Không đợi Bắc Minh Thiện xuống xe, một chiếc xe con màu đen khác đi theo sau xe bọn họ cũng dừng lại theo.
Ngay sau đó, năm người đàn ông mặc âu phục màu đen và đeo kính râm ‘đen nhánh’ đi xuống, bọn họ nhanh chóng dẹp một con đường từ cửa xe vào trong rạp hát.
Mặc dù đường đi đã được vệ sĩ dẹp ra, nhưng đám phóng viên vẫn đuổi từ cửa trường học đến tận đây.
Chờ sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Hình Uy xuống xe, mở cửa xe phía bên Bắc Minh Thiện ngồi ra.
Đám phóng viên nhìn thấy cửa xe mở ra, cảnh tượng lại càng nhốn nháo hơn, màn trập* của máy ảnh sắp bị ấn nát luôn rồi.
*Màn trập hay còn gọi là cửa trập, là lớp màn hình bằng kim loại được đặt trước cảm biến.
Nó là bộ phận rất quan trọng của máy ảnh, giúp điều tiết lượng ánh sáng đến bộ cảm biến.
Bắc Minh Thiện thong dong bước xuống xe, vóc người cao lớn, khôi ngô tuấn tú.
Trên người mặc âu phục do thợ thủ công nổi tiếng của Italy may, trên khuôn mặt lạnh lùng đeo kính râm sẫm màu, lại càng lộ rõ vẻ quyền thế bá đạo không gì sánh nổi của anh.
Cố Hạnh Nguyên xuống xe ngay sau anh, cô mặc một bộ váy dài tôn lên dáng người thướt tha của mình, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp dù không trang điểm gì nhưng vẫn lộ rõ vẻ quyến rũ mê người, mái tóc dài đen nhánh bóng mượt rủ xuống đến cánh tay, gió nhẹ thổi qua, lọn tóc khẽ đong đưa, càng làm nổi bật nét xinh đẹp dịu dàng của cô.
Bắc Minh Thiện xoay người chủ động chìa tay nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Cố Hạnh Nguyên, chậm rãi đi vào trong rạp hát.
Cảnh tượng này lập tức khiến rất nhiều phóng viên ngơ ngẩn.
Bởi vì bọn họ vẫn còn nhớ rõ vụ kiện cáo giành quyền nuôi con khiến cho dư luận thành phố A sôi nổi khi ấy.
Bắc Minh Thiện và người phụ nữ ở bên cạnh rõ ràng chính là nguyên cáo và bị cáo của vụ kiện cáo kia!
Wow! Nhà họ Bắc Minh này đang làm chuyện gì vậy? Thế mà hai người như nước với lửa lại cùng xuống trên một chiếc xe, còn nắm tay...
Thật sự là cảm thán trước sự thay đổi nhanh chóng của đời người, không có bạn bè nào là vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù nào là mãi mãi.
Sao có thể để cho tin tức có tính đột phá như vậy tuột mất, đám phóng viên vì muốn cướp được tin tức lên trang nhất, thi nhau sử dụng tất cả kỹ xảo của bản thân.
Liều mạng đưa micro trong tay đến gần bọn họ hơn một chút.
Mọi vấn đề ùn ùn kéo đến.
“Ngài Bắc Minh, người bên cạnh ngài chẳng phải là đương sự trong vụ kiện giành quyền nuôi con năm đó sao? Hôm nay hai người đồng thời xuất hiện ở đây, có phải là chứng minh hai người muốn xóa bỏ hiềm khích lúc trước, gương vỡ lại lành không?”
“Ngài Bắc Minh, còn nhớ lễ đính hôn của ngài và cô Phỉ Nhi đột nhiên bị dừng lại, gần đây lại nghe nói ngài sắp kết hôn, xin hỏi cô gái ở bên cạnh này có phải chính là vợ tương lai của ngài không?”
“Ngài Bắc Minh, nghe nói hai cậu chủ nhỏ nhà ngài đều đang học tập trong trường, một người trong đó còn giành được giải thưởng hàng năm về vẽ tranh thiếu nhi quốc tế ‘Bilodis’.
Hôm nay ngài có mặt ở hoạt động lần này, có phải sẽ có màn trình diễn tuyệt vời của cậu chủ nhỏ không?”
“Ngài Bắc Minh, ngài có chờ mong gì về lần đầu lên sân khấu của cậu chủ nhỏ không?”
Những câu hỏi nối tiếp không ngừng vang lên bên tai Bắc Minh Thiện, khiến anh không nhịn được khẽ nhíu mày, kéo Cố Hạnh Nguyên bước nhanh vào rạp hát nhỏ.
Có một số người chính là như vậy, không muốn lên trang nhất cũng là điều khó khăn, mà đổi thành một số người khác, muốn lên trang nhất cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Chờ sau khi Bắc Minh Thiện dẫn Cố Hạnh Nguyên đi vào trong rạp hát , nhóm vệ sĩ đeo kính râm ‘đen nhánh’ canh giữ ở trước cửa chính, không cho bất kỳ tên phóng viên nào lọt vào.
Hình Uy nhân lúc đám phóng viên đều bao vây ông chủ, quyết đoán hộ tống Dương Dương và Trình Trình đi vào rạp hát nhỏ bằng cửa sau, đi thẳng đến sau cánh gà.
Mặc dù gọi là rạp hát nhỏ, nhưng trên thực tế hai tầng của nơi này cũng có thể chứa sáu nghìn người.
Trong rạp hát mở âm nhạc nhẹ nhàng du dương, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cách thời gian biểu diễn còn hai phút, cơ bản bên trong đã không thể tìm được vị trí trống.
Khắp nơi đều là học sinh và người lớn trong nhà họ ngồi.
Sau khi Bắc Minh Thiện dẫn Cố Hạnh Nguyên đi vào rạp hát nhỏ, bên trong lập tức trở nên yên tĩnh.
Người nào mà không biết tên tuổi của Bắc Minh Thiện chứ, nhưng anh lại là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, người bình thường rất khó gặp mặt anh.
Nếu đã có cơ hội tuyệt vời thế này, tất nhiên đều thi nhau nhìn về phía bóng dáng anh chắn trước cửa ra vào kia.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng rút tay mình ra, cô cũng không thích tỏ vẻ thân mật với Bắc Minh Thiện trong trường hợp này, dù sao qua đêm nay bọn họ sẽ đường ai nấy đi.
“Ha ha, ngưỡng mộ tên tuổi của Tổng giám đốc Bắc Minh đã lâu, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, ngài xem cũng không còn vị trí nào, nơi này của tôi còn có mấy chỗ, hay là cứ ngồi ở chỗ này của tôi đi.”
Cố Hạnh Nguyên len lén liếc nhìn, được đấy, một tên béo lùn ăn mặc giống như nhà giàu mới nổi, cười hì hì lộ ra bộ răng ố vàng đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, bước đến lối đi nhỏ khom lưng cúi chào Bắc Minh Thiện.
Cô nhìn thấy không nhịn được nhíu mày, bĩu môi ghét bỏ.
Đương nhiên Bắc Minh Thiện cũng khinh thường không thèm giữ thể diện cho loại người này, vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, hiệu trưởng và thầy Lý cũng rất vất vả chen vào trong rạp hát , thở hổn hển đuổi kịp Bắc Minh Thiện, tỏ vẻ xin lỗi nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, trong lúc vội vàng bối rối không biết hôm nay ngài đi đến trường của tôi, vì vậy không sắp xếp vị trí cho ngài, mong ngài thứ lỗi.
Nhưng mà, bây giờ ngài tạm thời ngồi ở ghế hàng thứ nhất đi.
Mời đến bên này.”
Nói là tạm thời, nhưng thực tế hàng thứ nhất vốn chính là chuẩn bị cho khách quý và lãnh đạo trong trường.
Hiệu trưởng dẫn Bắc Minh Thiện đi đến ghế ngồi của lãnh đạo ở hàng thứ nhất, nơi này đã có không ít cán bộ của các bộ môn liên quan và lãnh đạo quan trọng trong trường ngồi.
Chỉ là bọn họ vừa thấy Bắc Minh Thiện đi đến, rất tự giác cúi người rời ghế nhường chỗ cho anh.
Cuối cùng, Bắc Minh Thiện không chút khách khí ngồi ở vị trí của hiệu trưởng, Cố Hạnh Nguyên cũng coi như được hưởng ké, ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh.
Hiệu trưởng niềm nở ngồi ở bên tay phải của anh.
Lúc này Hình Uy đi ra từ sau cánh gà, liếc mắt là có thể nhìn thấy cậu chủ nhà mình.
Anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện, khẽ nói với anh: “Cậu chủ, đã thuận lợi đưa hai cậu chủ nhỏ đến sau cánh gà rồi, cậu chủ cứ yên tâm.”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Cậu tìm một chỗ ngồi đi.”
Có câu ‘giữ cửa nhà Tể tướng ngang với quan tam phẩm’, lời này không sai chút nào, Bắc Minh Thiện vừa lên tiếng, các lãnh đạo vừa mới ngồi xuống lại lần nữa cúi người nhường chỗ cho Hình Uy.
Hình Uy chỉ xua xua tay với bọn họ, ý bảo bọn họ không cần nhường.
Sau đó nói với Bắc Minh Thiện: “Cậu chủ, tôi canh giữ ở sau cánh gà, đề phòng lỡ như có chuyện gì.”
“Ừ, cứ làm như vậy đi.” Bắc Minh Thiện đồng ý.
Chín giờ sáng, biểu diễn văn nghệ của trường học quý tộc đứng đầu thành phố A chính thức bắt đầu.
Nương theo tiếng âm nhạc dần dần nhỏ lại, ánh đèn xung quanh cũng dần dần mờ đi, mãi đến cuối cùng, toàn bộ rạp hát đã hoàn toàn tối đen như mực, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
Trong rạp hát chợt yên tĩnh.
Ngay tại khi khán giả không biết vì sao, hết ngó ngang lại ngó dọc.
Đột nhiên, tiếng sấm rền vang, khiến cho rất nhiều người đang ngồi đều không nhịn được khẽ run rẩy.
Ngay sau đó những luồng sáng trắng chiếu lên sân khấu, giống như tia chớp giữa bầu trời đêm, chiếu sáng toàn bộ rạp hát.
Cùng với những tia chớp lóe và tiếng sấm ầm ầm, trên sân khấu bắt đầu phủ đầy khói mờ màu trắng.
Xuyên qua làn khói mờ, có thể loáng thoáng nhìn thấy một người mặc quần áo màu bạc lấp lánh, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu trắng đang dần dần nổi lên ở giữa sân khấu.
Sau khi cậu đứng trên sân khấu, tia chớp biến mất, tiếng sấm cũng không còn.
Hai bên góc sân khấu chợt lóe lên ánh sáng màu xanh thăm thẳm, ánh sáng này vừa vặn chỉ chiếu ra bóng dáng của người trên sân khấu.
Âm nhạc lại vang lên lần nữa, dưới chân người kia đột nhiên bắn ra một chùm ánh sáng màu xanh lục, nối thẳng lên đỉnh đầu.
Cậu chìa tay tỏ vẻ gắng sức ấn ánh sáng màu xanh lục xuống.
Sau đó lại là một chùm sáng từ phía sau cậu bắn ra, cậu lại vội vàng xoay người đè nó xuống.
Tiết tấu âm nhạc ngày càng tăng nhanh, người biểu diễn động tác này và tia sáng màu xanh lục kia cũng ngày càng nhanh hơn.
Chùm ánh sáng màu xanh lục này rất ngoan ngoãn biến đổi hình dáng của mình trong tay người biểu diễn.
Khi thì người biểu diễn kéo nó thành một bức tường ánh sáng màu xanh lục, khi thì lại bao bọc chính mình vào trong hình hộp bốn phía đều là bức tường ánh sáng.
Ánh sáng màu xanh lục khi thì xoay tròn khi thì biến mất, lúc lại cắt thành hai đoạn, lúc lại biến thành một cây gậy Kim Cô.
Bị người biểu diễn cầm trong tay, tùy ý vung vẩy.
Đây là tiết mục phối hợp hoàn mỹ giữa ánh sáng và con người.
Cố Hạnh Nguyên và những khán giả khác đều xem vô cùng say mê.
Người biểu diễn dường như đã dẫn bọn họ xuyên qua thời không, đi đến một không gian khác.
Rất nhiều người đều không tự chủ đứng dậy khua tay theo tiết tấu âm nhạc cùng người biểu diễn.
Loại biểu diễn vô cùng lóa mắt thế này thật sự quá hoàn mỹ rồi.
Khi âm nhạc kết thúc, người biểu diễn lại dần dần biến mất khỏi sân khấu.
Ngay trong giây phút cậu biến mất, ánh đèn xung quanh đồng thời sáng lên, mọi người không hề tiếc rẻ đáp lại bằng một tràng pháo tay như sấm.
Cũng thi nhau gật đầu, thì thầm khen ngợi không dứt tiết mục mở màn này.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu liếc nhìn Bắc Minh Thiện ngồi cạnh đó, chỉ thấy anh bắt chéo hai chân, cơ thể nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay rất tự nhiên khoác lên lan can, nét mặt lạnh lùng không thay đổi vẫn đeo kính râm.
Trái tim cô lập tức run rẩy: Đây là đang xem biểu diễn, Bắc Minh ngốc nhà anh có cần phải như vậy không? Người biết thì nghĩ là anh đang tỏ vẻ lạnh lùng, không biết thì nghĩ chỉ cần đặt một chiếc đàn nhị vào trong ngực anh, anh có thể đàn một khúc ‘Nhị Tuyền Ánh Nguyệt’ rồi.
Tạo hình này, đi ngang qua chắc chắn có thể cho thêm hai nghìn.
Trên ghế trước mặt mỗi lãnh đạo đều đặt một tờ danh sách tiết mục biểu diễn được thiết kế vô cùng xinh đẹp, còn có một chén trà, không biết rốt cuộc bên trong pha Mao Tiêm hay là Long Tĩnh.
Cố Hạnh Nguyên thật sự không nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch này của Bắc Minh Thiện, chìa tay ra cầm danh sách tiết mục xem.
Ôi chà, quả thật không hề ít tiết mục, lên đến hai chữ số, mà tiết mục của bảo bối lại xếp ở cuối cùng, lẽ nào đây chính là tiết mục then chốt trong truyền thuyết?
Trên trán Cố Hạnh Nguyên bắt đầu thấm ra mấy giọt mồ hôi, ngẩng đầu thoáng nhìn biểu diễn đang diễn ra.
Bốn thiên nga nhỏ trên sân khấu đang nhón chân lướt bước, gập người, đá chân, nhảy vọt, xoay tròn...
Nhìn mức độ trôi chảy của động tác này, không tập luyện mấy năm quả thật không thể làm được.
Những tiết mục ở đây thật sự là ngày càng đặc sắc, ngày càng tuyệt vời.
Nhớ lại diễn tập ‘rầm rộ’ ở nơi này vào hôm qua, Cố Hạnh Nguyên không nhịn được thở dài một hơi.
Bảo bối Dương Dương à, ngoại trừ thiên tai nhân họa, ai cũng không cách nào cứu con, thôi con tự giải quyết cho tốt đi.
Sau cánh gà, những diễn viên nhí biểu diễn kịch nhi đồng đều đến đông đủ, có người đang hồi hộp cầm kịch bản đi qua đi lại, đọc lại lời kịch một lần cuối cùng.
Có người thì đang luyện tập đi luyện tập lại động tác, để cho mình biểu diễn trông tự nhiên hơn chút.
Tiếng âm nhạc trên sân khấu không ngừng truyền ra sau cánh gà, sau khi kết thúc dưới sân khấu vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, khiến cho những diễn viên nhí lần đầu lên sân khấu này cảm nhận được căng thẳng chưa bao giờ có.
So với bọn họ, toàn bộ người trong vở kịch này cũng chỉ có mấy người không bối rối.
Một người là Trình Trình ngồi trên hòm đồ dùng biểu diễn chơi máy tính bảng, một người khác chính là Dương Dương đảm nhiệm nam chính trong vở kịch này.
Hai tay của cậu đút vào trong túi quần, hai chân nhỏ vắt chéo nghiêng người dựa vào Trình Trình ngồi trên hòm đựng đồ dùng biểu diễn, dáng vẻ thong dong tự tại.
Nhưng cậu không giống Trình Trình, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm nút bấm màu đỏ có nắp ở trên tường phía đối diện.
.