Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Sau khi Bắc Minh Thiện rít một hơi thuốc thật sâu, ánh mắt bắt đầu liếc nhìn mỗi một người đang ngồi: “Các vị đang ngồi đây, xin hỏi bình thường các vị có để ý tới tình hình xu hướng cổ phiếu của công ty không?"

Vừa đặt ra câu hỏi, mọi người ở đây ngơ ngác nhìn nhau đều không biết trả lời thế nào.

Cổ phiếu của tập đoàn Bắc Minh Thị được coi như là cổ phiếu chủ đạo, hiển nhiên trong tay bọn họ đều có không ít.

Nhất là bây giờ giá cổ phiếu tăng nhẹ, trong thời điểm thuận lợi thế này càng không biết Tổng Giám đốc hỏi câu đó là có ý đồ gì.

Người phụ trách một ngành trong đó cảm thấy, thật ra Bắc Minh Thiện hỏi câu này là để mọi người đánh giá mình, dẫu sao thời gian trước cổ phiếu rớt giá đã có ảnh hưởng không nhỏ đến Bắc Minh Thị.

Bây giờ giá cổ phiếu đã ổn định lại tăng lên, người làm lãnh đạo tất nhiên thích nghe cấp dưới khen ngợi mình rồi.

Vì thế, anh ta dẫn đầu nói: “Tổng Giám đốc à, sau khi xảy ra chuyện lần đó, cũng nhờ có anh xoay chuyển tình thế.

Hôm nay xu hướng giá trị cổ phiếu của Bắc Minh Thị đã ổn định trở lại, thậm chí hai hôm nay còn tăng lên khá nhiều.

Chúng tôi là người phụ trách các phòng ban đang ngồi đây đều cảm thấy hết sức khâm phục năng lực phi phàm của anh."

Những người khác cũng lựa ý hùa theo: “Năng lực của Tổng Giám đốc , chúng tôi thật sự không thể nào sánh nổi."

Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ tôn vinh nịnh hót của những người ngồi đó đối với mình, trên mặt anh không khỏi nở một nụ cười nhạt: “Giá cổ phiếu của Bắc Minh Thị tăng lên, xem ra mọi người đều kiếm được không ít."

Mọi người thấy Tổng Giám đốc cười thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Ai nấy cũng dào dạt ra mặt: “Tổng Giám đốc à, chúng tôi đều nhờ phúc của anh cả đó.

Hahahaha..."

Khi phòng họp trở nên náo nhiệt, Bắc Minh Thiện lập tức đổi sắc mặt.

"Bốp..." Bắc Minh Thiện vỗ tay lên bàn.

Một tiếng đột ngột, tâm trạng của mọi người đang còn rất tốt đều rùng mình.

Bọn họ ngừng cười, dè dặt nhìn gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện.

Phòng họp lập tức như xuống âm độ.

Bắc Minh Thiện lạnh mặt nhìn người phụ trách phòng tài chính, lạnh lùng nói: “Lão Tiền à, ông làm việc ở Bắc Minh Thị này cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, tôi nghĩ chắc ông đã thấy qua nhiều tình cảnh rồi.

Hôm nay giá cổ phiếu của chúng ta tăng lên thật, nhưng ông vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì sẽ xảy ra sau việc giá cổ phiếu tăng sao?"

Anh hỏi ra câu này, lão Tiền há miệng, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này điện thoại của Hình Uy đổ chuông, Bắc Minh Thiện lườm anh ta: “Cậu đi ra ngoài nghe điện thoại đi."

Hình Uy xoay người cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp.

Năm phút sau, khi anh ta lại vào phòng họp thì sắc mặt đã thay đổi.

Anh ta nhanh chóng đi tới bên cạnh Bắc Minh Thiện, cúi đầu nói nhỏ với Bắc Minh Thiện: “Cậu chủ à, em vừa nhận được tin rằng bây giờ giá cổ phiếu của công ty vẫn đang tăng, theo thống kê của chúng ta thì đã có mười lăm phần trăm số cố phiếu bị cổ đông bán tháo nhân lúc giá cao, nhưng lại bị người khác thu mua rất nhanh chóng."

Mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Bắc Minh Thị bị bán tháo, đối với một xí nghiệp có sức ảnh hưởng lớn đến cả giới chính trị và kinh doanh, điều này đủ chấn động.

Sắc mặt Bắc Minh Thiện vẫn bình tĩnh, tình huống này không hề nằm trong tầm dự đoán của anh.

Nhưng làm Tổng Giám đốc của một tập đoàn thì phải làm được việc không sợ hãi khi có thay đổi bất ngờ, như thế thì cấp dưới của anh mới không bị rối loạn nhân tâm.

Anh lạnh lùng nhìn những người phụ trách đã nơm nớp lo sợ này.

Bây giờ có nói nữa thì bọn họ cũng đã hết cách rồi, việc cần làm đó là suy nghĩ nên dùng đối sách nào để đối mặt.

Lúc này Bắc Minh Thiện cảm thấy như có một bàn tay rất lớn đang vươn về Đế quốc Bắc Minh Thị của anh.

Sách cổ viết rằng: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nhưng hôm nay, người mà Bắc Minh Thị cần đối mặt là một đối thủ mà anh chưa từng gặp mặt.

Hơn nữa, bây giờ nhìn lại, tài lực của vị đối thủ này là điều mà anh không thể coi thường được.

Hình Uy thấy sắc mặt Bắc Minh Thiện vẫn tỉnh bơ, anh ta lại nói nhỏ bên tai anh: “Cậu chủ, em đoán rằng mấy người ngồi đây vẫn chưa phát hiện ra vấn đề này, giữ bọn họ ngồi đây trợn mắt nhìn nhau cũng vô ích, không bằng để bọn họ về, anh cũng được yên tĩnh."

Bắc Minh Thiện gật đầu, Hình Uy nói không sai, mấy người này ngồi đây đúng là chướng mắt, hơn nữa với tình hình lúc này thì đúng là dù bọn họ bị bán đi cũng chỉ biết vui vẻ đếm tiền thay người khác mà thôi.

Nghĩ tới đây, anh tùy ý khoát tay: “Hôm nay đến đây thôi, tan họp."

Nghe Bắc Minh Thiện nói thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người như được thả ra, vội vã rời khỏi phòng họp.

Từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không hiểu rốt cuộc "vấn đề gì sẽ xảy ra sau việc giá cổ phiếu tăng" là chỉ việc gì.

Đến khi trong phòng họp chỉ còn Bắc Minh Thiện và Hình Uy, Bắc Minh Thiện vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.

"Cậu chủ, vì thời gian có hạn nên chỉ điều tra được một vài người cố định liên tục thu mục cổ phiếu của Bắc Minh Thị.

Nhưng tài khoản của bọn họ đều ở các khu vực hành chính khác nhau, nhìn như không có liên hệ gì với nhau." Hình Uy nhíu mày nói.

Nhưng một lúc sau anh ta như nghĩ ra điều gì: “Em nghi rằng bọn họ đang dùng cách kiến càng dọn nhà, đầu tiên chia nhau thu mua cổ phiếu, đến lúc sẽ chuyển hết cổ phiếu trong tay về một hoặc vài tài khoản chính."

Hình Uy phân tích kĩ càng thấu đáo, Bắc Minh Thiện ngồi nghe bên cạnh liên tục gật đầu.

Nói tới đây, Hình Uy nhíu mày, như là không hiểu vài vấn đề: “Cậu chủ à, rốt cuộc những người này không màng tiền vốn để thu mua cổ phiếu của chúng ta là có mưu đồ gì? Dẫu sao giá cổ phiếu của chúng ta cũng không rẻ.

Theo em, chắc bọn không chỉ muốn đơn giản là đợi đến lúc giá cổ phiếu tăng cao rồi lại bán tháo ra đâu nhỉ?"

Bắc Minh Thiện nhìn Hình Uy, anh ta đi theo mình nhiều năm như thế, tuy thoạt trông cao lớn thô kệch, nhưng đầu óc càng ngày càng nhanh nhẹn hơn rồi.

Bắc Minh Thiện gật đầu khen ngợi: “Cậu nghĩ không sai, nhưng chuyện này cũng không đơn giản như tưởng tượng đâu."

Hình Uy nhíu mày: “Không đơn giản như thế? Ý anh là chuyện này có âm mưu lớn hơn nữa?"

Bắc Minh Thiện gật đầu, nhìn Hình Uy rồi cho anh ta một câu hỏi: “Nếu bọn họ chỉ đơn thuần muốn kiếm lời thì làm thế kiếm được không ít thật.

Nhưng cậu nghĩ xem, nếu bọn họ nghĩ thế thật, vậy tại sao lại lựa chọn cổ phiếu của chúng ta?"

Hình Uy nói tiếp: “Đúng nhỉ, thực tế thì cổ phiếu của chúng ta vẫn luôn ở mức cao.

Bọn họ hoàn toàn có thể tìm một cổ phiếu rác rưởi hoặc tên những cổ phiếu không có tiếng tăm để đầu cơ, như vậy thì tiền vốn bọn họ phải bỏ ra sẽ ít đi nhiều."

Nói tới đây, có vẻ Hình Uy đã nghĩ thông vấn đề rồi: “Ý của ông chủ là những người đó nhằm vào tập đoàn Bắc Minh Thị, đến có chuẩn bị.

Nâng giá cổ phiếu sau đó sẽ bán tháo toàn bộ, tạo ra sự hỗn loạn cho thị trường chứng khoán, mượn tay của người chơi chứng khoán để tiến công tập đoàn Bắc Minh Thị?"

Bắc Minh Thiện gật đầu khen ngợi nhìn Hình Uy.

Sắc mặt Hình Uy lập tức trở nên nghiêm túc.

Gây bất lợi cho tập đoàn Bắc Minh Thị chính là gây bất lợi cho cậu chủ.

Đối với một người luôn trung thành bảo vệ cậu chủ như Hình Uy mà nói, những người này cũng trở thành kẻ địch của anh ta.

Tuy anh ta biết mình nên làm thế nào, nhưng vẫn hỏi Bắc Minh Thiện: “Cậu chủ, nếu thế thì có cần em cho người chặn đánh bọn họ rồi khống chế cục diện không?"

Hình Uy vừa nói vừa cầm điện thoại, lúc này Bắc Minh Thiện chỉ cần nói một câu, anh ta lập tức cho người áp dụng biện pháp tương ứng.

Bắc Minh Thiện rõ ràng rất tỉnh táo, anh chỉ khoát tay một cái.

Nhưng trong mắt lại hiện lên thứ ánh sáng âm u lạnh lẽo: “Không cần đâu, cậu chỉ cần chú ý xu hướng của bọn họ kĩ càng vào là được.

Chúng ta án binh bất động, tôi muốn xem xem rốt cuộc năng lực của anh ta đến đâu."

"Anh ta?" Hình Uy nghi ngờ nhìn cậu chủ, có vẻ trong lòng anh đã có dự tính rồi: “Ý anh là đã biết người đứng sau những người đó rồi sao?"

"Ừ.

Nhưng tôi biết anh ta chỉ là con rối trên sân thôi.

Hơn nữa chỉ trong vài ngày tới sẽ vội vã nhảy ra..." Nói tới đây, trên môi Bắc Minh Thiện nở một nụ cười khẩy.

Anh khinh thường chấp nhặt với thứ tôm tép kém hiểu biết, nhưng lại muốn đối mặt với vị đối thủ không tầm thường đứng sau màn gây ra màn sóng gió này.

Anh đứng lên, tao nhã vỗ nhẹ bụi bặm trên áo quần: “Chẳng đáng để tính toán với mấy kẻ đó, nhìn xem anh ta có thể gây ra màn sóng gió lớn đến đâu."

Vừa nói anh vừa xoay người rời khỏi phòng họp.

Hình Uy theo sát sau lưng anh.

Anh ta nhìn ra được, Bắc Minh Thiện cũng không thong dong như vẻ bề ngoài, anh đang dự trữ sức lực, chuẩn bị so chiêu với người đứng sau màn đó, nhìn xem ai sẽ thắng lợi.

"Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Có cần về chỗ cô Cố không?" Hình Uy đi theo sau hỏi.

Bắc Minh Thiện giãn mày ra, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một ít sắc thái, giống như đại chiến sắp xảy ra, chủ tướng đã mang áo giáp, chuẩn bị anh dũng giết địch.

Anh hơi ung dung nói một câu: “Đi ăn cơm trước, sau đó đến bệnh viện thăm ông cụ."

Hình Uy lái xe chở Bắc Minh Thiện, chậm rãi chạy ra khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị.

Bầu trời ở thành phố A đã sắp đến lúc hoàng hôn rồi.

Đường phố đã chen chúc sẵn rồi, bây giờ lại càng đông nghịt hơn như những thành phố khác vậy.

Xuyên qua cửa kính xe nửa trong suốt, nhìn dòng người trên mặt đã hơi mỏi mệt nhưng thân hình vẫn vội vàng như cũ.

Mục đích duy nhất của bọn họ lúc này đó là -- về nhà.

Nhà, đối với đa số mọi người thì đó là một bến tàu ấm áp để tránh gió, dù mỗi ngày đều phải ở bên ngoài nai lưng ra làm, nhưng lúc về tới đây sẽ gác hết mọi gánh nặng, cả người được hưởng thụ sự thoải mái và vui vẻ hiếm có.

Nhưng đối với Bắc Minh Thiện mà nói, nhà là nơi còn khiến anh thấy mệt mỏi hơn cả công việc.

Từ nhỏ đến lớn, anh nguyện băng qua đại dương, tình nguyện vùi mình trong công việc đến mức không ngẩng đầu nổi, anh cũng không muốn về nhà.

Bởi vì đối với anh, nơi đó đúng là có quá nhiều kí ức không đẹp.

Kể từ khi ông cụ Bắc Minh nằm viện, dinh thự nhà Bắc Minh càng quạnh quẽ hơn, ngoại trừ người giúp việc vẫn còn bận rộn thì có thể nói là vườn không nhà trống.

Cậu cả Bắc Minh Triều Lâm, cả nhà bị Bắc Minh Thiện đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh, thậm chí cháu trai trưởng Bắc Minh Tử Du cũng không có trong họ Bắc Minh nữa.

Còn cậu ba Bắc Minh Đông, lấy cớ cả ngày có lịch trình, có hẹn, dù là lúc chẳng có việc gì thì anh ta cũng trốn trong quán bar hoặc trong quán cà phê yên tĩnh.

Chỉ có nơi này anh ta mới có thể thoát được mẹ của mình - bà Bắc Minh, Giang Tuệ Tâm.

Khi màn đêm buông xuống, xe của Bắc Minh Thiện chậm rãi dừng trước cổng bệnh viện.

Hình Uy mở cửa xe, Bắc Minh Thiện tao nhã xuống xe.

Ánh mắt anh lạnh lùng mà thâm thúy, đôi môi mím chặt...

Cả người toát ra khí thế khiến người ta lui xa.

Dưới sự dẫn đường của Hình Uy, anh đi tới phòng bệnh VIP của ông cụ Bắc Minh.

Bắc Minh Thiện dừng lại trong thoáng chốc ở bên ngoài phòng bệnh, chỉnh sửa qua loa bộ vest của mình, sau đó thì mở cửa đi vào.

Bác sĩ phòng ICU thấy Bắc Minh Thiện tới, vội vàng đứng lên cung kính chào anh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui