Ban đầu rõ là ông cụ khá thích ý, trong chớp mắt đã nghiêm mặt, còn khó nhọc nói một tiếng: “Đi…”
Có lẽ trước khi Cố Hạnh Nguyên dẫn đám nhỏ vào phòng bệnh đã liệu trước ông cụ Bắc Minh nhìn thấy cô sẽ có phản ứng như vậy, nên lúc này, khi nghe thấy ông cụ Bắc Minh hạ lệnh đuổi khách, cũng không hề thấy bất ngờ.
Cố Hạnh Nguyên khẽ xoa đầu hai đứa nhỏ, cúi xuống nói với Trình Trình và Dương Dương: “Cục cưng à, mẹ và ông nội phải nói chuyện riêng, các con đến chỗ chị y tá chơi một lát nhé?”
Trình Trình và Dương Dương đều gật đầu, sau đó nói với ông cụ Bắc Minh: “Ông nội ơi, tụi con sang kia chơi một lát ạ.” Nói xong thì buông tay ông cụ Bắc Minh, hai đứa nhóc chạy đến phòng chờ.
Lúc này chỉ còn lại hai người ông cụ Bắc Minh và Cố Hạnh Nguyên.
Ông cụ Bắc Minh có vẻ vẫn tức giận như cũ.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên đã kiếm một cái ghế đặt cạnh giường, nhẹ nhàng vén chăn cho ông: “Bác Bắc Minh, cháu biết bác rất ghét cháu cho rằng cháu vì tiền mới sinh Trình Trình và Dương Dương cho Bắc Minh Thiện.
Nhưng cháu muốn nói với bác rằng, bác chỉ biết một mà không biết hai.”
Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, biểu cảm đã bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục nói: “Lúc đó đúng là cháu cần tiền, đó là vì cháu cần dùng tiền để cứu mạng… có điều, xem ra bây giờ, quyết định lúc đó của cháu là một sai lầm, vì cháu cũng là một trong những người bị hại.”
Nếu thân thể ông cụ Bắc Minh vẫn còn khỏe mạnh tráng kiện thế kia, tuyệt đối ông sẽ không tốn thời gian đi nghe tâm sự của một người phụ nữ mà ông cho rằng là hám tiền, rỗng tuếch.
Có điều, sông có khúc người có lúc.
Hiện giờ ông chỉ có thể nằm ở đây, không nghe cũng phải nghe.
Cố Hạnh Nguyên kể đơn giản một lượt từ đầu tới cuối việc vì sao cô phải thay người ta sinh con kiếm tiền.
Sau đó, lúc lại nói đến sau này cô biết được, người mà cô đã đánh đổi tiền tử để cứu lấy lại là một người phụ nữ luôn lợi dụng cô, hơn nữa người phụ nữ kia vì đứa con gái ruột của mình mà không tiếc hy sinh cô, ông cụ Bắc Minh vốn rất ghét kiểu người độc ác này, nên ông đã trở nên hiền hòa với cô hơn rất nhiều.
Lúc Cố Hạnh Nguyên kể đến đoạn trải nghiệm nhục nhã này, trong lòng cô đang rỉ máu từng giọt.
Nhưng cô vẫn dằn lòng để bản thân không rơi một một giọt nước mắt nào, cô không muốn khiến ông cụ Bắc Minh cảm thấy cô chỉ dùng nước mắt để giành lấy sự cảm thông.
Cố Hạnh Nguyên ổn định lại cảm xúc, thành khẩn nhìn ông cụ Bắc Minh, nói: “Xin lỗi bác Bắc Minh, đã làm tốn thời gian của bác.
Cháu kể chuyện của cháu cho bác, chỉ là để bác biết, cháu không phải là một người phụ nữ hám tiền, càng không phải là một người phụ nữ vì để vào được nhà họ Bắc Minh mà không từ thủ đoạn, cháu chỉ muốn gỡ bỏ hiểu lầm nghiêm trọng của mọi người về cháu.
Vì ban đầu khi quyết định giúp Bắc Minh Thiện sinh con, cháu vẫn chưa biết anh ấy là người ra sao, bối cảnh gia đình thế nào.
Có điều hiện tại cũng tốt, Bắc Minh Thiện đã sắp kết hôn, mấy đứa nhỏ cũng sẽ có một người mẹ thương yêu chúng, cháu cũng có thể rời khỏi cuộc sống của Bắc Minh Thiện, không cần lại làm phiền cuộc sống của mọi người nữa.”
Những lời cần nói đều đã nói rõ ràng, Cố Hạnh Nguyên đứng lên: “Bác Bắc Minh, hôm nay cháu dẫn Trình Trình và Dương Dương đến đây, là vì vốn dĩ cháu đến để thăm mẹ ruột của cháu.
Bà ấy ở cùng một bệnh viện với bác, nếu đã vậy, cháu cũng dẫn mấy đứa nhỏ đến thăm bác, dù gì thì bác cũng là người thân của tụi nhỏ, về tình về lý cháu đều nên làm vậy.”
Cố Hạnh Nguyên nói xong, vẫy tay về phía Trình Trình và Dương Dương trong phòng chờ, sau đó nói với ông cụ Bắc Minh: “Nếu bác đã ghét cháu thế này, vậy cháu sẽ đợi ở ngoài, ông cứ chơi với tụi nhỏ, cháu không quấy rầy mọi người nữa.”
Trình Trình và Dương Dương thấy mẹ vẫy tay với chúng, biết là đang gọi chúng qua.
“Mẹ ơi, mẹ và ông nội nói chuyện xong rồi, chúng ta sẽ đi thăm bà ngoại ạ?” Trình Trình đến cạnh Cố Hạnh Nguyên, lại nhìn ông nội đang nằm trên giường.
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm xuống, khẽ xoa đầu Trình Trình và Dương Dương: “Tụi con ở với ông nội một lát, mẹ ra ngoài tìm chị y tá hỏi rõ bệnh tình của ông.” Nói xong, cô đứng dậy đi đến phòng chờ.
Ông cụ Bắc Minh nằm trên giường, rốt cuộc xem như hiểu rõ câu chuyện ẩn sau người phụ nữ mà ông luôn cho là hám tiền.
Ông không phải người vô lý, chỉ là phụ nữ xung quanh Bắc Minh Thiện đều là đồ đào mỏ.
Vì vậy ông mới có định kiến về Cố Hạnh Nguyên.
Bây giờ xem ra, cách nhìn của ông về Cố Hạnh Nguyên đều là hiểu lầm, người phụ nữ này đã chịu quá nhiều nhục nhã.
“Đừng… đi…”
Ông cụ Bắc Minh gắng sức nói ra hai chữ, tuy rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng ý tứ hối lỗi sâu sắc với Cố Hạnh Nguyên.
“Mẹ, ông nội nói không cho mẹ đi…” Trình Trình nói xong, duỗi cánh tay nhỏ xíu níu lấy vạt áo cô.
Trình Trình biết thái độ của ông bà đối với mẹ luôn không tốt.
Lúc này ông nội nói không cho mẹ đi.
Khiến cậu cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng, đây có phải là nói rõ ông nội đã tha thứ cho mẹ không?
Cố Hạnh Nguyên xoay người vừa định chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, nhưng bị Trình Trình kéo lấy vạt áo, cô cũng đã nghe thấy câu “Đừng đi” của ông cụ Bắc Minh.
Nhưng cô vẫn rất kinh ngạc xoay đầu lại, giống như cô đã nói, không phải để giành lấy sự cảm thông, chỉ là để hóa giải hiểu lầm.
Cô nhìn ông cụ Bắc Minh, khuôn mặt xinh xắn lại tỏ vẻ bình thản: “Ý của bác là muốn cháu ở lại đây ạ?”
Ông cụ Bắc Minh khó nhọc khẽ gật đầu: “Xin…lỗi…”, ông là nhân vật tầm cỡ thế nào, ông rất ít khi xin lỗi về chuyện mình đã làm, dù cho ông cũng cho rằng bản thân đã làm sai.
Nhưng lúc này, ông đã xin lỗi.
Rất nhiều lúc, hiểu lầm tích tụ lâu dài chính là vì vậy, một lời nói đơn giản, một động tác đơn giản đã có thể gỡ bỏ khúc mắt, nhưng rất nhiều người vì cái gọi là thể diện mà đều sẽ không làm như vậy.
Cố Hạnh Nguyên khẽ cười một tiếng: “Ông Bắc Minh, cảm ơn ông có thể thay đổi cách nhìn về con.”
Trình Trình và Dương Dương thấy mẹ và ông nội trở nên hòa hợp, cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Ông cụ Bắc Minh khó nhọc cười mấy tiếng, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trong phòng: “Ư… ư”
Đây là tiếng gọi Bắc Minh Thiện, từ lần trước lúc cùng Bắc Minh Thiện đến, Cố Hạnh Nguyên đã biết.
Tuy sáng sớm hôm nay, cô cãi nhau với Bắc Minh Thiện, không được vui vẻ lắm, nhưng trước mặt ông cụ Bắc Minh, cô không hề muốn nói đến.
Cô nhìn ông cụ Bắc Minh, khẽ cười nói: “Hôm nay Bắc Minh Thiện anh ấy đã đi làm việc khác rồi ạ.”
Ông cụ Bắc Minh khẽ gật đầu, hiện giờ ông và con trai đã giảng hòa, ông cũng quan tâm đến anh nhiều hơn.
Đây có lẽ là sự thay đổi tính cách của nhiều người sau khi trải qua cơn bạo bệnh.
Lúc này y tá nhẹ nhàng bước vào, đứng cạnh Cố Hạnh Nguyên nói: “Cô Cố, thời gian không còn sớm nữa, ông Bắc Minh phải nghỉ ngơi rồi ạ.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
Cô dắt tay hai đứa nhỏ, nhìn ông cụ Bắc Minh: “Thời gian không còn sớm nữa, y tá nói vì để không ảnh hưởng ông nghỉ ngơi, cháu và tụi nhỏ đi trước đây.
Ông yên tâm, hễ rảnh cháu lại dẫn tụi nhỏ đến thăm ông.”
Ông cụ Bắc Minh gật đầu.Trình Trình thân thiết với ông cụ Bắc Minh nhất, cậu vẫy tay với ông cụ, nói: “Ông nội, ông nhớ tĩnh dưỡng đàng hoàng nhé, cháu và Dương Dương đều khỏe lắm, ba cũng rất khỏe, ông cứ yên tâm.”
Nhìn bóng dáng Cố Hạnh Nguyên và tụi nhỏ từ từ rời khỏi, khóe mắt ông cụ Bắc Minh ươn ướt.
Cố Hạnh Nguyên dẫn tụi nhỏ đi trên hành lang yên tĩnh, lúc này điện thoại của cô vang lên, mở ra xem là Vân Chi Lâm gọi đến.
“Hạnh Nguyên, chừng nào mới đi làm? Thiếu em, công việc ở văn phòng của anh xoay sở không kịp.
Em và mấy đứa nhóc vẫn khỏe nhỉ.”
Nghe giọng Vân Chi Lâm khiến trong lòng cô ấm áp, mấy ngày rời khỏi văn phòng này, Vân Chi Lâm thường sẽ gửi tin nhắn nhiệt tình hỏi thăm cô.
Cô khẽ cười: “Em và mấy đứa nhỏ đều khỏe, hiện giờ em đang ở thành phố A.”
Vân Chi Lâm vừa nghe xong, vẻ mặt vui mừng: “Về khi nào vậy, sao không nói với anh? Nếu đã về rồi, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bữa cơm, em thấy sao?”
Cố Hạnh Nguyên khẽ thở dài: “Mấy ngày này nói sao nhỉ, xảy ra khá nhiều chuyện.
Hiện giờ em đang ở bệnh viện trung tâm, mẹ em đang ở đây.”
“Vậy anh sẽ qua đó, từ lúc tên Bắc Minh Thiện chuyển dì từ thành phố S đi, anh cũng chưa gặp lại dì.” Vân Chi Lâm nói xong, ký nốt tài liệu trong tay, đặt lên bàn.
Thuận tay lấy áo khoác trên giá, rời khỏi văn phòng.
Vân Chi Lâm lái xe, rất nhanh đã đến bệnh viện trung tâm thành phố A.
Theo số phòng mà Cố Hạnh Nguyên cho anh, thuận lợi tìm được phòng bệnh VIP mà Lục Lộ đang nằm.
Anh vừa đẩy cửa phòng, xuyên qua tấm kính phòng chờ, chỉ thấy Cố Hạnh Nguyên dẫn theo tụi nhỏ đang túc trực bên giường bệnh của Lục Lộ.
Vân Chi Lâm khẽ cười, lặng lẽ bước đến cạnh Cố Hạnh Nguyên, khẽ vỗ vai cô một cái.
“A…” Cố Hạnh Nguyên nhìn mẹ đang hôn mê, trong lòng vẫn còn rất lo lắng.
Đột nhiên bị vỗ một cái, dọa cô đến nỗi suýt nữa tim nhảy ra ngoài.
Xoay đầu vừa thấy là Vân Chi Lâm, cô mới thở phào một hơi, tức giận duỗi tay đánh một cái vào ngực anh, trừng đôi mắt trong veo như nước: “Anh có thể đừng hù người ta như vậy không!”
Trình Trình và Dương Dương vừa thấy Vân Chi Lâm đến, đứa nào đứa nấy đều nở nụ cười hớn hở.
“Ba Chi Lâm…” Dương Dương gọi một tiếng, duỗi tay ôm lấy chân anh: “Mấy ngày này ba đã chạy đi đâu ạ?”
Vân Chi Lâm cúi người ôm lấy Dương Dương, lại duỗi tay xoa đầu Trình Trình, vẻ mặt bị hàm oan: “Con đừng có vừa ăn cướp vừa la làng chứ.
Cái gì mà mấy ngày này ba đã chạy đi đâu, rõ ràng là mấy ngày này mẹ con dẫn tụi con chạy đâu mất.”
Dương Dương cười hi hi: “Tụi con mấy hôm nay ấy ạ, đến Y Gia Lạc của bà chơi, có điều sau đó bà đã lâm bệnh, còn cháy lớn…”
“Dương Dương…” Cố Hạnh Nguyên vội chặn Dương Dương lại, chuyện mấy hôm nay, chuyện sau còn phiền não khó chịu hơn chuyện trước, không nhắc đến còn đỡ hơn.
Vân Chi Lâm nhìn Cố Hạnh Nguyên, vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Sao xảy ra nhiều chuyện như vậy mà không nói với anh.
Có điều cũng còn may, nhìn thấy tụi em đều mạnh khỏe đứng ở đây, anh đã yên tâm rồi.”
Trước đây Vân Chi Lâm biết một ít về chuyện bất hòa giữa cô Phương và ông cụ Bắc Minh, cuối cùng cô Phương dọn ra khỏi nhà họ Bắc Minh.
Chỉ là không ngờ nhà dột còn gặp mưa đêm, bản thân lâm bệnh không nói, cả Y Gia Lạc mà cô vất vả kinh doanh cũng không còn.
Chỉ có thể nói: Thế sự khó lường.
Vân Chi Lâm ngoái đầu nhìn Lục Lộ vẫn hôn mê như cũ: “Từ sau khi Bắc Minh Thiện chuyển dì khỏi thành phố S, thì anh không biết dì đang điều trị ở bệnh viện nào nữa.”
Nói xong, anh ngẩng đầu xem xét xung quanh một chút: “Phòng bệnh VIP, túc trực chăm sóc hai mươi bốn giờ.
Nơi này thật sự rất được, điều kiện chữa trị cũng được tính là hàng đầu.
Xem ra tên Bắc Minh Thiện này cũng coi như có lương tâm, không uổng công em đối đãi với hắn như vậy.”
.