“Thằng bé thật sự rất dụng tâm, học lễ nghi, học kiến thức, học tất cả những thứ mọi người thích.
Cho dù không ngủ không nghỉ, cho dù cảm sinh bệnh, nó của lúc nhỏ tưởng chỉ cân bản thân trở nên tốt hơn, ngoan hơn, nghe lời hơn, thậm chí ưu tú hơn, tóm lại có một ngày, mẹ của nó sẽ chấp nhận nó, ba của nó cũng sẽ chú ý đến nó...
Cho nên, nó sau này thật sự trở nên ưu tú rồi, hơn nữa rất ưu tú.
Nó cũng học được rất nhiêu thứ, lại không học được cách mỉm cười đơn thuần vui vẻ..
"
Ngón tay của Cố Hạnh Nguyên run rẩy.
Bị một cỗ ưu thương vô hình bao phủ tâm linh.
Cô biết Bắc Minh Thiện hận mẹ của mình, cũng biết người ba của Bắc Minh Thiện yêu sâu sắc là phu nhân đầu của mình, mẹ của Bắc Minh Triều Lâm, bà nội của Diệp Long.
Cho nên ông cụ Bắc Minh yêu thương Bắc Minh Triêu Lâm cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là cô không biết, thì ra Bắc Minh Thiện, tuổi thơ trước kia vậy mà đã từng yêu ba mẹ của mình như vậy.
Nếu ban đầu không có yêu sâu sắc, thì không có thống hận như hiện nay?
“Cô biết, đứa trẻ đó cứ như thế, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện...
cuối cùng có một ngày, thật sự xảy ra chuyện rồi” cô Phương mỉm cười thê lương:
“Thằng bé xảy ra chuyện lớn..”
Trái tim của Cố Hạnh Nguyên đập mạnh: “Anh ấy làm sao?”
cô Phương ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tối đen-
“Đột nhiên có một ngày, nó hùng hục chạy đến chô cô...
phải, chính là nơi này, vùng thôn quê này, năm đó nơi này còn lạc hậu, con người thưa thớt...
nó bất ngờ như vậy mà xông đến, cả người đều là máu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ hơn ma...
nó lúc đó mới 7-8 tuổi, cô trước giờ chưa từng thấy một đứa trẻ, sẽ có bộ dạng âm trầm khủng bố như vậy..”
Trong đầu của cô Phương xuất hiện cảnh tượng năm đó, mãi đến bây giờ vẫn còn thảng thốt: “Cô nhớ, lông ngực của nó đều là máu, từ trong ra ngoài nhuốm đỏ quân áo...
nhưng nó không có rơi một giọt nước mắt..
”
cô Phương nghẹn nghèo: “Cô lúc đó nhìn thấy nó, thật sự tưởng rằng nó sắp chết rôi! Nhưng lại không ngờ, nó cắn răng, đứng vững trước mặt cô, khàn khàn giọng gọi một tiếng cô, sau đó ngã xuống...
cứ như thế mà ngã xuống bên cạnh chân của cô, dường như không còn hơi thở...
chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu...
Cô bị dọa sợ, thật sự bị dọa...”
Cô Hạnh Nguyên nghe đến đây, trái tim cũng hoảng theo.
Một đứa trẻ cả người đều máu, loại tình trạng thê thảm đó nghĩ thôi cũng biết.
“Anh ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Cố Hạnh Nguyên không biết khi mình hỏi câu này, giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Phải..” cô Phương gật đầu: “Lồng ngực của nó bị dao nhọn đâm vào.
Suýt nữa xuyên qua phổi! Nó tỉnh lại trong bệnh viện, ngay cả vết thương cũng không hợp lại được, bất chấp xông đến chỗ cô...”
Cổ Hạnh Nguyên hít một ngụm khí lạnh!
Trong đầu vụt qua những mảnh vỡ đó, cũng lập tức liên kết thành một đoạn hoàn chỉnh.
Cô nhớ khi ở Sabah, Bắc Minh Thiện đã từng oán trách Dư Như Khiết, là kẻ máu lạnh tận tay giết con mình!
Cố Hạnh Nguyên giờ mới hiểu!
Giọng nói run rẩy, cô hỏi cô Phương: “Là mẹ của anh ấy đâm...
đúng không?”
cô Phương có hơi ngạc nhiên, nước mắt trào ra nhìn sang Cổ Hạnh Nguyên, đau lòng gật đầu.
Đôi tay khô nhăn cầm chặt cần câu, cũng không khỏi run rẩy: “Phải...
thằng bé không ngờ người mẹ mình mong nhận được sự quan tâm nhất, vậy mà sẽ cầm dao đâm vào ngực của nó, dẫn nó cùng xuống địa ngục...
quá tàn nhẫn, phải không? Đừng nói thằng bé không ngờ, ai cũng không ngờ, có phải không?”
“...Tại sao?” Trái tim của Cô Hạnh Nguyên bị bóp đau.
Cô nghĩ đến dì Như Khiết trong ký ức, bà ta ở bên cạnh ba nuôi Mạc Cẩm Thành hòa nhã như vậy, hạnh phúc như vậy...
Nhưng tại sao năm đó lại làm như thế? Tại sao muốn tận tay giết con của mình?
Tại sao lại nhãn tâm như vậy?
cô Phương thở dài: “Có những người phụ nữ sinh ra đã cương liệt, đột nhiên có ngày bị người khác giành mất hạnh phúc của mình, bị người khác cưỡng đoạt sự trong trắng của mình, bà ta không chịu được, cũng không cam chịu nhục.
Đứa trẻ như vậy đối với bà ta mà nói, sợ rằng chính là nghiệt chủng, hoặc là vết nhơ.
Bà ta tính cách cương liệt, tuyệt đối sẽ không chọn chịu khuất phục mà nghĩ cho toàn cục, sẽ chỉ chọn tận tay hủy diệt vết nhơ này, rồi một dao giải quyết bản thân, kết thúc sinh mạng”
Nếu không phải năm đó Dư Như Khiết giống như vợ của ông cụ Bắc Minh, ông cụ Bắc Minh cũng sẽ không cưỡng ép lấy Dư Như Khiết làm vợ, chia cắt đôi uyên ương thì cũng sẽ không có bi kịch này.
“Nhưng vậy vẫn quá đáng sợ..” Cố Hạnh Nguyên thở dài: “Đứa trẻ vô tội ”
Năm đó, cô vì kiếm tiền chữa bệnh cho Vũ Xuân, mang thai hộ đứa con của người xa lạ, không có nửa phân oán hận.
Oán chỉ oán số phận trêu ngươi, tất cả những gì cô bỏ ra thì ra lại không phải là mẹ ruột của mình.
“Hai chữ tình yêu, nó vừa ích kỷ vừa vị tha.
Chỉ là nam nữ khi còn trẻ, có mấy ai nhìn thấu tình yêu? Hoặc muốn sống sống chết, hoặc vô tình cắt đứt...
cô Phương quay sang, nghiêm túc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nếu như là cháu, cháu nguyện ý vì đứa trẻ không câu danh phận mà ở lại bên cạnh Thiện Thiện chứ?”
“.."Cố Hạnh Nguyên nghẹn lời.
“Đúng chứ? Cô biết cháu không bằng lòng” cô Phương thở dài cười khổ một tiếng: “Giả như, nó cưỡng ép cháu thì sao? Cháu liệu có cũng giống như mẹ của nó, phản kháng đến cùng không? Cho dù cháu không làm hại đến con của mình, cũng sẽ hủy hoại Thiện Thiện hoặc chính cháu?”
“Cháu..” Cố Hạnh Nguyên sững người, lẩm bẩm: “Cháu không biết, thật sự không biết..
“
“Cho nên, dì biết Thiện Thiện đã cố gắng hết sức rồi” cô Phương thâm ý gật đầu.
“Hửm?” Chỉ là Cố Hạnh Nguyên không hiểu.
cô Phương lại như tự nói với mình: “Nơi này đối với nó mà nói, giống như là cửa sổ ánh sáng ẩn giấu trong nội tâm đen tối của nó.
Nó rất ít mở cửa sổ này cho người khác nhìn thấy, nhưng nó bằng lòng lộ ra cho cháu, cháu hiếu không, Hạnh Nguyên?”
“..” Đôi mắt của Cố Hạnh Nguyên có chút mê mang, cô vẫn không hiểu.
“Cho nên, Thiện Thiện cố gắng níu giữ cháu, nếu không nó cũng sẽ không dẫn cháu đến nơi này” cô Phương khẽ lau nước mắt trên gò má: “Ha ha, có điều cháu yên tâm.
Cô nghĩ nó chắc sẽ không cưỡng ép cháu giống như ba nó, dù sao, nó không muốn cháu trở thành Dư Như Khiết thứ hai”
“Tình trạng của chúng cháu không giống.." Cố Hạnh Nguyên cười chua chát nói: “Bởi vì chúng cháu có con trước, cho nên dì mới hiểu lâm anh ấy để ý cháu, nhưng chúng cháu trước giờ chưa từng yêu nhau...
người anh ấy thật sự yêu, là Phỉ Nhi”
cô Phương yên lặng nhìn Cỗ Hạnh Nguyên, mấy giây sau, mới lắc đầu nói: “Hạnh Nguyên, cháu rất cố chấp”
“Không phải...
Cố Hạnh Nguyên muốn nói cái gì đó, rất nhanh lại bị cô Phương cắt ngang.
“Ha ha, nếu như cháu không cố chấp, sao không chịu gọi cô một tiếng cô?” cô Phương mỉm cười: “Thiện Thiện cũng cố chấp.
Có lẽ có thể còn hơn”
“Xin lỗi, tiếng cô đó, cháu thật sự không thể gọi được...” Cố Hạnh Nguyên xin lỗi: “Cháu không muốn dì hiểu lầm.
Càng không muốn vợ tương lai của Bắc Minh Thiện hiểu lầm điều gì.
Giữa cháu và Bắc Minh Thiện không phải mối quan hệ tình yêu như dì tưởng, ngược lại— cháu đã từng nghe anh ấy chính miệng nói: Không yêu sẽ không lấy".
Câu nói này, không phải rất rõ ràng sao, anh ấy muốn lấy người con gái anh ấy yêu, người con gái đó mới có tư cách gọi dì một tiếng "cô, không phải là cháu..."
Cố Hạnh Nguyên khi nói lời này, hoàn toàn không biết gương mặt xinh đẹp của mình dưới ánh trăng, vặn vẹo có hơi khó coi.
Cưỡng chế sự chua xót trong lòng, cô cố gắng ở trước mặt cô Phương phủ sạch sẽ, nhưng tóm lại vẫn bị loại cảm xúc chua xót khổ sở này vạch trần, rất đau rất đau.
Đau đến mức cô khóc cũng không được, cười cũng không ra.
“.." Tay của cô Phương hơi run, nắm chặt tay áo của Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, có khi, sự tình phải dùng trái tim đi nhìn, chứ không phải chỉ bằng mắt.
Cháu muốn biết chuyện sau này xảy ra với thăng bé không?”
“.."Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu.
Trên gương mặt già nua của cô Phương, vệt nước mắt còn đó: “Sau đó, nó ở chỗ cô dưỡng thương, ở đây một thời gian.
Mặc dù ngày tháng không dài, nó cũng rất yên tĩnh, nhưng đứa trẻ đó yên tĩnh đến đáng sợ...
“Lúc đó, cô thật sự sợ nó sẽ tự sát.
Cho nên cô lúc đó đều mang nó theo người.
Khi cô đi chăn bò cắt cỏ dân nó theo, khi cô xuống ruộng gieo mạ cũng dẫn nó theo, khi cô đi tát nước cũng dẫn nó theo, từ lúc mọc trời mọc đến mặt trời lặn, từ lặp lại như thể.
Nó cũng rất yên tĩnh đi theo bên cạnh cô, một câu cũng không nói.
Dần dần, cô cảm thấy khí sắc của nó có chuyển biến tốt, con người dường như cũng không có uám như vậy nữa...
cô tưởng qua một thời gian, sóng gió có thể qua đi, dù sao nó lúc đó chỉ là một đứa trẻ, ký ức không có khắc sâu như người lớn.
Nhưng không ngờ, có một ngày, người của cục cảnh sát đến-”
“Cảnh sát sao lại đến?” Cố Hạnh Nguyên lại kinh ngạc.
“Cảnh sát nói với cô, Dư Như Khiết bị bắt rồi, muốn dẫn đứa trẻ trở về” cô Phương bi thương tiếp tục nói: “Cô hỏi thăng bé, cháu trở về có phải muốn chỉ tội mẹ cháu, khiến mẹ cháu ngồi tù không?”
“Anh ấy trả lời thế nào?” Cảm xúc của Cố Hạnh Nguyên tự nhiên căng thẳng theo.
“Nó nói với cô, hơn nữa dùng ngữ khí rất lạnh lùng thậm chí không hợp với độ tuổi của nó, nói với cô: "Cô, bà ta để cháu sống, cháu tuy sống mà như chết; bà ta muốn cháu chết, cháu lại muốn sống.
Kết quả chỉ có một, không phải bà ta chết thì cháu vong”
cô Phương nói đến đây, đứt quãng nói: “Nó...
nó từ đó vê sau, vừa đi là từng ấy năm.
Sau này, cô nghe nói mẹ của nó giết người, bị người ta chặt đôi tay, sau đó không lâu, mẹ của nó cũng chết...
Rốt cuộc là nó giết hay là tự sát, bên phía cảnh sát một khoảng thời gian rất dài cũng không định án được.
Lúc đó cô mới biết ý nghĩa của câu không phải bà ta chết thì là cháu vong”.
Đứa trẻ đó từ đó về sau mang theo mình mối hận thù sâu sắc...
cuộc đời của nó, đã từng khát vọng được yêu, cuối cùng lại đổi lấy thù hận nặng nề..
Cố Hạnh Nguyên nghe đến đây, nước mắt cũng rơi.
Đau lòng cho tuổi thơ đen tối mà Bắc Minh Thiện đã từng phải chịu.
“Hạnh Nguyên, lẽ nào cháu còn không hiểu sao? Không yêu thì không lấy, hàm ý của 5 chữ này, đối với nó mà nói, là chuộc tội.
Hiện nay nó từ bỏ rồi, từ bỏ cơ hội chuộc tội, biết không?”
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên run lên.
Bàng hoàng nhìn cô Phương, dưới bầu trời đêm, bên hồ cá tối mờ, sau đó tâm mắt mơ hồ, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ánh nước vụt qua trong mắt của cô Phương...
“.." Cô nghẹn ngào rồi.
Mặc dù cô không biết thì ra Dư Như Khiết còn từng giết người.
Cô thậm chí muốn nói với cô Phương, Dư Như Khiết thật ra không có chết.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.
Bởi vì, cô vẫn không hiểu được: “Chuộc tội?”
Tại sao "không yêu thì không lãy" đối với Bắc Minh Thiện lại nói là chuộc tội chứ?
“Phải.
Nếu như không phải năm đó ba nó không yêu mẹ nó lại cưỡng ép lấy bà ấy, thì sẽ không có những chuyện bi thảm của sau này.
Yêu mới lấy, không yêu không lấy, như thế có thể ngăn cản rất nhiều bi kịch xảy ra, cho nên đối với nó mà nói, chính là một loại chuộc tội..
Cô Phương nghe Cố Hạnh Nguyên nói như vậy, trong lòng tự biết, cũng đoán trúng tâm tư của Bắc Minh Thiện: “Chỉ là, đứa trẻ Thiện Thiện rõ ràng là thích cháu, nó vẫn cố chấp muốn lấy Phi Nhi, không tiếc phản bội lại lời hứa của nó...”
“,.” Một câu rõ ràng người nó thích là cháu" này của cô Phương, giống như con dao cứa vào trái tìm của Cố Hạnh Nguyên: “Không, dì sai rồi.
Anh ấy...".
.