Nhiệm Vụ Sinh Đẻ


Diệp Long lái xe ra khỏi biệt thự, đeo tai nghe lên, sau đó bấm điện thoại.

“Ha ha, cậu chủ Bắc Minh có chuyện gì muốn làm à?” Giờ phút này, người đàn ông mũ lưỡi trai đang ở trên sân đánh golf, anh ta vừa mới vung một gậy, chỉ nhìn thấy quả cầu nhỏ bay lên, sau đó rơi xuống chỗ cách một ngọn cờ nhỏ.

“Có phải là ngày hôm nay anh lại đi tìm ba của tôi không? Không phải là tôi đã nói chuyện của ba để tôi giải quyết à, các người có cái gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng tìm ba của tôi gây sự.” Diệp Long thật sự rất tức giận.

...

Ngược lại là người đàn ông mũ lưỡi trai lại lộ ra phong thái thong dong bình tĩnh, anh ta đặt cây gậy lên vai, chậm rãi đi về phía cái cờ nhỏ: “Cậu chủ Bắc Minh, lời cậu vừa mới nói ra tôi có thể hiểu thành tôi tìm ba của cậu gây phiền phức không? Nếu như là như vậy, tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói cho cậu biết, bây giờ chúng tôi không có thời gian đâu.”

Diệp Long chau mày lại: “Các người không đi tìm ông ấy, vậy tại sao trên mặt ông ấy lại bầm tím một mảnh?”

Người đàn ông mũ lưỡi trai nhún vai: “Tôi cũng đâu có biết, có lẽ là do ba của cậu té, có lẽ ba của cậu lại trêu chọc phải người khác, chuyện này cũng khó nói lắm đó.

Cậu chủ Bắc Minh, nếu như chúng tôi làm việc thì chắc chắn sẽ không ra tay nhẹ như vậy.

Thôi được rồi, nếu như cậu không còn chuyện nào khác, thế thì tôi cúp điện thoại đây.”

Diệp Long không nhận được đáp án mà anh ta muốn, dứt khóa tắt điện thoại.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi đến phía trước quả bóng nhỏ, lá cờ đã bị người lấy bóng lấy đi rồi, để lại một cái lỗ nhỏ, anh ta nhắm một chút rồi giơ gậy golf lên, nhẹ nhàng đặt nó lên trên quả bóng.

Quả bóng nhỏ rất nghe lời mà lăn về hướng cái lỗ đó, nhưng mà lúc sắp đến thì quả bóng nhỏ lại dừng lại.

Lông mày của người đàn ông đội mũ lưỡi trai hơi nhíu lại.

Diệp Long chạy xe không có mục đích trong các con phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố A, lông mày của anh ta nhíu chặt từ đầu đến cuối, vẫn không đoán ra được cuối cùng còn có ai là đối với ba của mình.

Cuối cùng vẫn lái xe trở về trụ sở của mình.

...

Anna bắt đầu chuẩn bị cơm tối, Trình Trình đang chơi đùa với Cửu Cửu ở trong phòng khách.

Lúc này điện thoại di động của Trình Trình vang lên, cậu lấy nhìn, là Dương Dương gọi tới.

Cậu mới kết nối điện thoại, còn chưa mở lời thì đã nghe thấy âm thanh vô cùng lo lắng của Dương Dương ở bên kia điện thoại: “Mẹ đã trở về chưa vậy, ngày mai lão ba chim chết phải kết hôn với cái người kỳ quái đó rồi.”

Trình Trình hơi cau mày lại, nhìn thoáng qua Cửu Cửu ở bên cạnh, nói với cô em gái có diện mạo giống như thằng nhóc: “Em ơi, anh phải nhận một cuộc điện thoại, em ở đây chơi một mình đi, có được hay không?”

Cửu Cửu mở đôi mắt to nhìn Trình Trình: “Anh ơi, là ai gọi tới vậy ạ?”

“Là của anh béo gọi tới, anh ấy tìm anh có một số việc.” Trình Trình nói xong thì rời khỏi phòng khách, đi đến trong phòng ngủ của Cố Hạnh Nguyên.

Trình Trình nói với Dương Dương: “Mẹ vẫn còn chưa về nhà, anh vừa mới nói cái gì chứ, ngày mai ba sắp kết hôn rồi hả?”

Dương Dương ngồi ở bên giường cuộn chân lại, một bộ dạng sốt ruột.

Mặc dù là cậu ghét lão ba chim chết, nhưng mà bây giờ lại có người mới thay thế vị trí của mẹ, việc này rất khẩn cấp đó.

Vẫn là Trình Trình xem như bình tĩnh hơn cậu, nói với Dương Dương: “Em nghe tin tức này ở đâu vậy?”

“Lúc nãy em chuẩn bị đi xuống lầu uống nước, nghe thấy bà nội với chú ba đang nói tới chuyện này, hình như còn nói là vị trí ở sân vườn của nhà riêng.

Haiz, sân vườn của nhà riêng ở đâu vậy chứ?” Cho đến bây giờ, Dương Dương còn không biết là có một chỗ như vậy.

Cũng khó trách, mặc dù sân vườn nhà riêng này cách khách sạn Empire rất gần, nhưng mà Trình Trình lớn như thế rồi cũng chỉ mới đi đến đó có một lần, toàn là bị Bắc Minh Thiện khóa lại không cho bất cứ người nào của nhà họ Bắc Minh bước vào.

Trình Trình nói: “Anh cũng chỉ mới đi đến chỗ đó có một lần thôi, hình như ba rất ít khi cho người khác vào.”

Lần này Dương Dương lại kinh ngạc cực kỳ, lần trước hình như ở chỗ của bà cô có một cái tầng hầm chứa đầy đồ chơi, lúc này lại là một cái sân vườn cho đến bây giờ cũng không dẫn người khác vào.

Không ngờ đến là lão ba chim chết lại còn có nhiều nơi bí mật như vậy.

Dương Dương nhíu mày: “Có cần phải nói chuyện này cho mẹ biết không đây, nếu như mẹ biết lão ba chim chết muốn kết hôn, vậy thì mẹ sẽ suy nghĩ như thế nào đây, đến lúc đó chúng ta lại có thêm một người mẹ quái dị.”

So với Dương Dương thì Trình Trình trầm ổn hơn rất nhiều, cậu kêu Dương Dương cúp điện thoại trước, không nên gấp gáp, chờ cậu suy nghĩ lại xem có cách gì không.

...

Trình Trình lo lắng bước ra từ trong phòng ngủ.

Lúc này, Anna đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, cô ta ôm Cửu Cửu, nhìn thấy bộ dạng này của Trình Trình: “Trình Trình, đã xảy ra chuyện gì hả?”

Trình Trình lắc đầu, cậu không biết là có nên nói chuyện này cho Anna biết không nữa.

Đúng lúc này, cửa nhà bị gõ vang.

Anna ôm Cửu Cửu đi ra mở cửa.

Cửu Cửu nằm úp sấp ở bên tai của Anna, nhỏ giọng nói: “Dì Anna ơi, mẹ nói lúc có người khác gõ cửa thì phải nhìn xem người ta là ai, nếu như không phải là người xấu thì mới có thể mở cửa được.”

Tay của Anna sờ lên cái mũi nhỏ của con bé một chút: “Rồi, cái đứa nhóc này, lúc ở nhà của dì Anna sao lại không nói như vậy chứ, bây giờ ở nhà của mẹ con mới chú ý có đúng không.

Nào, chúng ta xem xem người đó là ai.”

Anna nói xong rồi thì nhìn vào mắt mèo, chỉ nhìn thấy ở bên ngoài có hai người đang đứng đó, người phía trước không biết là ai, nhưng mà người đang đứng ở đằng sau không khỏi dọa cô ta hít vào một ngụm khí lạnh.

“Anna dì ơi, cho con xem với...” Cửu Cửu lắc lắc thân thể nhỏ bé lại gần, nhưng mà không tới một lúc thì thiếu chút nữa đã khóc kêu lên: “Quỷ nhà vệ sinh đã tới rồi, dì Anna ơi, con muốn đi nhà vệ sinh...”

Giờ phút này, Anna cũng lập tức nghĩ tới không thể để cho Bắc Minh Thiện ở bên ngoài nhìn thấy Cửu Cửu được, nếu không có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Cô ta nhìn thoáng qua Trình Trình mơ màng ở bên cạnh của mình: “Dì dẫn em gái vào nhà vệ sinh nha, con đừng để cho ba con biết chúng ta đang ở đây, con có nghe hay không?”

Mặc dù là Trình Trình vẫn còn có chút mông lung, nhưng mà cậu cũng hiểu được không thể để cho ba biết em gái đang ở đây được, cậu nhẹ gật đầu: “Dì Anna, dì cứ yên tâm đi.”

Đợi đến lúc bọn người Anna đã đi vào nhà vệ sinh rồi, Trình Trình mới mở cửa ra, chỉ nhìn thấy Hình Uy, đang đứng ở cửa đằng sau lại là Bắc Minh Thiện.

Hình Uy nhẹ gật đầu với Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình.”

Trình Trình thì ngoan ngoãn gọi Bắc Minh Thiện ở sau lưng Hình Uy một tiếng: “Ba.”

Giờ phút này, sắc mặt của Bắc Minh Thiện vẫn rất khó coi như cũ.

Mặc dù đây là nhà của Cố Hạnh Nguyên, nhưng mà Bắc Minh Thiện cũng không coi mình như là người ngoài, anh trực tiếp đi vào trong phòng khách.

Đi được mấy bước thì ngồi xuống ở trên ghế sofa, anh nhìn quanh bốn phía một hồi, giống như là đang tìm cái gì đó.

Hình Uy thì đứng ở bên cạnh của anh.

“Mẹ của con đâu rồi?” Bắc Minh Thiện hỏi Trình Trình.

Trình Trình cũng đi đến bên cạnh của Bắc Minh Thiện: “Mẹ đi thi rồi ạ.”

Bắc Minh Thiện hơi nhíu lông mày lại: “Thi à?”

Lúc này Hình Uy lại phản ứng rất nhanh, anh ta hơi khom người xuống tiến đến bên tai của Bắc Minh Thiện rồi nói: “Đoán chừng ngày hôm nay cô chủ tham gia cuộc thi “kiểm tra năng lực luật sư”.

Lúc này Bắc Minh Thiện mới nhớ đến.

Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện phải xử lý, suýt chút nữa đã quên mất Cố Hạnh Nguyên đang làm việc ở văn phòng luật sư của Vân Chi Lâm.

Thi được chứng chỉ luật sư cũng là mục tiêu của cô.

Lúc này có một mùi thức ăn thơm thoang thoảng bay ra từ trong phòng ăn.

“Sao vậy, mẹ của con không ở đây, những món ăn này...” Bắc Minh Thiện nói xong, ánh mắt khác thường lạnh lẽo nhìn con của mình.

Trình Trình còn nhỏ, không có khả năng nấu cơm, người còn lại cũng chỉ có Cố Hạnh Nguyên.

Rõ ràng là cô đã trở về rồi, sao còn phải kêu con cái nói dối để lừa gạt mình chứ?

Trình Trình bị ánh mắt của Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm, thân thể nhỏ bé liền run rẩy một chút, trong lòng thầm than không tốt rồi, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Cùng lúc đó, sau khi Anna ôm Cửu Cửu trốn vào nhà vệ sinh, đột nhiên nghĩ đến đồ ăn do mình làm vẫn còn đang để ở trên bàn, nếu như Trình Trình nói ra khỏi miệng...

Hậu quả đó thật sự rất khó tưởng tượng.

...

Anna đặt Cửu Cửu ngồi ở trên bồn cầu, ra dấu im lặng với con bé, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới nghe được mà nói với Cửu Cửu: “Dì Anna đi ra ngoài cứu anh Trình Trình nha, con trốn ở chỗ này đừng có lên tiếng, nếu không thì ma nhà vệ sinh cho đến bắt Cửu Cửu đó.”

Bắc Minh Thiện trừng to đôi mắt hoảng sợ, dùng sức gật đầu.

Anna cười khẽ với con bé: “Dì Anna sẽ mang theo anh Trình Trình bình an trở về.” Nói xong, cô ta nhấn bồn cầu xuống.

Lúc Trình Trình đang phát sầu xem xem phải ứng phó với ba như thế nào.

“Rào...” Một tiếng nước truyền ra từ trong phòng vệ sinh.

Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày lại, quay đầu nhìn về phía phòng vệ sinh.

Chỉ nhìn thấy cửa vừa mới mở ra, Anna bước ra từ bên trong.

Cô ta giống như không phát hiện ở trong nhà lại có thêm hai người, lúc quay đầu lại đóng cửa thì nói với Trình Trình: “Trình Trình, lúc nào Hạnh Nguyên có trở về đây? Nếu không thì con gọi điện thoại cho cô ấy, nói cơm đều đã làm xong hết rồi.”

Câu nói này cũng là đang ám chỉ Trình Trình nhanh chóng thông báo cho Cố Hạnh Nguyên.

Nhoáng một cái Trình Trình đã hiểu rõ ý của Anna, cậu vội vàng cầm điện thoại di động lên, quay người đi đến phòng ngủ của Cố Hạnh Nguyên.

Anna đóng cửa thật kỹ, vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Bắc Minh Thiện đang ở trong phòng khách, bên cạnh của anh là Hình Uy đang đứng đó.

Cô ta giả bộ trưng ra gương mặt rất kinh ngạc: “À, các người đến rồi à.”

Hình Uy nhẹ gật đầu với Anna.

Bắc Minh Thiện vẫn nhíu mày nhìn cô ta: “Tại sao cô lại ở đây?”

Anna đi đến phòng khách, trên mặt lộ ra biểu cảm mất mát: “Tôi không đến đây thì ở bên đó làm cái gì đây? Công việc cũng không còn, nhà cũng mất rồi...”

Hình Uy nghe thấy cũng đúng là như vậy, không khỏi nói một câu: “Đúng đó, một cô gái còn mang theo một đứa bé sống không dễ dàng gì.”

Vừa nhắc đến đứa bé, Bắc Minh Thiện đột nhiên lại nhớ đến cuộc trò chuyện lần đó, cô bé nhỏ ở trong điện thoại cũng làm cho anh cảm thấy cực kỳ thú vị.

Chỉ là hình như anh không nhìn thấy cô nhóc đó ở đây, thế là lại hỏi Anna: “Con gái của cô đâu rồi, sao lại không có ở đây?”

...

Trình Trình trốn ở trong phòng ngủ, nhanh chóng bấm điện thoại gọi cho Cố Hạnh Nguyên.

Giờ phút này Cố Hạnh Nguyên đang ở trong xe của Vân Chi Lâm, đang trên đường trở về nhà.

Hôm nay cuộc thi cũng được tính là thuận lợi, cho nên tâm trạng của cô xem như không tệ.

Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, cô cúi đầu nhìn, là của Trình Trình gọi tới.

Cô vội vàng nghe: “Alo, cục cưng, có phải là nhớ mẹ rồi không, mẹ đang ở trên xe của ba Chi Lâm đây, lập tức tới nhà ngay.”

Trình Trình đang ở trong phòng ngủ, đè âm thanh rất nhỏ, sợ bị ba ở bên ngoài nghe thấy: “Mẹ ơi, ba đến rồi.”

Lúc đầu tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên rất tốt, sau khi nghe xong thì trong lòng lập tức siết chặt lại, sắc mặt cũng thay đổi.

Cục cưng nhỏ đang ở trong nhà, nếu như để lộ ra...

Trán của cô lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cô ngồi thẳng người dậy: “Ba của con có phát hiện ra em gái chưa?”

Trình Trình lắc đầu: “Bây giờ vẫn còn chưa phát hiện, dì Anna đang ở bên ngoài ứng phó ba kìa.”

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy Anna đang đối phó với Bắc Minh Thiện, trong lòng nhất thời yên tâm không ít: “Cục cưng, bọn mẹ lập tức về đến nhà ngay, bây giờ con ra ngoài với dì Anna đi, cô ấy biết nên làm thế nào.

Con nhớ kỹ phải biểu hiện giống y như là bình thường, không được lộ ra chân tướng gì.”

Trình Trình dùng sức gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm đi.” Cậu nói xong thì thu điện thoại lại.

Sau khi hít sâu một hơi, làm ổn tâm trạng rồi bước ra khỏi phòng.

Cố Hạnh Nguyên cũng cúp điện thoại.

Vân Chi Lâm đang lái xe, anh ta cũng nghe được một vài câu trong cuộc trò chuyện: “Sao vậy, Bắc Minh Thiện đến nhà của em à?”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui