Nói đến đây, khóe môi của Cố Hạnh Nguyên nhềch lên lộ ra nụ cười tự giêu.
Dường như đang cười nhạo chính mình, biết rõ bị anh chơi đùa trong tay.
Thậm chí, mắt nhìn thấy trái tim của mình bị tâng tâng xiêng xích khóa lại, cùng anh trâm luân vào vực sâu của địa ngục.
Lại không thể làm được gì.
5 ngày.
Cô mới phát hiện, qua đêm nay, thì ra còn có 5 ngày dài đằng đẳng như vậy.
“Sao có thể chứ?” cô Phương kinh ngạc: “Lấy tính cách lạnh lùng vô tình của đứa trẻ đó, đừng nói chơi đùa phụ nữ, chơi đùa với chó mèo nó cũng không có hứng thú! Tin cô, Thiện Thiện tuyệt đối không phải loại đàn ông chơi đùa với phụ nữ..”
Cô Phương vừa nói, vừa túm chặt tay của Cố Hạnh Nguyên, trong ngữ khí chân thành thậm chí còn mang theo chút cầu khẩn: “Hạnh Nguyên, cô biết, có lẽ cô thay Thiện Thiện nói nhiều như vậy cũng không bù đắp được, nhưng cô không nhẫn tâm nhìn các cháu rõ ràng đều yêu đối phương, nhưng lại cứ dày vò lẫn nhau, tại sao phải khổ như vậy...”
Cố Hạnh Nguyên trầm mặc, nặng nề thở dài một tiếng.
Cho dù trong lòng đồng cảm với tuổi thơ Bắc Minh Thiện phải chịu, nhưng cũng biết rõ, giữa cô và anh, vĩnh viễn đều tôn tại một nút chết.
Ai cũng không cởi ra được.
Dưới bầu trời đêm bao la, nổi lên tâng tâng ý lạnh.
Gió đêm thổi qua, thổi bay mái tóc bồng bênh của cô.
Đêm khuya dưới tầng mây trải khắp, ánh trăng như ẩn như hiện, nước mắt trong mắt cô giống như ngôi sao sáng lấp lánh đó.
Một lúc sau, mãi đến ánh sao đó dân dân tắt, cô mới khẽ thở ra-
“Không.
Dì, chúng cháu không hề yêu đối phương, hơn nữa, chúng cháu cũng không có dày vò lẫn nhau, bởi vì sự dày vò đó, mãi là cháu, không phải anh ấy”
Trong giọng nói dịu dàng mà mềm mại của cô, mang theo tiếng thở dài khó nhận ra.
Hoàn toàn không phát giác bóng người cao lớn ở đẳng sau-
“Hay cho một người bị dày vòi”
Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên khiến Cố Hạnh Nguyên và cô Phương giật mình.
Dường như một trận gió lạnh quét qua.
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng đó dưới sắc đêm...
Bắc Minh Thiện lúc này khoác trên người một bộ quần áo rộng rãi trông rất tùy ý, nhưng không thể che đậy khí chất quý tộc của anh.
Khí chất cao quý này, không ăn nhập với vùng thôn quê này.
Mái tóc đen óng còn nhiễm ánh nước, giống như mới tắm xong chưa lâu.
Ngũ quan sáng trong như ngọc, tỏa ra khí tức lăng lệ âm lãnh.
Đôi mắt sâu thảm của anh nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên.
Cánh môi quyến rũ mím chặt, thậm chí có thể nhìn thấy trán ẩn hiện gây xanh.
Rõ ràng, nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của Cố Hạnh Nguyên và cô Phương, những gì nên nghe anh không nghe thấy, những gì không nên nghe anh lại nghe không sót một chữ nào.
“Tôi mới biết, thì ra ở bên tôi, đối với em mà nói là dày vò”
Anh mím môi, giọng nói lạnh lùng mang theo sự chế giễu.
Vừa rồi khi anh đến nhìn thấy bóng lưng của Cố Hạnh Nguyên, trong lòng không nhịn được mà đập loạn, nhưng không ngờ nụ cười vừa cong lên, câu nói cuối cùng của người phụ nữ này lại lọt vào tai!
Cô vậy mà nói bọn họ không yêu đối phương!
Còn nói chỉ có một mình cô chịu dày vòi
Bắc Minh Thiện rõ ràng bị câu nói này chọc giận không nhẹ!
Uổng công anh vì cô mà phá vỡ nhiều nguyên tắc như vậy trong tháng kết hôn thay này-
Không chỉ đến Sabah nơi anh từng thê đời này không đặt chân đến một bước, thậm chí vì cô nửa đêm giống như tên trộm đi mua băng vệ sinh cho cô, kết quả bị coi là tên biến thái băng vệ sinh rồi bị bắt vào đồn cảnh sát!
Anh vậy mà còn vì cô, gặp Dư Như Khiết người mà đời này anh cũng không muốn gặp lại lân thứ hai!
Anh thậm chí không cân mạng vì cô đỡ một phát súng ở Sabah.
Anh làm nhiều như vậy, vậy mà chỉ đổi lấy một câu "dày vờ của cô sao?
Tại sao điêu này khiển anh cảm thấy tôi tệ vậy chứ?
Bầu không khí lập tức đông cứng lại!
cô Phương lén lau nước mắt, cõ gắng làm dịu bầu không khí lại, giả bộ không vui nói: “Thiện Thiện, là cháu hẹn cô đến đây, mình lại đến muộn, nên phạt!”
Bắc Minh Thiện ẩn nhẫn lửa giận, sải bước đi tới, chen vào giữa Cố Hạnh Nguyên và cô Phương, đặt mông ngồi xuống.
Không để ý hòn đá bên hồ cá có làm bẩn quần áo của anh hay không.
Cố Hạnh Nguyên hoảng hốt quay lưng lại, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mắt mình, cô không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt vì anh mà rơi xuống.
“Xin lỗi cô, giữa chừng có vài chuyện xen vào, cho nên đến muộn” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt thâm thúy lại không khỏi liếc sang Cố Hạnh Nguyên.
Cô mim chặt môi, ở vùng quê này, trừ Phỉ Nhi, anh còn có thể có chuyện gì trì hoãn thời gian chứ?
Nhíu mày, cô liếc nhìn anh, đồ ngốc cũng có thể cảm nhận hàn ý tỏa ra trên người anh!
Đặc biệt là ánh mắt của anh, rất dọa người!
Nhưng anh trừng cái gì mà trừng!
Anh là ai chứ?!
Anh có tư cách gì tức giận với cô chứ?
"Cô còn tưởng cháu không đến nữa chứ.
May mà có Hạnh Nguyên ở cùng cô, cháu xem, cá cũng câu được mấy con rồi” cô Phương giống như đứa trẻ đem cá cho Bắc Minh Thiện xem.
Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu, thuận tay cầm chiếc cân câu trong tay cô Phương: “Cô, khuya rồi, cô vê nghỉ ngơi sớm đi”
Không đợi cô Phương đáp, Cố Hạnh Nguyên cũng muốn đứng dậy: “Cháu về đây”
Đâu biết, vừa đứng dậy thì eo bị cánh tay của Bắc Minh Thiện ôm lấy, giữ lại, bá đạo nói: “Em ở lại cùng với tôi!”
“Tôi?” Cố Hạnh Nguyên trợn mắt nhìn anh: “Người anh hẹn là cô anh, liên quan gì đến tôi?”
“Cô tuổi đã cao, em lỡ để cô thức đêm tiếp tục ở cùng tôi?” Anh dửng dưng nói một câu, rất chuyên quyền.
Cố Hạnh Nguyên trợn tròn mắt, cô thật sự muốn nói "cô là cô của anh không phải của tôi, tôi đương nhiên nỡ rồi!, nhưng nhìn sang gương mặt hiền lành của cô Phương, câu nói này lại nuốt trở lại.
“Hừ!” Cô tức giận hừ một tiếng, cầm một viên đá nhỏ bên cạnh, ném mạnh vào trong hồ cá.
Töm, đã làm kinh sợ đến đàn cá đang bơi.
“Được rồi được rồi, Thiện Thiện, cháu đừng bắt nạt Hạnh Nguyên nữa! Cô bây giờ vê nghỉ ngơi, không làm phiên hai đứa mảng yêu nữa, ha ha ha..”
cô Phương cười híp mắt trêu đùa, vịn vào vai của Bắc Minh Thiện đứng dậy, trước khi đi bà ta còn liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên đầy thâm ý.
Sau khi cô Phương đi, Bắc Minh Thiện trâm mặc.
Cõ Hạnh Nguyên không lên tiếng.
Dường như thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.
Gió mát thổi vù vù bên tai, tiếng lúa xào xạc đung đưa, tiếng nước chảy róc rách trong hồ cá, thiên nhiên như đang tấu lên bản giao hưởng hài hòa nhất.
Bắc Minh Thiện hít thở nhẹ nhàng, hơi khép mắt lại...
Mỗi khi nghe âm thanh của cánh đồng và hồ nước kiểu này thì cảm giác dường như có loại chức năng chữa bệnh, có thể khiến tâm trạng rối bời của anh dần dần bình tĩnh lại.
Anh hưởng thụ thời khắc như thể này.
Nhất là trong lòng còn có thể ẩn ấn ngửi được mùi hương thuộc về Hạnh Nguyên.
Chỉ có điều, tất cả điều này lọt vào trong tai của Cố Hạnh Nguyên không có hay để nghe đến vậy.
Phí lời.
Nửa đêm, nơi đồng quê âm u, trừ loại người bị bệnh lạ như Bắc Minh Nhị này, còn có ai sẽ tận hưởng phong cảnh quỷ dị như vậy chứ?
“Bắc Minh Thiện, làm phiền buông móng vuốt của anh ra, được không?” Cô không nhịn được rồi.
“Hạnh Nguyên, tôi cho rằng em luôn rất hưởng thụ quãng thời gian ở bên tôi, không ngờ lại nghe thấy em nói dày vò..” Giọng của anh trâm lạnh, rõ ràng vẫn để ý chuyện này.
“Buông tay! Đừng giống như chó sói, đến đâu cũng cắn người!” Cô cố gảng tách móng vuốt của anh ra.
“Hạnh Nguyên, miệng em nói dày vò, nhưng thân thể của em không phải nói tôi như vậy...
nhìn đi, nó hưởng thụ biết mấy..” Anh mỉm cười xấu xa một tiếng, môi lại dừng trên cần cổ trắng nỗn của cô...
Cô hít một ngụm khí lạnh: “Đồ khốn! Có tin tôi một cước đá anh xuống không?”
Hồ cá dưới chân bọn họ, nói sâu không sâu, nói nông không nông.
Chỉ là vừa rồi thời tiết vừa vào xuân, nhất là nửa đêm, nước rất lạnh.
Nhưng không ngờ môi của anh lạ ghé vào vành tai của cô, hàm hồ nói: “Nghe thì thấy một chủ ý không tệ, dù sao chưa từng nghĩ ở trong hô cá làm thì có cảm giác gì..”
“Anh...
ưm...”
“Hạnh Nguyên, có biết không, vùng quê càng nguyên sơ càng có thể khơi dậy dã tính của đàn ông.
Tôi thật sự muốn kéo em đến mỗi một ngóc ngách, từng một tấc đất ở đây mà hung hăng yêu em một lần...
không, một lần mãi mãi không đủ...
không đủ...”
“Cút...
tên biến thái chết tiệt..
”
Cô có lẽ mãi mãi đều sẽ không biết, thôn quê yên tĩnh này đã chữa lành vết thương của đứa trẻ mà nói, là giấc mơ đẹp nhất.
Chỉ đáng tiếc, mỉa mai thay, anh cuôi cùng vẫn trao lời hứa trân quý nhất đó cho một người con gái khác.
Cho nên, anh chỉ muốn dùng thời gian mấy ngày còn lại, cố gắng yêu cô một lần, một lân, một lần lại tiếp một lân...
Kết hôn thay chỉ còn 5 ngày.
Gà trống cất tiếng gáy đầu tiên trên cánh đồng, trời sáng rồi.
Làn sương sớm dần tan đi, ông mặt trời uể oải ló rạng trên cánh đồng, chiếu xuống những tia nắng vàng.
Mọi công nhân trong trang viên nông thôn lại bắt đầu một ngày lao động vất vả.
Khi Cố Hạnh Nguyên tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong lòng Bắc Minh Thiện.
Không, nói chính xác hơn, là Bắc Minh Thiện kìm chặt cô trong lòng, không nhúc nhích được.
Hai người không một mảnh vải che thân, cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua, không khỏi lắng lặng thở dài, nói nhiều đều là nước mắt...
Đặc biệt nhớ đến đêm qua anh ôm cô lên, từ hồ cá về phòng, tuy sắc đêm phủ xuống, nhưng nghĩ đến sự to gan của anh, cô vẫn không khỏi mặt mày phát phỏng.
Thật sự mất mặt chết đi được.
Cô ngước mắt, ánh mắt nhìn cơ ngực rắn chắc của anh, vết sẹo do dao gây ra mờ mờ trên lồng ngực, mặc dù theo năm tháng cũng dần nhạt đi, nhưng làn da xung quanh chỗ đó không thể đều màu với những nơi khác được.
Cô không thể tưởng tượng, một đứa trẻ đối mặt với cảnh người mẹ mình yêu nhất cầm dao đâm mình thì làm sao mà thừa nhận được?
Ám ảnh đáng sợ như vậy, đeo bám anh đến lúc trưởng thành, chỉ sợ cả đời này đều không thể xóa nhòa.
Khoảnh khắc này, cô coi như hiểu Bắc Minh Thiện năm đó tại sao lại lạnh lùng xa cách với Trình Trình, tránh không gặp rồi.
Trình Trình không phải cũng giống như Bắc Minh Thiên năm đó hay sao?
Cô nghĩ, Bắc Minh Thiên sợ mỗi lần gặp Trình Trình, đều sẽ nghĩ đến mình hồi nhỏ, sẽ nghĩ tới con dao đó đâm vào trái tim của mình?
Sao có thể không hoảng sợ chứ?
Cô khẽ thở dài, đêm qua bản thân rốt cuộc sinh lòng trắc ẩn, cuối cùng mới thỏa hiệp với anh, nếu như, lấy tính cách của cô, tuyệt đối không thế để mặc anh làm loạn như vậy được.
.