vừa rồi người đàn ông còn trút dục vọng lên người cô phía sau đống rơm, sau đó giống như không có chuyện gì nắm tay cô nói đưa cô đi ăn cơm.

Nhưng cô không ngờ sẽ gặp cô của Bắc Minh Thiện.

Đây là lần đầu tiên cô biết tên này còn có một người cô.

“Xin chào, dì” Cố Hạnh Nguyên e ngại người lớn ở đây nên không nổi giận, lễ phép chào cô Phương.

“Ha ha, đừng khách sáo.

Con cũng gọi cô là cô giống như Thiện là được” Cô Phương cười tủm tỉm quan sát đôi trai gái này, không nhịn được gật đầu khen ngợi.

Lời này Phỉ Nhi nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.

Cô ta không ngờ trước đó cô ta bắt chước Bắc Minh Thiện gọi là “Cô” khi, cô Phương lại nói cô ta gọi là “Cô Phương”.

Mà lúc này Cố Hạnh Nguyên gọi bà là “Dì”, cô Phương lại muốn cô gọi là “Cô”!

Người thông minh vừa nghe là biết chuyện gì xảy ra.

Cô Phương nói câu này giống như đâm Phi Nhi một nhát.

“Mẹ, mau đến đây đi, bà cô làm đồ ăn rất ngon...

Miệng Dương Dương bóng nhãy giống như mèo hoa nhìn về phía Cô Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nhân cơ hội hất tay Bắc Minh Thiện, lập tức đi đến bên cạnh Dương Dương, cô cầm khăn giấy dịu dàng lau dầu mỡ trên miệng con trai: “Nghịch ngợm.

Mẹ nói con bao nhiêu lần rôi, không được làm dơ người.

Con đã cảm ơn bà cô chưa?”

“Đúng rồi!” Dương Dương quay đầu cười với cô Phương: “Lần sau bà cô còn mời Dương Dương ăn sao? Cảm ơn bà cô!”

“Nghịch ngợm!” Cổ Hạnh Nguyên véo mũi nhỏ của Dương Dương, cô dở khóc dở cười xin lỗi cô Phương.

“Ha ha ha..” Cô Phương cười to: “Được rôi, khi nào hai anh em các con tới thì bà cô sẽ mời ăn bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt Phỉ Nhi tái nhợt, tuy rằng son phấn đã che đi những vết sẹo nhỏ, nhưng có vẻ vẫn làm cho người khác thông cảm.

Lúc Bắc Minh Thiện định ngồi bên cạnh Cổ Hạnh Nguyên thì Phỉ Nhi đứng lên kéo cánh tay anh: “Thiện, mau ngồi xuống đi”

Nhưng cô không ngờ sẽ gặp cô của Bắc Minh Thiện.

Đây là lần đầu tiên cô biết tên này còn có một người cô.

“Xin chào, dì” Cố Hạnh Nguyên e ngại người lớn ở đây nên không nổi giận, lễ phép chào cô Phương.

“Ha ha, đừng khách sáo.

Con cũng gọi cô là cô giống như Thiện là được” Cô Phương cười tủm tỉm quan sát đôi trai gái này, không nhịn được gật đầu khen ngợi.

Lời này Phỉ Nhi nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.

Cô ta không ngờ trước đó cô ta bắt chước Bắc Minh Thiện gọi là “Cô” khi, cô Phương lại nói cô ta gọi là “Cô Phương”.

Mà lúc này Cố Hạnh Nguyên gọi bà là “Dì”, cô Phương lại muốn cô gọi là “Cô”!

Người thông minh vừa nghe là biết chuyện gì xảy ra.

Cô Phương nói câu này giống như đâm Phi Nhi một nhát.

“Mẹ, mau đến đây đi, bà cô làm đồ ăn rất ngon...

Miệng Dương Dương bóng nhãy giống như mèo hoa nhìn về phía Cô Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nhân cơ hội hất tay Bắc Minh Thiện, lập tức đi đến bên cạnh Dương Dương, cô cầm khăn giấy dịu dàng lau dầu mỡ trên miệng con trai: “Nghịch ngợm.

Mẹ nói con bao nhiêu lần rôi, không được làm dơ người.

Con đã cảm ơn bà cô chưa?”

“Đúng rồi!” Dương Dương quay đầu cười với cô Phương: “Lần sau bà cô còn mời Dương Dương ăn sao? Cảm ơn bà cô!”

“Nghịch ngợm!” Cổ Hạnh Nguyên véo mũi nhỏ của Dương Dương, cô dở khóc dở cười xin lỗi cô Phương.

“Ha ha ha..” Cô Phương cười to: “Được rôi, khi nào hai anh em các con tới thì bà cô sẽ mời ăn bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt Phỉ Nhi tái nhợt, tuy rằng son phấn đã che đi những vết sẹo nhỏ, nhưng có vẻ vẫn làm cho người khác thông cảm.

Lúc Bắc Minh Thiện định ngồi bên cạnh Cổ Hạnh Nguyên thì Phỉ Nhi đứng lên kéo cánh tay anh: “Thiện, mau ngồi xuống đi”

Bắc Minh Thiện liếc Cố Hạnh Nguyên một cái, từ lúc vào phòng thì tâm mắt cô không dừng lại trên người hai đứa nhỏ thì cũng ở trên người cô Phương, coi anh là không khí, vốn không quan tâm anh ngôi ở đâu.

Cũng được, anh cũng không muốn dưới hoàn cảnh này làm cho Phỉ Nhi đau khổ.

Anh ngồi xuống, Phỉ Nhi nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh, dáng vẻ ân cần chăm sóc giống như cô vợ nhỏ.

“Trình Trình, mẹ múc canh cá cho con” Mặc dù Dương Dương ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên thời gian lâu hơn, nhưng Trình Trình cũng là con của cô, lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, cô không thể không thương thẳng bé.

Trong bữa ăn, cô chăm sóc cho hai đứa bé cũng gắp thêm đồ ăn cho cô Phương.

“Ha ha, Hạnh Nguyên, con đừng chỉ lo gắp đồ ăn cho bọn cô, con cũng phải ăn đi” Cô Phương cười nói: “Cô nhìn con gây như thế, đúng là làm khó con phải sinh hai đứa bé cho Thiện.

Đến đây tấm bổ một chút, tranh thủ sinh em gái cho hai đứa nhóc này, ha ha...”

Cô Phương mỉm cười nói, mấy người còn lại thì sửng sốt.

Sinh em gái?

“.

Trình Trình dừng một chút nhìn bà cô một cái lại nhìn Cố Hạnh Nguyên, sau đó cậu cúi đầu uống canh cá, im lặng không nói.

Cô Phương cười rất vui vẻ.

Sắc mặt Phỉ Nhi xanh mét, bàn tay gắp đồ cho Bắc Minh Thiện cứng lại trên không trung.

Cô ta nhất thời không biết phản ứng thế nào, vẻ mặt giống như sắp khóc.

Bắc Minh Thiện rất bình tĩnh, khóe miệng cong lên như có như không.

Lần đầu tiên anh cảm thấy đề nghị này của cô này không tệ lắm.

“Hả..” Ngón tay Cố Hạnh Nguyên cầm đữa hơi run lên, vẻ mặt xấu hổ: “Ha ha, dì đang nói giỡn sao...

Chuyện này sao có thể được...”

Cô cố chấp gọi cô Phương là dì, cô cũng thừa nhận lúc nói lời này thì trong lòng hơi chột dạ.

Ông trời có mắt, bé cưng Cửu Cửu, mẹ thật sự không cố ý nói dối.

Dương Dương chớp mắt như tên trộm liếc Cố Hạnh Nguyên một cái: “Mẹ, mẹ nói vậy không sợ Cửu...

Ưm ưm ưm..”

Cố Hạnh Nguyên cầm đùi gà nhét vào miệng Dương Dương, ngăn chặn mấy lời Dương Dương định nói ra.

“Trẻ con không được nói xen vào! Ngoan ngoãn ăn cơm”

Đôi mắt Cố Hạnh Nguyên liếc con trai một cái, đứa bé nghịch ngợm này không thể để cô bớt lo một chút sao?

Hu hu, Dương Dương đáng thương nhìn mẹ một cái, được rồi, thứ lỗi cho cậu lại khuất phục dưới uy quyền của mẹ.

Dương Dương cắn đùi gà, nghĩ thâm: Em Cửu Cửu, xin lỗi.

Không phải anh trai không giúp em, là anh trai có nỗi khổ riêng (nói nhảm, có miệng dùng để ăn chứ gì), chờ một ngày nào đó hai người bất hạnh chúng ta gặp nhau thì anh trai sẽ bồi thường phao câu gà cho em, em Cửu Cửu đừng trách anh trai, nhăm nhăm ừng ực...

Trình Trình nhìn Dương Dương ăn uống thỏa thích thì nỗi sợ hãi vừa rồi mới thoáng ổn định lại.

Đừng bao giờ hy vọng một tên tham ăn có thể giữ được miệng mình.

Cậu thật sự lo lắng có ngày Dương Dương không cẩn thận nói bí mật về em Cửu Cửu ra ngoài.

“Để dì chê cười rồi” Cố Hạnh Nguyên xin lỗi với cô Phương: “Vào thời điểm thích hợp, con sẽ cho Trình Trình cùng Dương Dương thêm một em gái nữa”

Cô vừa nói xong lại làm cho bọn họ kinh ngạc.

“Hả? Ha ha, tốt, tốt, tốt..” Cô Phương nói tốt.

“.." Trình Trình nhíu mày, không phải vừa rôi mẹ còn sợ Dương Dương lỡ miệng nói sao? Sao lúc này...

“Hả?” Dương Dương suýt rơi tròng mắt, má phông lên vì đùi gà đầy miệng, mẹ không được chơi như vậy.

“Khụ” Bắc Minh Thiện ho một tiếng, khóe môi càng cong lên, tuy rằng biểu cảm không khác gì với khuôn mặt đơ cứng, nhưng lúc này anh chắc chắn là ——lông mày, như, đang, múa!

Mẹ nói

Cố Hạnh Nguyên dời mắt nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Bắc Minh Thiện thì liếc xéo anh một cái.

Chỉ thấy anh giống như không có việc gì, ưu nhã cầm chén trà trên bàn khẽ nhấp một ngụm.

Nước mắt Phi Nhi to như hạt đậu muốn chảy xuống...

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui