Sau khi nghe thấy Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý gọi mình, Bắc Minh Thiện mới sực tỉnh táo lại từ trong hồi ức.
Bắc Minh Thiện ngẩng đầu lên, uống cạn sạch chai rượu Weingut Donnhoff rồi vứt xuống mặt đất.
Anh ngồi trên chiếc ghế sô pha thoải mái, rồi dần dần chìm đắm vào trong hồi ức.
Một lúc lâu sau, Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý mới đánh thức anh từ trong quá khứ.
Anh mở mắt ra, nhìn bàn tay của Sở Dung Triết quơ quào trước mặt mình: “Bắc Minh Nhị, cậu không sao chứ.
Cậu hơi quá đáng đó, hối bọn tớ đến đây cho mau rồi chưa nói được mấy câu mà cậu đã ngủ rồi.”
Bắc Minh Thiện duỗi tay gạt tay của Sở Dung Triết sang một bên.
Anh ngồi thẳng dậy rồi nói: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ: “Ông chủ, đã ba giờ chiều rồi.”
Bắc Minh Thiện lấy hai tay xoa mặt mình, anh lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Anh nhìn Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý rồi đi ra khỏi phòng mà chẳng nói tiếng nào.
“Ê, Bắc Minh Nhị, cậu đừng có quá đáng như vậy kia chứ, còn chưa nói rõ vì sao bỏ mặc một Hạnh Nguyên tốt như thế để cưới Phỉ Nhi kia mà, không phải khẩu vị của cậu nặng rồi đấy chứ.” Sở Dung Triết thấy Bắc Minh Thiện bỏ đi, anh ta và Bạch Điệp Quý cũng đứng dậy.
Bọn họ trơ mắt ra mà nhìn Bắc Minh Thiện dẫn Hình Uy ra khỏi quán bar Zeus.
“Ông chủ, chúng ta có về nhà không?” Hình Uy đưa Bắc Minh Thiện lên xe rồi khởi động máy.
Bắc Minh Thiện ngồi ở đằng sau, thật ra chút rượu này chẳng là gì với anh cả, chỉ có điều hôm nay anh có tâm sự, cũng có thể nói là uống rượu thêm sầu.
…
Buổi chiều ngày hôm ấy, tiếng chuông cửa trong nhà Bắc Minh vang lên, người hầu vội vàng chạy ra mở.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo Trung Sơn đen được người hầu dẫn vào trong phòng khác.
“Xin chào, tôi là gia sự được anh Hình Uy mời về, phiền cô cho tôi nói chuyện với bà CHỦ.” Người đàn ông trung niên nói chuyện một cách lịch sự, giọng điệu nhẹ nhàng.
Người hầu gật gật đầu, mời ông ta ngồi xuống, bưng trà lên: “Mong thầy đợi một lát, tôi sẽ đi gọi bà chủ ra ngay.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu.
Người hầu nhanh chóng đi đến phòng của Giang Tuệ Tâm rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói của Giang Tuệ Tâm vang lên: “Có chuyện gì thế?”
Người hầu nhỏ giọng đáp: “Thưa bà, có một người đàn ông nói mình là gia sư được anh Hình Uy mời về, ông ấy đang đợi ở nhà dưới.”
“Được rồi, cô kêu ông ta đợi cho một lát, tôi lập tức xuống ngay.”
Người hầu quay người đi xuống nhà dưới đón tiếp.
Giang Tuệ Tâm ăn xong bữa cơm trưa, trong lòng khá là bực bội, khó khăn lắm Bắc Minh Thiện mới trở về nhưng cả ngày cũng chẳng thấy anh về ăn cơm.
Dương Dương còn nhỏ, Phỉ Nhi cũng tỏ vẻ buồn bã suốt ngày, đến cơm trưa còn mượn cớ để không ăn.
Bà cụ là người là chủ chuyện gia đình, mặc dù không cần đến bà thì người hầu vẫn thu xếp nhà cửa ổn thỏa.
Từ lúc ông cụ Bắc Minh nhập viện, chỉ còn một mình bà cụ ở nhà mà thôi.
Trước kia còn có thể nói chuyện với ông cụ Bắc Minh, bây giờ đến người để nói chuyện cũng không có, đúng thật là cô đơn chiếc bóng.
Lần này, bà cụ nằm trên giường, dòng suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn.
Dù gì chỉ còn hai ngày nữa, Bắc Minh Thiện sẽ rước Phỉ Nhi về, còn bây giờ nhà họ Bắc Minh không hề có dấu vết của chuyện vui gì cả, bà cụ biết có lẽ Bắc Minh Thiện cố tình làm thế.
…
Sau khi ăn cơm trưa xong, Giang Tuệ Tâm nằm trong phòng ngủ, phiền não vì chuyện xảy ra trong hai ngày nay, lại nghe người hầu nói gia sự dạy bù cho Dương Dương đã đến, bà cụ vội vàng ngồi dậy, chỉnh trang quần áo một cách đơn giản rồi đi xuống nhà dưới tiếp khách.
Giang Tuệ Tâm vịn tay cầm cầu thang, chậm rãi bước xuống.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nghe thấy tiếng động ở phía cầu thang, ông ta quay đầu nhìn bà lão đang đi xuống, nghĩ rằng đây chắc hẳn là nữ chủ nhân của ngôi nhà.
Mặc dù không đến mức già trẻ lớn bé trong thành phố A đều biết đến danh tiếng của nhà họ Bắc Minh, nhưng một vài người có danh vọng và hiểu nhiều biết rộng đều nghe như tiếng sét bên tai.
Ông ta vội vàng đứng dậy, mỉm cười gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Chào bà Bắc Minh.”
Mặc dù lòng dạ Giang Tuệ Tâm đang nặng trĩu tâm sự, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng có khách đến nhà, bà ta cũng không thể trưng ra bộ mặt phiền não cho khách khứa xem, làm thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Bắc Minh, làm người khác cảm thấy nhà bọn họ là cành cao chẳng tài nào với tới nổi.
Giang Tuệ Tâm được người hầu dìu đi xuống cầu thang, bà cụ chìa tay ra: “Mời thầy ngồi.”
Người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn cũng chìa tay ra: “Mời bà Bắc Minh ngồi.”
Rồi sau đó tay của ông ta cong lên, nhẹ nhàng áp sát vào vùng bụng, đợi đến khi Giang Tuệ Tâm ngồi rồi ông ta mới ngồi xuống.
Sau khi Giang Tuệ Tâm ngồi xuống, bà ta bắt đầu cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt.
Mặc dù bây giờ ông ta đang ngồi, nhưng bà ta vẫn cảm thấy ông ta cao xấp xỉ Bắc Minh Mặc lúc đứng lên
Mặc dù không có sức quyến rũ như Bắc Minh Thiện nhưng rõ ràng người này vạm vỡ hơn, cho dù Hình Uy có ở đây thì trông vẫn có vẻ thua kém đôi chút.
Lại nhìn gương mặt của ông ta, mặc dù không anh tuấn như Bắc Minh Thiện hayBắc Minh Đông nhưng rõ ràng trông vẫn rất có khí khái anh hùng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng của Bắc Minh Thiện.
Bộ đồ Trung Sơn đen phẳng phi trên người càng khiến ông ta trông có vẻ trưởng thành hơn nữa.
Sau khi quan sát ông ta một lúc, mặc dù ngoài mặt vẫn mỉm cười nhưng Giang Tuệ Tâm lại âm thầm nhíu mày.
Trông người đàn ông này không có mùi của bút mực mà lại có khí chất của người tập võ.
Bây giờ bà ta bắt đầu cảm thấy bực mình Bắc Minh Thiện, anh kêu Hình Uy tìm ai thế này, không giống với thầy giáo mà lại giống như người mãi nghệ luyện võ trên cầu.
Đôi mắt sắc lẻm của người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nhanh chóng nắm bắt được vẻ thất vọng thoáng hiện lên trong mắt Giang Tuệ Tâm.
Ông ta mỉm cười rồi lấy tư lịch trong túi xách ra đặt lên bàn trà.
“Bà Bắc Minh, đây là sơ yếu lý lịch và các loại bằng của tôi, mời bà xem.”
Giang Tuệ Tâm cầm lên, bà tay tùy tiện lấy hai tờ ra xem rồi lập tức nhìn ông ta bằng ánh mắt khác.
Bằng thạc sĩ kép của viện công nghệ California, tiến sĩ kinh tế của đại học Havard.
Thật đúng là khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác, vốn dĩ Giang Tuệ Tâm còn thấy hơi nghi ngờ nhưng bây giờ giờ bà ta đã tin tưởng hoàn toàn.
Bà ta quay người gọi người hầu: “Kêu Dương Dương ra đây.”
Người hầu gật đầu rồi lên lầu tìm Dương Dương.
Dương Dương đang nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, cậu bé ôm chiếc máy chơi game chơi điện tử đối kháng.
Đây là trò chơi mà cậu bé yêu thích nhất, có lúc cậu bé cũng mơ mộng không biết bao giờ mình mới giỏi võ công như thế này, nếu là vậy thì mẹ sẽ không bị bắt nạt nữa, nhất là bị ông ba chết bằm bắt nạt.
Cậu bé biết chiều nay thầy giáo dạy bù mà ông ba chim chết kêu chú Hình Uy tìm đã đến, cậu bé phải tranh thủ chơi mới được, sau này chắc hẳn chẳng còn bao nhiêu ngày tháng vui vẻ nữa.
Đối với cậu bé, dường như việc lên đến hạng một trong học kỳ này còn khó hơn lên trời gấp vạn lần.
…
Một người đàn ông có thân hình vạm vỡ mặc áo Trung Sơn đến nhà họ Bắc Minh, ông ta tự xưng là thầy giáo phụ đạo cho Dương Dương được Bắc Minh Thiện mời về.
Sau khi Giang Tuệ Tâm nhìn thấy sơ yếu lý lịch của người này, bà ta lập tức nhìn ông ta bằng cặp mắt khác.
Bà ta vội vàng sai người hầu lên phòng dẫn Dương Dương ra.
Cùng lúc đó, Giang Tuệ Tâm cũng trở nên khách sáo với người đàn ông trung niên có lai lịch phi phàm này hơn.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn cầm ly trà lên, ông ta hớp một ngụm nhỏ, sau khi thưởng thức tỉ mỉ, ông ta mới gật gật đầu: “Bà Bắc Minh, đây là trà Long Tĩnh trên núi Sư Phong đúng không?”
Giang Tuệ Tâm hơi ngạc nhiên, bà ta mỉm cười gật gật đầu: “Đúng là trà Long Tĩnh núi Sư Phong đó, không ngờ thầy lại am hiểu trà như thế.
Thứ cho tôi mạo muội, không biết thầy tên họ là gì.”
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn cất tiếng đáp: “Bà Bắc Minh khiêm tốn quá, tại tôi thất lễ mới đúng, lẽ ra tôi nên giới thiệu tên tuổi của mình trước mới phải, tôi họ Lạc, tên là Lạc Hàn.”
“Họ Lạc?” Giang Tuệ Tâm nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hỏi dò: “Có một vị luật sự đức cao vọng trọng tên là Lạc Thiên Lý, không biết thầy có quen với ông ta không?”
Lạc Hàn mỉm cười: “Không dám giấu bà Bắc Minh, chính là ba tôi.”
Giang Tuệ Tâm vừa nghe thấy thế đã cảm thấy kinh ngạc: “Hóa ra là cậu Lạc à, thất kính thất kính.” Sau khi nói dứt lời, bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Danh tiếng của nhà họ Lạc khá vang dội trong thành phố A, nhưng tại sao thầy Lạc phải hạ mình đến làm gia sư cho cháu trai của tôi?”
Lạc Hàn mỉm cười: “Bác Bắc Minh, mỗi người một chí.
Không phải là gia tộc mình có danh tiếng vang dội thì không thể làm những chuyện trông có vẻ không liên quan gì đến gia tộc, hoặc là công việc có vẻ tầm thường.
Sắc mặt Giang Tuệ Tâm thoạt đỏ thoạt trắng, bà ta muốn giữ vị trí chủ đạo, nhưng kết quả người lại có tính khiêm tốn.
Lúc này Dương Dương đã được người hầu dẫn đến.
“Bà nội…”
Giang Tuệ Tâm duỗi tay vỗ vào vị trí bên cạnh mình, giọng nói của bà ta rất hiền hòa: “Dương Dương, ngồi ở đây đi.”
Thật ra Dương Dương rất không muốn ngồi bên cạnh Giang Tuệ Tâm, cậu bé cho rằng bây giờ bà nội không còn giống như trước kia nữa.
Cậu bé nhìn thấy nụ cười hiền từ trên gương mặt Giang Tuệ Tâm có vẻ rất giả dối.
Nhưng mà cậu bé không thể không nghe lời, chỉ có thể đanh mặt miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Giang Tuệ Tâm.
Giang Tuệ Tâm ôm Duơng Dương rồi mỉm cười nói với Lạc Hàn: “Thầy Lạc, đây là cháu trai của tôi, Bắc Minh Tư Dương.”
Lạc Hàn mỉm cười gật đầu với Dương Dương: “Cậu bé rất thông minh và đáng yêu, sau này chúng tôi sẽ sống hòa thuận với nhau.”
“Phải đó, phải đó.” Giang Tuệ Tâm vội vàng lên tiếng.
Rồi sau đó, bà ta nhẹ nhàng nói với Dương Dương: “Dương Dương, đây là thầy giáo của cháu, còn không mau gọi thầy đi.”
Dương Dương bĩu môi, cậu bé miễn cưỡng đứng dậy rồi nói từ tốn: “Chào thầy Lạc.”
“Ha ha, có lẽ là Dương Dương ngại người lạ, mong thầy Lạc đừng trách tội.” Giang Tuệ Tâm hòa giải.
Lạc Hàn lắc tay: “Bác Bắc Minh cứ yên tâm mà giao Dương Dương lại cho tôi, nhất định tôi sẽ dạy dỗ cậu bé thành tài.”
Bây giờ Dương Dương đang thầm mưu tính trong lòng.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng sẽ mời một cô giáo xinh đẹp chứ.
Nhưng vóc dáng và gương mặt của thầy giáo trước mặt cậu bé lại giống như chú Uy.
Chú Uy và ông ba chim chết càng lúc càng không đáng tin cậy rồi.
Cho ông ta làm thầy giáo dạy thể dục thì còn được, nếu như muốn mình đứng hạng nhất trong kỳ thi cuối học kỳ trong lớp thì chẳng có hy vọng gì cả.
Giang Tuệ Tâm nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dương: “Bình thường Dương Dương nhà chúng tôi nghịch lắm, bởi thế không theo kịp bạn bè.
Đều lại vì ban đầu mẹ của nó không dạy dỗ nó cẩn thận nên mới thành ra như vây.”
Nói đến đây, gương mặt của bà ta toát ra vẻ an ủi: “Tôi còn một đứa cháu tên là Trình Trình, bọn nó là anh em song sinh.
Từ nhỏ đã đi theo Thiện nhà chúng tôi, nó thông minh lắm, từ nhỏ đến lớn đã nhận được không ít giải thưởng.
.