''Bác sĩ, vậy tôi có thể nói với mẹ mấy câu không?'' Cố Hạnh Nguyên mong chờ nhìn bác sĩ.
''Có thể, có điều không thể quá lâu, giờ bà ấy còn hơi yếu.''
Cố Hạnh Nguyên liền vội vàng đến bên cạnh mẹ, nắm chặt tay bà,
Lúc này, Lục Lộ đã mở mắt hoàn toàn.
Lúc bà ta nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, miệng liền giật giật.
''Mẹ, mẹ đừng gấp, từ từ nói.
Con đang ở cạnh mẹ.''
Thân thể Lục Lộ thực sự quá yếu, há miệng không nói được lời nào.
Bà cử động ngón tay một cách khó khăn.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng đem tay bà ta đặt lên mặt mình: ''Mẹ, không phải mẹ muốn sờ mặt con ư? Chúng ta xa nhau nhiều năm như vậy, con cũng giống mẹ, đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.''
Nói đến đây, nước mắt Cố Hạnh Nguyên chảy xuống.
Cô vội lau nước mắt rồi nở nụ cười: ''Nhưng bây giờ thì tốt rồi, mẹ tỉnh lại rồi, con tin là chúng ta sẽ về nhà, vui vẻ hạnh phúc với bọn trẻ sớm thôi.''
Lục Lộ lại chạy nước mắt, khóe miệng run run.
Bà sao lại không muốn ngày đó đến sớm cơ chứ.
Đúng lúc đó, một chiếc Audi a6 màu trắng phóng nhanh trên con phố nhộn nhịp của thành phố A.
Lái xe là người đàn ông đội mũ lưỡi trai, lúc này anh ta đang lái xe về phía khu biệt thự sang trọng của thành phố A.
Khu biệt thự này là dinh thự Cẩm Thượng nổi tiếng nhất địa phương.
Những người có thể sống ở đây đều giàu có, địa vị cao quý.
Họ Bắc Minh thực ra có thể dễ dàng có một chân tại đây, nhưng Bắc Minh Chính lúc đó không nỡ bỏ nhà cũ mà tổ tông để lại, nên đã không ở lại đây.
Xe dừng trước cửa khu biệt thự, bảo vệ mang súng đi đến trước xe.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, bảo vệ chui đầu vào xe nhìn sau đó nói với người đàn ông đội mũ lưỡi trai: ''Xin xuất trình thẻ thông hành.''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lật tấm che nắng xuống, lấy chiếc thẻ thông hành trong đó ra đưa cho bảo vệ xem.
Người bảo vệ quay lại buồng trực rồi nhấn công tắc mở.
Thanh kim loại chặn đầu xe Audi từ từ nâng lên.
Sau đó người đàn ông đội mũ lưỡi trai lái vào tiểu khu.
Sau hai ba lần rẽ, anh ta dừng lại ở giữ căn nhà bốn tầng đối diện đài phun nước.
Lúc này, cánh cửa lớn mở ra, một người đàn ông đầu trọc mặc vest đen bước ra.
Sau khi thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước ra từ trong xe, anh ta thấp giọng nói một câu: ''Ông chủ đang đợi cậu ở bên trong.''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu, sau đó chỉnh lại quần áo và mũ đội trên đầu.
...
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi theo người đàn ông trọc đầu, qua đại sảnh được tranh trí công phu, dọc theo cầu thang gỗ rồi lên tầng 2.
Họ đi dọc theo hành lang đến căn phòng cuối cùng trên tầng 2.
Người đàn ông đầu trọc đứng ở cửa, chỉnh lại quần áo của bản thân sau đó giơ tay khẽ gõ cửa.
Một lúc sau, anh ta nắm tay cầm và mở cửa ra.
Anh ta nói với người đàn ông đội mũ lưỡi trai: ''Ông chủ đang ở trong, cậu vào đi.''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu rồi cất bước vào trong.
Sau khi anh tiến vào, cửa phòng liền bị người đàn ông đầu trọc đóng lại.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lách qua một tấm bình phong phong thủy được chế tác tinh xảo, anh nhìn thấy một người đàn ông hơi lớn tuối ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ trông vô cùng tức giận.
Một tẩu thuốc bằng gỗ dương liễu quý giá được đặt thẳng đứng trên một cái giá chuyên dụng.
''Con đến rồi à, ngồi đi.'' Người đàn ông cúi đầu, đang cầm bút duyệt giấy tờ.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu, giơ tay kéo một chiếc ghế ngồi gần bàn làm việc.
''Hôm nay con đến đây có chuyện gì đặc biệt không?'' Người đàn ông nói rồi cầm lấy một chiếc bình đất sét trên bàn uống mộ ngụm trà.
Người đàn ồn đội mũ lười trai mỉm cười: ''Thầy, thầy bảo con điều tra người phụ nữ tên Cố Hạnh Nguyên, hôm nay có tiến triển mới rồi.
Chỉ có điều con lại tình cờ tra ra được một người khác.''
''Một người khác ư?''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu, sau đó nói: ''Thầy, thầy còn nhớ năm đó chúng ta ở thành phố S, thầy nói gặp được một người, hình như là cố nhân lâu rồi chưa gặp lại.''
Người hút tẩu thuốc gật đầu: ''Đúng là có chuyện như thế, chỉ có điều sau này không tìm được bà ấy nữa.'' Nói đến đây, ông từ từ nâng bình trà, vẻ mặt trầm tư.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói: ''Đúng thế, thực ra hôm đó chúng ta còn có thể tìm được bà ấy.
Thầy, thầy có nhớ lúc đó chúng ta ta đi trên một giao lộ, thấy một vụ tai nạn xe cộ không?''
Người hút tẩu thuốc gật đầu: ''Lúc đó chúng ta lo tìm người, hơn nữa không muốn dính vào mấy chuyên phiền phức nên chúng ta đã bỏ đi.''
''Thầy, hôm nay lúc con điều tra Cố Hạnh Nguyên, phát hiện ra cô ta đến khu VIP của bệnh viện trung ương thăm một bệnh nhân, sau đó con tìm được một tấm ảnh trong thông tin điều trị nội trú của bệnh viện.'' Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói rồi lấy một bức ảnh ra từ túi áo khoác, đặt nó lên bàn.
Người đàn ông hút tẩu thuốc đưa tay nhận lấy bức ảnh, tỉ mỉ phân tích một hồi.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói tiếp: ''Người trong ảnh là Lục Lộ, là một ca sĩ hết thời ở thành phố S, có điều cũng từng siêu hot một thời.''
Chỉ thấy tay cầm tấm ảnh của ông bắt đầu run lên, rõ ràng ông rất kích động: ''Lục Lộ...Lục Lộ.'' Người đàn ông hút tẩu thuốc chậm rãi nhớ kĩ cái tên mà ông thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết: ''Đúng, đúng, là bà ấy!''
''Thầy, thực ra bà ấy chính là người bị tai nạn xe hôm đó ở thành phố S.
Mới vừa rồi bà ấy được chuyển đến bệnh viện trung ương.
Người hút tẩu thuốc cười khổ: ''Không ngờ thầy cố gắng tìm bà ấy như thế, nhưng cũng không nghĩ được ra bà ấy lại gần mình như vậy.''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đó chút trầm ngâm nói: ''Thầy, con còn tra ra được một tin ngoài ý muốn khác: Người phụ nữ tên Cố Hạnh Nguyên kia, có quan hệ mẹ con với Lục Lộ.''
Người hút tẩu thuốc ngẩng đầu, cau mày nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai trước mặt: ''Quan hệ mẹ con ư?''
...
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu xác định: ''Con tra ra được từ giấy tờ nhập viện.''
Người đàn ông hút tẩu thuốc cầm tầu thuốc qua, hít một hơi thật sâu nói: ''Nếu đã thế thì con lại tra xem trong nhà người tên Lục Lộ này còn ai, thầy muốn biết rõ tình hình của bà ấy chút.''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu: ''Thầy không cần nói, con đã tra thông tin của bà ấy rồi, bà ấy vẫn luôn độc thân.
Trước kia từng có một đứa con nhưng không biết vì sao không còn nữa.
Bà ấy vẫn ở thành phố A, kiếm sống bằng ca hát, sống rất cực khổ.''
Người hút tẩu thuốc nghe xong báo cáo của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, nhìn bức ảnh trong tay rồi chậm rãi nói: ''Tôi thực xin lỗi bà, để bà hơn nửa đời người chịu khổ cực rồi.''
Sau đó ông nói với người đàn ông đội mũ lưỡi trai một cách trịnh trọng: ''Vì đảm bảo an toàn, con vẫn nên điều tra kĩ lại xem người phụ nữ tên Cố Hạnh Nguyên kia với Lục Lộ có thực sự là quan hệ mẹ con không.''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu: ''Con biết rồi thầy.''
Người đàn ông hút tẩu thuốc khoát tay: ''Được rồi, không còn chuyện khác nữa rồi, con về đi.
Nhớ chuyến này phải làm ổn thỏa chút.
Còn nữa, theo dõi Bắc Minh Thiện xem hướng đi gần đây của cậu ta.''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai mỉm cười: ''Thầy, con đoán là mấy ngày nay Bắc Minh Thiện bận rồi, giờ đang mở vụ kiện rồi.''
''Hửm? Sao lại nói thế?''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói tiếp: ''Là chuyện mà hôm Bắc Minh Chính mất, cậu ta có xảy ra mâu thuẫn với một tên phóng viên, cậu ta phá hỏng thiết bị cuả người ta.''
''Hừ, không phải là làm hỏng một cái thiết bị thôi ư, sau có thể khiến cậu ta ra tòa được.'' Người đàn ông hút tẩu thuốc nhìn học trò của mình.
''Thầy à, thầy nhìn người rất tinh tường, vốn không phải chuyện này.
Nhưng sau khi để Bắc Mịnh Diệp Long xen vào thì mọi chuyện lại khác rồi.
Giờ chuyện này đã ồn ào đến tòa án, hơn nữa sắp bắt đầu rồi.''
Người đàn ông hút thuốc chậm rãi nói: ''Không cần nói, chuyện này chắc chắn là con sắp xếp rồi.''
''Ha ha, con chỉ làm theo lời thầy mà thôi.
Nhưng một vấn để khó giải quyết khác lại xuất hiện, vẫn là liên quan đến người phụ nữ tên Cố Hạnh Nguyên kia.''
Người đàn ông hút tẩu thuốc cau mày: ''Sao chuyện này lại liên quan đến con bé?''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lắc đầu: ''Là thế này, Bắc Minh Thiện không dùng luật sư của công ty mình mà cố tình tìm đến một công ty luật ít tên tuổi.
Còn Cố Hạnh Nguyên thì làm việc trong công ty luật này.
Hơn nữa bọn họ đã thỏa thuận xong, cô ta và một luật sư khác sẽ chịu trách nhiệm về vụ kiện của Bắc Minh Thiện.''
''Ừ...'' Người đàn ông hút tẩu thuốc nghĩ ngợi một lúc: ''Mặc kệ có phải con bé đứng về phía Bắc Minh Thiện hay không, vụ kiện này ta phải thắng cậu ta nghe chưa?''
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu: ''Thầy yên tâm đi.
Con cũng đã phân tích qua vụ kiện này rồi, trừ khi họ chứng minh được tờ báo đó có bản ghi chép xấu mới có thể lật lại.
Nhưng con sẽ không để bọn họ tìm được nhược điểm trong chuyện này đâu.''
''Tốt, con cứ làm vậy đi.'' Người đàn ông hút tẩu thuốc nói rồi nhổ một cọng tóc trên đầu mình xuống đưa cho học trò của mình.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nghi hoặc: ''Thầy, đây là...''
Người đàn ông hút tẩu thuốc nói: ''Nếu con nghiệm chứng được Cố Hạnh Nguyên là con ruột của Lục Lộ, vậy con tìm cách xác minh quan hệ giữa con bé và thầy.
Nhớ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể để người khác biết hiểu không?''
...
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai gật đầu: ''Sư phụ đừng lo, con có chừng mực mà.'' Nói xong anh ta lấy ra một túi nhựa cỡ nhỏ, để tóc vào trong, bọc trong quần áo trên người.
Sau đó anh ta nhanh chóng lái xe rời khỏi biệt thự.
Người đàn ông hút tẩu thuốc cầm ảnh Lục Lộ nhìn một lúc lâu, trong mắt hiện lên một tia nhu hòa.
''Lục Lộ, anh đã tìm em 20 mấy năm rồi, đây là trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng để anh tìm được em rồi.''
Người đàn ông hút tẩu thuốc đứng dậy cầm bức ảnh từ từ bước ra khỏi thư phòng.
...
Lúc Lộ đã tỉnh lại, Cố Hạnh nguyên rất vui, cô ở với mẹ rất lâu, mãi đến khi mẹ ngủ say cô mới về nhà.
Lúc này bọn trẻ đều đã ngủ, chỉ có Anna vẫn đang đợi cô.
Cố Hạnh Nguyên không kiềm chế được sự phấn khích của mình nên liền nói vói Anna chuyện mẹ đã tỉnh lại.
Anna cũng mừng thay cho cô.
Hôm sau, Cố Hạnh Nguyện đi làm, vẻ mặt hồng hào.
Cô cũng mua một ít hoa quả gần đó, đưa đến phòng luật sự: ''Các bạn đồng nghiệp, hôm nay tôi mời mọi người ăn hoa quả.''
Vân Chi Lâm cầm một tách cà phê mới pha, chậm ra bước ra khỏi phòng trà.
Một tay anh bưng đĩa, tay kia cầm chiếc thìa nhỏ không ngừng khuấy: ''Ha ha, Nguyên Nguyên, hôm nay gặp chuyện gì tốt thế, lẽ nào vụ án có tiến triển?''
.